Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 63: Một ngón tay




Độc Lão Quái tựa lưng vào môt thân cây to, thở dốc, cả người run lẩy bẩy.

Đi đường trong tình trạng mất một chân, nhất là khi đang phải chạy trốn, thật là cực hình...

Xung quanh hắn lúc này yên tĩnh, không có giấu hiệu của người theo đuổi sau đuôi.

"Hẳn là tình dược đã phát tác" - hắn lẩm bầm, ánh mắt hằn lên một tia oán độc - "Trúng phải Vạn Tình Độc của ta, nếu cơ thể ngươi miễn kháng được thì cũng thôi, nếu không, không có một ngày, đừng hòng đứng dậy được"

Nghĩ đến đấy, hắn mới thở phào một cái, cả người thoát lực ngồi phệt xuống đất. 

"Tiện nhân, chờ đến ngày Độc Lão Quái ta trở về, mối thù chặt chân ra sẽ trả lại gấp trăm lần"

Hắn đau đớn ngồi nhìn xuống nơi vốn dĩ là chân mình, giờ đây đã bị cắt cụt tới tận đầu gối, lộ ra xương cốt trắng hếu, cùng với sậm đen những máu là máu.

Hắn cũng nghĩ đến việc quay về giết một cái hồi mã thương, thế nhưng ý tưởng chỉ vừa xuất hiện liền bị hắn gạt đi.

Hiện tại hắn tự thân đang bị thương nặng, nếu kéo dài thêm, có khả năng tu vi vĩnh viễn bị thụt lùi, đó không phải là điều hắn muốn.

Hắn không giống Diệp Kinh Mộng, tư chất thượng đẳng, tuổi thọ còn dài, muốn tiến thêm một bước cực kỳ dễ dàng.

Trong vòng hai chục năm tới mà không thể đột phá lên Đại Tông Sư, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Bản thân hắn trước đấy còn không có một chút nắm chắc nào, làm sao lúc này có thể hy sinh một cảnh giới để giết chết một nam một nữ kia?

Chung quy, càng già càng sợ chết, đây là chân lý bất biến a!

"Ngươi lúc này ta tạm thời không thể động tới, thế nhưng người bên cạnh ngươi liền không như vậy rồi!" 

Độc Lão Quái không cam lòng cứ như thế này mà ẩn tích đi, không biết lôi từ đâu ra một con Sống Độc, trông giống như miếng thạch rau câu màu tím.

"Đi, dùng tốc độ nhanh nhất hút hết âm khí từ cơ thể Cung gia tiểu nữ tử kia cho ta.

Đối với việc Diệp Kinh Mộng vì Cung Vô Song mà tới đây, Độc Lão Quái một chút cũng không nghi ngờ, nếu không liền không thể giải thích tại sao nàng cùng Diệp Phàm lại tìm được chỗ này.

Đừng nói với hắn là trùng hợp, trên đời này vốn không có gì trùng hợp.

Sống Độc hiển nhiên nghe hiểu hắn muốn gì, nó hóa ra hai cái cánh ở bên thân mình, lật đật phe phẩy chúng vài cái mới có thể bay lên.

Trong ánh mắt chứa đầy oán độc cùng khoái trá của Độc Lão Quái, Sống Độc ỳ ạch hướng phía ra khỏi sâm lâm mà bay đi.

"Ta sẽ làm cho các ngươi phải trả giá đại giới!" - hắn cơ hồ là rít qua kẽ răng mà nói.

Xèo!

"Phải không?" - một thanh âm của nam nhàn nhạt vang lên

Lách tách! Xèo!

"Ta thì không nghĩ là vậy đâu" - một bóng người không chút báo trước quỷ mị xuất hiện trước mặt Độc Lão Quái.

"Ngươi... ngươi là tình nhân của cái tiện nữ nhân kia..." - Độc Lão Quái hai mắt trợn trừng, sắc thái không tin được.

"Ngươi không phải chỉ là con kiến sao? Tại sao ngươi có thể xuất hiện ở đây? Chẳng phải ngươi đã trúng Vạn Tình Độc của ta hay sao?"

Độc Lão Quái cảm giác thực nghẹn khuất, hô hấp không thông, giống như có ai đó chặn lại khí quản của hắn.

Diệp Kinh Mộng nắm giữ tiên nhân truyền thừa, độc của hắn không làm gì được nàng đã đành, còn tiểu tử này làm thế nào...

"Cảm thấy rất nghẹn khuất? Muốn biết câu trả lời sao?"

Diệp Phàm khóe miệng hiện lên một nụ cười, hiền lành nhìn hắn, tựa hồ như cái lão hữu nhiều năm không gặp mặt.

"Nếu ngươi muốn biết, vậy ta liền... không cho ngươi biết!"

Phụt!

Độc Lão Quái không chịu nổi nữa, miệng phun ra một ngụm tinh huyết, cả người thoát lực trượt theo thân cây mà ngồi phịch xuống thảm cỏ.

Hắn, triệt để cam bái hạ phong

Một nam một nữ này quá tà môn, ngay cả dùng ngôn ngữ thôi, cũng có thể tức chết người.

Hắn được khen có một tay độc thủ khó lường, quỷ khốc thần sầu... vậy nhưng trước mặt hai người này lại chỉ giống trẻ con đùa nghịch món trò chơi nó giỏi nhất, hy vọng làm người lớn thán phục mà không biết rằng trong mắt người lớn, điều đó không đáng giá một cọng hành.

Bất quá.

Thiếu niên này, không có nội lực dao động là không sai!

Dù không biết hắn dùng thủ đoạn gì làm lơ một thân độc dược của mình, nhưng hết thảy đều chỉ là vật ngoại thân.

Thực lực mới là căn bản!

Hắn, chưa thua!

Hắn, còn có một con đường!

Giết thiếu niên này!

Hắn không tin thiếu niên này có thể đỡ được môt đòn của hắn!

Nếu không, tại sao ban nãy nữ nhân kia lại phải thay thế ngăn cản một đòn hắn hướng người này đánh ra?

Một cái chớp mắt.

Độc Lão Quái thần sắc uể oải dần dần thu liễm lại, thay vào đó là một nụ cười hết sức âm trầm.

"Ngươi chết đi thôi, U Minh Quyền!" - hắn gầm lên.

Cùng với lời nói, Độc Lão Quái toàn bộ nội lực còn xót lại điên cuồng bị hắn vận chuyển dồn vào cánh tay.

Không khí xung quanh xao động không ngừng, Độc Lão Quái cánh tay phải phát ra một màu xám xịt âm u, giống như là vô tận tự vong.

Sau đó,

Quyền ấn ly khai tay hắn mà đi.

Quyền ấn nhằm phía Diệp Phàm mà lao tới, dọc một đường, bất kì cây cối nào xung quanh đều bị quyền khí bẻ gãy.

Diệp Phàm vẫn mỉm cười đạm mạc mà nhìn Độc Lão Quái.

Không phải hắn không giận, chỉ là hắn đang cố lờ đi nó, coi như là một phương pháp để áp chế mà thôi.

Thứ nhất, vì Tâm Ma, hắn không muốn bản thân mình lại rơi vào tình trạng mất kiểm soát một lần nữa.

Thứ hai, bởi vì hắn không cần nổi nóng với một người sắp chết

Chỉ là mỉm cười của hắn trong mắt Độc Lão Quái lúc này thật tà hồ, thật đáng sợ.

Hắn nhưng không bao giờ cho rằng Diệp Phàm là một đứa ngốc.

Vậy tại sao hắn không tránh, có là không tránh được thì trên mặt cũng không cần nở nụ cười như vậy đi?

Thế rồi, liền một giây tiếp theo, hắn chỉ cảm thấy thế giới quan của mình đảo điên.

Diệp Phàm nhìn thấy quyền ấn còn cách bản thân tầm hai mươi phân, liền giơ một ngón tay ra.

Là một ngón tay.

Liền vậy, quyền ấn chạm vào ngón tay của hắn lập tức đứng yên tại chỗ, không thể tiếp tục tiến tới.

Diệp Phàm hơi cong ngón tay lại, sau đó búng ra một cái.

Quyền ấn vỡ nát, tan biến vào trong không khí, như chưa từng xuất hiện bao giờ.

Độc Lão Quái sắc mặt trắng bệch, nở nụ cười thê thảm, đầy giễu cợt.

Hắn làm người cả đời hành nghề cẩn thận, cơ hồ sau mỗi vụ ám sát đều hủy diệt tất cả vết tích, thế nên cho đến nay, trong mắt mọi người vẫn là vô tung vô định, không có ai biết được hắn ẩn cư trong sâm lâm này.

Để thêm một tầng phòng hộ, hắn còn cải tạo toàn bộ nơi đây thành khu rừng thâm nước độc, sẽ không ai bỗng dưng đi vào nơi này cả.

Vậy mà trong ngày hôm nay, hắn đã mắc liên tiếp hai sai lầm, lại còn là sai lầm cấp thấp.

Thứ nhất, hắn đã tiếc rẻ mà thu trở về chỉ Sống Độc trên người Cung gia tiểu nữ tử kia, nếu không hắn dám khẳng định, Diệp Phàm cùng Diệp Kinh Mộng sẽ không tài nào tìm được nơi này.

Thứ hai, khi hắn mới gặp hai người, hắn liền lầm thêm một lần nữa rồi, sai lầm hoàn toàn trong việc đánh giá chiến lực của đối phương.

Thiếu niên này hắn không nhìn ra được nội lực dao động, không phải do người ta không có, mà do hắn vô tri, dùng tầm nhìn hạn hẹp của bản thân đi đánh giá người khác mà thôi.

Ngay từ đầu cuộc đối chiến này, hắn đã bước đi một bước sai lầm, do vậy hắn thua không oan... 

...

"Cơ hội ta đã cho ngươi, bây giờ cũng nên đến lượt ta sao..."

Diệp Phàm biểu tình không chút biến đổi, vẫn thân thiện như thế, thật giống như hai người đang ngồi đầu đường uống trà chanh, chứ không phải đang chiến đấu.

"Không, ngươi không thể giết chết ta, ta là người của Ma Lâm, chỉ cần ngươi giết ta, ngươi cùng bằng hữu thân nhân đều phải chết không nghi ngờ" - Độc Lão Quái hô lớn.

"Ngươi là đang đe dọa ta?" - Diệp Phàm nheo mắt lại, lộ ra một tia hơi thở nguy hiểm.

"Cực Quang Chỉ"

Không đợi đối phương trả lời, hắn liền nhàn nhạt hô.

Về lời của Độc Lão Quái, hắn vẫn chưa một chút nào để trong lòng.

Toàn bộ Địa Cầu này, không ai có khả năng uy hiếp đến hắn.

Vẫn là một ngón tay, theo ý niệm của Diệp Phàm, dần phát ra quang mang trắng ngà.

Độc Lão Quái cảm nhận được một cỗ năng lượng khổng lồ, mạnh hơn hắn quá nhiều, phảng phất như có thể hủy thiên diệt địa, hắn biết một chỉ này của Diệp Phàm mà rơi xuống, hắn liền xương cốt cũng không còn dư.

Thế nhưng khí thế của Diệp Phàm lúc này đã mở ra toàn bộ, tỏa định chết hắn, lực áp làm hắn không thể di chuyển.

Cũng từ khí thế, hắn nhìn ra được, cảnh giới thực sự của Diệp Phàm lúc này

Đại Sư đỉnh!!!

Sao có thể!

Làm sao một cái Đại Sư đỉnh, nửa bước Tông Sư liền chỉ dùng khí thế thôi, đã làm hắn hít thở không thông, không có năng lực di động!?

Chỉ tiếc, câu hỏi cuối cùng của Độc Lão Quái sẽ không bao giờ được giải đáp, hắn sẽ mang sự uất ức này tan biến trong lục đạo, bởi lẽ Diệp Phàm từ đầu đã chú định không cho hắn có cơ hội đầu thai.

Bởi vì...

"Cung gia tiểu nữ tử trong miệng ngươi, chính là thê tử của ta, Cung Vô Song! Động đến nàng, ngươi đã mất cả cơ hội được đi vào luân hồi"

...

"Thật là không để người ta bớt lo" - Diệp Phàm lúc này đang ở trong Âm Dương Phủ, ánh mắt do dự nhìn Diệp Kinh Mộng.

Về phần Độc Lão Quái, liền bị hắn một ngón tay giết chết, sau đó hắn rút ra hồn phách của lão, ném cho Hồn Hỏa thiêu liên tiếp ba ngày ba đêm mới được phép cháy hết.

Hắn cần thiết cho đối phương nhận thống khổ gấp mười lần cho việc dám đầu độc Cung Vô Song.

Còn vấn đề hiện tại lúc này, đó là làm thế nào để xử lý Vạn Tình Độc trong người Diệp Kinh Mộng, điều này mới là thứ khiến Diệp Phàm đau đầu.

Đoàn sương mù đỏ ban nãy, Diệp Phàm cũng hút vào một chút, thế nhưng lập tức hắn đã nhận ra dấu hiệu của tình dược, dùng kim châm bức hết thứ sương mù đỏ kia ra khỏi người.

Tuy nhiên, Diệp Kinh Mộng lại không chỉ đơn giản như vậy.

Nàng mở miệng nói chuyện, hít vào đại lượng Vạn Tình Độc. Nhưng nếu chỉ như vậy, lấy y thuật của Diệp Phàm có thể nhanh chóng chữa trị.

Cái khó ở đây là nàng vận công nhằm mục đích đào thải tình dược, thế nhưng thực chất lại đấy nhanh quá trình hòa tan của nó với máu.

Thành ra, khi nàng quay lại bên Diệp Phàm, động tình bò lên người hắn, đó là khi nàng đã bị Vạn Tình Độc ngấm sâu vào máu rồi.

Vừa rồi, trước khi đi giết chết Độc Lão Quái, hắn liền dùng kim châm đào thải hết một lượt tình dược chưa bị hoặc đang bị hòa tan trong máu.

Cũng nhờ thế, Diệp Kinh Mộng mới còn dựa vào một tia lý trí gắng trụ được đến bây giờ

Chỉ là về phần độc dược đã hòa tan vào máu, muốn tách chúng ra, Diệp Phàm bây giờ chưa đủ tu vi để làm điều đó.

Ít nhất cũng phải đợi hắn đột phá lên tới Ngưng Khí Cảnh mới làm được.

Diệp Phàm bất đắc dĩ nhìn mỹ nữ trước mặt mình quặn quẹo, giãy giụa, hai bàn tay đã tự luồn vào trong váy, đặt lên cặp thỏ ngọc của chính mình mà xoa xoa.

"Rốt cục nên làm sao?"

(Chương xong)