Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 117: Vấn Tâm (8) - Lối ra tại chân núi!




Một bậc...

Hai bậc...

Mười bậc...

Một trăm bậc...

Hai trăm bậc...

Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt ai hai người một đường không ngừng nghĩ chạy như bay lên Vấn Tâm Sơn.

Dọc đường lần này, không biết do có Cung Hàn Nguyệt song song đồng hành, vẫn vì đã sấm qua một lần, Diệp Phàm không phải dừng lại trên mỗi bậc thang để tái nhìn ký ức của chính bản thân.

Thế cho nên, 399 bậc thang, loáng cái liền qua đi.

Đứng trên bậc thang thứ 399, Diệp Phàm khẽ hít vào một hơi.

Tuy đối với bản thân có rất lớn tự tin, đối mặt với nguy cơ quên đi Cung Vô Song, Diệp Phàm cũng không tránh được có chút ngập ngừng.

Thở hắt ra, hắn dứt khoát nhấc chân lên, đạp xuống bậc thang kế tiếp.

Cùng phía trước tương đồng, từ trong hư không, hắc khí lại không biết từ đâu xuất hiện, quấn quít bên nhau, nhanh chóng hóa thành bộ dạng Cung Vô Song.

"Di!..." - "Cung Vô Song" chớp chớp mắt hai cái, dường như để xác định bản thân không nhìn nhầm - "Ngươi trở lại!"

"Đúng, ta có lý do không thể không quay lại!" - Diệp Phàm không e dè nói chuyện, bình tĩnh đáp lại nàng.

Cung Hàn Nguyệt một bên nhướn mày, nàng tới bây giờ vẫn không rõ, lúc trước cùng hiện tại, Diệp Phàm vẫn là mặc kẹt tại bậc thang này.

Rốt cục, hắn đang nhìn thấy cái gì?

Nghĩ nghĩ, tiểu ma nữ ánh mắt lóe lên một tia tội lỗi, bất quá chỉ tồn tại trong một giây, sau đó liền tan biến...

"Vốn tưởng ngươi cùng những kẻ khác bất đồng đâu, ban nãy còn nói mạnh miệng, cuối cùng vẫn là không cưõng lại được dụ hoặc của lực lượng, quay trở lại đây... A, nhân loại, dối trá!"

"Cung Vô Song" chủ động tiến lại gần, vươn tay ra, tựa như một cái nữ vương, bá đạo mà nâng cằm của Diệp Phàm lên.

Diệp Phàm ánh mắt lập lòe, vốn định nâng tay lên nắm lấy cổ tay của nàng để ngăn trở, thế nhưng tay giơ lên giữa không trung liền khựng lại, sau đó chậm rãi thu về.

Toàn bộ động tác của hắn đều rơi vào mắt đối phương, khiến nàng không cấm cười nhạo:

"Ngươi thật cho rằng, ta yếu đuối tới nỗi ngươi tùy tiện lấy tay chụp một cái, ta liền tan vỡ sao?"

Theo sau, nàng lại nhăn mày:

"Bất quá, ngươi không có đủ quyết đoán ra tay với ta, chứng tỏ, ngươi nội tâm vẫn đang do dự, không muốn quên đi nàng, không muốn buông bỏ tâm ma... Cũng được, để ta lại giúp ngươi một phen".

Nói chuyện, "Cung Vô Song" cũng không coi sự có mặt của Cung Hàn Nguyệt ra gì, thình lình ôm chầm lấy Diệp Phàm.

Nói trắng ra, nàng không sợ tiểu ma nữ thấy được.

Ghét sát môi mình vào tai Diệp Phàm, "Cung Vô Song" thì thào:

"Giết ta đi, giải thoát ta khỏi đau khổ... Ngươi yêu ta đúng không, ta biết ngươi yêu ta, thế nhưng chân chính ta từ lâu đã chết, đây chỉ là chấp niệm của ngươi mà thôi... Buông bỏ đi, ngươi cần phải tiến về phía trước. Buông xuống ta đi, trở thành thần, vì ta, cũng là vì ngươi..."

...

Diệp Phàm lặng lẽ để cho nàng ôm, không phản kháng cũng không nói chuyện, cứ như vậy nghe xong toàn bộ những lời nỉ non của đối phương, còn có cái cảm giác ngứa ngứa của nhiệt khí thổi vào tay thập phần chân thật.

Hắn có thể tinh tế cảm nhận được đối phương công kích thông qua lời nói đang đánh sâu từng đợt lại từng đợt vào trong linh hồn hắn, mưu đồ tiêu hao hết tinh thần lực, lại tước đoạt lý trí.

Diệp Phàm một bên tinh tế phẩm vị cách thức công kích linh hồn của nàng, một bên đánh lên mười phần cảnh giác, chỉ cần có chút sự tình không đúng sẽ không do dự đi vào Âm Dương Phủ.

Dù hắn đã đoán trước công kích của đối phương lần này đối với hắn sẽ có cực lớn nhược hóa, Diệp Phàm vẫn thực kinh ngạc khi thấy được, linh hồn của mình tự động hình thành một màng bọc kim sắc bên ngoài, tựa như một lớp chất lỏng, chỉ cần công kích linh hồn va chạm vào liền sẽ bị lõm sâu xuống, sau đó bật ngược lại, hàng trăm đợt công kích may ra mới có một đợt xâm phá được tầng bảo hộ này, tiến vào trong, thế nhưng uy lực đã bị yếu đi, một phần ngàn không tới.

"Cung Vô Song" cũng dường như nhận được ra điều khác thường, nàng buông Diệp Phàm ra, nhìn thật sâu vào đôi mắt vẫn thanh tỉnh của hắn, mãi sau mới mỉm cười, có chút kinh ngạc nói:

"Không nghĩ tới, ngươi không những không chọn vong tâm chi lộ, kiên quyết đi theo vấn tâm chi lộ, lại còn vấn tâm thành công!"

"Ân?" - lần này đến Diệp Phàm kinh nghi - "Không phải ngươi chỉ là huyễn hóa từ tâm ma của ta ra hay sao, vì cái gì còn chưa biến mất, hơn nữa lại biết tới vấn tâm cùng vong tâm?"

"Cung Vô Song" vẫy vẫy tay:

"Ta là từ tâm ma của ngươi huyễn hóa ra không sai, thế nhưng ta không phải chỉ có một tầng thân phận này... Không nói nhàn thoại, bởi vì thật lâu mới có một tu sĩ vấn tâm thành công, ta cho ngươi ba lời khuyên...

Thứ nhất, đừng để lộ ra bản thân mình vấn tâm thành công cho bất kỳ ai, vấn thậm chí ngay cả huynh đệ nữ nhân của ngươi, trong tình huống bình thường là không thể nói... Bỏ qua mọi yếu tố nhân tâm, bản thân hai chữ "vấn tâm" liền là cấm ngữ, lý do ta sẽ không nói ra, ngươi chỉ cần nhớ không được đối ngoại đề cập đến "vấn tâm" hay "Vấn Tâm Bí Cảnh", truyền âm cũng không được, nếu không hậu quả không phải ngươi có thể tưởng tượng..."

Diệp Phàm nhíu nhíu mày, nếu nói đó là cấm ngữ, vì cái gì đối phương không chút lo lắng mà gọi ra thành tiếng?

"... Ngu ngốc, ta nói là tình huống bình thường, nơi này bản thân là bí cảnh, ngăn cách với thiên địa ngoại giới, đã không thể coi là bình thường được nữa..."

"Cung Vô Song" nhìn thấu ngay tâm tư suy nghĩ của Diệp Phàm, không khỏi khẽ gắt lên.

"!" - Diệp Phàm giật mình, nữ nhân này có thể đọc được tâm tư của hắn? Thậm chí nàng còn không cần có vật lý tiếp xúc, nói vậy còn lợi hại hơn Khống Tâm Ấn của Cung Hàn Nguyệt?

"Cung Vô Song" nhướn mày, cái nhìn rơi trên người Cung Hàn Nguyệt, con ngươi lấp lóe, không biết nghĩ gì.

Ba giây qua đi, nàng mới thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng tiếp tục nói:

"Thứ hai, vấn tâm chi lộ thập phần gian nan, hàng ngàn vạn tu sĩ mới có một người vấn tâm thành công, mà trong số đó, tới ngày hôm nay, số người đi được đến chung điểm thiếu càng thêm thiếu... ngươi cần phải có tâm lý chuẩn bị trước, tốt nhất là mài dũa cho mỗi bước đi đều trở nên hoàn mỹ. Ngươi vấn tâm tuy qua quan, nhưng xa xa chưa hoàn mỹ. Ta khuyên ngươi trước khi hợp tâm, cố gắng xóa sạch toàn bộ ma tính của tâm ma...

Cuối cùng là, nếu ta là ngươi, ta sẽ không tiếp tục đi lên, nơi đó không có thứ ngươi cần..."

Dứt lời, "Cung Vô Song" toàn thân tan rã, hóa thành một đoàn hắc khí nháy mắt tan biến, không để cho Diệp Phàm có cơ hội đưa ra bất kỳ nghi vấn nào.

"Rốt cục, nàng là ai?"

Diệp Phàm biết bản thân không giữ lại được đối phương, cũng không làm điều vô ích, cẩn thận phẩm vị lời nói của nàng, đặc biệt là lời khuyên cuối cùng.

Bên trên không có thứ hắn cần!?

Hắn cần, là lối ra Vấn Tâm Bí Cảnh... Đối phương đọc được tâm tư của hắn, hiển nhiên biết rõ được điều này...

Vậy tại sao, cổ thư lại nói, lối ra trên đỉnh Vấn Tâm Sơn.

Từ từ!

Linh quang chợt lóe, mọi mảnh ghép phức tạp của một câu đố theo đó dần dần được sắp xếp lại đúng vị trí...

Ra vậy!

Hắn cùng Cung Hàn Nguyệt, một người vấn tâm, một người cái gì cũng không làm, thế nhưng đều không đi theo vong tâm chi lộ, vì vậy, đối với hai người, lối ra chính xác cũng không ở phía trên.

Ngược lại, lối ra tại chân núi!

Muốn có thượng sơn, trước phải có hạ sơn. Muốn là thần, trước làm người.

Hắn hiện tại vẫn chưa xong việc làm người, do đó cần thiết từ phía dưới chân núi đi ra.

Vì sao cổ thư lại ghi chú, lối ra nằm bên trên? Câu hỏi này, chỉ có thời gian mới đưa ra được đáp án chính xác.

Diệp Phàm cũng chỉ có thể đoán rằng, hẳn là tồn tại hai lối ra, một lối tại đỉnh núi, một lối tại chân núi, hai lối ra này khác nhau như thế nào không rõ, mà người viết cổ thư lựa chọn, chính là lối ra phía trên...

...

Hồi thần lại, Diệp Phàm mới nhớ tới, Cung Hàn Nguyệt vẫn còn đang nắm chặt lấy tay mình.

Quay qua nhìn nàng, hắn thấy được trong mắt tiểu ma nữ lóe lên một tia rối rắm.

Cứ việc nháy mắt một cái liền không còn, lấy độ quen thuộc của hai người, làm sao hắn có thể không nhìn ra, cái nha đầu này chỉ sợ vừa rồi sử dụng Khống Tâm Ấn thông qua ý nghĩ của hắn theo dõi mọi chuyện, thậm chí suy nghĩ của hắn sau đó nàng cũng biết không sai biệt.

"Nhìn thấy toàn bộ rồi đi?" - hắn nhàn nhạt hỏi, trong thanh âm không nghe ra hỷ nộ ái ố.

Cung Hàn Nguyệt ôm lấy tay hắn, bộ ngực cọ tới cọ lui, làm nũng:

"Nhân gia tò mò a... Phu quân đừng sinh khí được không?"

Trước mặt Diệp Phàm, nàng vĩnh viễn là cái tiểu nha đầu ngày nào bám đuôi hắn lang thang nơi Tiên Giới; cái gì Ma Đế, cái gì tu vi cao thấp, Cung Hàn Nguyệt vứt hết ra bãi rác.

Nhứng thứ đó, là để đối phó với người ngoài, không phải là phương tiện để cùng một nhà lục đục với nhau.

Diệp Phàm vô ngữ, giơ tay ở trên đầu nàng gõ một cái hạt dẻ:

"Thiếu giả bộ! Phía trước ngươi tự tiện đọc tâm tư của ta còn thiếu hay sao? Bây giờ mới nghĩ đến ta có thể sẽ tức giận sao?"

Cung Hàn Nguyệt le lưỡi cười hì hì:

"Liền biết ngươi thương ta, sẽ không nổi giận..."

Hai người ngươi một câu ta một câu, vừa đùa giỡn vừa lần nữa hạ sơn...

...

Không bao lâu, cùng hai năm trước tương tự, Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt đứng nơi chân núi, nhìn cầu thang chìm xuống lớp đất đá.

Bất đồng là, Vấn Tâm Sơn sau đó vẫn chưa thôi chấn động, ngược lại, chấn động lại càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Nơi trung tâm ẩn ẩn nhìn ra được một vết nứt đang có xu hướng mở rộng.

Phía hư không, mười sáu kim sắc kí tự dần dần mờ đi, tan biến như chưa từng xuất hiện qua.

Kế đến, ba cái huyết sắc kí tự "Vấn Tâm Sơn" cũng dùng phương thức tương tự mà biến mất.

Đến lúc này, không chỉ có Vấn Tâm Sơn rung chuyển, mà toàn bộ khu vực trung tâm bí cảnh đều vận chuyển điên cuồng lên.

Cây cối bắt đầu thi nhau đổ gãy, núi non nứt nẻ, mà bên trên, ánh sáng liên tục biến chuyển, khi kim sắc khi bạc sắc.

Cùng với việc mọi vật sụp đổ, khe nứt càng ngày lan rộng, kéo xuống đến tận trên mặt đất, hai nửa ngọn núi nhanh chóng tách ra, hình thành một cái lối đi.

"Đây hẳn là lối ra không sai" - Cung Hàn Nguyệt hoan hỉ hô lên.

Diệp Phàm gật đầu:

"Là lúc trở lại!"

Đưa mắt nhìn xung quanh một lần cuối, hai người cất bước, dời khỏi Vấn Tâm Bí Cảnh.

(Chương xong)