Hạ Tri biểu tình cứng đờ, mặt cười đông lạnh, hí mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thái Nhan, lạnh như băng mở miệng
"Buông tay."
Thái Nhan không để ý nàng, tiếp tục dùng sức kìm Sở Minh dưới thân không ngừng chống cự. Sở Minh khổ sở, cơ thể đau không tính cái gì, đau nhất là cô lại thành người bị lừa. Thì ra Hạ Hạ đối xử tốt với mình tất cả đều là vì yêu tinh, ô ô, bị lừa, tại sao mấy người xinh đẹp đều không thành thật gì cả, càng nghĩ càng ủy khuất, oán hận đem tràn đầy lửa giận phát tiết trên người Thái Nhan. Càng vùng vẫy càng bị Thái Nhan cố định sau lưng, Sở Minh như con rùa bị đè, bơi bơi trên mặt đất.
Thái Nhan cắn răng ấn Sở Minh, uổng công mình nhớ nàng mấy năm nay, tên phản bội này, có người đẹp lại quên mình, hai người kịch liệt xoay đánh , đột nhiên giọng ai đó vang lên.
Thái Nhan cảm giác một luồng gió mãnh liệt xẹt qua trán, gió thật lớn! Vừa định ngẩng đầu nhìn, chân ai đó đã tiếp cận, ngay sau đó bụng nhói lên, lực đạo mạnh đến nỗi Thái Nhan muốn bay ra ngoài.
Sở Minh bị áp bên dưới đương nhiên không thấy rõ tình cảnh, chỉ là đột nhiên cảm thấy trên người nhẹ bẫng, nhanh chóng nhân cơ hội giãy dụa đứng lên, vừa đứng ổn liền thấy Thái Nhan ngồi dưới đất ôm bụng đau tới mồ hôi lạnh ứa ra, cô há hốc mồm ngây ngẩn cả người. Trời đất ơi, ai có thể đem tên này đánh ngã vậy, chậm rãi quay đầu, nhất thời đông cứng.
Lúc này Hạ Tri vẫn lùi chân về sau, một chân phía trước một chân phía sau, hai đấm nắm chặt, động tác phòng ngự tiêu chuẩn Taekwondo, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt sát khí. Cô cẩn thận nhìn Thái Nhan, xác định người không còn năng lực phản kích, lại quét mắt thấy Sở Minh bên cạnh đang há hốc mồm, thu hồi chân, lắc lắc chỉnh lại tóc, ngại ngùng cười cười, tao nhã tiêu sái tiến lên sờ sờ Sở Minh.
Nói xong cúi đầu phủi váy vàng nhạt đang mặc, mỉm cười hỏi
"Thấy động tác vừa rồi thế nào, ngầu không?"
Sở Minh lắc đầu, nhìn váy ngắn Hạ Tri mặc rồi xấu hổ liệt nhếch miệng, Thái Nhan vẫn đang nằm trên đất, tim từng đợt co rút.
Hạ Tri chỉnh chu ổn xong mới bước về phía Thái Nhan, ngồi xổm xuống kinh ngạc nhìn nàng, tay vỗ mạnh lưng:
"Nha, Nhan Nhan, như thế nào yếu ớt như vậy, đứng dậy nổi không?"
"Phốc --"
Thật vất vả mới đứng lên, Thái Nhan làm sao chịu nổi cú đánh này, loạn choạng lại ngã trên mặt đất, đứng không nổi ồ ồ thở dốc, sắc mặt xanh mét.
"Ô hay, Nhan Nhan, từ khi nào xương cốt lại yếu ớt tới vậy nha, mau lên, đừng giả bộ nhu nhược, mau đứng lên đi, nằm úp sấp giữa đường như con cóc làm khách hàng dọa sợ bây giờ."
"Minh Minh, cô tin Thái Nhan nói sao, tôi lợi dụng cô sao?"
Sở Minh sợ tới mức thẳng tắp đứng dậy, lưng chợt lạnh, vội vàng trả lời
"Đương nhiên không tin!"
Hạ Tri vừa lòng gật đầu, nhấp mím môi, đem son môi tán đều rồi đi đến Thái Nhan bên người, ôn nhu giúp nàng đứng lên, dịu dàng nhìn Thái Nhan đang hai mắt phun hỏa, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai hôn lên mặt Thái Nhan, đầy vẻ dịu dàng:
"Nhan Nhan, cậu về rồi nha, Hạ Hạ rất nhớ cậu."
"Ách......" Thái Nhan không nói gì nhìn tên yêu tinh mị hoặc trước mặt, chỉ có thể đem tức giận trong lòng nuốt vào bụng.
***************************************************
Lâm Tĩnh cắn môi nhìn vết bầm to trên lưng Sở Minh, cầm rượu thuốc trên tay nhẹ nhàng bôi. Sở Minh thật ra không chút nào để ý, hưng phấn đem phấn khích buổi sáng hôm nay cùng Lâm Tĩnh chia sẻ, nói nửa ngày cũng không có người quan tâm nàng, quyết miệng bất mãn quay đầu, thấy đôi Lâm Tĩnh mắt ửng đỏ, nhất thời hơi giật mình:
"Tĩnh Tĩnh?"
"Ừm?"
"Làm sao vậy?" Sở Minh đau lòng, vươn tay xoa mặt Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh che dấu tính cúi đầu, tiếp tục giúp cô bôi thuốc mỡ, không trả lời.
Sở Minh nhếch miệng cười cười, đè tay Lâm Tĩnh, xoay người, đem nàng ôm vào lòng, mới đầu Lâm Tĩnh không đồng ý muốn giãy ra, Sở Minh không thuận theo, dùng sức buộc chặt, nhẹ nhàng hôn hôn hai má non mềm.
"Tĩnh Tĩnh đau lòng? Không sao, Minh Minh không sao."
"Sao cậu ấy cứ đánh cậu?" Lâm Tĩnh ỷ lại trong lòng Sở Minh, bất mãn than thở.
"Ách...... Có thể là thói quen đi, hồi nhỏ toàn vậy." Sở Minh thành thật trả lời.
Lâm Tĩnh đẩy người ra, ngồi dậy cười lạnh:
"Hừ hừ, nói như vậy, hai người là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người nguyện đánh một người nguyện chịu?"
"Từ nhỏ rồi nha, có sao đâu?" Sở Minh có chút ngốc nhìn Lâm Tĩnh, không hiểu sao nàng tức giận.
"Vậy sao cậu không cho Tiểu Đản đánh?" Lâm Tĩnh giận.
"Mình cho thì nó dám đánh sao?" Sở Minh hợp tình hợp lý.
"Rầm!" Lâm Tĩnh vứt thuốc mỡ lên bàn, quay đầu vào phòng ngủ, Sở Minh bị dọa hết hồn, mạc danh kỳ diệu nhìn thuốc mỡ. Ông trời, đừng nói là thời kì mãn kinh lại tới nữa đi? Thở dài, bĩu môi, lê dép đi theo.
Lâm Tĩnh nằm thẳng trên giường, nhíu mày, có chút phiền não. Sở Minh thật sự không biết? Người bên cạnh yêu nàng mười mấy năm nàng cư nhiên không biết? Thái Nhan từ bỏ điều kiện tốt ở nước ngoài trở về tìm nàng, ngày đầu tiên liền xảy ra chuyện này, ai trong lòng sẽ dễ chịu? Sở Minh là của mình , dựa vào cái gì ai cũng đánh được! Chưa nói được mấy câu đã bị đấm bị đá. Trước kia mình chưa rõ ràng với Sở Minh, nàng cùng tiểu cô nương chơi trò mập mờ, liếc mắt đưa tình còn có thể nhẫn, nhưng nay chính mình đều cùng nàng.... Cùng nàng.... Tên kia như thế nào còn không chịu trách nhiệm? Càng nghĩ càng giận, xốc chăn trùm lên, không ngừng xoay người.
Sở Minh thật cẩn thận bước vào, nhìn trên giường Lâm Tĩnh quấn mền như bánh chưng cũng không dám nhiều lời, lén lút đi vào, cầm lấy chăn muốn chui vào, ai ngờ vừa đụng vô Lâm Tĩnh lập tức ngồi dậy, vẻ mặt tức giận nhìn Sở Minh.
"Sao.... làm sao vậy?" Sở Minh ngạc nhiên nhìn Lâm Tĩnh.
"Cậu không đi tìm bạn từ nhỏ của cậu ôn chuyện đi?"
Sở Minh ngây người một chút, ăn ngay nói thật
"A? Chúng mình hẹn tối nay ra nói chuyện rồi, chiều nay ở với cậu."
"Yêu, Sở đại tiểu thư bận rộn quá nhỉ." Lâm Tĩnh lạnh lùng.
"Đúng vậy, cậu mới biết hả?" Sở Minh cợt nhả hướng Lâm Tĩnh trên ôm qua.
"Cậu đi! Tôi không cần cậu bên cạnh!" Lâm Tĩnh căn bản không cho nàng hoà nhã.
Tự nhiên bị Lâm Tĩnh mắng, Sở Minh cũng có chút không chịu nổi, nghiêm mặt nhìn nàng:
"Cậu làm gì thế? Tưởng rằng còn ở công ty?"
"Tốt, vậy cậu về công ty, về công ty đi tìm Hạ Tri đi!"
Lâm Tĩnh ngồi ở trên giường, thân mình từng trận phát run.
Sở Minh kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh, suy nghĩ trong chốc lát, như là hiểu được cái gì, run lên đẩu mi, cười cong thắt lưng:
"Ha ha, đường đường Lâm tổng cũng sẽ ghen a!"
Như là bị nói trúng tim đen, Lâm Tĩnh nhanh chóng đỏ mặt lên, thân thủ dùng sức vùng vẫy thoát khỏi người Sở Minh, lại bị tên vô lại nghiêng người đặt dưới thân.
"Tĩnh Tĩnh, cậu không tin mình?" Sở Minh hai mắt vụt sáng lên, khóe mắt mỉm cười Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh nghiêng đầu sang bên, cắn răng nói
"Sở Minh, cậu làm gì khiến mình tin tưởng? Cậu mỗi ngày không ôm người này thì hôn người kia!"
Sở Minh ghé vào người Lâm Tĩnh, tựa đầu chôn ở chỗ, tham lam ngửi lấy hương ngọc quế, nhẹ nhàng hôn Lâm Tĩnh, miệng nói thầm
"Vậy cậu nói làm sao bây giờ? Thói quen a."
Lâm Tĩnh nghiêng đầu, bĩu môi, Sở Minh nói sự thật, nàng khiến mọi người yêu thích không phải chuyện ngày một ngày hai, tự nhiên bắt sửa cũng không thể sửa được. Nhưng nghĩ đến chuyện nàng cùng nữ nhân khác thân thiết trong lòng liền khó chịu, phiền muộn xoa xoa đầu, đột nhiên một cái ý tưởng kỳ lạ xẹt ngang trong đầu, mặt có chút nóng. Cúi đầu nhìn Sở Minh đang không ngừng cạ cạ vào ngực mình. Trùng hợp, hôm nay nàng mặc áo rộng, cổ lộ ra làn da trắng nõn cùng xương quai xanh khêu gợi, trong lòng rung động, hít sâu một hơi, Minh Minh, cứ như vậy đi! Ai bảo nàng thích câu dẫn tiểu cô nương! Học Sở Minh mặt dày, xoay người đem người đặt ở dưới thân, chống lại ánh mắt tràn đầy kinh ngạc kia, lần đầu tiên du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu lan tràn đầy trong không khí.
Hết chương 43
Đoán xem Lâm đại thụ của chúng ta tính làm gì :v