“Trần Kinh Trúc, tớ nghi ngờ anh ấy thích cô diễn viên kịch nói kia.” Rạng sáng ngày thứ 16 Hà Tê quyết tâm bỏ rượu, cô ôm chai Jagermeister (*) vào lòng, ngồi xổm trên chiếc ghế mà Vưu Tự đã ngồi, tin chắc về suy đoán của mình.
(*) Jägermeister là một loại rượu tiêu vị của Đức được sản xuất từ 56 thảo mộc và gia vị. Được phát triển năm 1934 bởi Wilhelm và Curt Mast, Jägermeister có độ cồn 35% và phân phối trong một chai thủy tinh màu xanh lá đặc trưng.
Giọng nói bên kia mơ hồ, có lẽ đã bước nửa chân vào giấc mộng đẹp, “Có chứng cớ gì…”
“Bọn họ là bạn đại học, buổi tối cô ấy lại xuất hiện trước cửa nhà anh ấy, lúc nghỉ quay phim còn dựa vào vai anh ấy, ngồi vào ghế phụ lái rất điêu luyện. Rồi so sánh thái độ của anh ấy với tớ… đừng nói là motip ánh trăng sáng cũ rích đó nhé? Vì anh ấy sinh sống và làm việc ở bên ngoài nhiều năm nên bỏ lỡ cơ hội thành đôi. Bây giờ biến thành mối quan hệ còn nhập nhằng hơn cả người yêu?”
“Người ta quen nhau bao năm rồi, cậu có thể so sánh được sao? Nhưng không biết chừng…”
“Tớ đã tỏ tình hai lần rồi, đời này tớ mới chỉ tỏ tình hai lần đấy thôi, lại đều bị từ chối gián tiếp, quá nhục.”
Bên kia cười khoái trá: “Vậy cậu đừng chuốc nhục nữa, cũng đừng làm mấy chuyện vô bổ, đến phụ giúp nhà hàng đi.”
“Cậu nỗ lực chút nữa là nhận được quyền thừa kế đấy, cố lên nhé.”
Hà Tê cúp điện thoại, ngửa đầu uống một ngụm nữa, cảm thấy mình đã ngà ngà say, chân nam đá chân xiêu bước vào phòng vẽ.
Bóng người màu xám trong góc đã khinh miệt cô rất lâu.
*
“Ngái Ngủ, cậu có nhìn ra sự yêu hận đan xen trong bức tranh này không? Nhân vật chính trông giống cậu nhỉ?”
Vưu Tự ngẩng đầu, nheo mắt rồi đeo kính lên. Nền đỏ tươi, nửa người nhìn nghiêng màu xám, miệng tựa như đang hôn, không có đối tượng bên cạnh, đường nét cơ thể trống trải phù phiếm, giống như gợn sóng khi ném đá xuống nước. Sống động nhất là trung tâm của bức tranh, trên cái đầu đinh là đôi mắt được vẽ bằng những vết cọ rộng màu sơn đỏ, mang đến chút nổi loạn lại cấm kỵ.
“Từ đâu ra thế?”
“Sáng sớm nay Hà Tê gửi poster qua, lẫn thêm cả bức này, phong cách rất khác với những bức còn lại. Cậu lại làm tổn thương con gái người ta à? Ơ không đúng, hôm qua Phong Phong vừa sai cậu đi hòa giải mà? Sao lại bung bét thế này?”
Vưu Tự nhíu mày, “Em có làm gì đâu.” Cùng lắm là ăn chùa một cái sandwich của cô.
Khi Vưu Phong Phong vác mái tóc bết bước xuống cầu thang, giọng nói khàn khàn như thể tiết ra quá nhiều nội tiết tố nam: “Viên Dã Tuyền, em muốn uống nước.”
Viên Dã Tuyền lắc đầu với Vưu Tự, đứng dậy đi vào quầy bar.
“Ô, đây là cái gì? Hai người xem phim kinh dị giữa ban ngày hả?” Cô ấy cong eo đứng trước bức tranh, bất ngờ bị dọa tỉnh.
Vưu Tự ngoắc ngoắc ngón tay, “Tranh của bạn chị đấy.”
Vưu Phong Phong liếc nhìn chữ ký ở góc dưới bên phải, “Rhinos? Tê giác? Ba con sóng này là cái gì? Dấu bưu kiện?”
“Sông.” Nói xong, Vưu Tự nhớ tới tay cầm của chiếc thìa. (*)
(*) Chữ Hà có nghĩa là sông.
“Hà Tê?” Vưu Phong Phong hơi ngạc nhiên, “Cô ấy vẽ theo phong cách này? Không ngờ nha.”
“Chị quên rồi à?” Vưu Tư tháo kính xuống, xoa huyệt thái dương, “Hồi ở Nepal, cô ấy nằm cạnh khối thi thể máu me be bét suốt mấy tiếng đồng hồ mà lúc cứu ra vẫn chẳng có phản ứng gì.”
“Đó gọi là tố chất tâm lý vững.”
Anh không phản bác, trong đầu hiện ra dáng vẻ phấn khích vây xem trên sân trượt băng, còn cả lúc cô lao vào trận chiến và quyết đoán giữ chặt tay phải của Thành Liêu. Cô đã nghĩ gì khi ăn mặc sang trọng rồi chạy đến bê vác thiết bị của đoàn phim?
Thấy Vưu Tự im lặng nhìn màn hình, Vưu Phong Phong hỏi: “Này, tối hôm qua có chuyện gì thế?”
“Không có gì, em đưa dâu tây xong liền đi.”
“Ơ, cơ hội chị vất vả tạo ra…”
Vưu Tự đứng dậy, trước khi Vưu Phong Phong bật loa phát thanh, anh đã vọt ra cửa, phóng xe rời đi.
Mỗi người đều có bóng ma thời thơ ấu, mà bóng ma thời thơ ấu của Vưu Tự là điện thoại của bố anh, và một loạt cơn ác mộng mở ra từ đó.
Bố mẹ về nhà rồi có ly hôn không, ly hôn rồi anh sẽ ở với ai, ai là người trả giá nhiều hơn trong cuộc hôn nhân, ai có lỗi trước, ai có lỗi với ai nhiều hơn, cái nào quan trọng hơn: công việc hay gia đình, người bạn trong bữa ăn khuya rốt cuộc là cô gái nào, có bao nhiêu cô gái ở đó… Những cuộc tranh cãi bất tận khiến anh hoàn toàn mất niềm tin vào những khái niệm như gia đình, tình yêu và hôn nhân.
Anh cũng có những cảm xúc phức tạp về việc bố mẹ không ly hôn vì lý do thể diện. Một mặt, là một người con, anh thực sự không muốn bố mẹ chia tay, mặt khác, anh cảm thấy nếu mình ở trong một cuộc hôn nhân tra tấn như vậy, anh sẽ không chút do dự mà chọn kết thúc nó.
Từ ấy anh hiểu rõ sự tồn tại của tình yêu rất ngắn ngủi, người yêu ôm nhau say đắm giây phút trước có thể sẽ bùng nổ cãi vã trong giây tiếp theo. Khi tình yêu biến mất, những người không còn tình cảm lại bị đạo đức hoặc lợi ích trói buộc mà phải bỏ chín làm mười ở bên nhau, quả là thảm họa cuộc sống.
Để tránh kết thúc chưng hửng ấy và hàng loạt rắc rối mà tình yêu mang lại, anh nghĩ rằng cuộc sống độc thân có lẽ là cách tốt nhất để giải quyết hầu hết các vấn đề.
Ngoài ra, đối với anh hồi còn nhỏ, bịt tai trốn dưới chăn để trốn khỏi sự cuồng loạn và đập phá đồ đạc của bố mẹ là cực hình khủng khiếp nhất trên đời. Sự ganh đua về thành tích học tập ở trường hay những tâm tư vụn vặt thuở mới lớn không có cửa để so sánh.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vậy nên, anh đã đặt ra mục tiêu cuộc sống từ rất sớm, đó là độc lập phát triển một sự nghiệp bên lề nhưng đầy triển vọng, đảm bảo cảm giác cô đơn nhất định và tránh xa vòng xoáy dư luận xung quanh gia đình. Nhưng anh đã thất bại ở điểm này, vì duyên phận rất thần kỳ, khi anh tìm thấy con đường sự nghiệp mà mình sẵn sàng dành hết thời gian, sức lực cho nó, thì anh cũng bị ràng buộc trong vòng gia đình mà anh luôn muốn thoát ra___ đối tác làm việc của anh là chồng của chị họ.
Một chuyện khác gần đây khiến anh rất ngậm ngùi chính là dù anh có quay phim đây đó suốt mười năm, nhưng chỉ cần một người ồn ào xuất hiện là có thể phá vỡ toàn bộ kế hoạch của anh— đây có lẽ là sự bất định của số phận.
Nhưng tất nhiên là cái vị huyên thuyên kia không có khả năng biết được những chuyện xưa hoang đường trong đầu anh.
Nếu trên Internet có thể biến thành thực thể, chắc hẳn lúc này Hà Tê đang trên đường chạy nước rút 100 mét để thu hồi thư___ sáng sớm say khướt, cô lướt xem những thứ muốn đăng lên tài khoản Weibo, mơ màng lẫn lộn chúng với các tài liệu công việc, thậm chí có lẽ bức tranh đã được gửi đến tay người mẫu chưa có sự cho phép ấy, ôi đáng sợ làm sao.
Khả năng sống sót mong manh duy nhất là cô không có kỹ năng vẽ tranh và người xem không xác định được chủ thể, nhưng rõ ràng điều đó là phi thực tế. Trước khi ra ngoài cô kiểm tra lại một lần nữa, mọi người đều có thể nhìn ra đó là Vưu Tự. Cô phải suy nghĩ cách giải thích cho bức tranh này, nghĩ thật cẩn thận.
Ở tiệm pizza dưới nhà Vưu Tự, cô gọi bánh tiramisu và nước cam, không dám chiếm chỗ nữa, giống như cách uống trà chiều của người Ý, cô ăn trực tiếp trên quầy. Chủ cửa hàng cảm thấy cô thật thú vị, liền nói đùa: “Cô gì ơi, món tiramisu của cửa hàng chúng tôi thực ra không ngon lắm đâu, sao cô không thử ăn pizza đi? Đầu bếp đặc biệt đến Napoli học đấy.”
(*) Napoli là thành phố lớn thứ ba của Ý sau Roma và Milano.
Cô nhìn chằm chằm vào đống hành trên bàn bên cạnh, tự tin nói: “Nồng lắm, không ăn được.”
Đối phương không hiểu ý của cô, nghiêng đầu chiêu đãi những vị khách khác. Hà Tê ăn hai ba miếng là xong chiếc bánh, uống cạn nước trái cây, chỉnh trang trước gương, kiểm tra chắc chắn răng không dính bột sô cô la, rồi mới thận trọng đi lên lầu, bấm chuông cửa tầng ba.
Đợi năm phút vẫn không thấy ai ra mở cửa, cô lấy điện thoại ra định gọi cho Vưu Phong Phong, nhưng đột nhiên dưới chân cầu thang truyền đến tiếng giẫm đạp, cô liền quay đầu lại, Vưu Tự đang ở bậc thang cuối lầu hai, một tay ôm xe đạp, một tay tìm chìa khóa, có vẻ rất sốt ruột.
“Xin chào, anh vừa mới từ bên ngoài trở về à?” Trông thế mà còn hỏi, rõ ngu.
“Tránh ra.” Anh đi tới, nhanh chóng vặn khóa cửa, nháy mắt chui vào trong cửa.
Hà Tê sững sờ tại chỗ, tay trái bỗng bị nắm lấy, cô loạng choạng ngã vào hiên, cánh cửa an ninh sau lưng cô được kéo lên.
Bên kia căn phòng, một chút ánh sáng xuyên qua mành lọt vào, bên cạnh bệ bếp trước cửa tối om, phảng phất mùi cà phê thơm đắng. Hà Tê đỡ bàn đứng dậy, nhìn thấy đôi giày vải, quần túi hộp, áo sơ mi ca rô và cái miệng đang đóng mở của Vưu Tự.
Hàm răng trắng đều tăm tắp của anh khẽ động, buột ra một câu: “Có việc à?”
Hà Tê vỗ đầu gối và lòng bàn tay, thở dài: “Anh vội đi vệ sinh sao?”
“Có người bên ngoài.” Anh treo xe đạp lên giá trên tường, rồi kéo rèm cửa ra, căn phòng lập tức sáng sủa hẳn lên.
Hà Tê dựa vào cửa nhìn qua mắt mèo, cô nhóc cấp ba lần trước đi ngang qua cửa, nhưng không dừng lại mà tiếp tục lên lầu.
Cô vui vẻ: “Thấy chưa, lần trước tôi không lừa anh nhé?”
Vưu Tự không trả lời, đi trở lại cuối hiên, nhìn thẳng vào cô. Hôm nay Hà Tê mặc một chiếc áo len màu xanh hồ, khi giơ tay lên sẽ lộ vòng eo thon thả, đôi chân quấn trong chiếc quần jean sẫm màu thẳng tắp và dài miên man, tuy cô không cao nhưng tỉ lệ rất cân đối.
“Cô có chuyện gì?”
“Anh… Hôm nay anh có đến trường quay không?” Hà Tê vẫn đứng ở cửa, cảm thấy anh đang chặn cửa để không cho cô vào.
“Vừa mới về.”
“Tôi chỉ là…” Cô cúi đầu hít một hơi thật sâu, không kìm được nói: “Anh có biết đạo tiếp khách không thế? Đứng ở đây nói chuyện còn ra thể thống gì?”
Vưu Tự nghe vậy ngẩn ra, hai tay đút túi quần, nhất thời lúng túng, đầu còn chưa kịp nghĩ thông, thân thể đã hơi nghiêng một chút.
Hà Tê lại hỏi: “Có cần thay giày không?”
“Không.” Anh vừa dứt lời, vị khách không mời mà đến, đi tới trước mặt anh hai bước, mang theo một cơn gió, mang theo mùi trà thơm.
Căn phòng không lớn, cũng không có bàn ăn, giường kê trong góc, đối diện với màn hình TV chỉ có một chiếc ghế sofa đơn ngắn bằng da màu đen, Hà Tê chỉ vào đó: “Tôi ngồi được không?”
Vưu Tự gật đầu đi theo đường di chuyển của cô rồi xoay nửa vòng tại chỗ, xoa lòng bàn tay vì không biết nên làm thế nào.
“Ở đây bình thường không có khách sao?”
“Có việc thì đến studio nói chuyện.”
“À,” Cô cẩn thận kê nửa mông ngồi xuống sô pha, ra vẻ đoan trang, “Anh ngồi đi, đừng ngại.”
Vưu Tự híp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên.
Thấy anh vẫn đứng nơi đó, Hà Tê vỗ vỗ sô pha, thăm dò hỏi: “Tôi với anh mỗi người một nửa?”
Vưu Tự chớp mắt mấy cái, xoay người ngồi ở trên giường.
“Lần này tôi đến đây chủ yếu là để giải thích bức tranh đó cho anh. Ừm… chúng ta đều là những người sáng tạo nghệ thuật, việc xử lý nghệ thuật đúng cách rất có giá trị về mặt thẩm mỹ. Tôi vẽ anh chủ yếu là vì anh… anh có một hình tượng khá đẹp, còn màu sắc chủ đạo chủ yếu là biểu đạt thái độ phóng khoáng, mang nghĩa tích cực, anh hiểu ý tôi chứ?” Cô quan sát thấy d ái tai của Vưu Tự rất lớn, mẹ cô nói đây là một biểu hiện bên ngoài của người có vận may, cô thực sự biết nhìn người đấy nhé.
Vưu Tự sờ chóp mũi, khẽ nhíu mày, lộ ra vẻ khó hiểu.
“Tranh gì?”
*
Bân: Ý Hà Tê là ăn pizza hành tây không hôn môi được các bác ạ =))