Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 136: Cửu Tọa thân phận thực sự (2)




"Không được!"

Cửu Tọa không chút do dự cự tuyệt.

"Cho dù ta sẽ giết ngươi?"

Diệp Phàm nhàn nhạt hỏi, biểu tình không có bất luận chút nào ngoài ý muốn.

"Ngươi sẽ không!" 

Cửu Tọa trầm mặc hai giây, đột nhiên thực tự tin trả lời, mỉm cười xinh đẹp.

Không thể không nói, tấm mặt nạ da người được chế tác thật tinh xảo, biểu tình trên mặt Cửu Tọa dù có biến hóa bao nhiêu vẫn trông thực tự nhiên, không chút sơ hở.

Nếu không phải lấy Diệp Phàm kinh người nhãn lực, còn có thần thức phụ trợ, quả thực nhìn không ra một tầng ngụy trang này.

Một đầu tóc dài xanh như bầu trời mùa hạ mềm mại rủ xuống dưới vai, đôi mắt xếch nhẹ như mắt mèo, con ngươi đồng dạng là màu xanh biếc của thanh thiên; ngũ quan phối chế thập phần vừa vặn tinh xảo, chưa kể đến thân thể nàng dù đã lẩn khuất dưới lớp trường bào vẫn không giấu được những đường nét mềm mại mê người.

Còn đừng nói, khoác lên mặt nạ, Cửu Tọa dung nhan hư hư thực thực là một cái mỹ nhân phương Tây, sắc đẹp có thể cùng Diệp Vân Phi không phân cái cao thấp.

Chính là, đối với Diệp Phàm, cũng chỉ đến thế.

Không nói tới 90 vạn năm lăn lộn tứ hải bát hoang, chỉ riêng từ hồi hắn trở lại Địa Cầu, xung quanh đã không thiếu mỹ nữ, Cung Vô Song, Diệp Kinh Mộng,... cái nào chẳng là trầm ngư lạc nhạn, phong hoa tuyệt đại

Bên cạnh hắn càng là có cái tuyệt sắc mị ma tiểu di tử lúc nào cũng như trùng theo đuôi, không thiếu câu dẫn hắn.

Chẳng sợ dung mạo Cửu Tọa có đẹp hơn nữa, cũng không có thể khiến hắn động tâm...

...

Ấy vậy mà, trong nháy mắt Cửu Tọa nở ra nụ cười ấy, Diệp Phàm thất thần.

Giống!

Thực sự quá giống!

Lúc này, Diệp Phàm nội tâm đã cực kỳ kích động, bất quá hắn vẫn cố giữ cho mục vô biểu tình, nói chuyện:

"Nga, ai cho ngươi tự tin?"

"Nếu ngươi phải giết ta, cần đợi đến hiện tại sao? Nếu ngươi mục đích thực sự chỉ vì trích rớt mặt nạ của ta, ta có thể phản kháng sao?"

Cửu Tọa cười nhạt, đặt ngược lại hai câu hỏi, chứng minh cho Diệp Phàm thấy tự tin của nàng từ đâu mà ra.

Chỉ là, nói mạnh miệng như vậy, Cửu Tọa vẫn có một điểm lo lắng.

Có chúa mới biết nàng nói như vậy xong, đối phương có đổi một cái phương thức, dùng sức mạnh mà tháo xuống mặt nạ của mình không.

Tự nhận thức được tình huống của bản thân, vì vậy khi thấy Diệp Phàm không nói gì, nàng nhanh chóng nói tiếp:

"Ngươi vẫn là đổi một cái điều kiện khác đi thôi... Dung mạo ta liền không thể cho ngươi xem, trừ phi..."

"Trừ phi chúng ta kết thành phu thê, ngươi trở thành thê tử của ta, hoặc là ngươi giết chết ta, bởi lẽ kẻ nào đã nhìn qua chân chính dung mạo của ngươi, phu quân của ngươi ngoại trừ, đều cần thiết chết... Không biết ta nói vậy, nhưng có phải hay chăng, Hồ Tuyết Vi cô nương?"

...

Ba tiếng "Hồ Tuyết Vi" hoàn toàn dập tắt niềm hy vọng của Cửu Tọa là Diệp Phàm đang mèo mù vớ chuột chết!

Nàng ngẩn người!

Làm sao...

Nàng vốn định nói "trừ phi ta trở thành một cái xác", ai ngờ được Diệp Phàm cứ như vậy đột ngột ngắt lời nàng.

Vấn đề là, những gì hắn vừa nói, hoàn toàn đúng.

Chính là, làm sao hắn biết tên họ nàng là gì?

Làm sao hắn lại biết được lời thề mà chỉ có bản thân nàng mới biết?

Cửu Tọa dám khẳng định, chỉ mình nàng có khả năng biết, bởi lẽ, nàng chưa từng nói với ai a!

"Ngươi... ngươi là ai?"

Lần đầu tiên từ lúc gặp mặt tới bây giờ, nàng rốt cục thực sự mất bình tĩnh, nói chuyện thanh âm ẩn chứa chút run rẩy cùng hoảng loạn, tuy đã cực lực giấu đi.

Mỗi tội, đây là loại cảm xúc chỉ xuất hiện khi đối mặt với những điều không biết, cùng không giải thích nổi, làm sao có thể nói giấu là giấu được.

...

Quả thực là nàng! Hồ Tuyết Vi!

Nếu phía trước đó, Diệp Phàm chỉ chắc chắn có chín thành, lại còn không thể xác định rốt cục là nàng vẫn là một cái đồng tộc, vậy thì hiện tại, hắn không còn nghi ngờ gì nữa.

Ngoài dự đoán a!

Thực sự hoàn toàn ra ngoài dự đoán của hắn!

Hắn chưa bao giờ có ý nghĩ, dù chỉ thoáng qua, Hồ Tuyết Vi lại tới từ Địa Cầu.

Căn bản, cái lời thề đa kia của nàng không chút nào phù hợp với tư tưởng của người nơi đây a, dù là trong quá khứ hay hiện tại...

Nói thực, hắn vẫn luôn cho rằng nàng là sinh ra, lớn lên tại Yêu Giới nơi thượng thiên.

Ý nghĩ này của hắn không có gì là không ổn cả, phải biết Hồ Tuyết Vi tại 90 vạn năm về sau là thiếu chủ của Ma Hồ nhất tộc, địa vị cao kinh người.

Không nói tới khổng lồ Ma Hồ nhất tộc có Ngưng Mệnh Cảnh cửu trọng Yêu Đế tọa trấn, bản thân Hồ Tuyết Vi tu vi cũng không yếu đi đâu, chỉ còn kém một chút liền có thể Ngưng Mệnh, trở thành một vị Đế giả.

Vì vậy, trừ bỏ vài vị đầu sỏ có thể cùng vị Yêu Đế kia cùng ăn cùng ngồi, còn lại không ai dám không cho nàng mặt mũi, cho dù có là Đế giả lúc bình thường cũng sẽ nhường nàng ba phần.

Ai mà nghĩ tới Hồ Tuyết Vi cũng giống như hắn và Cung Hàn Nguyệt, đều đến từ một cái tinh cầu ô trọc thiếu thốn thiên địa chi khí như thế này?

Chỉ có thể nói là, Địa Cầu khẳng định ẩn chứa bí mật kinh người, chứ không chỉ đơn giản như bề ngoài bất kham của nó.

Một cỗ lo lắng không rõ nổi lên; nhất thời, Diệp Phàm ý nghĩ muôn vàn...

...

Hồi lâu không thấy Diệp Phàm nói chuyện, ánh mắt luôn dừng trên người nàng, Hồ Tuyết Vi nổi hết da gà, lại đoán không ra rốt cục đối phương muốn gì, lập tức đứng ngồi không yên.

"Này, ngươi nhưng nói gì a! Rốt cục ngươi là người nào, vì sao lại biết đến tên họ cùng câu thề của ta?"

"A"

Diệp Phàm tuy chìm đắm trong suy tư, lại không phải không chút nào để ý đến ngoại cảnh; hắn nghe được Hồ Tuyết Vi buồn bực hỏi chuyện, hồi thần lại, cười cười nói:

"Tên của ta là Diệp Phàm, chẳng phải ngươi đã biết hay sao?"

"Ta không hỏi cái này!" - Hồ Tuyết Vi quả thực là hỏng mất, rốt cục hắn muốn là muốn nàng chết hay nàng sống, hay để nàng phát điên lên rồi chết? - "Vì sao ngươi lại biết đến câu phát thệ của ta?"

"Nga, cái này thứ ta không thông báo..." - Diệp Phàm hồi đáp - "Bất quá sao, ta có thể đảm bảo với ngươi, tính tới hiện tại ngoài ta ra, điều đó không một kẻ nào khác biết đến"

Đồng thời, hắn âm thầm cười khổ.

Không phải là hắn không muốn nói, mà là hắn không thể nói ra a!

Chẳng nhẽ lại nói cho nàng, tương lai vài chục vạn năm nữa, hắn sẽ tình cờ tại sinh mệnh chi tuyền trong một bí cảnh nhìn được cảnh nàng tắm rửa, không chỉ có chân dung của nàng, ngay đến cả toàn bộ cơ thể băng thanh ngọc khiết của nàng cũng bị hắn nhìn không chút lọt mất.

Cũng vì điều này, nàng huy động Ma Hồ nhất tộc đuổi giết hắn hơn bảy ngàn năm, lúc ấy làm hắn ăn không ít đau khổ, hận nàng không thôi.

Không phải đã nói là cái trùng hợp rồi hay sao, lại không mất đi miếng thịt nào, có cần thiết phải cắn chặt không bỏ như vậy không?

Mãi về sau hắn thành công tấn thăng Ngưng Mệnh Cảnh, bước vào Đế vị, mới biết được nguyên nhân vì cái lời thề độc khác thường kia.

Hắn còn nhớ biểu tình dở khóc dở cười của bản thân lúc đó, khóe miệng không cấm giật giật.

...

Mà một bên kia, Hồ Tuyết Vi đương thời lâm vào trầm tư.

Tuy không lấy được chút thông tin hữu dụng nào từ đối phương, chính là nàng nghe được hắn khẳng định ngoài hắn ra, không một ai khác biết đến lời thề của nàng.

Nói như vậy, hắn không thể thông qua nguồn tin khác mà biết đến điều này, chỉ có thể là từ chính miệng nàng nói ra.

Bất quá, nàng nhớ làm sao cũng nhớ không ra, bản thân phía trước đã từng gặp qua Diệp Phàm.

Trầm mặc hồi lâu vẫn không tưởng ra nổi điều gì, Hồ Tuyết Vi quay về chính sự, đó chính là tình cảnh hiện tại của nàng.

"Ngươi định như thế nào xử lý ta?"

Nàng cảm giác được, Diệp Phàm không muốn cái mạng nhỏ của nàng, hắn cũng không định tháo mặt nạ của nàng xuống, lại càng không hề tỏ vẻ đối với nàng có chút hứng thú nam nữ nào.

Ba việc đáng sợ nhất coi như tránh qua đi, hiện tại nàng cũng lớn mật hơn

Diệp Phàm nghe được nàng vậy mà chủ động hỏi chuyện, lập tức vui vẻ.

Nha đầu này, vẫn là một dạng tính tình, lớn gan lớn mật.

Đối với việc nên xử lý nàng ra sao, Diệp Phàm đã có kế hoạch. 

Nhận nàng làm đệ tử chứ còn sao nữa!

Dù sao cũng đã có một cái Ma Đế hồng nhan, thêm vào một cái đệ tử chỉ cần thời gian liên có thể thành Yêu Đế, tựa hồ cũng không tồi?

Hồ Tuyết Vi kiếp trước khiến hắn ăn không ít mệt, hơn bảy ngàn năm một bên tu luyện một bên trốn chạy, tư vị không thế nào dễ chịu.

Cho dù là về phía sau, nàng cuối cùng không làm gì được hắn, quan hệ hai người cũng không tốt đi đâu.

Hiện tại có cơ hội, hắn không ngại công khai cho nàng ăn chút đau khổ.

Đương nhiên, chính yếu vẫn là, hắn vừa rồi suy nghĩ tới Địa Cầu cất giấu nhiều yếu tố khó đoán, tuy phía sau hắn có thể hỏi Đông Hoàng Phi Phi một cách cụ thể, thế nhưng biết được nàng khi nào mới trở về.

Thế nên, đào tạo một số người để ứng phó với những tình huống bất ngờ là cần thiết.

Hồ Tuyết Vi tư chất liền không cần bàn, Ma Hồ nhất tộc thiếu chủ, thân mang huyết mạch Cửu Vĩ Ma Hồ, đợi một lát hắn còn cần từ nàng lấy đi tinh huyết để bắt đầu luyện thể chi lộ đâu.

Về tính cách, tuy kiếp trước hai người không thế nào ưa nhau, hắn biết bản tính của nàng không xấu, nếu không hắn làm sao có thể bâng quơ cho qua mối hận đuổi giết hắn hơn bảy ngàn tuế nguyệt?

Còn đừng nói, hắn tương lai khả năng cần xây dựng một cỗ thế lực đối kháng lại Thiên Đạo Môn, Hồ Tuyết Vi cùng sau lưng nàng Ma Hồ nhất tộc hẳn sẽ là một cỗ lực lượng phụ trợ không nhỏ.

Không chút quanh co, Diệp Phàm cứ như vậy nói ra yêu cầu của mình.

Quả nhiên, hắn là đánh chủ ý này!

Nghe được Diệp Phàm đưa ra điều kiện, Hồ Tuyết Vi cũng không có bao nhiêu ngạc nhiên.

"Tinh huyết ta có thể cho ngươi, thế nhưng muốn ta làm đệ tử... cứ việc ngươi tu vi có thể cao hơn ta, chính là ngươi tuổi tác tựa hồ còn nhỏ hơn ta, lịch duyệt cùng kinh nghiệm đều không đủ dày dặn... ngươi có thể dạy cho ta điều gì?"

Ngẫm nghĩ một hồi, Hồ Tuyết Vi đưa ra hồi đáp.

Nàng cùng không phải là nhất thời hồ đồ, lại càng không sợ hãi bản thân không chấp nhận khiến cho Diệp Phàm thẹn quá hóa giận, giết chết nàng.

Trước khi có được tinh huyết của nàng, khẳng định Diệp Phàm sẽ không động đậy nàng, dù chỉ là một cọng lông tơ.

Nàng đơn giản là nhìn ra được một chút nguy cơ trong tương lai.

Nàng không phải là chân chính nhân loại.

Lần đầu nàng phát hiện ra điều này, đó là đêm trăng tròn lúc ba tuổi, nàng đã không tự chủ được hóa thành một con yêu hồ.

Kể từ đó, cứ thỉnh thoảng, trong đầu nàng lại xuất hiện ra một vài mảnh ký ức cùng thông tin, khiến nàng biết được một chút kiến thức liên quan tới thân thế của mình, cũng đem lại cho nàng những khả năng siêu phàm...

Cái này mới chân chính là bí mật lớn nhất của đời nàng, là điều mà nàng vĩnh viễn sẽ không để lộ ra cho ai khác, bởi từ trong kí ức tiếp nhận được, nàng biết, một khi để người có tâm biết đến, đó là đại họa lâm đầu.

Chỉ là, Diệp Phàm rõ ràng biết được, nhiều ít thế nào nàng không rõ, chung quy hắn vẫn là biết tới.

Nàng lúc đầu còn nghi bản thân đa tâm, nhưng tới thời điểm hắn báo ra được tên họ nàng cùng nội dung lời thề đồng dạng nàng chưa từng nói qua cho ai, nàng biết mình trước đó không nhìn lầm.

Nàng không rõ đối phương làm thế nào lại nhìn ra được, đây là lý do thứ nhất khiến nàng bản năng mách bảo cần thiết phải đi theo Diệp Phàm.

Trên thực tế, nếu có khả năng chém giết Diệp Phàm, nàng sẽ không chút nào do dự sát nhân diệt khẩu, ngặt một nỗi đánh không lại mà thôi.

Lý do thứ hai, đó là nếu Diệp Phàm có thể nhận ra được nàng khác thường, ai biết được người thiên hạ trong tương lai có ai khác sẽ để ý tới hay không.

Hồ Tuyết Vi không nghĩ trơ mắt ra nhìn bản thân tính mạng mình bất kỳ khi nào cũng có thể bị đe dọa, nàng cần thiết bố trí đường lui trước khi quá muộn.

Mà còn đường lui nào an toàn hơn là bám theo Diệp Phàm đâu?

Ít nhất, hắn một không có sát ý, hai không tỏ ra tham luyên vẻ đẹp của nàng, ba thẳng thắn đưa ra đề nghị, còn muốn nhận nàng làm đệ tử, gián tiếp sáng tỏ hắn chí ít tạm thời không có ý đồ xấu.

Tương lai liền khó mà nói, dù sao nhất thời nàng có thể an tâm tăng lên thực lực của mình, đối phó với bất kỳ biến cố nào trong tương lai.

Chỉ cần nàng đủ mạnh, hết thảy âm mưu quỷ kế đều là mây bay gió thoảng.

Còn một lý do cuối cùng, Diệp Phàm tuổi tác còn nhỏ hơn nàng, tu vi đã sâu không lường được, khẳng định trên người hoặc có thiên đại kỳ ngộ, hoặc có một cỗ thế lực chống lưng.

Dù là cái nào, nàng đi theo hắn, còn sợ không hưởng được tí nào chỗ tốt hay sao?

...

Tuy nhiên, đi theo là một chuyện, nhận hắn làm sư phụ lại là một chuyện khác.

Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, làm sao có thể cứ như vậy qua loa.

Vì vậy, Hồ Tuyết Vi nêu ra vấn đề, sau đó ngồi tĩnh tĩnh nhìn thiếu niên còn trẻ tuổi hơn nàng, đợi một câu trả lời.

(Chương xong)