Trương Tuấn bình ổn kích động, một hồi xem hết tất tần tật các loại chỉ số, tò mò hỏi.
"Rốt cuộc Siêu Sao hệ thống này là cái gì, còn có điểm ngưỡng mộ là sao?"
"Chú cày bao nhiêu truyện như vậy, mà còn hỏi mấy câu ngây thơ thế này à."
Hệ thống trả lời, giọng nói mang theo một tia khinh khỉnh, khiến Trương Tuấn một hồi buồn bực.
"Tao mơ hồ hiểu, nhưng mày cần giải thích rõ ràng cho tao chứ. Hệ thống nhà người ta lúc nào cũng vậy mà.."
"Đây không rảnh."
"..."
"Có việc chính mình tự tìm hiểu, đây làm một giấc đã.."
Hệ thống dáng vẻ ngái ngủ nói, rất có nhân tính hóa, khiến Trương Tuấn ngạc nhiên.
Cái thằng hệ thống cứng ngắc, băng lãnh lúc nãy đâu, là đứa nhóc con nào đang giả dạng hệ thống của hắn vậy.
"Chậm đã, quà nhập môn quà tân thủ của tao đâu?"
"Trong kho đồ."
"Kho đồ ở đâu?"
"..."
Hệ thống im lặng không đáp, xem ra là nhàm chán tiếp chuyện Trương Tuấn, cũng có thể là ""đi ngủ"".
Trương Tuấn bực mình tìm tòi, rốt cuộc cũng nhìn thấy kho đồ. Hắn ý niệm điểm mở, phát hiện bên trong có ba ô vật phẩm đang nhấp nháy mời gọi, vô cùng bắt mắt.
Tinh thần khẽ động, hết thảy đều hiện ra trong mắt hắn.
Một cái tờ giấy hoàng kim lấp lóe, còn có một quyển sách màu đen tản mát ra khí tức âm trầm, cái cuối cùng chỉ là một cái bao tay trơn bóng, mơ hồ trong suốt.
Tờ giấy hoàng kim kia là một cái khiến cho người sử dụng dễ dàng thông thạo một cái kỹ năng, cầm kỳ thi họa, buôn bán lãnh đạo gì đó, vừa dùng tức được. Trương Tuấn có chút mừng rỡ, không xoắn xuýt quá nhiều, lập tức sử dụng ngay.
Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy bản thân giống như bị vô số quỷ hồn phụ thể, đầu óc đau nhức mệt mỏi, các loại thông tin liên tiếp vồ vập ập đến.
"Ting, vì ký chủ chuyên ngành Mỹ Thuật, tự động bắt cặp kỹ năng hội họa."
Âm thanh lạnh lẽo vang lên, đầu Trương Tuấn cũng hết đau.
Hắn vui mừng, cũng có chút chán nản, làm sao vô số cái kỹ năng trâu bò thì không được, lại dính ngay cái hội họa, có thể nói tương đối gân gà.
"Ê, mày không dậy vẽ nốt bài đồ án đi, mai nộp rồi."
Tên béo trong phòng, gọi Chu Cường nói với Trương Tuấn, đoạn tiếp tục cúi xuống hí hoáy giấy bút vẽ.
Trương Tuấn cũng muốn thử một chút uy lực kỹ năng hội họa mình tăng lên thế nào, lười nhác ngồi dậy, tiến đến cạnh bàn.
Hắn nhìn xem mấy bức vẽ của ba tên bạn học, đoạn lại nhìn nhìn một chút bài vẽ đang dang dở của mình, nội tâm không tự nhủ toát ra hai chữ.
Rác rưởi.
Trong lòng cảm thấy cực độ chán ghét, Trương Tuấn cầm lấy tác phẩm của mình, không chút do dự xé nát.
"Ơ ơ.."
"Thằng điên này, làm gì thế."
"Mai nộp đồ án rồi, mày định bỏ môn này à??"
"Thằng này chơi game nhiều ngáo mẹ rồi..."
Ba tên bạn học giật mình kinh ngạc, trố mắt nhìn, trong lòng cảm thấy có chút hả hê.
Thằng này kỹ thuật vẽ vời có thể nói là tốt nhất trong đám, trong lớp cũng thường xuyên đạt thứ hạng cao, thế mà ngu ngốc tự sát như vậy, rốt cuộc bớt đi một cái đối thủ.
Trương Tuấn cười nhạt, thong thả vứt giấy vào thùng rác, một bên ngạo nghễ nói.
"Bữa giờ cứ phải giấu nghề, chán vãi. Đến lúc thể hiện một chút rồi."
Nghe hắn nói thế, ba tên kia khinh thường cười nhạt.
Bài đồ án này, giáo viên chủ nhiệm cho cái thời hạn một tuần, chính là vì trong đó có rất nhiều chi tiết khó, rắc rối, với những tên sinh viên gà mờ mới nhập môn này chính là để cho bọn hắn quen thuộc với sự kiên trì trong hội họa.
Thể hiện?
Tốt a, ngày mai nộp bài rồi, bây giờ mày có thức nguyên đêm để vẽ, cũng chưa chắc ra hình dáng gì, còn muốn được cái điểm cao là không thể nào.
Bọn hắn nội tâm khinh bỉ, mặt ngoài vẫn cười nói.
"Haha, thế à. Ghê ghê."
"Thể hiện chút anh em xem nào.."
"Ừm, môn này học lại cũng vài trăm chứ mấy, rẻ bèo.."
Trương Tuấn nhếch môi, cũng lười nhác nói nhảm, bày biện tờ giấy bút các loại ra.
Hắn đặt mông ngồi xuống, cân nhắc một lát, nhàn nhạt nói.
"Đồ án rác rưởi thế này, không hiểu sao cô Lâm lại cho hẳn một tuần, quả đúng là phí thời gian."
Ba tên bạn học nghe đến, gương mặt đỏ rực, căm tức hừ lạnh.
Thằng này, bản thân đã bỏ cuộc, còn muốn châm chọc bọn hắn sao. Một lát nữa, đợi đến bọn tao báo thù đi.
"Tốt, vẽ đê."
"Một tuần qua mày cũng vẽ chưa xong, giờ nói nghe gắt vậy."
"Rác rưởi sao, haha.."
Trương Tuấn lắc lắc đầu, cầm bút lên.
Trong thoáng chốc, ba tên bạn học cảm thấy Trương Tuấn dường như đã biến hóa thành một người khác, trên người tỏa ra một cỗ khí tức khác lạ.
Ân, là cao thâm mạt trắc, vô cùng khó lường.
Bút trong tay Trương Tuấn bắt đầu du động như một đầu trường long, thuần thục trôi chảy, không có chút nào ngừng. Một bút một bút nối tiếp nhau, liên miên bất tuyệt, cánh tay Trương Tuấn thao tác nhanh chóng khiến cho giống như tàn ảnh.
Trên giấy, một cái bức họa nhanh chóng thành hình, đường nét khối góc tinh chuẩn hợp lý, tỏa ra một cái thần thái phi thường, chấn kinh ba tên bạn học run rẩy.
Thằng này, trình độ này, quả thực vô cùng hoa mỹ, cô Lâm cũng phải xách dép cho hắn a.
Trương Tuấn rốt cuộc dừng bút, cầm lấy bức tranh của mình, hài lòng nhìn xem, trên môi không tự chủ toát ra nụ cười.
Một cái tờ giấy thì tăng mấy cái đẳng cấp hội họa như vậy, xem ra không phải gân gà như bản thân lầm tưởng.
"Trương.. Trương Tuấn.. Mày làm thế nào?"
"Sao, sao mày vẽ đẹp và nhanh như vậy được?"
"Trước giờ, thật là giấu nghề ư?"
...
Bên tai vang lên các loại âm thanh thán phục kinh ngạc, Trương Tuấn giả bộ thâm trầm lắc đầu.
"Cái này có gì, thường thôi. Nếu không phải muốn cô Lâm ngạc nhiên, tao cũng không thể hiện ra như vậy.."
Hắn vừa nói, trong đầu liền không tự chủ được hiện ra hình ảnh một mỹ nữ giáo viên mặc bộ váy trắng mềm mại, thân hình uyển chuyển đẫy đà, và nụ cười ngọt ngào luôn túc trực trên gương mặt xinh đẹp.
"Mày...trâu bò"
"Hóa ra là một thằng chủ tịch thích giả vờ."
"Đồ án lần này, xem ra mày điểm cao nhất lớp rồi.."
Ba tên kia vừa ghen ghét vừa hâm mộ nói, trong đầu Trương Tuấn cũng liên tiếp hiện ra âm thanh.
"Ting, nhận được Chu Cường 15 điểm ngưỡng mộ."
"Ting, nhận được Đặng Công Minh 20 điểm ngưỡng mộ."
"Ting, nhận được Lê Hoàn 20 điểm ngưỡng mộ."
Trương Tuấn nội tâm mừng rỡ, nắm bắt điều gì đó, đoạn cao lạnh ngạo nghễ đứng lên, kém chút phất ống tay áo.
Hắn trở lại giường, đặt mình nằm xuống, nội tâm khẽ động tiến vào hệ thống.
Quả nhiên như trong dự liệu, rất dễ dàng Trương Tuấn tìm được cái chức năng cửa hàng.
Bên trong chất đầy la liệt các loại đồ vật, thú cưỡi, công pháp, thần binh thần khí...
Đồ vật nào cần có, cửa hàng có, đồ vật nào không cần, cửa hàng cũng có.
Chỉ cần là đồ vật Trương Tuấn nghĩ đến, hắn có thể tìm thấy ở trong cửa hàng.
Một số giá cao ngất ngưởng, một số chỉ cần vài điểm ngưỡng mộ, vô cùng phong phú, khiến Trương Tuấn háo hức thỏa mãn nhìn xem.
Qua một hồi lâu, trải qua châm chước các loại, xác định bản thân mình bây giờ chỉ có 85 điểm ngưỡng mộ nghèo bức, hắn chỉ có thể ủ rũ trở lại khu sơ cấp.
"Tẩy tủy đan, 20 điểm."
Cần thiết, đan dược trứ danh của đám tu tiên giả đây mà, không mua không được.
"Ting, mua thành công tẩy tủy đan, khấu trừ 20 điểm ngưỡng mộ."
Một viên tẩy tủy đan đến tay, há miệng khẽ nuốt, Trương Tuấn cảm giác trong cơ thể truyền đến từng tia từng tia mát lạnh, tản mát theo kinh mạch đi lục phủ ngũ tạng.
Cơ thể một hồi đau nhức một hồi sảng khoái, qua không biết bao lâu, rốt cuộc hắn cũng hoàn thành bước đầu tiên tẩy kinh phạt tủy.
Toàn thân Trương Tuấn bám đầy những chất nhầy hôi thối do tạp chất bên trong tiết ra, hắn liền vội vã đứng dậy, tiến vào phòng tắm.