Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 96: Hai cái tiện nhân




"Đi thôi"

Cung Vô Song thình lình vươn tay ra, gượng gạo ôm lấy một bên cánh tay của Diệp Phàm, trên mặt nổi lên một tầng nhàn nhạt mây đỏ, cực kỳ mê người.

Diệp Phàm cảm nhận được hai luồng mềm mại không kiêng nể gì tạo áp lực lên trên cánh tay mình, có chút ngac nhiên, bất quá nhiều hơn là mừng rỡ cùng hưởng thụ.

Nhẹ gật đầu, hắn cùng nàng hướng tới phía thang máy, đi lên tầng mười lăm. 

Tầng mười lăm Quý Phái khách sạn là một cái đại sảnh thật lớn, lúc này đã được trang hoàng thành một cái sinh nhật yến hội.

Đương Diệp Phàm cùng Cung Vô Song lên tới nơi, nơi này đã tụ tập không ít người, ánh đèn sáng tối, đẩy ly đổi trản, từng nhóm người túm năm tụm ba nói chuyện phiếm.

Hai người thân mật tiến vào đại sảnh, nháy mắt trở thành tiêu điểm của chú mục.

Cung Vô Song hồi trước có danh hiệu đệ nhất lãnh diễm mỹ nữ học đường, hiện tại lại là Hàn Giang đệ nhất mỹ nhân, giá trị nhan sắc của nàng cực cao không nghi ngờ.

Đừng nói, nàng đêm nay tóc dài búi xoăn; ăn mặc một thân váy sa tanh dài hở vai màu đen, mang lên đôi găng tay dạ mỏng cùng màu, kéo dài tới tận bắp tay, cả người toát lên một mạt khí chất cực kỳ ưu nhã và cao quý

Riêng một điểm này, đã đủ khiến cho nàng dù tại bất kỳ đâu cũng sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Bất quá, trong trường hợp này, mọi người quan tâm tới Diệp Phàm nhiều hơn.

Tại đây đa số là cao trung đồng học của Cung Vô Song, không cùng lớp cũng cùng trường, đều biết rõ vì cái gì nàng lại sở hữu danh hiệu đệ nhất lãnh diễm mỹ nữ học đường.

Cho nên, nhìn tới cảnh Cung Vô Song thân mật ôm lấy cánh tay một người nam nhân, tất cả đều ngốc, miệng há hốc.

Ai có thể nói cho bọn họ, cái nam tử kia rốt cục là thần thánh phương nào?

Đặc biệt là, mọi người đều nhìn tới, người này hăn mặc thập phần đơn giản cùng tùy ý; một đôi giày thể thao, một chiếc quần jean đen cùng áo sơ mi trắng.

Đứng song song cùng Cung Vô Song, trông cái nam tử này nhìn như một cái nhà quê, nhìn sao cũng không xứng đôi.

Thế nhưng mà, hành động thân mật cùng biểu tình trên gương mặt của Cung Vô Song lại như một chiếc cự chùy hung hăng vả mặt, đập nát những suy nghĩ của bọn họ.

"Vô Song tỷ, Diệp đại ca, hai ngươi tới rồi"

Trần Vân Đình, Lưu Minh Nguyệt hai cô gái nhỏ đột nhiên từ đâu chạy tới, thân thiết kéo tay Cung Vô Song, cười cười nói nói.

Diệp Phàm lúc này mới nhớ, hai nàng cũng là Cung Vô Song cao trung đồng học.

"Vân Đình, cô cô ngươi thế nào?" - Diệp Phàm hướng hai nàng gật đầu, xã giao.

"Nga, Diệp đại ca, ngươi y thuật thực là thần kỳ nha, cô cô nàng đi kiểm tra toàn diện, kết quả các chỉ số đều cực kỳ tốt, thậm chí còn bác sĩ còn bảo nàng cơ thể mạnh khỏe tựa như một thiếu nữ hai mươi tuổi!.

Không nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc tới một cái, Trần Vân Đình hai mắt sáng rực, nhìn Diệp Phàm tựa như fan não tàn thấy được thần tượng của đời mình.

Đúng lúc này, từ xa lại có thêm hai cái nữ tử khác hướng phía này đi tới.

"Cung Vô Song, Trần Vân Đình, Lưu Minh Nguyệt, đã lâu không gặp"

Hai cái nữ nhân dừng lại đối diện với bốn người, chào hỏi, trên mặt hiện lên một vẻ trào phúng cùng ghen ghét khó hiểu.

Diệp Phàm không dấu vết đánh giá một chút hai cái nữ tử.

Nử tử bên trái mặc một cái áo ngắn hở rốn màu đỏ, váy ngắn màu đen, trên mặt họa nùng trang, cảm giác có điểm yêu diễm.

Nữ tử bên phải trái lại, một thân thuần trắng, tóc thả dài, thoạt nhìn rất là thanh thuần.

Hai người đều tương đối đáng yêu xinh đẹp, cùng Trần Vân Đình, Lưu Minh Nguyệt không sai biệt lắm; bất quá so sánh cùng Cung Vô Song, chênh lệch không phải chỉ một chút xíu. 

Hai người dứt lời, ánh mắt dời đi, mới thấy được Cung Vô Song hiện tại đang thản nhiên ôm lấy cánh tay của Diệp Phàm, mắt hiện lên một tia không tưởng tượng được.

Cung Vô Song đối với hai người chào hỏi không hề có ý định hồi đáp, một bên giới thiệu cho Diệp Phàm một chút, nữ tử bên trái tên gọi Hà Mộng Lâm, nử tử bên phải tên là Hàn Tĩnh.

Hà Mộng Lâm ánh mắt dừng lại trên người Diệp Phàm, lộ ra vẻ ghét bỏ cùng khinh bỉ không che dấu, hài hước nói:

"Cung Vô Song, vị này không phải là bạn trai ngươi đi?"

Hàn Tĩnh tấm tắc:

"Lâm Lâm, ngươi nhìn lãnh diễm mỹ nhân hiện tại đang dán cả người lên trên người hắn, đương nhiên là bạn trai không thể nghi ngờ."

Cung Vô Song lười phản ứng tới hai nàng, đối với Diệp Phàm cùng hai cái khuê mật nói:

"Chúng ta qua kia ngồi đi!"

Hà Mộng Lâm, Hàn Tĩnh hai người thấy mình bị làm lơ, giận không chỗ phát tiết, làm sao cam tâm.

"Đồng học lâu ngày mới gặp, ngươi tốt xấu cũng nói chuyện với chúng ta một vài lời a!" - Hà Mộng Lâm vội vã tiến lại phía trước chắn đường Cung Vô Song, lại quay hướng Diệp Phàm ném mị nhãn - "Soái ca, ngươi tự mình giới thiệu bản thân một chút đi ~"

"Đúng nha, ngươi làm thế nào lại có thể bắt được phương tâm nữ thần, liền chia sẻ cho chúng ta một cái!"

"Soái ca ngươi hẳn không biết nha, phía trước đi học Cung đại mỹ nữ đối với nam nhân chưa từng cho sắc mặt tốt nha, thậm chí ngày đó liền Trần gia Trần Huyền Phong đều chướng mắt... Nói như vậy, ngươi khẳng định là so với Trần Huyền Phong hoàn mỹ hơn gấp trăm, gấp ngàn lần đi!"

Nhìn đến hai người kẻ xướng người họa, trên mặt mang theo ý cười hài hước, Diệp Phàm híp lại con mắt, chẳng trách Cung Vô Song không buồn phản ứng lại, hóa ra là hai điều mẫu cẩu cắn loạn.

Để ý tới Trần Vân Đình cùng Lưu Minh Nguyệt mục vô biểu tình, hiển nhiên đây cũng phải lần đầu tiên đối phương kiếm chuyện để châm chọc cùng cười nhạo.

Bất quá, hắn có cảm giác, đối phương lần này đến là có người sai sử.

Bình thường sao, ít nhất đối phương cũng nên kiếm cái nam nhân, lại đến làm so sánh rồi châm chọc, như vậy mới giống.

Chỉ là, cảm giác cũng có thể xuất hiện sai lầm, đơn giản nhất, liền thử dẫn xà xuất động.

Nội tâm cười lạnh, Diệp Phàm trên mặt xuất hiện nụ cười khó dò:

"Ta ư, một cái người bình thường mà thôi! Chỉ là cái gì kia Trần Huyền Phong quá bất tài!"

"Cái gì? Một người bình thường!" - Hà Mộng Lâm cùng Hàn Tĩnh đồng thời kêu lên - "Cung Vô Song, hắn không đùa chứ?"

Cung Vô Song cũng là ngạc nhiên, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, đến được người sau đưa cho nàng một cái an tâm ánh mắt, liền hướng hai người kia gật đầu.

Cứ việc nàng đối với Diệp Phàm hiện tại vẫn là cái hiểu cái không, bất quá qua nhiều sự kiện khác nhau, nàng biết hắn không phải là người bắn tên không đích.

"Không phải chứ, Cung Vô Song, ngươi như vậy cao lãnh, đến Trần Huyền Phong còn chướng mắt, cuối cùng lại tìm một cái bình thường bạn trai? Đây là đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu a!"

"Ta nhớ rõ không chỉ có Trần Huyền Phong, đến đám người Tô Thanh Long, Ngô Minh Kỳ cũng từng nhiều lần tỏ tình với ngươi, không ngoại lệ đều bị ngươi lạnh nhạt từ chối; lúc đó ta còn tưởng ngươi tiêu chuẩn cao lắm, hóa ra là có phẩm vị đặc biệt sao!"

Hà Mộng Lâm cùng Hàn Tĩnh một bộ biểu tình tiếc nuối cùng đau lòng, hận rèn sắt không thành thép.

Diệp Phàm thần thức tỏa ra, hắn biết chắng, nếu quả thật có người sai sử, hắn lúc này không sai biệt lắm cũng nên xuất hiện.

"... Bọn họ đều có gia cảnh phi phú tức quý nha, ngươi tùy tiện chấp nhận một cái, tương lai đều áo cơm vô ưu, chẳng sợ mỗi ngày không làm gì, cũng có thể sung sướng mà sống a!”

"Khẳng định là vậy! Ngươi nhìn xem ngươi chọn bạn trai, thiếu kiến thức, tới một dạng tụ hội cấp cao như thế này, ăn mặc không chút chỉn chu, quả thực là mất mặt a!"

"Hàn Tĩnh ngươi đừng nói vậy! Là hắn không đủ tiền mua thứ trang phục tốt hơn mà thôi" 

Các nàng nghe qua tưởng như đang khuyên nhủ Cung Vô Song, trên thực tế lại là ở trào phúng nàng cùng Diệp Phàm.

Lưu Minh Nguyệt cùng Trần Vân Đình một bên nghe không nổi nữa, hai nàng biết đến, Tô Thanh Long trong mắt Diệp Phàm liền cái rắm cũng không bằng, người sau một câu mệnh lệnh, cả Tô gia liền bị phá sản, phía trước đài báo còn đăng tin.

Trần Huyền Phong gia cảnh cùng Tô Thanh Long không sai biệt lắm một cái cấp bậc, vẫn là thiếu lôi ra tự chuốc lấy nhục thì tốt hơn.

Hai nàng nghĩ vậy, vừa tính toán nổi lên phản kích, Diệp Phàm thanh âm đã lạnh lẽo vang lên:

"Ta cùng Vô Song trải qua cuộc sống như thế nào, chung quy so sánh với làm người khác mẫu cẩu khẳng định muốn tốt đến quá nhiều"

Hắn lời nói kết thúc được năm giây, Hà Mộng Lâm cùng Hàn Tĩnh mới phản ứng lại đây.

"Cái gì!!!"

"Ngươi dám gọi chúng ta là mẫu cẩu!?"

"Hai người quả thật có tự mình hiểu lấy" - Diệp Phàm ngâm ngâm ý cười, mà Lưu MInh Nguyệt cô gái nhỏ không kìm được cười ra tiếng.

Còn may tụ hội ồn ã náo nhiều, nếu không hai cái nhược trí nữ nhân này chỉ bằng một câu hô vừa rồi, cũng đủ trở thành trò cười cho toàn trường.

Đột nhiên, cũng không biết là thanh âm của ai thật lớn, át đi cả tiếng nhạc đang phát:

"Mau xem, là Trần Huyền Phong!"

Đến!

Diệp Phàm cười lạnh, thần thức của hắn từ sau khi tỏa ra đã lập tức tỏa định một cái nam nhân gương mặt âm nhu ngồi tại một góc phòng cách đây không xa, chốc chốc lại hướng về này ngó.

Dưới thần thức của Diệp Phàm, đôi tai nghe bluetooth kết nối với cái máy thu âm gắn trên khuyên tai của Hà Mộng Lâm không chút nào có tính bí ẩn đáng nói.

Hiển nhiên, bây giờ đối phương cảm nhận thời cơ đã chín mùi, nhảy ra với sự tự tin bạo lều, muốn lập tức cho Cung Vô Song thấy hắn giàu có, cao quý như thế nào, mà Diệp Phàm thì nghèo hèn, thấp kém ra sao.

Lại suy nghĩ sâu một chút, Diệp Phàm gần như có thể khẳng định, trận sinh nhật tụ hội này là một tay Trần Huyền Phong sắp đặt, hắn tuy đã ra trường từ lâu, vẫn chưa từ bỏ việc theo đuổi Cung Vô Song; mà sinh nhật tụ hội của Tần Dung chỉ là một cái cớ để đưa Cung Vô Song tới đây. Cái nam tử Diệp Phàm cùng Cung Vô Song gặp ngoài cửa, tám chín phần chỉ là một cái tay sai của Trần Huyền Phong mà thôi.

"Vô Song, quan hệ của ngươi cùng cái nữ tử Tần Dung kia thế nào?" - Diệp Phàm hỏi nhỏ.

"Không phải bằng hữu" - Cung Vô Song nghĩ cũng không cần nghĩ, hồi đáp.

Lấy trí thông minh của nàng, từ khi nhận được lời mời tụ hội, Cung Vô Song đã rõ ràng, tụ hội này chỉ sợ là một cái Hồng Môn Yến, đương nhiên, đây là dưới điều kiện nàng không lộ ra bối cảnh thật của mình.

Ngẫm nghĩ một hồi, nàng quyết định mang Diệp Phàm cùng đi, có hắn ở, dù có chuyện gì xảy ra, an toàn của nàng đều được đảm bảo.

Lại nói, đây là một cái cơ hội để bồi dưỡng tình cảm của hai người sao...

"Ngươi nha, dám lấy ta làm công cụ diệt trừ mấy cái trùng theo đuôi có phải không?"

Diệp Phàm lấy ngón tay ôn nhu chọc chọc chóp mũi giai nhân, cười hỏi.

Đối với việc bị hắn vạch trần tâm tư, Cung Vô Song không chút kinh ngạc, nàng ghét bỏ gạt đi ngón tay của hắn, dĩ nhiên mà nói:

"Đây là ta sáng tạo cơ hội cho ngươi diệt trừ tình địch!"

Hai người cứ như vậy thủ thỉ ân ái, tựa như chốn không người.

(Chương xong)