Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 94: Ba lần cơ hội




Đông Phương Yên Nhiên kinh hỉ quay qua, biểu tình chợt cứng lại, thay vào đó là một mạt thất vọng:

"Ngươi?"

Nàng nhìn Diệp Phàm, có chút tức giận, nàng nghĩ đây là Diệp Phàm đang bỡn cợt mình.

Phía trước nàng vừa có một chút ấn tượng tốt với hắn, hiện tại cũng theo lời này tan thành mây khói

Giang thúc sắc mặt cũng âm trầm xuống, hắn tuy đánh không lại Diệp Phàm, cũng không đại biểu hắn sợ Diệp Phàm. Nhịn xuống lửa giận, hắn cố gắng giữ cho lời nói của mình không quá mất lễ phép:

"Diệp tiên sinh, trò đùa này không buồn cười một chút nào!"

"Diệp tiểu hữu, ngươi nhìn ra được?"

Trái ngược lại với biểu tình của hai người kia, Mạc Kình Thiên giây trước là sững sờ, giây sau mừng rỡ túm lấy Diệp Phàm, khó tin hỏi.

Nhìn đến biểu tình của Mạc Kình Thiên như vậy, Giang thúc lời nói vừa tới đầu lưỡi liền nuốt ngược trở lại, dùng ánh mắt đấy dò xét nhìn qua.

Diệp Phàm chậm rãi nhấp một ngụm trà, gật đầu:

"Bệnh này, ngươi chữa không nổi... Nói thế này cũng không quá, ngoài ta ra, không ai chữa nổi"

Thanh âm nhàn nhạt, bất quá ngữ ra kinh người, trong chốc lát, không ai kịp phản ứng lại đây.

"Thỉnh tiểu hữu đề điểm một hai..." - Mạc Kình Thiên lấy lại tinh thần đầu tiên, vội vã nói chuyện, không chút bận tâm mặt mũi.

"Mạc lão, thế này là..." - Đông Phương Yên Nhiên thử hỏi.

Nàng đối với lời tuyên bố của Diệp Phàm, đánh nhãn cuồng vọng, bất quá, nhìn phản ứng của Mạc Kình Thiên lúc này, nàng liền lâm vào rối rắm,

Một bên, nàng không tin tưởng được một người trẻ tuổi đến kỳ cục thế kia lại có khả năng chữa bệnh cho nàng, phải biết đây là căn bệnh không một ai trong số bác sĩ danh tiếng khắp cả nước nàng tới khám có thể tìm ra nguyên nhân gây bệnh, đừng nói đến điều trị.

Một bên khác, nàng cũng không tin, Mạc Kình Thiên làm người nửa đời lại có thể để một cái thiếu niên trẻ tuổi lừa gạt; nếu không phải, vậy thì phản ứng hiện giờ của hắn nên được giải thích như thế nào?

Mạc Kình Thiên thở dài, tự giễu cười:

"Thú thực, bệnh tình của Yên Nhiên cô nương lão phu thậm chí còn không tìm ra được nguyên nhân, đừng nói đến biện pháp trị. Nếu Diệp tiểu hữu đã mở lời, hắn tất có vài phần nắm chắc. Thứ cho lão phu nói lời thẳng thắn, nếu Diệp tiểu hữu cũng không cứu được ngươi... Chỉ sợ, toàn Lạc Việt, không có người có thể."

Này đánh giá hẳn là có chút cao, bất quá Mạc Kình Thiên trong lời nói ý tứ là so sánh với người tại thế tục giới.

Đừng nhìn hắn bên ngoài quang mang chói mắt, đi tới đâu cũng được người ta tôn xưng một tiếng Mạc Thần Y; lấy thân phận của hắn, còn tiếp xúc chưa đến sự tồn tại của Tu Võ Giới.

Đông Phương Yên Nhiên đôi mắt đẹp không thể không đánh giá Diệp Phàm chi tiết một lần nữa, cũng không đơn giản vì vài ba câu nói mà tan đi nghi hoặc.

"Diệp công tử, còn thình ngươi báo cho tiểu nữ biết, thân thể ta đến tột cùng là có bệnh gì?"

Dù vậy, nàng vẫn hướng Diệp Phàm cẩn thận hỏi. Bất chấp thật hay giả, Diệp Phàm là người đầu tiên dám nói bệnh của nàng hắn có thể trị.

"Ngươi đây không phải là bệnh, là một loại bẩm sinh thể chất"

"Bẩm sinh thể chất?" - Đông Phương Yên Nhiên nghi hoặc nhắc lại, đây là lần đầu tiên nàng nghe được cụm từ này.

Mạc Kình Thiên cũng mê mang, chỉ có Giang thúc thoát giật mình, thầm sắc hiện lên vẻ suy ngẫm.

"Ngươi có phải hay không mỗi thường ngày tới nửa đêm, toàn thân liền rét run, dường như ngã vào động băng, rét lạnh đến xương, hơn nữa vào mười lăm âm lịch hàng tháng, cảm giác càng thêm thống khổ..."

Diệp Phàm một bên nói chuyện, mà Đông Phương Yên Nhiên lúc này toàn thân không tự chủ được rùng mình kinh hãi.

"Ngươi... ngươi làm sao biết?" - nàng run rẩy hỏi.

"Ta còn biết..."

"Khoan" - cố gắng nén xuống kích động, nàng quay sang Mạc Kình Thiên cùng Giang thúc - "Mạc lão, Giang thúc, Yên Nhiên còn làm phiền ai người tránh đi một hồi"

Giang thúc ánh mắt xẹt qua một tia chần chừ, bất quá hắn nghĩ tới, nếu Diệp Phàm quả thực đối với Đông Phương Yên Nhiên có ý đồ xấu, hắn có mặt ở đây hay không cũng không thay đổi được kết quả; vì vậy hắn khẽ gật đầu.

Mạc Kình Thiên cũng nhìn qua Diệp Phàm, thấy được người sau không dấu vết gật đầu, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài.

Cánh cửa một lần nữa đóng lại, lúc này trong phòng chỉ còn có Diệp Phàm cùng Đông Phương Yên Nhiên

"Diệp công tử, mời ngươi tiếp tục!" - Đông Phương Yên Nhiên bình phục tâm tình bằng một ngụm trà, bất quá hiên nhiên không có tác dụng

Diệp Phàm khóe miệng nhếch lên một vòng cung, nói:

"Ta còn biết, ngươi trước giờ chưa từng một lần trải qua chân chính kinh nguyệt; quan trọng hơn là, ngươi sắp chết!"

Đông Phương Yên Nhiên trong tâm nghi vấn sau khi nghe hết vế trước của câu nói liền tan vỡ không còn một mảnh, mà tới khi nghe được vế sau thì mặt mũi tái nhợt, không tự chủ được khóe mắt đỏ hoen, bất chấp hình tượng cái gì thục nữ, lao người về phía trước, nắm chặt lấy tay Diệp Phàm, khóc lóc:

"Diệp công tử, cầu xin ngươi cứu ta!"

Nếu là cái nam nhân bình thường, nhìn đến một cái mỹ nữ cấp bậc họa thủy thế này khóc như lê hoa đái vũ; khẳng định hận không thể vượt qua núi đao biển lửa để giúp đỡ một phen; chỉ tiếc điều này đối với Diệp Phàm một tia tác dụng cũng chưa, hắn vẫn mục vô biểu tình, không chút thương cảm.

Diệp Phàm chỉ có khả năng bị ảnh hưởng bởi nước mắt nữ nhân, khi đó là nữ nhân của hắn, mà hiển nhiên, nàng không phải, dù kiếp trước, hay là hiện tại.

Hắn không vô tình, chỉ là hai chữ sinh tử, hắn trải qua 90 vạn năm, nhìn bao nhiêu sinh linh ra đời, cũng nhìn vô vàn người vì mọi lý do mà chết đi, đã không thể quen thuộc hơn; hắn không đủ khả năng đối với bất kỳ ai cũng nổi lên lòng đồng cảm.

Hảo đi, hắn nhận, Đông Phương Yên Nhiên là cái mỹ nữ không sai, nhưng điều đó chỉ đủ để hắn cho qua vừa rồi nàng vô lễ cùng với ngồi đây cho nàng một tia hy vọng, không hơn.

Nếu nàng tưởng sắc đẹp của nàng đủ để khiến hắn vô điều kiện trị bệnh cho nàng, vậy xin lỗi, đi chết đi.,

"Tại sao?" - Diệp Phàm cụt lủn hỏi, không chút luyến tiếc rút tay về, mỹ mỹ nhấp một ngụm trà.

"Không phải thiên chức của bác sĩ các người là hành y tế thế hay sao? Vì cái gì hiện tại thấy ta sắp chết lại không cứu?" - Đông Phương Yên Nhiên giọng nói nghẹt ngào, nàng làm sao cũng không nghĩ được Diệp Phàm lại hỏi một câu như vậy.

"Ta tuy thực có khả năng cứu ngươi, cũng có ý thuật cao minh, bất quá ta chưa từng nói mình là bác sĩ a, đống đạo lý đám người áo trắng ấy hở miệng ra là ba hoa đối với ta không chút liên quan" - Diệp Phàm bất vi sở động, bổ sung - "Nhân tiện nói luôn cho ngươi, ta là tồn tại so với ma quỷ còn đáng sợ, đừng tiếp tục chuẩn bị chụp mũ người tốt cho ta, ta không nhận nổi.

Ngươi còn hai lần cơ hội cung cấp cho ta một cái lý có thể đả động ta cứu ngươi"

Đông Phương Yên Nhiên sụt sịt, cố gắng nín khóc.

Nàng biết hiện tại không phải lúc khóc lóc, nước mắt chỉ khiến đầu óc nàng thêm thiếu linh hoạt mà thôi.

"Diệp Phàm, ngươi đi theo ta"

Sau một vài phút suy tư, Đông Phương Yên Nhiên cắn cắn môi, dường như làm ra quyết định gì trọng đại lắm.

Diệp Phàm tinh ý phát hiện ra nữ nhân này hiện tại xưng hô hắn tên họ đầy đủ, bất quá chưa nghĩ nhiều hơn, chỉ cho là cảm xúc nàng bất ổn mà thôi.

Hai người một đường ra khỏi phòng, nhìn đến Mạc Kình Thiên cùng Giang thúc đang sốt ruột chờ tại bên ngoài. Còn không chờ hai người kịp nói gì, Đông Phương Yên Nhiên đã ra lệnh:

"Giang thúc, không cho phép ai lên trên tầng! Nhớ kỹ ta nói, bất kỳ là ai!"

Thế rồi không chờ đối phương đáp lại, nàng liền rảo bước quay đi.

Diệp Phàm trong lòng kỳ quái, nhưng vẫn là đi theo đối phương lên tầng.

Hắn đảo không lo lắng Đông Phương Yên Nhiên sẽ đối hắn gây ra bất lợi, ép hắn phải trị bệnh, đầu tiên, tại địa phương này không ai là đối thủ của hắn, tiếp theo, nếu nàng muốn làm như vậy, phía trước liền đã thực hiện, không cần quanh co khóc lóc.

Hai người cuối cùng vào căn phòng nhìn qua giống phòng ngủ.

Đông Phương Yên Nhiên đột nhiên quay đầu, một đôi mắt đẹp nhìn Diệp Phàm.

Ngay sau đó, tay nàng nhẹ nhàng vung lên, trên người quần áo toàn bộ chảy xuống.

Một cỗ thân thể tiếp cận với hoàn mỹ, từng đường nét khiến người huyết mạch bành trướng, lúc này bại lộ không sót bên trong tầm mắt Diệp Phàm.

Vóc người một mét bảy, làn da trắng nõn lấp lánh, căng mịn tràn đầy sức sống như ngọc trai, toàn thân không có một điểm thịt thừa.

Phía dưới chiếc cổ trắng như tuyết, là đôi vai nhỏ bé nhu nhược, cùng xương quai xanh tinh xảo, xuống nữa là cặp bạch thỏ đồ sộ cao ngất, vòng eo mảnh mai một tay liền có thể ôm trọn, cặp đùi đẹp thon dài miên man…

"Diệp Phàm, từ nay về sau, ta Đông Phương Yên Nhiên chính là ngươi nữ nhân, lý do này, ta hy vọng là đủ để khiến ngươi có thể chữa khỏi cho ta."

Đông Phương Yên Nhiên bên trong đôi mắt tràn ngập kiên quyết cùng khẳng định, nhưng thân thể mềm mại đang run nhè nhẹ đã bán đứng nội tâm nàng.

Lúc này đây, là lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm cuộc đời nàng lỏa lồ thân thể ở trước mặt một nam nhân, một cái nam nhân nàng gặp mặt chưa nổi nửa ngày, thậm chí hắn còn có thê tử; đối với một thiên chi kiêu nữ mà nói, đây là điều nàng trước đây vô pháp tưởng tượng.

“Ngươi thực mỹ, nhưng ngươi làm như vậy, không đủ để thuyết phục ta. Rốt cục, ngươi tình nguyện làm nữ nhân của ta, ta lại chưa hề nói qua sẽ thu ngươi làm ta nữ nhân"

Diệp Phàm ánh mắt, thủy chung vẫn chưa ở trên người Đông Phương Yên Nhiên dừng lại.

Hắn trước giờ vẫn quan niệm, tình cảm thuần túy là tình cảm, nó không nên được giao dịch thông qua lợi ích, hay dùng tình dục làm điểm bắt đầu. Hắn sẽ không đơn giản chỉ vì một cái nữ nhân xinh đẹp có ý tưởng nhào vào lồng ngực mình, mà chấp nhận nàng là nữ nhân của hắn.

Cho nên, hắn đối với lời đề nghị của Đông Phương Yên Nhiên có thể không chút do dự từ chối.

Diệp Phàm trực tiếp xoay người rời đi, nhàn nhạt nói:

"Ta xuống phía dưới trước, ngươi còn một lần cơ hội, trước đó đem quần áo mặc vào đi."

Đông Phương Yên Nhiên một đôi mắt che kín là lệ tràn ngập không thể tưởng tượng; nàng tự nhận diện mạo dáng người cùng với khí chất, đều có thể cùng Cung Vô Song tranh bất phân thắng bại, không biết có bao nhiêu cái nam nhân tầng lớp thượng lưu xã hội tình nguyện được quỳ gối dưới váy nàng, cam tâm để nàng sai khiến.

Không nghĩ tới, nàng bỏ toàn bộ dũng khí làm ra quyết định trở thành nữ nhân của Diệp Phàm, còn là loại không thể công khai dưới ánh sáng, để đổi lấy mạng sống; đối phương thế nhưng không có chút xúc động, thậm chí còn ghét bỏ.

Điều này khiến trong lòng nàng dâng lên một loại cảm giác cực kỳ thất bại, còn có tức giận cùng bi ai đan xen.

"Rốt cục ngươi muốn ta làm thế nào ngươi mới có thể trị bệnh cho ta? Đến thứ quý giá nhất ta có trong tay là cỗ thân thể này ta cũng đã đưa ra làm đánh đổi!"

Đông Phương Yên Nhiên từng câu từng chữ nói, trong lời nói tràn ngập vô tận vô vọng cùng bi thương.

Diệp Phàm bước chân dừng lại, quay lại, lần đầu tiên ánh mắt dừng lại trên người Đông Phương Yên Nhiên nhiều hơn ba giây, đột nhiên trong lòng vừa động...

Trong chớp mắt, thân thể hắn hóa thành tàn ảnh, xuất hiện tại bên người Đông Phương Yên Nhiên.

"Ngươi..."

Diệp Phàm vươn ra ngón tay, đụng vào phía sau lưng Đông Phương Yên Nhiên, cánh tay có chút ôn nhu di chuyển tới lui.

Người sau bất ngờ bị nam nhân chạm vào, cả người như điện giật giống nhau, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhận mệnh.

"Chả lẽ hắn lại đổi ý, muốn ngay tại đây, đối với ta..." - nàng thì thào.

Nàng không hiểu được, vì cái gì một giây trước hắn còn không thèm nhìn lấy nàng một cái, giây sau liền lao lên tựa như hổ đói vồ mồi?

Cứ việc nàng đã làm tốt tâm lý từ thiếu nữ trở thành nữ nhân chân chính, giờ khắc này, nàng vẫn không sao ngăn cản nổi bản thân sợ hãi.

Thực mau, Diệp Phàm như chân chính xác định cái gì, không khỏi vui vẻ:

"Cửu Âm Tuyệt Mạch sao? Quả nhiên, là Cửu Âm Tuyệt Mạch..."