Độ Tươi

Chương 23




Mưa dầm dề, Hà Tê quấn chăn trong phòng chẳng phân biệt ngày đêm, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, hơi thở đứt quãng, mũi nghẹt, buồn nôn, đắng miệng, đầu óc tối sầm, không còn sức để trở mình. 

Khi mẹ Hà bưng nước và thuốc vào, vẫn không quên ngồi ở mép giường bồi thêm một cú: “Sao rồi? Học đòi bỏ trốn giống người ta rồi chuốc khổ vào người nhỉ? Nói thật nhé, con mà không trở về với bộ dạng nhếch nhác như vậy thì mới là chuyện lạ đấy.”

Cốc nước kia như cọng rơm cứu mạng, Hà Tê là kẻ chết đuối, tay nóng nỗ lực vươn khỏi hố sâu đại dương, nhưng mẹ Hà lại vung lưỡi hái chém xuống, cắt đứt cọng rơm.

“Chậm thôi, đặt thuốc vào dưới lưỡi trước đã.” 

Hà Tê khàn giọng lấy thuốc, phát hiện bên trong là hai cái hộp các tông xa lạ, liền hỏi: “Thuốc con mang về đâu rồi?” 

“Thuốc ấy chẳng biết có hợp pháp hay không. Mẹ vứt rồi, đây là thuốc mới được bệnh viện cấp.” 

Cô đầu tóc rối bù bật dậy, khập khiễng chạy ra khỏi cửa, hỏi: “Vứt đi đâu?”

“Não con hỏng rồi!” Mẹ Hà từ phía sau hô lên, nhìn Hà Tê như bóng ma trong phim kinh dị, đờ đẫn và lảm nhảm. 

Hà Tê tìm thấy hai hộp thuốc trong phòng bếp, nằm dưới đống vỏ trứng trong thùng rác. Cô tay không lấy nó ra, đi đến bồn rửa, rửa sạch, lau khô, cất nó vào phòng vẽ, đóng cửa lại, cuối cùng loạng choạng quay trở lại phòng ngủ. 

Mẹ Hà ngồi xuống chiếc ghế bành cạnh giường, cau mày: “Cũng đâu còn 16, 17 tuổi mà vẫn như thiếu nữ vậy?” 

Cô nhắm mắt đáp lời: “Con vốn là thiếu nữ, mẹ cũng là thiếu nữ, kể cả bà ngoại nếu sống đến 100 tuổi cũng vẫn là thiếu nữ.” 

“Đừng nói vớ vẩn nữa, con chia tay với cậu đó rồi phải không?” 

Hà Tê không nói gì.

“Chia tay là tốt rồi, khi nào khỏi bệnh thì đi xem mắt đi. Bạn mẹ giới thiệu cho vài người điều kiện ổn lắm, con có muốn xem ảnh trước không?” 

“Không xem, không đi.”

Mẹ Hà cười lạnh: “Đầu óc con bây giờ sốt đến hồ đồ rồi, hai ngày nữa lại nói.”

Hà Tê mạnh mẽ nhắm mắt lại, suy nghĩ của cô như không có trọng lượng, lơ lửng trong chân không, những lời Viên Dã Tuyền nói trước khi rời đi vang lên bên tai cô: “Hà Tê, đừng trách cậu ấy. Những người làm phim tài liệu độc lập phải chuẩn bị sẵn tâm lý thanh bần và tịch mịch cả đời.” 

Con đường dài này, cô không thể thay đổi, Vưu Tự cũng không thể thay đổi. Cô không thể khiến Vưu Tự luôn cảm thấy có lỗi với cô, cũng không thể làm ảnh hưởng đến việc anh theo đuổi lý tưởng của mình, nhưng cô thực sự muốn ở bên anh. 

Một tuần sau, Vưu Tự nhận được một gói hàng lớn. Sau khi tháo lớp bao bì da rắn bên ngoài xuống, là rất nhiều lớp túi khí an toàn và giấy dầu, được buộc cẩn thận bằng dây gai mịn. 

Xé được một góc liền thấy ba gợn sóng và chữ ký của Rhinos. 

Cô vẽ một bức chân dung của Vệ Nhị, dưới ánh hoàng hôn, phía xa là một vùng rộng lớn cằn cỗi, càng đến gần càng trở nên tươi tốt xanh um, toàn bộ bức tranh được bao phủ bởi một lớp sương mù. 

Tiêu đề viết tay trên nhãn là “Thương Châu”, bên cạnh còn có một dòng chữ nhỏ. 

“Gió cát quá lớn, cho nên sai lệch.” 

Vưu Tự lấy điện thoại ra, mở cuộc trò chuyện cố định trên đầu, khung thoại cuối cùng là khi anh thu dọn hành lý cho Hà Tê, cô gửi “Đừng vội, lái xe cẩn thận.”

Anh nhìn chằm chằm vào bàn phím một lúc, rồi đút lại vào túi. 

*

Tháng 9 năm 2017, một góc phía Tây thành phố. 

Trong gian bếp lộ thiên có một cái chảo sắt, trên ống hút khói đơn sơ, khói dầu đã tích tụ thành màu xanh đen, vết dầu màu vàng xanh lơ lửng như cột băng trên mép tấm sắt, lắc lư nhỏ giọt. 

Sàn bê tông tích đầy nước mưa từ đêm hôm trước, nổi bọt khí bảy sắc cầu vồng, cống rãnh thì quanh năm tắc nghẽn, nước thải tràn ngập, bốc mùi hôi thối của phân và nấm mốc. 

Ngọn lửa bập bùng, chảo dầu nóng, ớt xanh thái nhỏ, ngũ hoa xào, tương nén thơm lừng, rưới nước hàng vào, tỏa hương bốn phía. 

Xe ba bánh lững thững đi vào trong ngõ, ông chú đi giày cao su màu xanh bộ đội nhìn thấy người phục vụ bên bếp liền hỏi: “Tiểu Hà, hôm nay con nấu món gì vậy? Thơm quá.” 

Hà Tê nhếch miệng cười, “Thịt lợn xào, bác ăn không?” Cô đưa hộp cơm nhựa ra. 

“Vậy… cảm ơn con.” Móng tay đầy bùn đen, ông cầm lấy hộp cơm, bộ râu xám rũ xuống cùng với những nếp nhăn trên khuôn mặt.

“Không có gì.” Cô thu dọn chỗ rau củ còn lại, xuyên qua con hẻm tối tăm chằng chịt dây điện và dây phơi quần áo, đi lên lầu hai của căn nhà cho thuê. 

Căn phòng cực kỳ nhỏ, quần áo treo trên trần nhà bằng dây thừng, bên cạnh giường chất đống hộp các tông, bóng tối lộn xộn. 

Cô gái ở giường trên của Hà Tê nhuộm tóc vàng, uốn xoăn, một chân vắt vẻo bên giường, chân kia cuộn tròn trước mặt để sơn móng, mùi dầu xả tóc và mùi hóa chất sơn móng tay trộn lẫn vào nhau. 

“Dương Bách, ăn xong hộp cơm phải vứt đi, không sẽ gọi ruồi bọ đến đấy.” Hà Tê mở ra cái bàn nhỏ, đặt cơm trưa lên trên. 

“Lát nữa đi làm tôi sẽ vứt,” Cô ta phẩy móng tay, nhảy xuống giường, lục lọi chiếc tủ quần áo bằng vải đểu, “Hà Tê, công việc của cô kiếm được bao nhiêu, chi tiêu kiểu gì?” 

“Tôi chi tiêu không nhiều.”

“Cô có muốn đi làm với tôi không? Cô khá xinh đẹp, có thể thử xem, chỉ cần tôi báo với quản lý một tiếng là được, tiền lương thực sự không thấp đâu, còn có rất nhiều tiền boa.” 

“Lương cao sao cô còn sống ở đây?”

“Tháng nào tôi chẳng phải gửi tiền về nhà, còn phải mua đồ trang điểm, cô tưởng tôi muốn ở đây chắc? Chờ tôi tiết kiệm đủ tiền sẽ dọn đi ngay.” 

Hà Tê cắn đũa gật đầu, mở trang chủ tự truyền thông trên điện thoại ra, nhanh chóng lướt qua các bình luận dưới video mới. 

Cô ở nơi này đã hơn một năm, chung quanh cư dân thay đổi mấy lần, Dương Bách tháng trước mới vừa chuyển tới. 

“Dương Bách, trong phần bình luận có người khen bộ váy đen viền hoa của cô rất đẹp.” 

“Được, vậy lát nữa tôi sẽ mặc cái này.” Dương Bách lấy chiếc váy từ trên giá treo ra, khoa chân múa tay ướm thử. 

Kênh của Hà Tê toàn đăng các phim tài liệu ngắn, chủ yếu phỏng vấn phụ nữ, có người bị ép bán dâm trong các trung tâm cai nghiện m@ túy, có người tự nguyện làm công việc ngoài lề, có người bị bạo lực gia đình, có người bị quấy rối tình d*c ở các mức độ khác nhau. Để bảo vệ quyền riêng tư của đối tượng phỏng vấn, nếu đối phương không muốn thì sẽ không quay mặt, giọng nói cũng được chỉnh sửa. 

Phim của cô rất thô sơ, tương tự như vlog, hiện tại cũng không biết nhiều về độ phơi sáng, khi có nhiều việc cô không mang theo giá ba chân mà sử dụng máy ảnh cầm tay và gimbal, nhưng số lượng người đăng ký kênh ngày càng tăng.

Đó là một bản ghi rất khách quan, không phải kiểu phỏng vấn nghiêm chỉnh trực tiếp, mà chỉ là đi mua sắm, đi dạo, trang điểm, làm việc nhà, ghi lại trạng thái cuộc sống của đối phương, trò chuyện trong hoàn cảnh quen thuộc của đối phương, hoặc đơn giản là cô sẽ giữ im lặng, chỉ cần lắng nghe đối phương dãi bày. 

Mới đầu, Hà Tê sống ở nhà, nhưng cô nhanh chóng nhận ra mình không thể tìm được đối tượng thích hợp để quay phim, bản thân cô cũng không đủ tâm huyết, nên cô dứt khoát chuyển đến một ngôi làng nhỏ với dân cư phức tạp. Ngoài ra, còn vì mẹ cô có quá nhiều ý kiến về công việc và tình cảm của cô, nên cô liên tục bị dội bom oanh tạc. 

Nếu muốn miệt mài theo đuổi động cơ của hành vi này, thì lúc đầu hẳn là muốn chứng minh cho Vưu Tự thấy rằng ngay cả khi không có anh, cô vẫn có thể chịu đựng gian khổ và đạt được những thành tựu nhất định. Nhưng lâu dần, số lượng người đăng ký kênh tăng lên, cô lại chẳng thể liên lạc được với Vưu Tự, dù gửi cả ngàn tin nhắn cũng như đá chìm đáy biển, cô liền dần bình tĩnh lại, những công việc này dường như không còn làm vì người khác, mà là vì chính cô. 

Mẹ Hà vẫn nghĩ chuyện kỳ lạ Hà Tê làm lần này cũng sẽ giống như bao lần trước, thử một lát rồi chán ngay. Thực ra lúc Hà Tê mới chuyển đến đây, ngày đêm bị gián quấy rầy, cố gắng phỏng vấn nhưng liên tục bị từ chối, cô chỉ đăng một vài video lẻ tẻ và có lác đác người xem, chính cô cũng cảm thấy như vậy. 

Nhưng bất tri bất giác đã hơn một năm trôi qua, tuy rằng thời gian không dài, nhưng cho tới bây giờ cô vẫn chưa nghĩ đến việc từ bỏ. Bởi vì việc này cũng rất hữu ích đối với công việc chính của cô, nó phản ánh ngay trên cuốn sổ phác thảo của cô. Hồi còn đi học cô rất thích Lautrec___ không phải vì cô muốn vẽ cùng chủ đề với họa sĩ vĩ đại, mà là muốn trải nghiệm một điều gì đó siêu hình thông qua cuộc sống giống ông. 

(*) Henri de Toulouse-Lautrec (24/11/1864 – 9/9/1901) là một danh họa người Pháp nổi tiếng với các tác phẩm mô tả cuộc sống sôi động và đầy màu sắc ở Paris cuối thế kỷ 19. Toulouse-Lautrec cùng với Cézanne, Van Gogh, và Gauguin được coi là những họa sĩ vĩ đại nhất của trường phái Hậu ấn tượng.

Khi Hà Tê tư lự, cô vẫn thường nghĩ đến Vưu Tự, cô đoán có lẽ Vưu Tự cũng giống cô ở một mức độ nào đó___ tự tại khi ở một mình, hạnh phúc khi được nghiên cứu những gì bản thân cho là có ý nghĩa, trước trụ cột lý tưởng của mình; còn những thứ có thể có, có thể không khác chỉ là khách qua đường. Ngoại trừ vẻ ngoài đẹp trai của Vưu Tự, có vẻ cô càng thích anh vì phẩm chất quyến rũ đặc biệt này— cũng nhân tiện tự khen chính mình luôn. 

Nếu không thể rực cháy cùng nhau, vậy hãy tỏa sáng riêng rẽ. 

Cũng không có gì to tát. 

Trong khi lướt vòng bạn bè, cô thấy Vưu Phong Phong đăng một bức ảnh của con gái mình và một tấm poster triển lãm phim, với chú thích: “Con bé được gửi đến nhà ông bà, thế giới của hai người đã trở lại!” 

Định vị là một rạp phim ở vùng ngoại ô.

Trực giác quấy phá, trái tim của Hà Tê đột nhiên co giật.

Dương Bách thay quần áo xong, đang đút hộp phấn vào túi, thấy vẻ khác thường của cô liền hỏi: “Cô sao vậy? Tự nhiên trừng mắt to thế?”

“Đâu có, vừa thấy một tấm poster khá đẹp thôi.”

“À, tôi đi ra ngoài, đêm nay nhớ để đèn cho tôi đấy.” Dương Bách xỏ giày, khoác túi đi ra cửa. 

“Ok.” 

Hà Tê nhìn cánh cửa gỗ màu đỏ không thể đóng kín, mạch máu biến thành đường đua, máu giống như một chiếc xe đua bị nhấn ga chạy vọt. 

Lấy vé, vào bàn, đám đông, nhiệt huyết. 

Ở làng nhỏ quá lâu, đã quen với mùi cống rãnh, cô bỗng thấy xa lạ với nơi đầy không khí hiện đại này. Khi lén lút về nhà tắm rửa thay quần áo, cô còn cố ý xịt thêm chút nước hoa, sợ bộ dạng của mình không đủ tươm tất. 

Mặc dù cô không chắc liệu Vưu Tự có đến hay không. 

Sau khi đi một vòng quanh địa điểm tổ chức, Hà Tê có chút hoang mang, khắp nơi đều là poster phim mà cô không biết, có rất nhiều tiêu đề tùy chọn trên website chính thức của liên hoan phim, cô đã mua một số tấm bưu thiếp với thiết kế thú vị, không bao lâu lại cảm thấy tê chân, đành tìm một quầy cà phê ngồi xuống. 

Bên cạnh là ba cô gái nhìn như sinh viên đại học, trên tay đều cầm pháo, sôi nổi thảo luận, như thể đi xem hòa nhạc bắn thẳng. 

“Tớ vừa nhìn thấy anh ấy ở cửa nhà vệ sinh, đẹp trai chết người luôn.” 

“Eo, biết thế tớ đã đi với cậu! Mấy giờ rồi, vào được chưa?” 

“Còn nửa tiếng lận, đừng vội, đi sớm người ta cũng không cho vào đâu.” 

Hà Tê uống ly cà phê đá, nghe một hồi liền không nhịn được hỏi: “Diễn viên nào tới đây tuyên truyền?” 

“Chắc chị không biết anh ấy đâu, không phải minh tinh.” 

“Ồ…” Nghe thấy có trai đẹp, cô tất nhiên vẫn có chút hứng thú, “Xin hỏi đó là phim gì?” 

Một người trong số họ lộ ra vẻ không chắc chắn, hỏi người bên cạnh mình, “Tên gì nhỉ?” 

“Ừm… Để tớ ngó xem.” Cô ấy lấy điện thoại ra, lật đến trang bán vé xem phim, “Là “Thương Châu”.”

Hà Tê cảm thấy quen quen, chỉ cười nói: “Các em đi xem phim hay xem người thế?”

“Phim tài liệu mà, kỳ thật cũng chẳng mấy hứng thú, chủ yếu là xem đạo diễn thôi.”