Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 91: Đông Phương Dược Đường




Ăn cơm sáng xong, Cung Vô Song như thường lệ lái xe tới Thiên Vũ tập đoàn.

Về phần Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt, hai người đi qua Hải Dương biệt thự.

Gần tới nơi, Diệp Phàm lựa một chốn không người, tâm niệm khẽ động.

Diệp Kinh Mộng nháy mắt xuất hiện bên cạnh hai người. 

"Nơi này... là ngoại giới?" 

Nàng như một cái tò mò bảo bảo ngó quanh, trông đến cái gì cũng thấy mới lạ.

Phía trước tuy Diệp Phàm đã để nàng tiếp xúc với bên ngoài một lần, bất quá đó là trong rừng rậm, cùng cố hương của nàng vô dị.

Lần này, nàng đi vào giữa đô thị, nơi có ti vi, xe máy, ô tô, đèn đường,..., hết thảy đều là những thứ nàng chưa từng được tiếp xúc.

"Kia là... trư yêu mang giáp thép?" - nàng chỉ tay vào một chiếc ô tô bốn chỗ vừa lao bon bon trên đường.

"Cái này... không cần thúc dục linh lực vẫn có thể tự động di chuyển sao? Bất quá hảo chậm nha!"

"..."

Cứ như vậy, quãng đường cách Hải Dương biệt thự chỉ còn năm phút bị nàng ngạnh sinh kéo thành hai mươi phút, còn hảo nàng là tu sĩ, trí tuệ đương nhiên không kém, Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt giảng cái gì cũng chỉ một lần là nàng nhớ.

"Chủ nhân, ngươi mau đến xem a, cái hộp này có người, thật nhiều người, còn đều sẽ động, có thể nói chuyện, đây là một cái tiểu thế giới khác của ngươi sao?"

Vừa vào tới phòng khách biệt thự, Diệp Kinh Mộng nhìn thấy tam nữ đang xem ti vi, không cấm hô to gọi nhỏ.

Diệp Phàm trước đó có nói với nàng không cần lại gọi hắn là chủ nhân, xưng tên liền có thể, chỉ là Diệp Kinh Mộng vẫn ưa thích gọi hắn là chủ nhân hơn.

Nàng vừa hô, liền khiến tam nữ giật bắn mình, không hẹn mà cùng quay đầu lại.

"Diệp Phàm ca ca, Hàn Nguyệt tỷ tỷ!"

"Hỗn đản, Nguyệt Nguyệt!"

"Đệ đệ, Hàn Nguyệt muội muội!"

Tam nữ nhìn thấy Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt đi vào, vui vẻ chào hỏi, sau đó lại không hẹn mà cùng nói chuyện:

"Nàng là...?"

Diệp Phàm giới thiệu Diệp Kinh Mộng cho mấy nữ, cũng thông báo từ sau nàng sẽ trụ tại nơi này, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với thế giới hiện đại, khiến cho tam nữ giúp nàng làm quen với các loại đồ vật hiện đại.

Kế tiếp, chúng nữ liền ríu rít nói chuyện làm quen với nhau, bỏ mặc lãng quên Diệp Phàm một bên.

Đối với điều này, hắn một chút cũng không buồn bực, mấy nữ hòa thuận được với nhau như vậy, hắn không mong chờ gì hơn.

Trong biệt thự này, không phải là nữ nhân của hắn thì cũng là người cùng hắn có thiên ti vạn lũ quan hệ, các nàng mà bất hòa, đối chọi nhau, nghĩ đến thôi đã đau đầu, đừng nói giải quyết.

Nghĩ tới bản thân cùng Cung Vô Song còn một cái hứa hẹn, Diệp Phàm tính toán dời đi.

Trước khi đi, hắn không quên dặn dò Cung Hàn Nguyệt sau đó dành thời gian ra giúp Diệp Kinh Mộng đi ra trung tâm mua sắm chọn vài bộ đồ hiện đại thích hợp.

Hắn thấy được, khi ở trên đường, Diệp Kinh Mộng dung nhan cùng trang phục cực kỳ thu hút ánh mắt mọi người. 

Tuy ngày nay cosplay cực kỳ thình hành, ngày thường mặc một thân váy trắng cổ trang nhìn qua vẫn thực cổ quái, chưa kể nàng nhan giá trị cao, khí chất lại mịt mờ như tiên tử hạ phàm.

...

"Diệp Phàm ca ca"

Đương lúc Diệp Phàm đặt chân ra đến cổng lớn, Đông Hoàng Phi Phi thanh âm vang lên.

"Có việc gì sao?" - hắn quay người lại, nhướng mày hỏi nàng.

"Địa Cầu ý chí thông qua Thiên Đại Chi Tâm đêm hôm qua gửi tới ta tín hiệu cầu cứu, khả năng ta cần phải rời đi một đoạn thời gian..."

Diệp Phàm chau mày lại, ngạc nhiên hỏi

"Địa Cầu cầu cứu!? Là tồn tại gì đang quấy phá?"

"Ta cũng không rõ, Địa Cầu ý chí thông báo cho ta địa điểm cần tới, còn lại không nói gì thêm."

Diệp Phàm trầm tư một phen, cuối cùng vươn ra một ngón tay, đặt tại ấn đường của Đông Hoàng Phi Phi, dặn dò:

"Vào trong nói cho các nàng rồi đi thôi, tiểu tâm hành động. Ta vừa đặt vào trong cơ thể ngươi một đạo phong ấn, có nó, khi ngươi gặp nguy hiểm, ta liền có thể biết được vị trí của ngươi"

Đông Hoàng Phi Phi gật đầu nhỏ, nhìn nhìn Diệp Phàm, có chút không dứt.

"Lại không phải sinh ly tử biệt, đi sớm về sớm"

Hắn nhìn thấu tâm tư nha đầu, ôn nhu vuốt tóc nàng, mỉm cười nói.

Lúc này, Đông Hoàng Phi Phi mới lộ ra ý cười, trở lại biệt thự.

Nhìn theo bóng lưng của nàng thật lâu, Diệp Phàm khóe miệng lộ ra một nự cười khó dò, cất bước...

...

Diệp Phàm sau khi dời khỏi Hải Dương biệt thự cũng không lập tức đi mua dược liệu.

Thứ nhất, hắn không biết nơi nào mua dược liệu là tốt nhất, đa dạng nhất.

Thứ hai, hắn không khẳng định được những dược liệu hắn mong muốn trên Địa Cầu sẽ có đồng cách gọi với Tu Chân Giới, hai địa phương này thậm chí còn không cùng một vị diện.

...

Hơn một tiếng đồng hồ sau, Diệp Phàm thần sắc thỏa mãn bước chân ra từ thư viện công cộng thành phố, hướng phía dược liệu thị trường mà đi.

Tại trung tâm thành phố Hàn Giang, có một con phố gọi là "Phố Đông Y", đây cũng chính là nơi tụ tập bày bán dược liệu, từ bán lẻ bán sỉ cho đến những cửa hàng bán quy mô lớn, hết thảy đều tập trung tại đó.

Đi vào Phố Đông Y, Diệp Phàm trước tiên dạo quanh một vòng, hắn muốn xem chất lượng dược liệu bày bán bên ngoài như thế nào.

Rất nhanh chóng, Diệp Phàm thất vọng, tuy hắn qua sách vở ghi lại trong thư viện công cộng cũng đã biết, hiện tại, muốn tìm dược liệu có niên đại cao rất khó; bất quá dược liệu được buôn bán chỗ này niên đại hiếm hoi lắm mới được một - hai năm, còn lại đều tính bằng đơn vị tháng, thật nhiều loại dược liệu còn chưa thực sự trưởng thành, quả thật không có chút dược tính đáng nói.

Thực ra, Diệp Phàm suy tư một chút liền nhìn thấu, đây cũng là chuyện bình thường. Những người dân bày bán bên ngoài đường như thế này thường là những người không khá giả, cũng không có mạng lưới quan hệ rộng mở, do đó, muốn thu thập được dược liệu tốt, nói dễ hơn làm.

Nghĩ như vậy, hắn cũng không mất công đi vào từng cửa hàng dược liệu nữa, mà nhằm ngay tiệm thuốc lớn nhất... 

Đông Phương Dược Đường

Diệp Phàm bước chân hơi hơi chậm lại một phen, đánh giá nơi này.

Biển hiệu cũ kỹ, hiển nhiên đã có từ lâu đời, mà tiệm thuốc cũng được thiết kế cùng trang hoàng mang đậm hơi hướm cổ xưa, không phải phong cách nghệ thuật phương Tây thế kỷ trước mà là thuần phương Đông cổ đại.

Trước cửa đặt chễm chệ hai chỉ kỳ lân bằng đá, một đực một cái, mái nhà được lợp bằng ngói, vật liệu dựng nhà chủ yếu là gỗ... Đặt ở trung tâm thành phố này nơi có nhà cao tầng hiện đại, xây dựng kiến trúc như vậy thực sự rất bắt mắt, quả thực là hạc giữa bầy gà.

Đi vào trong tiệm thuốc, Diệp Phàm ánh mắt đưa quanh, thấy được vài giá để dược liệu, từng giá ngăn trên ngăn dưới chỉnh tề sắp xếp hàng trăm loại dược liệu khác nhau.

“Tiên sinh ngài hảo, xin hỏi ngài cần dạng dược liệu gì?”

Diệp Phàm vừa vào, lập tức có một người phục vụ tiến lại hỏi chuyện.

“Trước cứ để ta tự đi dạo xem một chút” Diệp Phàm nói.

“Tốt, nếu có yêu cầu, tùy thời tiếp đón ta.”

Diệp Phàm tại khắp dược đường dạo qua dạo lại, thần thức buông ra, đem hết toàn bộ dược liệu tại đây xem vị trí cùng niên đại xem kỹ một lần, thần sắc không phải quá vừa ý.

Tại nơi này đông dược niên đại so với bên ngoài kia cao hơn không phải là ít, bất quá không có một loại vượt qua mười năm trở lên, tuy vậy tại nhãn dán mô tả đều ghi ít nhất là hai mươi năm, hoàn toàn chính là treo đầu dê bán thịt chó.

Dĩ nhiên, thủ đoạn như thế này, kiếp trước Diệp Phàm gặp qua không ít, lại nói tuy là đi mua dược liệu, chân chính phán đoán được niên đại của dược liệu đâu có mấy người, hầu hết nghe theo lời nói của người bán hàng, coi như là mèo mù vớ chuột chết.

Diệp Phàm cũng không định vạch trần, hắn mới lười nhúng tay lo chuyện bao đồng đâu.

"Nơi này còn có hàng niên đại lâu hơn sao?" - hắn vẫy tay gọi phục vụ viên, hỏi.

"Xin hỏi tiên sinh cần niên đại lâu hơn của loại dược liêu nào?" - phục vụ viên mỉm cười đầy tính chức nghiệp, hỏi lại.

"Liên tử, bạch phục linh, hoàng kỳ, nhân sâm,..."

Diệp Phàm báo ra hơn chục cái tên, đây đều là những vị thuốc hắn cần để chế dược.

"Ngài yêu cầu niên đại bao lâu?" - người phục vụ lại hỏi.

"Ít nhất cũng phải hai mươi năm đi" - Diệp Phàm nghĩ nghĩ, nói.

Hắn tính toán nói năm mươi năm, bất quá hắn từ tư liệu biết được, tại Địa Cầu, dược liệu năm mươi năm đã thuộc dạng khan hiếm, khó mà sản xuất đại trà được.

Đương nhiên, trong lòng hắn có tính toán riêng, vì vậy nếu dược đường này lấy ra được mặt hàng năm mươi năm niên đại, hắn cũng vui lòng thu mua.

"Hai mươi năm?"

Người phục vụ cổ quái mà nhìn Diệp Phàm, chỉ vào đám dược liệu trên giá:

(Chưa xong còn tiếp, đang gõ nốt)