Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 102: Công bằng cạnh tranh!




"Ngươi có thể dời đi!" - Cung Hàn Nguyệt đối với hiệu trưởng phất phất tay, cùng Diệp Phàm tiến vào trong phòng học.

Lớp học tại đại học bất đồng với lớp học tại tiểu học cùng trung học, tại đây không có giáo viên chủ nhiệm, học sinh cũng không nhất thiết phải đến lớp hàng ngày. Đương nhiên, điều này còn phụ thuộc vào độ khó tính dễ tính của giáo viên bộ môn.

Hai người đi vào, trong lớp học không sai biệt lắm đã có gần 30 học viên khác.

Theo như trí nhớ của Diệp Phàm, khoa quản trị kinh doanh tại đây không quá được học viên yêu thích, vì vậy so với các phân khoa khác, số lượng học viên một khoa này ít đến thảm thương.

Bất quá đối với Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt, điều này không sao cả, rốt cục hai người lại không thực sự tới đây học tập cùng kết bạn.

Không bao lâu sau, giáo viên bộ môn tiến vào.

Môn học đầu tiên là môn Kinh tế, từ một cái trung niên nữ tử đứng lớp.

Do đây là buổi học đầu tiên, chưa ai quen ai, nàng quyết định dành ra nửa thời gian tiết học này cho mọi người đứng dậy tự giới thiệu cùng làm quen.

"Ta giới thiệu đầu tiên, ta là Hạ Thanh Linh, trong vòng một năm tới sẽ là giáo viên dạy bộ môn Kinh Tế cho mọi người"

"Tôn Kỳ, 19 tuổi, tốt nghiệp trường..."

"Minh Nghĩa, 19 tuổi, sở thích..."

"..."

Mọi người sôi nổi giới thiệu, bốn năm tới liền học chung cùng một cái lớp, quen biết nhau là cần thiết.

Bất quá, Cung Hàn Nguyệt một chữ cũng chưa nghe lọt tai, chán chết nằm bò ra mặt bàn, lấy tay thân mật chọc chọc má Diệp Phàm.

"Phu quân, ngươi quyết định tiến đại học vì cái gì đâu? Chán chết!"

Diệp Phàm khóe miệng giật giật, muốn nói lại thôi, cuối cùng đưa ra một cái đáp án:

"Trở về Địa Cầu không dễ, liền cố mà tận hưởng những gì một đời đã bỏ sót chứ sao"

"Ta lại thấy, khẳng định có ít nhất một cái hồng nhan kiếp trước của ngươi đang học tại đây đâu..." - Cung Hàn Nguyệt bĩu môi, tiếp tục lấy tay đùa nghịch mặt Diệp Phàm

...

"Vị đồng học kia..." - bên trên Hạ Thanh Linh chỉ Diệp Phàm - "... tới lượt ngươi giới thiệu."

"Diệp Phàm"

Diệp Phàm đứng dậy, trước vài chục cặp mắt tò mò, cung cấp tên mình, sau đó ngồi xuống.

Hạ Thanh Linh khóe miệng không tự chủ co giật, hỏi chuyện:

"Như vậy liền xong rồi? Còn sở thích, tài năng,.. thì sao?"

"Không có!" - Diệp Phàm dứt khoát trả lời, hắn không có định thực sự đi kết bạn làm quen, vì vậy giới thiệu tử tế hoàn chỉnh là không cần thiết.

"Mọi người" - Hạ Thanh Linh ánh mắt đầy khó hiểu cùng lo lắng nhìn Diệp Phàm, nàng vẫn chưa từng thấy cái học sinh nào tự bế như vậy, bất quá lúc này không phải là thời điểm truy cứu - "cho Diệp Phàm đồng học một tràng vỗ tay!"

Vài tiếng vỗ tay buồn tẻ lác đác vang lên, không khí trong lớp nhất thời trở nên đầy cổ quái.

"Khụ!" - Hạ Thanh Linh vội vã ho khan một cái, thu hút lấy sự tập trung của sinh viên trong lớp - "Mời bạn học kế tiếp!"

Người kế tiếp đúng là Cung Hàn Nguyệt.

Tức khắc, trong lớp sôi nổi hẳn lên, hơn hai phần ba lớp đều là nam sinh, hiện tại ánh mắt đều đang đăm đăm nhìn nàng.

Mỹ nữ sao, đương nhiên lực triệu hoán liền khinh khủng, đừng nói Cung Hàn Nguyệt còn là mỹ nữ trong mỹ nữ.

Bất quá, tiểu ma nữ chú định muốn để bọn hắn tức hộc máu, so với Diệp Phàm càng thêm trực tiếp, tỉnh queo nói:

"Cung Hàn Nguyệt, không sở thích, không tài năng, đừng làm phiền ta là tốt rồi"

Dứt lời, nàng mặc kệ mọi người biểu tình muốn bao nhiêu xuất sắc có bấy nhiêu xuất sắc, ngồi xuống, làm lơ hết thảy ánh mắt, bắt lấy một bàn tay của Diệp Phàm, bắt đầu ngồi vẽ bậy trên tay hắn.

Hành động này rơi vào trong mắt mọi người, gây ra những phản ứng khác nhau.

Hạ Thanh Linh nhíu mày thật chặt, cũng không biết đang suy tư cái gì.

Nam sinh trong lớp trợn trắng mắt, không cấm ném về Diệp Phàm những cái nhìn chết người, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn để chiếm được phương tâm mỹ nhân.

Mà lác đác gần chục cái nữ sinh liền tò mò nhìn Diệp Phàm như sinh vật lạ, như thế muốn nghiên cứu xem hắn có điểm nào hơn người.

...

Tiết học đầu tiên nhanh chóng trôi qua, không có chút gì đáng nói ngoài việc bạn học trong lớp cứ thỉnh thoảng lại ném những ánh nhìn muôn màu muôn vẻ về phía cuối phòng, nơi Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt đang ngồi.

"Buổi học kết thúc tại đây" - Hạ Thanh Linh gấp lại hồ sơ, bước ra khỏi phòng, không quên liếc mắt về phía cuối lớp một cái.

"Tiết sau là đầu giờ chiều" - Cung Hàn Nguyệt ngắm nghía thời khóa biểu - "Phu quân, chúng ta đi ăn trưa thôi!"

Diệp Phàm lại nghe được hai từ "phu quân", mặt đầy hắc tuyến, bất quá hắn biết hắn có bắt nàng đổi sang xưng hô kiểu khác cũng không có tác dụng, cái tiểu ma nữ này sẽ không đơn giản buông tha.

Mặc nàng ái thế nào lăn lộn liền lăn lộn đi.

Diệp Phàm nội tâm thở dài, đối với Cung Hàn Nguyệt gật đầu, nói:

"Ta nhớ phía sau cổng trường có một quán mỳ vằn thắn, chúng ta liền qua đó"

Sau đó, hai người từ cửa sau lớp dời đi, bỏ lại các thành viên khác trong lớp vẫn đang túm năm tụm ba làm quen nhau.

...

"Hàn Nguyệt, ta liền biết, ngươi về nước khẳng định sẽ nhập học tại Nam Phong đại học!"

Hai người đang băng qua sân trường, đột ngột từ sau lưng vang lên thanh âm của một nam tử.

Cung Hàn Nguyệt nghe được, liền quay đầu lại, phát hiện trước mặt mình là một cái thiếu niên trông khá đẹp trai, cao áng chừng gần một mét chín, dáng người cơ bắp, ăn mặc một thân áo sơ mi trắng cùng quần trắng, chân đi giày bóng rổ, sơ mi hai nút cài phía trên bị hắn cố tình thả mở, để lộ ra một chuỗi vòng cổ hình đầu lâu xương chéo, phong cách có chút dân chơi.

Hắn hiện tại mặt lộ ra nụ cười, cho người ta cảm giác giống như tắm trong gió xuân.

"Ngươi là ai a? Mình quen nhau sao?" - Cung Hàn Nguyệt chau mày, nàng thực sự không nhớ nam tử trước mặt nàng là ai.

Nàng một câu phản hồi, khiến nam tử khuôn mặt tươi cười cứng lại, ánh mắt hiện lên một tia âm trầm không dễ phát hiện.

"Ta là Thiếu Khanh nha, phía trước tại Blackwood High School (Cao trung Blackwood) bên Hoa Kỳ học trên ngươi một khóa a!"

Cung Hàn Nguyệt "nga" một tiếng, quay đầu liền đi tiếp, không buồn đi nhớ lại. Rốt cục nam tử này là ai đối với nàng đều không có bất kỳ ý nghĩa, nàng đối với hắn một tia hứng thú cũng chưa, mà dùng đầu gối nghĩ cũng biết hắn đây là đang lôi kéo làm quen để tiếp cận nàng.

"Vẫn luôn nghe đồn Hứa hội trưởng mấy lần từ chối nữ sinh tỏ tình, chả nhẽ là vì nàng sao?"

"Không hổ là nữ sinh Hứa hội trưởng thích, lớn lên thật xinh đẹp a!"

"Nhưng nhìn dáng vẻ, nàng giống như không thích, thậm chí không quen Hứa hội trưởng…"

Chung quanh mọi người nhìn thấy Hứa Thiếu Khanh chủ động bắt chuyện, mà Cung Hàn Nguyệt lại lờ đi, bắt đầu ồn ã nghị luận, hiếm thấy có sinh viên nào trong Nam Phong đại học dám ngang nhiên làm lơ Hứa Thiếu Khanh như vậy.

Hứa Thiếu Khanh hiện tại là học sinh năm hai, học bên khoa kỹ thuật, thực nổi tiếng, cũng nhận được kha khá tôn kính từ học sinh trong trường, bởi hắn còn một tầng thân phận khác là hội trưởng Hội Học Sinh.

Thanh tích giỏi, chức vị cao, ngoại hình ưa nhìn, Hứa Thiếu Khanh hiện tại là chuẩn mẫu bạch mã hoàng tử trong mộng của không biết bao nhiêu nữ sinh.

Danh tiếng của Hứa Thiếu Khanh cao tới nỗi, các giáo viên trong trường học cũng sẽ không coi nhẹ ý kiến của hắn.

Thực thế, chỉ lác đác một vài người biết, Hứa Thiếu Khanh có tất cả những thứ này, cũng không phải vì hắn có chân tài thực học, mà bởi vì sau lưng hắn là Hứa gia.

Hứa gia cũng không nằm tại thành phố Nam Phong, mà thuộc về một nơi xa hơn về phía Nam, Cửa Hàn.

Vốn dĩ, hai thành phố cách nhau xa như vậy, sức ảnh hưởng của Hứa gia lên thành phố Nam Phong không lớn, bất quá, ai bảo Cửa Hàn là nhất lưu thành thị đâu.

Đây chính là cái gọi là, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.

Hứa Thiếu Khanh thân là dòng chính Hứa gia, thông thường mà nói sẽ không thể nào thèm đi tới một cái nhị lưu thành thị để học tập.

Trên thực tế, hắn phía trước có dự định hoàn thành bằng cử nhân tại nước ngoài.

Bất quá, ai bảo hắn thức Cung Hàn Nguyệt vô pháp kìm chế đâu? Vì nàng, hắn mới không chút phân vân từ bỏ học đại học bên Hoa Kỳ, tiến về thành phố Nam Phong, thậm chí còn quay lại trước nàng một năm để "chuẩn bị".

...

Thấy Cung Hàn Nguyệt căn bản không để ý tới chính mình, thế nhưng đối với cái nam tử xa lạ bên cạnh nàng nói chuyện thập phần vui vẻ, Hứa Thiếu Khanh ánh mắt dần dần lạnh xuống dưới, bất quá cũng chỉ là như vậy một cái chớp mắt, hắn liền thu liễm nổi.

Hiện tại là thanh thiên bạch nhất, hắn cần gìn giữ hình tượng một hoàn hảo của mình trong mắt mọi người.

Đương nhiên, Hứa Thiếu Khanh nhất thời cũng không rõ thân phận bối cảnh của Diệp Phàm, vì vậy sẽ không tự tiện ngu xuẩn trắng trợn xé rách da mặt.

Bất quá, nói vậy không có nghĩa hắn sẽ dễ dàng cư như vậy để hai người dời đi.

"Hàn Nguyệt, ta từ lần đầu mới gặp ngươi vào hai năm trước tại cao trung đã vô pháp kìm chết thích ngươi, phía sau đó cũng không ngừng đuổi qua ngươi... Hàn Nguyệt không lẽ ngươi một chút cũng không hiểu tâm ta?

Hứa Thiếu Khanh đột ngột ở giữa sân trường lớn tiếng nói chuyện, hấp dẫn con mắt của không biết bao nhiêu người.

"Hứa hội trưởng đây là thổ lộ sao?

Mọi người xì xào thắc mắc, hội trượng Hội Học Sinh tỏ tình, không phải là chuyện có thể hôm nào cũng thấy.

"Trước mặt ta, đào góc tường nhà ta, tựa hồ Hứa hội trưởng có sở thích thật khác người?"

Cung Hàn Nguyệt còn chưa nói gì, Diệp Phàm đã lạnh lùng quay lại, nói chuyện.

Hứa Thiếu Khanh "a" lên một tiếng, như thể vừa mới phát hiện ra Diệp Phàm, vội vã gượng cười hồi đáp:

"Đồng học, ta thực không biết ngươi cùng Hàn Nguyệt lại là quan hệ đó, vừa rồi một chút sự tình, là ta làm không đúng, ở chỗ này, ta chính thức hướng ngươi xin lỗi, hy vọng ngươi đại nhân có đại lượng, tha thứ ta phía trước có hành vi lỗ mãng.”

Hứa Thiếu Khanh nói, còn thực thành khẩn cúi người trước Diệp Phàm, phong độ thân sĩ bị hắn biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Hắn nhất cử nhất động, lập tức đưa tới không ít tiếng ồ lên, mọi người bị hành động của hắn làm cho cực kỳ ngạc nhiên.

Đã khi nào, hội trưởng Hội Học Sinh cúi người xuống xin lỗi một cái tân sinh

Diệp Phàm cười lạnh không tỏ ý kiến, Hứa Thiếu Khanh vừa rồi cúi người xuống, bên trong ánh mắt lóe lên một tia tàn nhẫn Diệp Phàm nhưng thấy rõ ràng.

Hắn đối với Hứa Thiếu Khanh cứ việc không biết đến quá nhiều, bất quá kiếp trước hắn trải qua bốn năm đại học nghe mọi người nói về Hứa Thiếu Khanh cùng Hứa gia cũng không ít, hiểu được một vài.

Đối phương mặt ngoài là ở xin lỗi, nhưng thực tế lại đẩy Diệp Phàm lên trên đầu dư luận, khiến cho hắn không thể không tiếp thu, nếu không sẽ nhận lấy vô số phảm cảm; những người xung quanh một chút chân trướng cũng không rõ, hiên sẽ đứng về phía Hứa Thiếu Khanh.

"Bất quá..." Hứa Thiếu Khanh thấy Diệp Phàm yên lặng không nói gì, khóe miệng nở nụ cười thỏa mãn, bước lên trước một bước, thâm tình nhìn Cung Hàn Nguyệt, nói - "... ta là thiệt tình thích Hàn Nguyệt, hy vọng ngươi có thể để cho ta cùng ngươi công bằng cạnh tranh!"

(Chương xong)