Hà Tê không rời đi, còn ô cửa sổ phòng tắm thì có thêm một tấm ván gỗ, mỗi lần cô tắm, Vưu Tự sẽ tuần tra qua lại giữa cửa trước và cửa sổ sau. Kể cả lúc chỉ cầm máy ảnh đi loanh quanh, anh cũng phải dắt cô theo, ngoại trừ buổi đêm đi ngủ ở phòng bên, anh hầu như không để cô ở một mình.
Mỗi lần anh đề cập đến việc đưa cô về nhà, Hà Tê đều nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng không thể từ chối: “Chỉ một tuần thôi, ở lại thêm một tuần nữa rồi đi.”
Cứ như vậy hơn một tháng.
Hà Tê cũng kết bạn với Vệ Nhị, anh ta không phù hợp với thẩm mỹ đại chúng, nhưng lại có góc cạnh nổi bật, đôi mắt phượng hơi xếch lên, đôi môi dày hình thang, bờ vai gầy và chiếc cổ mảnh khảnh. Vẽ trên giấy rất sống động.
Cứ năm phút anh ta lại nhắc đến Hoàng Tiểu Sổ một lần.
Bọn họ là hàng xóm, nhà của Hoàng Tiểu Sổ ở sau nhà anh ta, họ học chung với nhau từ nhỏ, thành tích của Hoàng Tiểu Sổ luôn đứng đầu lớp. Khi tốt nghiệp cấp 2, họ đều đỗ vào trường cấp 3 trọng điểm của quận, Vệ Nhị rất phấn khích, trọ ở trường đồng nghĩa với việc họ có thể dành nhiều thời gian bên nhau hơn.
Nhưng nhà của Hoàng Tiểu Sổ quá nghèo, không thể đi học tiếp, nên cậu ấy phải theo anh trai đến mỏ than, vì vậy Vệ Nhị chỉ có thể gặp cậu ấy vào cuối tuần.
Sau khi có kết quả thi đại học, anh ta trúng tuyển vào một trường đại học ở tỉnh lỵ, chuyên ngành tự động hóa. Hoàng Tiểu Sổ không hiểu chuyên ngành này nghĩa là gì, Vệ Nhị nói không quan trọng, chỉ hỏi cậu ấy có muốn đi cùng mình không, cơ hội việc làm ở đó rất nhiều, điều kiện tiền lương và môi trường sống cũng tốt. Hoàng Tiểu Sổ bảo cậu ấy muốn thảo luận với gia đình, nhưng bản thân nguyện ý, nên chờ quyết định rồi nói sau. Cúp điện thoại xong, Hoàng Tiểu Sổ quay lại trong mỏ làm việc.
Chiều hôm đó, anh ta nghe thấy tiếng khóc than từ ngôi nhà phía sau, chính xác là tiếng khóc than của rất nhiều nhà trong làng.
Mỏ than bị sập khiến 12 người chết và 7 người bị thương. Hoàng Tiểu Sổ nằm trong số 12 người đó.
Hà Tê luôn trò chuyện với Vệ Nhị vào lúc mười giờ sáng, Vưu Tự chỉ ngồi sau máy quay bên cạnh, không nói gì cả.
Có lần Vệ Nhị lấy ra một tấm ảnh chứng minh thư có phông nền màu xanh lam từ túi trong của áo khoác, siết chặt nó, chỉ giơ lên không trung cho Hà Tê xem, không có ý định buông tay.
“Hà Tê, đây là Hoàng Tiểu Sổ.” Cô tập trung nhìn kỹ, cậu ấy còn rất trẻ, khuôn mặt trái xoan, đầu hơi hói hình chữ M, đôi mắt có điểm giống Vệ Nhị.
Vưu Tự đứng cách đó vài bước, châm một điếu thuốc, nghe Hà Tê nói: “Ảnh hơi cũ nhỉ.”
Vệ Nhị lại nhét ảnh vào túi trong: “Tôi biết, nhưng đây là bức duy nhất còn sót lại.”
“Anh có thể vẽ Hoàng Tiểu Sổ theo trí nhớ của mình.”
“Tôi sẽ không vẽ.”
Hà Tê lấy từ trong túi ra một cuốn sổ phác thảo nhỏ và bút chì, nhét chúng vào tay anh ta, “Anh thích vẽ gì thì vẽ.”
Vệ Nhị không từ chối, anh ta cầm cuốn sổ rồi quay về phòng.
Vưu Tự thở dài, trong vòng chưa đầy hai tháng, hầu hết mọi người trong bệnh viện đều có một quyển phác thảo, ngay cả các cô lao công cũng không thoát được.
Hà Tê chú ý đến vẻ mặt bất đắc dĩ của Vưu Tự, lập tức tra hỏi: “Anh đang cười em đấy à?”
“Đâu có.” Anh dựa vào bệ cửa sổ, nhìn cô từ trên xuống dưới.
Tóc anh đã dài ra một chút, chiếc áo phông trắng vừa vặn, tựa như một thiếu niên uể oải nằm bên cửa sổ giữa các tiết học ở trường cấp ba.
Vào hè, mặt trời treo lơ lửng trên không, nắng nóng bao phủ lấy hai người, tia cực tím nhuộm cánh tay anh thành màu lúa mì nhạt.
Hà Tê bôi kem chống nắng dày cộp cả ngày, bịt kín người lúc thu hoạch nông sản, ngày nào cũng uống thật nhiều nước sôi để nguội, dường như ngày dài vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.
Khi nhiệt độ tăng lên 38 độ C, Hà Tê háo hức muốn ăn dưa hấu ướp đá. Vậy nên họ bỏ việc một ngày, lái xe vào thị trấn.
Chợ đông nghịt người, mùi tươi nồng của rau củ, gia vị, thịt cá xông lên khắp chốn oi bức.
Hà Tê mặc một chiếc sơ mi mỏng bên ngoài áo phông, miễn cưỡng che nắng, đồng thời còn trang bị ô che nắng, mũ và kính râm nhưng cô vẫn không yên tâm. Cô liếc nhìn Vưu Tự, anh ngại phiền phức nên không chịu chống nắng cùng cô, chỉ mặc áo phông, quần đùi đi bên cạnh, gáy đỏ bừng vì nắng nhưng khuôn mặt trắng nõn vẫn không đổi sắc.
“Vưu Tự, anh là ma cà rồng đúng không?”
“Có thể.” Giữ vẻ mặt nghiêm túc, anh khoác cánh tay hầm hập của mình lên vai cô.
Hà Tê lập tức vòng tay qua eo anh, “Sáng nào anh cũng tập gập bụng ư?”
“Ừm, quen rồi.”
Cô cười khì sờ s0ạng một lượt, Vưu Tự thấy ngứa ngáy, lập tức buông tay chạy lên phía trước.
“Đêm nào anh cũng khóa kỹ cửa phòng là có ý gì?”
Vưu Tự không trả lời, kỳ thực anh cũng không biết Hà Tê giải quyết bóng ma tâm lý thế nào, nhưng theo quan niệm phổ thông, tiếp xúc thân mật quá mức có thể gây ra một số triệu chứng căng thẳng, vậy nên sau ngày hôm đó anh không nảy sinh suy nghĩ kia nữa.
Hà Tê thò lại gần móc cánh tay lấy anh, nhẹ nhàng nói: “Thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy. Đó đã là chuyện của rất lâu về trước rồi.”
Anh uốn cong cánh tay bị móc, tay còn lại chỉ vào cửa hàng trái cây ở góc phố, dưa hấu được bày nổi bật trong xô ở giữa cửa chính.
“Xông lên.” Hà Tê giống như đại lực sĩ thi đấu lôi kéo anh chạy xồng xộc, “Ông chủ, bổ đôi quả dưa hấu giúp tôi, cám ơn.”
Trên cổ ông chủ buộc một cái khăn tắm màu nâu, lập tức vớt một quả dưa hấu lớn: “ Có ngay.”
Một tiếng răng rắc, đỏ tươi xanh biếc, mùi thơm ngọt ngào tỏa ra bốn phía.
Hà Tê từ trong túi xách lấy ra hai cái thìa nhôm đựng trong túi bảo quản tươi, “Lại đây, ăn nhanh kẻo nguội.”
Vưu Tự nhăn mày cười, “Em chuẩn bị kỹ ghê.”
“Em còn chuẩn bị nhiều hơn cơ.” Nói rồi khóe miệng tủm tỉm, ánh mắt nhìn về một phương hướng khác, “Hôm nay chúng ta không về được không?”
Vưu Tự nhìn theo ánh mắt của cô.
Bảng hiệu chữ vàng nền đỏ, quán trọ, không có tiền tố, chỉ kêu quán trọ.
Những bức tường phân tầng màu trắng và xanh lá cây, sàn gạch men loang lổ vết nứt, khung cửa sổ bằng nhôm, kính màu xanh lam, rèm cửa xanh lá cây, đèn trần hình tròn, TV màn hình lớn, máy điều hòa ố vàng và đồ nội thất bọc nhung. Phong cách trang trí của nhà khách những năm 90, cũ kỹ nhưng sạch sẽ, không có mùi hôi nhưng hơi ngột ngạt.
Thực ra hai người bọn họ đều không có kinh nghiệm thuê phòng, nên sau khi vào phòng, việc đầu tiên là ngồi trên ghế sô pha của mình yên lặng ăn dưa hấu một lúc, sau đó Vưu Tự đứng dậy bật điều hòa nhưng vô ích, đành dựa hết vào chiếc quạt điện đối diện giường thổi gió cho mát.
“Em muốn… tắm trước không?” Anh đứng giữa phòng, chỉ để cho cô một cái ót.
“Không cần, em thích mùi mồ hôi của anh hơn.” Hà Tê vừa nói xong, liền thấy cổ của anh nghi hoặc lung lay. Cô mỉm cười cởi áo ngoài, vòng đến trước mặt anh.
Mái tóc xoăn đen nhánh xõa trên vai, chiếc cổ trắng mịn lộ ra bên trên chiếc áo phông màu tím nhạt, sợi dây chuyền màu vàng trên xương quai xanh lấp lánh ánh sáng. Hiếm khi cô dùng đôi mắt đen nùng đó nhìn anh, hai gò má đỏ bừng vì phơi nắng, còn lốm đốm vài nốt tàn nhang khó thấy. Cô rũ mắt tới dần, lông mi dài rủ thành bóng râm.
Vưu Tự tỉ mẩn nhìn cô, sau đó cúi đầu hôn cô, rất trực tiếp, không hề có dáng vẻ trúc trắc khi trước.
Hà Tê đưa tay vuốt v e mặt anh, cằm anh lún phún râu, sờ vào hơi đau nhưng rất vui, giống như một trò chơi xúc giác vậy.
Có lẽ là bị đụng chạm làm khó chịu, Vưu Tự ôm eo cô, trực tiếp đem cô kéo đến trên giường, lưng vừa chạm vào ga trải giường thô ráp, hai tay cô đã bị ép lên đ ỉnh đầu. Anh chỉ dùng một tay, cộng thêm chút sức, mặt trong của cánh tay trắng nõn, cơ bắp nổi lên.
Cơ thể kề sát khiến Hà Tê không thể động đậy. Tay còn lại tùy ý di chuyển trước người cô, nhưng không dám dùng quá nhiều sức.
Khi anh buông tay, đứng thẳng người trên để c ởi quần áo, Hà Tê cũng ngồi dậy c ởi quần áo của mình.
Vưu Tự lần đầu nhìn thấy, nên không biết để mắt ở đâu, trong phút hoảng loạn, toàn thân trên dưới lập tức đỏ như tôm luộc.
Hà Tê ngước mắt nhìn anh chằm chằm, rồi bừng bừng phấn khởi, lại bị anh vội vàng đ è xuống. Mùi xà phòng và mùi mồ hôi trên người anh trộn lẫn vào nhau, trên môi thoang thoảng vị dưa hấu ngọt ngào.
Cởi bỏ quần áo, hai tay không ngừng m ơn trớn cơ bụng săn chắc, hơi thở dồn dập đột ngột tăng tốc khiến sọ não cô tê dại.
Vưu Tự đột nhiên dừng lại, chống tay lên đầu cô, ghé sát tai cô nói: “Hà Tê, ở đâu…?”
Cô cười tủm: “Ở trong túi xách trên bàn.”
Sau đó cô nhìn cơ thể giống như bức tượng bằng đá cẩm thạch của anh đi rồi trở về.
Căn phòng càng ngày càng nóng, gió thổi từ quạt điện cũng chẳng biết chạy đi đâu.
Không biết qua bao lâu, trời dần ngả bóng, cô run rẩy ngã vào trong nệm bông, nghe thấy tiếng thở đè nén của Vưu Tự.
Sau vai là lòng bàn tay ẩm ướt, râu và hơi thở của anh cọ quanh cổ cô, cơ thể cô thấm đẫm mồ hôi, suy nghĩ thì trôi nổi giữa tầng mây.
Sau đó, khi trăng sao thưa dần, họ tắm lần hai, khi trời vừa hửng sáng lại tắm thêm lần nữa.
Trước khi lên đường trở về, hai người ngồi ăn sáng trong quán dimsum, chân của Hà Tê gác lên bắp chân của Vưu Tự dưới gầm bàn, anh khẽ mỉm cười.
Chủ quán là một người đàn ông bụng phệ tay vê hạt cườm, trong quán không có ai nên đành nói chuyện với bọn họ.
“Hai người là khách du lịch à?”
Hà Tê nuốt miếng bánh quẩy, “Ừ… Gần như vậy.”
Ông chủ dựa vào quầy, trên đôi dép màu xanh đậm có dính đất sét: “Lâu lắm rồi tôi mới thấy có người đến đây du lịch đấy.”
“Là do thời tiết nóng quá à?”
“Đại khái vậy, không khí cũng không tốt, trị an lại kém. Hai hôm trước, có cô gái xảy ra chuyện ở trong ngõ nhỏ phía sau đấy.”
Hà Tê thấy lông mày của Vưu Tự nhíu lại, vội nói: “Ồ, tôi nghĩ có lẽ do quảng bá du lịch chưa đủ ấy mà.”
“Ai bảo cô ta ăn mặc như thế còn ra ngoài lúc nửa đêm? Còn không phải tự mình chuốc lấy nhục?”
“Lời này của ông chủ không đúng rồi, chẳng lẽ lại đổ hết tội cho nạn nhân?”
Ông chủ cười cười, không nói thêm nữa, quay về quầy tiếp tục nghe radio.
Tuyên bố trị an kém của ông chủ rất nhanh đã được chứng thực___ Chiếc xe đậu qua đêm trong bãi đậu xe đơn sơ, đã chẳng còn chiếc lốp nào.
Hà Tê cẩn thận quan sát vẻ mặt của Vưu Tự, trông anh rất bình tĩnh, thậm chí không có vẻ gì là ngạc nhiên.
Anh tra điện thoại một lúc rồi nói: “Đi thôi, gần đây có một tiệm sửa xe.”
Lốp được lắp xong, xe lại lên đường.
“Có lẽ… Có lẽ là do thời tiết nóng bức, con người dễ cáu kỉnh nên tỷ lệ tội phạm cao hơn, ở đâu cũng vậy thôi.” Cô cợt nhả.
“Ừ.” Anh mỉm cười, biết cô đang cố khuấy động bầu không khí.
“Phong cảnh thật đẹp, em phải chụp một tấm mới được,” Hà Tê lấy máy ảnh mà Vưu Tự tặng cô từ trong túi xách của mình, “Hai hôm trước chán quá nên em đã tra cứu, máy ảnh này rất đắt, các anh lại đang túng thiếu, anh còn cho em cái này?”
“Hãng phim không có tiền, nhưng anh thì có.”
Hà Tê bật cười, quay sang nhéo mặt anh, “Đúng vậy, chuyện gia đình anh còn chưa nói cho em biết đâu.”
“Nhân viên công vụ bình thường thôi.”
”Hai bác có hỗ trợ công việc cho anh không?”
Anh lắc đầu, gió nóng từ cửa sổ xe thổi vào, tóc anh bay phất phới.
“Thực ra, anh có thể ở trong ngành lâu như vậy đã thể hiện sự ủng hộ của họ rồi.” Cô nói chắc nịch.
“Thật không…” Anh nhìn mặt đất xám đen không cần bộ lọc phía trước, nghĩ đến lần cuối cùng mình về nhà— bố anh đang khua khoắng cái điều khiển từ xa màu trắng, tràn đầy tức giận. Mẹ anh đứng giữa hòa giải, một bên khuyên anh nên từ bỏ, một bên lại cùng tranh cãi với bố anh.
Đó là vào Tết Nguyên Đán hai năm trước.
“Vẻ mặt gì đấy? Anh không có quan hệ tốt với gia đình mình à?”
“Ừm. Họ không hiểu, anh cũng lười giải thích.”
“Như vậy sao được, thực chất hai bác cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi mà. Anh phải ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện với họ. Nếu anh cứ vô cảm và im lặng như vậy, sẽ khiến mọi người cảm thấy anh sắp làm điều gì đó rất nguy hiểm và bí ẩn, họ làm sao có thể yên tâm để con trai độc đinh mạo hiểm bên ngoài.”
Anh khẽ cười, “Nên mẹ em mới muốn em kết hôn nhanh rồi đổi nghề nhỉ?”
“Đã chạy tới đây thì mẹ có khống chế em bằng giời.” Lời vừa thốt ra, cô lập tức ý thức được có cái gì đó không đúng, Vưu Tự vốn muốn đuổi cô về nhà, đang êm đẹp cô lại tự chui đầu vào rọ.
“Khi nào thì em về nhà?”
“Anh lại nhắc chuyện này à?” Thấy anh im lặng, Hà Tê lại duỗi tay ôm ngực anh, “Anh nghĩ thử mà xem.”
Vưu Tự liếc cô một cái, nắm lấy tay cô, từng tiếng tim đập rơi vào lòng bàn tay cô.
Chiếc xe Jeep đang chạy đều trên con đường dài như thiêu đốt, bánh trước lắc lư vài lần một cách kỳ lạ, rồi lệch hướng, bầu trời đột ngột chậm lại.
Thân xe bỗng mất thăng bằng, phát ra tiếng ma sát khô khốc bén nhọn, điên cuồng xoay tròn trên mép đường, giống như phi thuyền thoát khỏi trọng lực, cuối cùng lật nhào trong cát vàng.