Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 71: Lang băm?




Mạc Kình Thiên sau khi lấy được thuốc ổn nhịp tim trở lại phòng bệnh, đã thấy có thật nhiều người tụ tập trước cửa phòng.

Tuy không rõ vì cái gì, thế nhưng mạng người quan thiên, cần thiết phải tiêm một liều thuốc vào người Cung Thiên Vũ để điều hòa nhịp tim trước đã.

"Tránh đường, ta cần đem thuốc tiêm cho Cung lão gia tử" - hắn hô lớn.

Hiện tại tụ tập bên ngoài ngoại trừ Cung Ngọc, còn lại đều là bác sĩ cùng y tá; mọi người phản ứng lại, thấy người vừa nói chuyện là Mạc Thần Y, đều không hẹn mà cùng tránh ra thành một con đường cho hắn đi vào.

"Diệp..." 

Mạc Kình Thiên đi vào phòng, vừa định nói chuyện với Diệp Phàm, câu nói đã chuẩn bị ra đến cửa miệng liền bị nghẹn lại.

Bởi hắn thấy được không khí trong phòng cũng không hài hòa.

Một bên, đứng cạnh giường bệnh, là Diệp Phàm bốn người, lúc này Cung Vô Song đang chôn mặt vào trong người Diệp Phàm, mà Diệp Vân Phi cùng Cung Hàn Nguyệt thì mặt mũi bất thiện nhìn Cung Khải

Bên còn lại, Dương Lệ núp sau lưng Cung Khải, ước gì thân hình béo núc ních của mình có thể thu nhỏ lại để Diệp Phàm không nhìn thấy, mà Cung Khải bản thân mặt mày tái mét, sợ hãi cùng tức giận đan xen.

Phía góc tường, bốn cái bảo tiêu đang thành thạo vớ chút băng gạc để cầm máu cho đồng bạn; mà cách đó không xa, một cái bàn tay người nằm lăn lóc giữa vũng máu trên mặt đất.

Mạc Kình Thiên không cần nghĩ cũng biết, vừa rồi đã xảy ra xung đột, người khởi xướng thuộc bên Cung Khải.

Cái này là hiển nhiên, bởi nếu Diệp Phàm thực sự muốn ra tay, trước mặt những người này đều đã chết.

Tông Sư, nhưng trích diệp đả thương người, muốn giết vài tên bảo tiêu đến Học Đồ võ giả còn không phải, cũng chỉ là một giây sự tình.

Đối với Cung Khải, Mạc Kình Thiên không có bao nhiêu hảo cảm.

Thân là con trai cả của Cung Thiên Vũ, vậy nhưng số lần hắn đến thăm lão gia tử một bàn tay có thể đếm đủ, mà mỗi lần không có ngoại lệ, hắn đều nói gần nói xa về việc lập di chúc.

Phận làm con mà chữ hiếu không thực hiện, lại chỉ chằm chằm nhìn vào tài sản của gia tộc, hắn vì Cung Thiên Vũ mà thấy bi ai.

Mạc Kình Thiên bước ngang qua người Cung Khải, không thèm liếc nhìn hắn một cái, đến trước mặt Diệp Phàm.

Cung Khải sắc mặt âm trầm dọa người, hắn quay mặt ra bên ngoài, ra dấu cho nhóm bác sĩ.

Nhóm bác sĩ này là những người đã được hắn mua chuộc, mục đich chính là để ngấm ngầm thay đổi kết quả báo cáo bệnh lý của Cung Thiên Vũ.

Đương nhiên, nếu chỉ mua chuộc bằng tiền thì không đảm bảo tính an toàn, vậy nên hắn cũng đã "lễ phép" mời người nhà bọn họ đi uống trà cùng cấp dưới của hắn một chuyến.

Mấy cái bác sĩ nhận được chỉ thị, sắc mặt một thoáng rối rắm, nhưng rồi vẫn tiến vào, bọn hắn căn bản không có lựa chọn, lão bà cùng con cái của họ đều đang ở trong tai Cung Khải.

...

Diệp Phàm thu hết chút mờ ám của Cung Khải vào trong đáy mắt, bất động thanh sắc mà tiếp tục xem hắn còn định giở trò gì.

Cung Vô Song nghe được bên ngoài tạm thời đã không còn hỗn loạn, dẫy rụa rời đi người Diệp Phàm

"Ta cần phải đi thay áo" - nàng khôi phục vẻ thanh lãnh của mình, chỉ là trên mặt vẫn còn chút ửng đỏ, ánh mắt có chút né tránh.

"Đi thôi" - Diệp Phàm trong lòng cười khổ, ám đạo về nhà phải hống hống nàng một chút - "Nguyệt nhi, ngươi bồi tỷ tỷ cùng đi"

Hắn quay qua nói với Cung Hàn Nguyệt.

Người sau gật đầu, kéo Cung Vô Song ra khỏi phòng.

Diệp Phàm nhìn thoáng qua hai người dời đi, có Cung Hàn Nguyệt đi cùng, hắn hoàn toàn an tâm.

"Diệp Thần Y, đây là... đây là ngươi làm?"

Mạc Kình Thiên chợt huých khuỷu tay vào hông Diệp Phàm, chỉ chỉ vào máy đo điện tâm đồ, kinh ngạc mà hỏi.

Nhìn hắn lúc này không hề có chút điềm tĩnh nào của môt lão già đã sống quá hai phần ba đời người, mà ngược lại giống như một đứa trẻ vừa tìm được món đồ chơi mong muốn bấy lâu nay.

Diệp Phàm đạm cười, gật đầu.

Mạc Kình Thiên khó tin hô to:

"Thật sự!? Ngươi làm sao lại có thể ổn định nhịp tim của Cung lão mà không cần sử dụng thuốc hỗ trợ?... Không, không, đây không chỉ là ổn định nhịp tim, đây là ký tích! Nhịp tim của Cung lão lúc này chỉ còn 68 nhịp một phút, tuy chưa đạt đến mức bình thường, vậy nhưng trước đó nhịp tim thấp nhất đo được cũng những tận 80 nhịp một phút a!

Thanh âm Mạc Kình Thiên chứa đầy hoan hỉ không cố giấu giếm, vì vậy mấy cái bác sĩ vừa tiến vào đều nghe được.

Một cái bác sĩ lập tức sắc mặt cổ quái, hỏi lại:

"Mạc Thần Y, ngài nói là cái thiếu niên này... ổn định bệnh tình của Cung lão?

"Đúng vậy, lão phu thực hổ then a! Diệp Thần Y tuy tuổi còn trẻ, ở y thuật tạo nghệ lại thâm sâu hơn lão phu quá nhiều"

Mạc Kình Thiên cảm thán nói. Xác thực, Diệp Phàm có thể không cần đến thuốc trợ tim mà ổn định nhịp tim cho Cung Thiên Vũ, thậm chí còn làm bệnh tình chuyển biến tốt đẹp, đây là cái hắn có dốc hết tài nghệ cũng không làm được a!

Nhóm bác sĩ nghe thấy vậy, cả đám hai mắt nhìn nhau, sau đó không nhịn được mà bật cười.

"Mạc lão, ngài nói đùa đi?"

"Mạc lão, ta biết ngài thương tâm, vậy nhưng cũng không cần tự lừa mình dối người đi?"

"Tuy rằng tình huống rất nghiệm trọng, thế nhưng Mạc lão, ngài cũng không thể cái gì cũng làm khi tuyệt vọng đi?"

"Cái nảy tiểu tử, đùa gì thế?"

"Nhìn dáng vẻ này, chắc hẳn hắn còn đang đi học đi?"

"Lại còn nói cái gì mà không cần tiêm thuốc hỗ trợ, ai tin?"

Mạc Kình Thiên thất vọng nhìn đám bác sĩ, phản ứng của bọn họ như vậy hắn cũng đã đoán trước. Có chút hổ thẹn nhìn Diệp Phàm, hắn chỉ vào điện tâm đồ, nhàn nhạt nói:

"Các ngươi một đám tự dùng hai mắt mà xem đi"

Nhóm bác sĩ tự nhiên sẽ không tin tà, một đám lao nhao thò đầu vào nhìn màn hình biểu thị

Vừa nhìn, biểu tình tất cả đều như gặp quỷ.

Quả thật máy đo nhịp lúc này biểu thị trái tim của Cung Thiên Vũ chỉ đập với tốc độ 68 nhịp một phút.

Cái này!!!

"Khẳng định là trùng hợp" - một cái bác sĩ theo bản năng mà kêu lên.

Lời nói của hắn vừa ra, lập tức được các bác sĩ khác ủng hộ nhiệt liệt

"Đúng vậy, khẳng định là chó ngáp phải ruồi"

"Cái này không khéo là hắn sắp xếp tốt từ trước để lừa mình dối người"

"Khẳng định là, người tuổi trẻ vốn thích hư vinh sao, cũng là dễ hiểu"

Cả căn phòng náo loạn lên. 

Bọn hắn căn bản không tin, cũng không muốn tin, lại càng không dám tin một cái tiểu tư trẻ tuổi thế kia có thể sở hữu y thuật cao minh hơn bọn họ.

Vì không tin, vậy nên bọn họ lại càng cần tìm ra một cái lý do, không cần biết đúng hay không, để thuyết phục người khác cùng chính bản thân.

Cung Khải thấy một màn này, cười lạnh không thôi.

Trong lòng hắn, Diệp Phàm vốn dĩ là cái mao đầu tiểu tử, không quyền không thế, phế vật rõ ràng.

Tuy có vẻ có chút giá trị vũ lực, nhưng chung quy là một giới mãng phu, muốn đấu trí với hắn, còn non lắm đâu.

Mạc Kình Thiên có chút sinh khí, quát:

"Câm miệng! Các ngươi chỉ biết tại nơi này lời ra tiếng vào, có giỏi các ngươi liền như hắn sắp xếp để cho Cung lão bệnh tình chuyển biến tốt cho ta xem!?"

Mạc Kình Thiên trong giới y học uy vọng cực kỳ cao, chỉ cần hắn không cao hứng nói ra nửa lời chê bai về ai đó, người này coi như vĩnh viễn vô duyên với con đường làm bác sĩ.

Thế nên, tuy một đám đều không cho là đúng, vẫn phải thành thành thật thật ngậm hết miệng lại.

Chỉ là bọn hắn nhìn Diệp Phàm hết sức bất thiện, một vài người thể hiện ra sự căm thù tựa như mỗi thù giết cha. 

Mạc Kinh Thiên thấy căn phòng yên tĩnh lại, mới quay lại hỏi Diệp Phàm:

"Không biết Diệp Thần Y có bao nhiều thành nắm chắc chữa khỏi cho Cung lão?"

Cung Khải ám đạo không tốt, vội vã đưa mắt ra hiệu cho mấy cái bác sĩ. Kể cả cơ hội cơ hồ bằng không, hắn cũng không thể để Diệp Phàm chạm vào Cung Thiên Vũ.

"Mười thành" - Diệp Phàm đạm đạm cười, đầy tự tin nói.

"Cái gì? Mười thành? Tiểu tử, ngươi được thuê lại đây tấu hài sao? Ở trong lịch sử y học, ta còn chưa bao giờ thấy có bất kỳ một vị danh y nào dám nói có mười thành tự tin chữa khỏi bệnh, dù chỉ có là một chút ho hắng cùng sổ mũi đi chẳng nữa."

Một cái bác sĩ, nhận được chỉ thị từ Cung Khải, lập tức tỏ vẻ phẫn nộ phản bác.

"Đúng vậy, tiểu tử, ngươi cũng đừng ở đây phồng má giả làm người mập. Luận theo tính lý thuyết, bất kì một căn bệnh nào cũng có khả năng xảy ra biến dị, vì vậy mới không có một cái bác sĩ nào dám hứa trước có thể hoàn toàn chữa khỏi bệnh"

"Lang băm, tiểu tử này khẳng định là một cái lang băm!"

Hai cái bác sĩ khác cũng khinh thường nói.

"Mạc lão, ngươi là ngôi sao sáng trong giới y học, hiển nhiên cũng rõ ràng những điều vừa rồi chúng ta nói đúng sai ra sao, còn thỉnh ngươi nghĩ kỹ lại!"

"Đúng vậy Mạc lão, tiểu tử này chân chân thật thật là một cái lang băm a!"

Cung Khải cũng trầm giọng nói chuyện:

"Mạc Thần Y, ta không cho phép cái tiểu tử này điều trị cho phụ thân ta"

Mạc Kình Thiên sau hai lần đánh giá Diệp Phàm sai, đã học khôn.

Hắn rõ ràng, Diệp Phàm là Tông Sư, khinh thường nói dối, đừng nói đến còn một tầng quan hệ với Cung Vô Song, hắn không cần thiết phải nói dối làm gì.

Hắn nói mười thành, vậy khẳng định là mười thành.

Mạc Kình Thiên ánh mắt sắc lạnh đảo qua một nhóm bác sĩ, cũng lười cố gắng thuyết phục một lũ mắt chó nhìn người thấp này, dùng ngữ khí chân thật đáng tin hỏi:

"Nếu ta khăng khăng muốn nhờ Diệp Thần Y chữa bệnh cho Cung lão đâu?"

Cung Khải sắc mặt đông lại, biểu tình như vừa ăn phải một đống phân.

Hắn cứng đờ nói:

"Mạc lão, còn thỉnh ngài không cần can thiệp tới chuyện nội bộ của Cung gia"

Mạc Kình Thiên vừa định phản bác, đột nhiên một cái nữ bác sĩ trong nhóm - nãy giờ vẫn chưa nói gì - đột nhiên lên tiếng hỏi:

"Vị Diệp tiên sinh này, ta từng tham gia qua một số lượng lớn các ca bệnh lớn nhỏ khắp nơi trên thế giới, bản thân cũng đã chữa khỏi không ít các trường hợp nguy kịch cùng phức tạp, vậy nhưng chưa có một trường hợp nào giống như của Cung lão gia tử lúc này cả. Không giấu gì ngươi, đây có thể nói là ca bệnh khó hiểu nhất mà ta đã từng được chứng kiến, bởi lẽ cho đến hiện tại tất cả những kiểm tra cùng xét nghiệm đều không tìm ra được ngọn nguồn căn bệnh, bởi vậy ngay cả phương hướng trị liệu như thế nào mới chính xác ta cũng không biết. Vì vậy, nếu ngươi đã có mười thành nắm chắc chữa trị cho Cung lão, còn thỉnh ngươi chỉ ra một chút bệnh trạng cùng với nếu ra phương hướng điều trị."

Diệp Phàm nghe xong, không cấm quay sang nhìn một cái.

Hắn nhìn ra trên mặt nàng toàn bộ là biểu tình nghiêm túc, không có một chút bỡn cợt cùng đùa giỡn nào.

Nở ra một nụ cười cổ quái, Diệp Phàm ánh mắt nghiền ngẫm nhìn nàng, nói chuyện:

"Nguyên nhân dày vò Cung lão các ngươi không tìm được cũng là bình thường, tìm ra ta mới lấy làm lạ. Muốn ta chỉ điểm cũng không phải không thể, vấn đề là ta chỉ ra xong ngươi cũng sẽ không tin tưởng, vẫn là không nói thì tốt hơn..."

"Tấm tắc! Đương nhiên! Lang băm nói chuyện làm sao chúng ta dám tin?" - một cái bác sĩ nhỏ giọng cười khẩy.

Diệp Phàm mặt vô biểu tình nói tiếp, hắn là Tiên Đế, không cần nơi nơi so đó với mấy con kiến, cáu lên đập chết đó là.

"... bất quá, xem ngươi một lòng một dạ muốn tìm hiểu y học, nâng cao y thuật, cùng với thái độ của ngươi không tồi, ta quyết định tiết lộ cho ngươi một chút lý do ban sáng Cung gia gia đột nhiên lên cơn co giật..."

Nói đến đây, Diệp Phàm cười lạnh:

"Ta nghĩ, vấn đề này, để chính chủ tự mình kể lại thì tốt hơn."

(Chương xong)