Đồ Vô Sỉ, Lại Là Cậu!

Chương 39: Lâm - Hạ so chiêu




"Ách......."

Sở Minh nhìn bộ váy hồng nhạt trong tay mà khổ sở, tập đoàn Vạn Lâm lớn như vậy, quần áo sao có thể khó coi đến mức này, còn không bằng váy bà hàng xóm lầu dưới mặc. Ít nhất người ta có cái nơ bướm trang trí! Lén lút ngẩng đầu nhìn Lâm Tĩnh, hy vọng tìm được đường sống, ai ngờ lại bị vẻ mặt băng sương của Lâm Tĩnh dọa cúi đầu. Bất đắc dĩ đành phải rụt cổ chậm rãi từng bước nhỏ bước ra ngoài.

Lâm Tĩnh hai tay ôm trước ngực, chọn mi mắt lạnh nhìn, khóe miệng khẽ nhếch, ra vẻ không để ý động tác nhỏ của Sở Minh, đợi Sở Minh thiên tân vạn khổ lê lết tới cửa, miệng nhẹ nhàng phun ra một câu

"Cậu đi đâu?"

Vốn Sở Minh đặt cược thắng lợi hưng phấn hai mắt mạo quang, nghe xong lời này cúi đầu, lấm la lấm lét nhìn Lâm Tĩnh một cái biện giải:


"Cái kia, Lâm tổng, tôi không biết mặc váy, cho nên muốn tìm Hạ Hạ hỗ trợ, vậy tôi xin phép ra ngoài trước--"

"Tìm ai???!!!"

Lâm Tĩnh đánh gãy lời Sở Minh, mặt cười đông lạnh, toàn thân tản mát lãnh ý làm người ta không rét mà run.

"Ách......"

Sở Minh lo lắng nhìn Lâm Tĩnh, bị biểu tình phẫn nộ của cô dọa sợ tới mức không dám nhiều lời, tâm lý lại có chút không cam lòng, ôm quần áo đứng tại chỗ sinh hờn dỗi. Buồn cười!!! Không phải hẳn là mình mới là người nên tức giận sao??? Không phải người kia mới đuối lý sao??? Hiện tại là chuyện gì xảy ra???

Bị nhìn cho có chút co quắp, xấu hổ lấy điện thoại trong túi ra, thanh âm lạnh như băng của Lâm Tĩnh lại nhẹ nhàng bay tới.

"Bây giờ mới 3 giờ, còn lâu mới hết giờ làm."

"Vậy cậu muốn tôi đi đâu đổi?"

Sở Minh có chút ủy khuất nhìn Lâm Tĩnh.


"Đi thẳng quẹo phải có phòng thay đồ."

Nghe xong lời này, Sở Minh kinh ngạc nhanh chóng ngẩng đầu, lại thấy vẻ mặt Lâm Tĩnh vẫn hờ hững không hề để ý, mặt hơi hơi đỏ lên:

"Tĩnh Tĩnh, nhưng mình sẽ không mặc --"

Lâm Tĩnh cũng không để ý tới nàng, thản nhiên nói

"Tưởng tượng mình là rắn thay da vô là được."

"Cô!!!" Sở Minh giận dữ.

"Như thế nào? Muốn tôi đi tìm "Hạ Hạ của cậu" tới hầu hạ thay quần áo sao?"

Sở Minh cậu sinh khí cái gì, Lâm Tĩnh này vẫn đang tức chết đây!

Sở Minh kinh ngạc trừng mắt nhìn Lâm Tĩnh một cái, bỉu môi cầm váy đi tới phòng thay quần áo.

Lâm Tĩnh bưng trà đứng bên ngoài chờ, sắc mặt cũng không suиɠ sướиɠ, cô chính là không quen nhìn Sở Minh nơi nơi hái hoa ngắt cỏ, cô cũng càng không quen nhìn Sở Minh luôn đem nữ nhân khác nhắc bên miệng. Nghĩ đến ngày hôm qua nàng cùng Hạ Tri ở cùng một chỗ, tâm lý liền khó chịu, chiều nay một chữ trong hồ sơ cũng không đọc vào, còn làm đại bí thư, phó bí thư ép buộc sợ chết khiếp. Đằng nào cũng vậy, không bằng đem tên đáng ghét này đến trút giận!


Sở Minh vào phòng thay đồ thiên tân vạn khổ mới đem váy mặc được, nhìn nhìn gương, tổng cảm thấy hơi thiếu cái gì đó, nhìn xung quanh tìm kiếm một phen, cầm giấy vệ sinh tùy tiện vò vò rồi nhét vào bra. Tới gương nhìn lại, hừ hừ, quả nhiên to hơn không ít! Đầu vung, cắn răng hô to ba tiếng ta rất đẹp, ta rất đẹp, ta rất đẹp! Ngẩng đầu ưỡn ngực, mang theo mông chậm rãi tiêu sái đi ra ngoài.

"Sặc --"

Lâm Tĩnh đang uống trà thấy Sở Minh hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang vọt ra, cố nuốt nốt nước trà còn trong miệng. Đảo mắt đánh giá một phen, bàn tay túm chặt ống quần, cắn môi nhìn cười.

Vốn bộ váy khéo léo đoan trang, Sở Minh mặc lên người liền giống như mấy tên lưu manh vô công rỗi nghề không có gì làm, tìm kíƈɦ ŧɦíƈɦ mặc váy vào. Hơn nữa bộ dạng đỏ mặt thẹn thùng kia là cái quỷ gì! Ha ha, còn có, ngực sao hình thù kì quái như vậy, hình tam giác? Lấy cái gì độn vô vậy?
Lâm Tĩnh dùng sức hít mấy hơi thật sâu, đem ý cười nuốt trở lại, nghĩ một đằng nói một nẻo khích lệ:

"Khụ, khụ, không sai, chân thật trắng."

Được khen làm Sở Minh bắt đầu ảo tưởng, mấy khi được Lâm Tĩnh khen đâu. Hai chân điệu đà làm dáng cái. Bên ngoài đại bí, nhị bí cười bò trên bàn, nếu Lâm tổng kêu Sở Minh mặc như vậy đi gặp khách hàng, không cần phải nói, khẳng định là một đi không trở lại.

Sở Minh vòng vo hai vòng, có chút hưng phấn, nhỏ đến lớn đây chính là lần đầu tiên mặc váy, cư nhiên lại được Lâm Tĩnh khen, hai tay xòe váy, cười tủm tỉm hỏi

"Lâm tổng, tôi có thể đi rồi sao?"

"Ừ, đi đi." Nhìn bộ dạng như gayshow bên Thái, Lâm Tĩnh cuối cùng khẩu ác khí, phất tay thả người.

"Yeah!!!! Có thể cho mọi người cùng nhìn xem !" Sở Minh hưng phấn mà hô to.
"Đợi đã!"

"Ách....."

"Thích cho người khác xem tới vậy?" Lâm Tĩnh ngoài cười trong không cười hỏi.

"Đúng, à, không đúng...cái kia...không phải mới mẻ sao, phòng mình còn chưa ai thấy qua, còn có --"

Sở Minh nói năng lộn xộn giải thích, sợ Lâm Tĩnh lại nghĩ ra thủ đoạn ác độc hại mình.

"Oh, ra là thế." Lâm Tĩnh có chút đăm chiêu gật gật đầu.

"Hô --" Sở Minh thở phào.

"Để tôi đi tìm cho cậu đôi cao gót mang, cho đủ nguyên bộ!"

"Cô!!!!!!!!!!"

*************************

Cho Sở Minh mang xong giày cao gót, mặc váy phấn hồng xuất hiện trước mặt mọi người, trừ bỏ Hạ Tri, tất cả mọi người mở lớn miệng trừng mắt nhìn, phản ứng kịp thời bụm miệng ngăn âm thanh phát ra, nghẹn lệ quang lòe lòe, biểu tình dữ tợn nhìn Sở Minh.

Không đành lòng thấy Sở Minh buồn, Hạ Hạ cười cười đi qua, sờ sờ đầu
"Sao mới đi một chuyến liền biến thành như vậy?"

Sở Minh ủy khuất.

"Tôi cũng không biết, Tĩnh Tĩnh bắt tôi mặc, hôm nay cậu ấy cục lắm."

"Ồ???"

Khó được Hạ Hạ có hứng thú nghe, Sở Minh đem hết chuyện mình bị Lâm Tĩnh gọi tới làm khó đủ đường nói ra hết, cuối cùng, nước mắt lưng tròng nhìn Hạ Hạ, tìm kiếm an ủi.

Hạ Hạ gật đầu có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm Sở Minh, vừa xoay đầu, thấy Lâm Tĩnh đứng trước cửa phòng Tổng giám hướng ra ngoài nhìn xung quanh, khóe miệng gợi lên một tia quỷ dị ôm lấy Sở Minh.

Sở Minh bị Hạ Tri đột nhiên ôm vào lòng, mặt lập tức đỏ hồng, giãy dụa định đứng lên nhưng không thành, trên mặt chợt lạnh, đôi môi ôn nhu lại đặt lên, hương mân côi thản nhiên tràn ngập chóp mũi, Sở Minh hấp một ngụm lãnh khí, kinh hãi mở to mắt muốn tìm tòi đến tột cùng.
"Minh Minh, nghe lời, đừng nhúc nhích."

"Cô ~~[╯﹏╰]b"

Xuất phát từ sự tin tưởng, mặc dù không biết nguyên nhân nàng làm như vậy, Sở Minh vẫn cứng ngắc thân mình để Hạ Hạ ôm. Hạ Tri nhẹ nhàng đặt cằm lên vai Sở Minh, mặt đầy ý cười nhìn Lâm Tĩnh biểu tình tuyệt lãnh trở về phòng, lửa giận tưng bừng.

Lâm Tĩnh nhíu mi càng lúc càng chặt, lạnh lùng nhìn hai người, lập tức đối mắt cùng Hạ Tri. Là tò mò? Là khiêu khích? Có chút nổi giận, đưa tay đổ cốc trà nóng xuống chậu hoa bên cạnh, khí nóng rào rạt xoay người trở về phòng, nhị bí thư bên cạnh lập tức chữa cháy bằng ly nước lạnh, hy vọng có thể cứu sống vô tội sinh mệnh này. Đại bí thư lắc đầu, xong rồi, nữ vương sinh khí, xem ra sau này không dễ sống. Hung tợn nhìn phía Sở Minh, đều tại người này!!!

"Hạ Hạ, cô vừa rồi --"
Thiếu chút nữa nghẹn chết trong lòng Hạ Tri, Sở Minh rốt cục được thả ra, ửng đỏ nghiêm mặt không biết hỏi như thế nào.

Hạ Tri lắc đầu, trịnh trọng nói:

"Minh Minh, tôi sẽ giúp cô."

"Giúp???" Sở Minh hoài nghi nhìn lướt qua Hạ Tri, tưởng tôi là kẻ ngu à!

Hạ Tri không nhìn Sở Minh, tiếp tục nói tiếp:

"Ừ, thôi bỏ đi. À đúng rồi, hôm qua cô nói đêm nay muốn qua nhà Lâm tổng dự sinh nhật mẹ nuôi phải không?"

"Đúng vậy."

"Tốt, tôi cũng cùng đi."

"Ừ.....hả???!!!"

Hết chương 39