Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 104: Quỷ dị




Diệp Phàm ngẫm nghĩ một hồi, mới hỏi:

"Linh Nhi, phía trước ngươi nhắc đến trên thượng thiên có những tồn tại bị xóa đi... Bọn họ, có lưu lại thứ gì trên thế giới này không, tỉ như truyền thừa, hoặc pháp bảo, công pháp,...?"

Linh Nhi vẻ mắt có một tia rối rắm, dường như là tự trách vì lúc trước lỡ lời nói ra vấn đề này, bất quá đối với câu hỏi của Diệp Phàm lúc này, dường như nàng cân nhắc thấy nói cho hắn không có tai hại gì, vì vậy cuối cùng vẫn là lắc đầu nhỏ đáp lại:

"Không, tất cả những nơi chốn, hay đồ vật từng in dấu họ đều bị tẩy trắng hoặc phá hủy, người thực hiện điều này là tồn tại mà chủ nhân ca ca có ở thời đỉnh phong cũng vô pháp mơ tưởng tới, đó cũng là lý do vì sao Linh Nhi ban đầu không có ý định nói cho chủ nhân ca ca. Bất quá bây giờ ngươi cùng Hàn Nguyệt tỷ tỷ đã biết rồi, liền cần thiết giữ yên lặng, không được tiết lộ cho bất kỳ ai, nếu không sẽ đem đến họa sát thân, trừ khi người thời thời khắc khắc trốn bên trong Âm Dương Phủ..."

Biết Linh Nhi đây là đang nghiêm túc dặn dò, Diệp Phàm ngưng trọng gật đầu, trong lòng chấn động không cách nào bình phục.

Tại thời điểm hắn là Ngưng Mệnh Cảnh đỉnh phong mà còn vô pháp tưởng tượng đến, đối phương như vậy là cỡ nào cường đại?

Chỉ sợ một cái ngón tay của đối phương liền đủ để chụp chết hắn đi...

Chấn động về phần chấn động, bất quá Diệp Phàm không hề nhụt trí, nghe khẩu khí của Linh Nhi nói chuyện, tựa hồ cũng không có mức nào coi trọng người kia.

Hắn lại là chủ nhân của Âm Dương Phủ, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn tự tin mình có khả năng siêu việt đối phương, bất kể đó là cỡ nào cường đại.

Về phần những tồn tại bị xóa bỏ, tuy được Linh Nhi xác nhận, bất quá Diệp Phàm vẫn không hoàn toàn tin tưởng đối phương có khả năng làm được mọi thứ đều không một kẻ hở.

Điều gì cũng sẽ có ngoại lệ, tựa như Diệp Phàm liền dùng Ngưng Mệnh Cảnh tu vi để mở ra thời không chi lộ quay về hơn 90 vạn năm đó thôi.

...

Diệp Phàm mở mắt ra, đối với Cung Hàn Nguyệt nhẹ lắc đầu.

Cung Hàn Nguyệt chau mày, nói:

"Thực là kì quái, nói vậy, không lẽ cảm ứng của chúng ta là sai lầm?"

"Nói không chắc!" - Diệp Phàm lắc đầu - "Cỗ hơi thở này chỉ còn lại cực kỳ mong manh, trải qua một thời gian ngắn nữa sẽ biến mất, cảm nhận không được mười thành chuẩn xác. Bất quá theo như ta cảm thụ được, hơi thở này chân thật thuộc về Ngưng Mệnh Cảnh đỉnh, nửa chân bước vào cảnh giới tiếp theo không sai, chỉ là khi ta đối chiếu với các Tiên Đế, Ma Đế hay Yêu Đế bên trên thượng thiên, đều không có ai phù hợp"

"Ta cũng vậy!" - Cung Hàn Nguyệt buồn bực - "Còn có, ngươi có cảm giác quán cơm này có điểm cổ quái? Rõ ràng hơi thở phát ra từ đây, vậy nhưng thần thức của ta không quét được vị trí cụ thể"

Diệp Phàm cười bảo:

"Ngươi không nhìn ra tới, bởi lẽ đây không phải là thực cảnh, mà là một huyễn trận được bố trí hết sức tinh vi. Độ chân thật của huyễn trận này cực kỳ cao, nếu ngươi đơn giản dùng thần thức kiểm tra, sẽ thấy được mọi thứ trong này đem lại cho ngươi cảm giác cùng bình thường không chút sai biệt nào, thứ này ban nãy thiếu chút nữa cũng đem ta lừa gạt."

"Huyễn trận!" - Cung Hàn Nguyệt nhìn quanh - "Tại sao ta không nhìn ra được?"

"Không phải ngươi không nhìn ra được, mà ngươi đang để bản thân mình cản trở tầm mắt của mình. Đừng lấy tầm mắt của một giới nữ nhân trên Địa Cầu, hãy sử dụng con mắt của một Ma Đế mà đánh giá nơi này!"

Nghe Diệp Phàm nói như vậy, Cung Hàn Nguyệt thu hồi vẻ lười biếng, con ngươi thình lình chuyển sang màu tím nhạt, chậm rãi một lần nữa nhìn khắp quán cơm.

"Khách nhân, đồ ăn của hai vị tới rồi!"

Đúng lúc này, người phục vụ viên ban nãy đi tới nói chuyện, theo sau là cái đầu bếp trẻ tuổi kia,

Đem theo vẻ tươi cười thự thực nùng trên mặt, hắn cố tình đem phần đồ ăn của Diệp Phàm nặng nề đặt cái "bịch" lên trên bàn, mà phần miến lươn của Cung Hàn Nguyệt được hắn cẩn thận đặt xuống trước mặt nàng, nói chuyện:

"Mỹ lệ khách nhân, mời chậm dùng!"

Cung Hàn Nguyệt cảm ơn đối phương, dư quang không ngừng đặt trên cánh tay của hắn, chợt mỉm cười thần bí.

Đến tận khi hắn cùng cái phục vụ viên kia đã trở lại khu vực dành cho nhân viên, Cung Hàn Nguyệt mới hướng Diệp Phàm nói chuyện:

"Quả thật rất có ý tứ đâu, nói như vậy, thứ đồ ăn này ta cũng không dám cho vào mồm a!"

"Xem cũng đã xem đủ, liền muốn biết cảnh tượng chân thực là như thế nào" - Diệp Phàm không tỏ ý kiến, vẫy vẫy đầu ngón tay, lập tức nơi đó hiện ra một mạt ánh sáng.

"Phá!" - Diệp Phàm hô lên, đầu ngón tay hướng phía cái đầu bếp trẻ tuổi mà phóng thích tiên khí.

Vị đầu bếp trẻ tuổi thập phần bất ngờ mà ngã xuống, không kịp rên lên một câu.

Choang! Choang!

Hắn vừa tắc thở, tức thì bốn phương tám hướng không gian trở nên cực độ văn vẹo, một loạt tiếng vỡ vụn như vỡ vụn thủy tinh vang lên

"Thực nhược!" - Cung Hàn Nguyệt lầm bầm quái lạ.

Diệp Phàm cũng không nhịn được nhíu mày, hắn cảm giác ở đây nơi chốn lộ ra quỷ dị.

Một cái huyễn trận được bố trí với độ chân thực vừa phải...

Nói như thế nào, huyễn trận này đem lại cho Diệp Phàm cảm giác dường như được tạo ra để nhằm vào hắn cùng Cung Hàn Nguyệt vậy, độ khó không quá cao, cũng không quá thấp, thần thức của hắn chỉ cần mạnh hơn hiện tại một chút xíu là có thể không cần dựa vào phán đoán vẫn có thể nhìn thấu cái trận pháp này, thế nhưng lại chỉ vì thiếu một tia này thôi, phía trước hắn suýt chút nữa nhìn không ra.

Mà về mức độ phòng ngự của huyễn trận liền không cần phải nói, thực là nhược đến bất thường, không chút nào phù hợp cùng tương xứng với độ chân thật nó có thể mang lại.

Bất quá, để hắn thấy khó hiểu nhất, vẫn là cư xử cùng hành động của người đầu bếp trẻ tuổi...

...

Huyễn trận bị phá, huyễn cảnh tan đi, Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt mới nhận ra hai người căn bản đang ngồi bên trên hai cục đá trong một con đường thật dài, bốn phía phủ đầy mây mù mông lung, vô pháp thấy được cái gì.

Hơn nữa, tại đây một mảnh tĩnh mịch, căn bản không có bất kỳ một loại âm thanh nào tồn tại, lệnh nhân tâm hoảng loạn.

Nguồn sáng duy nhất phát ra là từ hai đầu của "con đường".

Chút ánh sáng này, trong mắt người thường có cũng như không, bất quá đối với hai người lại đủ để nhìn thấy chút ít đồ vật xung quanh mình

Trước mặt hai người căn bản không phải là cơm dưa bò cùng miến lươn khô, mà là hai cái đầu lâu cùng một ít xương cốt dính đầy bùn.

Nếu không phải Diệp Phàm để ý tới động tác nấu ăn của người đầu bếp mà phát hiện ra huyễn cảnh, khả năng hai người hiện tại vẫn đang bị kẹt trong này, ném vào trong miệng chút xương cốt này đây.

Diệp Phàm đứng dậy, cảm thụ một chút, trong lòng không cấm giật mình.

Bên trong đường hầm âm y này, hắn cảm giác được rõ ràng có nồng đậm âm lệ chi khí, thứ này cảm giác có điểm giống với ma khí, tồn tại công năng ăn mòn, bất quá không phải ăn mòn linh lực (tiên lực), mà là ăn mòn thần trí.

Diệp Phàm phát giác được rõ ràng, tại đây, những cảm xúc tiêu cực của hắn bị phóng đại lên thực nhiều lần, cực kỳ dễ mất tự chủ, mà một khi đã mất tự chỉ, khả năng khôi phục lại trạng thái bình thường trong trạng thái này tỉ lệ gần như bằng không.

Thiên địa chi khí một điểm cũng chưa cảm nhận được, phảng phất bị ngăn cách với một phương thiên địa này.

Thần thức phóng ra, Diệp Phàm tinh tế cảm nhận được thần thức của hắn đang bị thứ âm lệ chi khí kia ngấp nghé, tựa hồ chỉ cần có một điểm xúc tác tiếp dẫn, chúng sẽ tràn vào, nhanh chóng làm hỏng mất thần trí của hắn.

Tệ hơn là, cỗ hơi thở phía trước hiện tại Diệp Phàm không cảm nhận được nữa, bất đắc dĩ, Diệp Phàm chỉ đành thu hồi thần thức

Diệp Phàm, Cung Hàn Nguyệt không hẹn mà cùng hỏi:

"Đi bên nào?"

Lời nói vừa ra, hai người không nhịn được bật cười, bất chi bất giác từ khi về tới Địa Cầu, cả hai liền bị cuộc sống xã hội hiện đại bình thường hóa đi một chút, nhiều hơn một điểm tin tưởng cùng thân mật, không giống như phía trên thượng thiên, căn bản là sẽ không hỏi ra lời câu này, liền trực tiếp quyết định một hướng mà đi.

"Liền đi hướng trước mặt!" - Diệp Phàm ngập ngừng hai giây đồng hồ, nói.

Cung Hàn Nguyệt gật gật đầu, hai người cứ như vậy bắt đầu tiến tới, cảm giác được cơ thể đề cao tới cực hạn, do không tiện dùng thần thức, Diệp Phàm ánh mắt không ngừng bốn phương đề phòng, sợ đột ngột có tồn tại đáng sợ nào đó nhảy từ trong bóng tối nhảy ra.

Hai người lặng lẽ như vậy không biết qua bao lâu, nửa giờ, một giờ, vẫn là mười giờ, khung cảnh trước mặt vẫn không có chút thay đổi...

Lại không biết trải qua bao lâu...

Trên đường tĩnh mịch đến phát điên, đổi thành tu sĩ thông thường, chưa chắc đã có thể cố trụ được loại cảm xúc cô quạnh muốn mạng này.

Cuối cùng, hai người rốt cục thành công đi tới con đường.

Trước mặt hai người lúc này không phải là một con đường đen nhánh nữa, mà là cả một vùng thiên địa rộng lớn, đỏ quạch như máu.

Ngước mắt lên trên, hai người dễ dàng nhìn ra lơ lửng trong không trung, là một viên huyết nguyệt, to ít nhất gấp đôi mặt trăng thông thường.

Dưới ánh sáng phản chiếu của huyết nguyệt, cả một vùng trời mây đều nhuốm một tầng màu đỏ như huyết, nơi chốn lộ ra tà tính cùng quỷ dị.

Diệp Phàm mặt khác còn nhận ra, nồng độ âm lệ chi khí tại đây so với phía trước cao hơn rất nhiều.

"Nơi này... rốt cục là nơi nào?"

Diệp Phàm không cấm tự hỏi, hạ tầm mắt xuống nhìn quanh.

Rào rạt! Rạt rào!

Nơi xa xa kia, Diệp Phàm chú ý thấy một cây cầu nối dài ra xa, phía dưới cuồn cuộn nước biển màu đỏ đánh vào.

Quỷ dị là, duy nhất có dưới chân cầu là mặt nước điên cuồng xao động, lại hướng ra xa một chút, đó là cả một mảnh hải dương đen cùng đỏ mênh mang, liếc nhìn tận chân trời cũng chưa thấy được điểm cuối.

Nơi đó, nước biển không chút nào dao động, tựa như là một mảnh biển chết, không tồn tại sinh linh..

"Ân? Thuyền buồm!"

Diệp Phàm không có chút nào do dự, mũi chân một điểm, thân ảnh trực tiếp dùng một tốc độ quỷ mị tiến tới cuối chân cầu, nơi con thuyền buồm kia đang thả neo nhè nhẹ đung đưa.

Cung Hàn Nguyệt thấy vậy, cũng nhanh chóng theo sau, chỉ là nội tâm thắc mắc, chiếc thuyền buồm này rốt cục từ đâu ra?

Rốt cục phía trước nàng và hắn, còn có bao nhiêu người đã đặt chân vào đây?

Bọn họ đâu hết cả, còn sống hay đã chết?

...

Không thể không công nhận, khắp chốn lộ ra quỷ dị, nơi đây đã thành công kích thích lòng tò mò cùng hứng thú của Diệp Phàm và Cung Hàn Nguyệt, khiến cho hai người âm thầm quyết tâm tìm hiểu đến tận cùng.

Mà, việc đầu tiên họ cần làm, là vượt qua một hải dương rộng không biết tháng năm này.

(Chương xong)