"Mẹ nó, chó chết."
Trong một căn phòng xa lạ, Potland căm tức hét lớn, hung hăng đập bàn.
Nhìn thấy đội trưởng phát cáu, bên cạnh, mấy tên đội viên khác nghi hoặc nhìn qua.
"Chuyện gì vậy Huy?"
"Mới sáng sớm, ai chọc mày rồi?"
"Có thằng nào phá game hay chửi bới à?"
Potland, tên thật Hồ Vĩnh Huy cắn răng, trận này hắn trực tiếp trên mạng, biết không thể giấu được, hắn liền nói thẳng.
"Có một thằng khiêu khích khiến tao phân tâm, nên thua nó. Mẹ nó, đánh Yasuo như thế, chắc chắn nó là boy một champ. Kiệt, mày vào ghép đội tìm trận với tao, tìm nó báo thù."
Boy một champ, ý chỉ Trương Tuấn là chỉ biết chơi mỗi một vị tướng Yasuo này, đạt đến đẳng cấp tối cao, nhưng khi chơi những vị tướng khác sẽ rất gà mờ.
Hồ Vĩnh Huy dự định gặp lại sẽ cấm Yasuo, để cho Trương Tuấn biết, mùi vị ngậm hành là như thế nào.
Nhìn đến đồng bạn tên Triệu Kiệt bên cạnh, được xưng quái vật đi rừng, hắn tâm lý càng thêm nắm chắc, nhưng vẫn rụt rè nói.
"Mày cấm Yasuo đi, tao cấm người ta lại bảo là tao sợ."
"Ok."
Sáng sớm ít người, quả nhiên Potland của Hồ Vĩnh Huy như mong muốn gặp lại nhân vật Tuấn Tiền Tỉ của Trương Tuấn, hai bên vẫn là đối đầu ở đường giữa với nhau.
Lần này Hồ Vĩnh Huy sở hữu vị tướng Fizz - chú cá tinh nghịch, còn Trương Tuấn sử dụng chính là Zed - sát thủ bóng đêm.
Fizz: "Thằng nhóc, trận trước là tao chủ quan."
Zed: "Ồ, ai vậy."
Hồ Vĩnh Huy âm trầm.
Fizz: "Tao là Cassiopeia"
Zed: "À, là cái con gà không nhìn được mặt lính, KDA phế vật 0/6/0 đấy à."
Hồ Vĩnh Huy nghiến răng nghiến lợi, con mẹ nó.
Trương Tuấn thật cũng muốn hiền hòa hữu lễ, không tỏ ra kiêu ngạo, nhưng hắn biết, càng gây thù hậ, càng hống hách mới dễ dàng thu hút người xem.
Lượng người xem của hắn bây giờ đã lên đến 400 người, đối với một kẻ lần đầu livestream đã là rất khó được.
Hồ Vĩnh Huy cố gắng bình ổn tâm tình, không bị Trương Tuấn chọc giận, lạnh lẽo nói.
Fizz: "Để tao xem, không có Yasuo thì mày làm được gì?"
Zed: "Nhóc sợ Yasuo của anh à?"
Fizz: "..."
Hắn hậm hực, dứt khoát cấm chat Trương Tuấn.
Đông đảo người xem hai bên lúc này hào hứng nghị luận, tuy nhiên phần lớn vẫn là thiên vị bênh vực Hồ Vĩnh Huy, bởi hắn chính là tuyển thủ nổi tiếng, còn Trương Tuấn thì không có tiếng tăm gì.
Đám lính đã tới, trận đấu mới chính thức bắt đầu.
Sát thủ bóng đêm Zed trong tay Trương Tuấn hoa mỹ hiệu quả, phi tiêu vừa ném liền trúng, phân bóng linh hoạt, đùa bỡn chú cá bé nhỏ Fizz dễ dàng trong tay.
Đều là hai sát thủ cận chiến, nhưng chỉ số lính của Trương Tuấn lúc này đã gấp đôi đối thủ, chỉ vì tên Triệu Kiệt thường xuyên ra gank, hơn nữa Fizz còn cẩn thận núp trong trụ, nên Zed chưa có chỉ số hạ gục nào.
Hai bên cùng lúc lên cấp 6.
Hồ Vĩnh Huy thao tác nhanh nhạy, cộng chiêu, thả ra một con cá mập to lớn, một loạt thao tác chỉ trong chớp mắt.
Zed của Trương Tuấn tựa hồ không né được, dưới chân hiện ra hư ảnh một đầu cá mập, há cái miệng rộng khổng lồ, chuẩn bị trồi lên nuốt chửng hắn, Fizz trong lúc đó giơ lên đinh ba đâm tới.
Bụi cỏ cùng lúc xuất hiện thú săn mồi Rengar của Triệu Kiệt, nhe nanh múa vuốt lao đến, phối hợp thiên y vô phùng.
"Xong, chết chắc."
Đó là suy nghĩ của tất cả mọi người đang xem, kể cả Hồ Vĩnh Huy và Triệu Kiệt.
Trương Tuấn không nghĩ vậy.
Hắn thao tác còn nhanh gấp bội, tựa như tàn ảnh, một bên tăng vào chiêu cuối, một bên phân bóng ra một hướng.
Mắt thấy Rengar và Fizz vồ đến, Zed liền sử dụng chiêu cuối nhập vào Fizz trên đường bay, hữu kinh vô hiểm tránh đi cú vồ đó, và cả con cá mập dưới chân.
Thân ảnh xuất hiện, Zed tung liên hoàn một bộ kỹ năng, tất cả đều chuẩn xác, khiến Fizz bị dồn sát thương, bốc hơi nhanh chóng.
Rengar muốn giết ngược về, Zed đã biến trở lại cái bóng cũ, khiến hắn lại hụt, sau đó Zed cũng vô tình thiêu đốt, kết liễu luôn hắn.
"Cái quái gì, nó sao có thể nhanh như thế được."
Không chỉ Hồ Vĩnh Huy, Triệu Kiệt, đám người chơi, tất cả người xem cũng không tin vào mắt mình.
Toàn bộ thao tác của Zed trong lúc đó vô cùng nhanh chóng, không có một chút thừa thãi, hơn nữa ứng biến linh hoạt hợp lý, kỹ năng trên cơ hoàn toàn, quả thực có thể xưng hoàn mỹ.
Zed của Trương Tuấn có được hai mạng, không có ngăn cản liền ăn luôn trụ, lấy được lợi thế to lớn.
Hắn cầm trong tay kiếm ma Youmuu và Dạ kiếm Drakthar, lượn lờ trên bản đồ, như một tên Tử thần đi gặt hái từng cái tính mạng.
KDA của hắn lúc này đã là 15/0/0, phút 15 đã sở hữu tất cả vật phẩm, thần cản giết thần, phật cản giết phật.
Thú săn mồi kiêu hãnh, lúc này biến thành một con mèo con dễ thương chui núp trong rừng, về phần chú cá tinh nghịch Fizz, thì chính là một món ăn ngon mà thôi.
Phút 17, tế đàn đối phương bị phá hủy, màn hình Trương Tuấn lại hiện ra dòng chữ vinh quang chiến thắng.
VICTORY.
Kênh chat trên youtube triệt để loạn.
"Vãi lonn, lần đầu thấy Zed kinh như vậy."
"Thằng này là bị Faker nhập sao?"
"Đéo tin, chắc chắn là tool."
"Óc chó, tao mới xem bên kênh nó livestream, tool con mẹ mày thằng ngu."
"Kênh nào, tao xem với.."
"Potland hết thời rồi, không được, tao cũng qua đó xem đây."
...
Cùng lúc, trong đầu Trương Tuấn cũng vang lên những âm thanh của hệ thống.
"Ting, nhận được XYZ 71 điểm ngưỡng mộ."
"Ting, nhận được XXX 42 điểm ngưỡng mộ."
...
Hồ Vĩnh Huy tái mặt, tắt đi livestream, Triệu Kiệt thấy thế liền an ủi.
"Có gì đâu, chỉ là một game đấu thôi mà."
"Hừ, mày không trực tiếp bị nó ép đường, bị nó hành hạ, sao biết cảm giác đó được."
"Thì kệ đi, nó chắc cũng chỉ chơi được hai con Zed và Yasuo, chứ nếu con nào nó cũng đánh kinh vậy thì nó đã đi thi đấu rồi."
"Mẹ nó."
Hai tên bại tướng tự an ủi nhau, nhưng thâm tâm vẫn là hiểu rõ.
Với những kỹ năng, thao tác, còn có cách đảo đường điều khiển trận đấu như vậy, nếu hắn thực sự thi đấu chuyên nghiệp, thì sẽ là đối thủ nguy hiểm nhất mà bọn chúng từng thấy qua.
Trương Tuấn tiếp tục phô diễn kỹ năng một hồi, mỗi trận đấu hắn đều chơi một vị tướng khác nhau, dựa theo yêu cầu của người xem, tất cả đều đi vị trí đường giữa.
Từ những tên sát thủ như Talon, Akali, đến những vị tướng trâu chó cục súc như Garen, Rammus, hay những thanh niên yếu đuối như Taric, Sona, Nami...
Hết thảy, bằng vào kỹ năng tuyệt đối, xử lý hoàn hảo, dù hắn không thể giết được đối thủ, nhưng luôn kiểm soát bản đồ, lấy được vô số lợi thế về cho đồng đội mình.
Tên tuổi Tuấn Tiền Tỉ bắt đầu lưu truyền trong giới cao thủ thách đấu, lượng người xem hắn trực tiếp lúc này cũng đã là hơn hai ngàn người.
"Được rồi, hi vọng mọi người xem vui vẻ và rút ra nhiều kinh nghiệm, trưa rồi, đi ăn thôi."
Trương Tuấn nói, vui vẻ nhìn xem bên trong hệ thống đã có gần bốn ngàn điểm ngưỡng mộ, cười không khép miệng được.
"Đừng mà, làm thêm vài trận nữa đi đại ca."
"Ăn uống gì giờ này, một lát hãy ăn. Mà lịch stream thế nào vậy? "
"Anh em donate đi, để đại ca có hứng chơi tiếp."
"Cầu xin đại ca."
"Quỳ xin..."
Nhìn xem chúng bạn nhiệt tình, Trương Tuấn cũng thật muốn chơi tiếp, tuy nhiên cái bụng nó lại ùng ục phản đối.
Nghĩ đến, mấy hôm rồi không gặp bốn cô nàng phòng trên, không cùng nhau ăn cơm, hắn liền dứt khoát đứng dậy, tắt livestream đi trong tiếng oán than của đám người.
Đúng lúc này, chiếc PlasmaWatch reo lên một hồi, Trương Tuấn ý niệm khẽ động, màn hình ba chiều liền mở ra.
Là mẹ hắn, Hồ Nguyệt Phượng gọi.
"Con trai ngoan, ăn cơm chưa?"
"Con chuẩn bị ăn mẹ ạ, cả nhà ăn chưa?"
"Cha con đang dọn cơm, mà con ăn ngoài hay nấu ở phòng."
"Nấu ở phòng ạ, mẹ, hôm nay có món gì ngon không, gửi con với.."
"E hèm, nhiều lắm. Thịt kho tàu, canh cua, cá thu..."
"Được rồi, đừng nói nữa mà con thèm. Mà mẹ gọi con làm gì vậy?"
"Mẹ cái Ngân bạn cùng lớp con bị ốm, phải ra Hà Nội điều trị, con biết chưa?"
Nghe mẹ mình hỏi, Trương Tuấn thoáng chốc trầm mặc.
Nga này, là bạn học cấp ba của hắn, ngày trước hai người cũng có một đoạn tình cảm, cũng đã từng nắm tay nói chuyện yêu đương.
Chỉ là, từ khi hắn ra ngoài Hà Nội học, cô nàng liền không tiếp tục liên lạc, hại Trương Tuấn đau khổ một hồi.
Hắn bất giác bật cười, chuyện cũ đã qua, thì để nó qua đi thôi.
"Con không biết ạ, điều trị ở đâu vậy mẹ."
"Quân y 108 đó, có thời gian con đi thăm cô một chút."
"Dạ. Chiều rảnh con đi xem."
"Đúng là con trai ngoan, phòng A16, viện bỏng nhé con."
"Vâng, thế cả nhà ăn cơm vui vẻ."
"Con cũng thế, nhớ đi học đầy đủ, cố gắng lên nhé con. Thiếu tiền cứ nói với mẹ, để mẹ gửi ra cho."
Trương Tuấn mỉm cười tắt đi điện thoại, trong lòng tràn đầy ấm áp.
Mẹ hắn luôn vui vẻ nói nhiều, yêu thương quan tâm hắn như vậy, cha hắn thì có chút lạnh lùng, nhưng ánh mắt âu yếm của cha mỗi khi hắn về quê, liền không thể giấu được.
Gia đình hai chữ này, đáng giá cả đời hắn vì đó cố gắng phấn đấu, bảo vệ vun đắp.