Đô Thị Thiếu Soái

Chương 93: Uy lực thần kỳ của chiến đao




Diêu Phong Tử đương nhiên không muốn lôi thôi nhiều lời với Sở Thiên, hung hăng giáng đòn phủ đầu nói mấy câu:
- Nhóc con, không ngờ ngươi dám liên kết với đám học sinh không nộp phí bảo kê, ngăn cản huynh đệ chúng tao phát tài. Hôm nay ông mày sẽ cho nhóc chết không có chỗ chôn thây, các anh em xông lên cho ta.
Mười mấy tên thanh niên bất lương xông vào Sở Thiên như hổ vồ, trong tay tên nào tên ấy đều cầm một thanh đao sắc bén, trông thật đáng sợ. Để mười mấy người bọn họ đi chém một cậu học sinh 18 tuổi này quả thật là quá đơn giản.
Lúc này, nhân viên bảo vệ ở cổng trường học đã biết ở đây xảy ra chuyện lớn gì đó rồi, vội vàng chạy ra xem. Nghĩ rằng cũng chỉ là đám côn đồ thường ngày bắt nạt học sinh thì phát hiện hôm nay có gì đó hơi khác. Tất cả đều là những tên lưu manh cầm đao sắc bén. Bảo vệ vừa mở miệng nói:
- Các cậu là ai mà lại tới trường học gây chuyện chứ?
Vừa nói dứt câu thì nhận được hai cái bạt tai của Diêu Phong Tử. Hôm nay Diêu Phong Tử mượn của đại ca nhiều người như vậy tự nhiên bộc lộ hết những tật xấu trong người ra. Người bảo vệ sau khi bị đánh thì vội vàng nhân cơ hội chạy ngay vào trong trường, đương nhiên cũng quên mất là phải báo cảnh sát. Đám người trước mặt không phải tới gây chuyện với mình, mà mình dù sao cũng đã ngăn cản rồi, là mình không ngăn cản được chứ không phải không ngăn cản.
Sở Thiên nhìn mười mấy thanh niên bất hảo kia đang xông vào mình lại còn cả mười mấy thanh đao nữa thì cảm thấy hơi phiền phức. Đột nhiên giật mình nghĩ tới Minh Hồng đao, vì vậy trong khoảnh khắc vừa tung người xông về đám thanh niên bất hảo phía trước kia trong đầu vừa nghĩ tới một từ "đao" thì Minh Hồng chiến đao đã rơi vào trong tay phải. Đám học sinh xung quanh nhìn thấy Sở Thiên chủ động xông lên đón nhận những thanh đao của đám thanh niên bất hảo kia thì đều toát hết mồ hôi, thậm chí có những cậu học sinh còn tưởng tượng ra cảnh trên người Sở Thiên đầy máu tươi trông rất thảm.
Mấy tên thanh niên bất hảo ở phía trước đều phát hiện ra trong tay Sở Thiên đã có một thanh đao từ lúc nào rồi và vung đao về phía mình. Đám thanh niên bất hảo đó vừa nhìn thấy thanh đao của Sở Thiên đã cười rộ, không những ngắn hơn thanh đao của bọn họ, mà lại không sáng loáng, trông chẳng sắc bén tẹo nào. Diêu Phong Tử hung dữ hét lên:
- Ranh con, có bản lĩnh thì đánh tới đây một chọi một với tao?
Đương nhiên Diêu Phong Tử cảm thấy mình vô cùng an toàn, nắm chắc phần thắng.
Sở Thiên cũng chẳng buồn nói tiếp. Bởi vì hắn biết trong lòng một kẻ lúc nào cũng muốn báo thù một cách điên cuồng thì y sẽ dẫm đạp lên mọi đạo lý. Trước mắt điều quan trọng nhất là đánh bại mười mấy người xung quanh. Sở Thiên nhẹ nhàng sử dụng hai phần công lực của mình, cả người như phiêu bồng. Thanh Minh Hồng đao trên tay Sở Thiên như có một luồng khí nóng tỏa ra, đám người đang tấn công dừng lại một chút rồi lập tức được thu nhỏ phạm vi. Sở Thiên gật gật đầu với mấy người cách hắn gần nhất, trong mắt có chút coi thường, mấy người đó bị kích động hét to lên một tiếng. Ba thanh đao chém vào ba đường trên, giữa, dưới, cơ thể Sở Thiên di chuyển cực nhanh, chớp nhoáng tránh được lưỡi đao của bọ họ rồi di chuyển tới bên cạnh họ, vung tay chém một vòng. Ba tên thanh niên bất hảo đó phát hiện ra tay mình không kiểm soát được thanh đao trên tay nữa, "loảng xoảng" vài tiếng rồi rơi hết xuống. Tập trung nhìn vào thì thấy tay phải của mình đã bị chém trúng, máu đang trào ra, bọn họ lập tức phản ứng lại đồng thời cũng cảm nhận được sự đau đớn rồi vội vàng lùi lại phía sau.
Hai tên nhân cơ hội tấn công phía sau Sở Thiên, bộ dạng rất hung hãn. Sở Thiên không hề quay lại, cúi người thấp đầu xuống. Minh Hồng đao trong tay không một tiếng động chém vào xương bả vai của họ một cách chính xác. Hai tiếng "loảng xoảng" vang lên, thanh đao trong tay hai tên đại hán này rơi xuống đất, máu tươi của họ chảy ướt thẫm một mảng áo. Sở Thiên cũng không ngờ tới hai phần công lực của mình sử dụng trên thanh chiến đao thượng cổ này lại có hiệu quả tới năm phần công lực, xem ra thanh chiến đao thượng cổ này quả thực là mạnh mẽ.
Những người khác thấy Sở Thiên hung ác như vậy trong lòng cũng kinh hãi, trên mặt lộ ra sự khiếp sợ. Nhưng thời buổi này bọn lưu manh muốn giữ được miếng cơm manh áo quan trong nhất là phải liều mạng, vì thế sáu người kia quyết định chém thẳng vào Sở Thiên từ sáu phía khác nhau. Sở Thiên nhanh chóng lia thanh đao trong tay ra ngoài trước khi bị bọn chúng bao vây, sống đao đập thẳng vào ngực hai người phía trước. Sau đó Sở Thiên tiến lên một bước chộp lấy hai thanh đao của họ sắp rơi xuống đất, rồi ném về phía sau. Những người phía sau xông lên hoàn toàn không phòng bị, trong phút chốc đã bị thanh đao chém trúng vào bả vai, kêu thảm rồi ngã xuống. Lúc này Sở Thiên đã xoay tay chộp lấy thanh chiến đao thượng cổ Minh Hồng, nhẹ nhàng đâm sang hai bên. Hai thanh đao bên trái, phải đã cách Sở Thiên chỉ còn vài centimet, nhưng Minh Hồng đao của Sở Thiên đã đánh trúng chân của họ. Vì vậy họ cũng không cam lòng nhìn thanh đao của mình không thể tiếp tục chém xuống được nữa, cánh tay từ từ mềm nhũn rồi hạ xuống.
Sắc mặt của Diêu Phong Tử càng khó coi hơn, gã không thể nào ngờ được Sở Thiên lại mạnh mẽ như thế, không thể ngờ hắn là một nhân vật lợi hại như vậy, chỉ với vài hướng xoay mà đã đả thương mười mấy anh em của gã. Cứ tiếp tục thì mười mấy anh em này coi như xong đời, như vậy thì rất khó ăn nói với đại ca. Bây giờ đâm lao phải theo lao, đánh thì không thể đánh thắng rồi, còn không đánh thì không còn mặt mũi nào nữa. Thực ra trong lòng đám lưu manh này cũng có ý lui, tuy rằng thời buổi này muốn giữ được miếng cơm manh áo thì phải liều mạng nhưng có những lúc mạng vẫn quan trọng hơn miếng cơm manh áo. Nguồn truyện: Truyện FULL
Diêu Phong Tử còn đang trong lúc do dự khó xử thì có một tiếng hét truyền tới,
- Diêu Phong Tử, sự việc vẫn chưa giải quyết ổn thỏa sao?
Diêu Phong Tử và đám lưu manh cùng quay đầu lại nhìn, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, thực sự là trời không tuyệt đường với con người. Diêu Phong Tử hớn hở đi lên phía trước nghênh đón, nở nụ cười nói:
- Đại ca, sao anh lại tới đây chứ? Em và các anh em đang làm việc ở đây, không ngờ lại gặp chút rắc rối. Ở đây có một cậu học sinh liên kết với đám học sinh cùng chống lại không nộp phí bảo kê, còn ỷ lại có chút thân thủ nhân lúc chúng em sơ ý nên đả thương một số anh em.
Đại ca của Diêu Phong Tử họ nhẹ một tiếng rồi đá một cước ngã Diêu Phong Tử, lạnh lùng nói:
- Diêu Phong Tử, mày đúng là vô dụng, ông đi làm việc, vừa đi qua đây nhìn thấy chúng mày liền lại hỏi xem, không ngờ lại bị đám học sinh làm cho ra thế này. Đây chẳng phải là mất mặt tao sao? Đi, dẫn theo cả đám người bên cạnh tao này nữa, đám học sinh kia ai dám phản kháng thì chém người đó cho tao.
- Hắc Tử, ngươi nói ngươi muốn chém ai vậy?
Sở Thiên đã thu đao về, sớm đã phát hiện ra đại ca của Diêu Phong Tử không ngờ lại là Hắc Tử, là người trước đây bà thím mời tới để đối phó với mình, muốn vu oan hãm hại mình ở quán rượu Vong Ưu. Sau đó mình còn bảo Thường ca bọn họ dạy cho y một trận, rồi cắt tóc y đặt ở bên gối để thị uy, buổi sáng còn đánh cho bốn tên người N. mà y mời tới gần chết đặt ở cửa. Với thủ đoạn như vậy Hắc Tử mới không giúp thím tiếp tục đối phó với mình, đối phó với quán Vong Ưu nữa. Không ngờ một thời gian không gặp, tên Hắc Tử này lại là tên đứng đầu của bọn côn đồ, hơn nữa thuộc hạ Diêu Phong Tử của y lại có thù oán với mình, thế giới này quả thật là quá nhỏ.
Hắc Tử nhìn kỹ lại, hít một hơi khí lạnh, không ngờ lại là Sở Thiên, là người mà trước giờ Hắc Tử vẫn không địch nổi. Tuy Sở Thiên đả thương y, đe dọa y, khiến y phải trả bao nhiêu tiền viện phí cho bốn người N. kia, nhưng y lại không dám hận Sở Thiên. Y biết Sở Thiên là người tà môn có thể cắt tóc y đặt bên gối vào nửa đêm không một tiếng động, hơn nữa mình lại không hề có cảm giác gì, y làm sao mà dám hận chứ? Dám chọc vào hắn sao?
Hắc Tử chớp chớp mắt, đá một cước nữa vào Diêu Phong Tử, rồi quát những thuộc hạ bên cạnh:
- Đánh Diêu Phong Tử đến chết cho tao, Sở huynh đệ mà hắn cũng dám đắc tội, đúng là chán sống rồi.
Diêu Phong Tử không hiểu là có chuyện gì xảy ra, đám thuộc hạ của Hắc Tử cũng không hiểu, nhưng nghe Hắc Tử nói vậy cũng xông lên vây quanh Diêu Phong Tử rồi đánh một trận. Cái gì mà tình cảm huynh đệ, nghĩa khí giang hồ chứ, tất cả đều không có, bọn họ chỉ biết nghe theo lời của Hắc Tử, hơn nữa đánh một người không có bối cảnh gì như Diêu Phong Tử đây, tự nhiên sẽ không nể tình.
Đám học sinh xung quanh đều kinh ngạc đứng xem vở kịch vô cùng kịch tính này. Diêu Phong Tử lúc này lại bị đám anh em của mình đánh như một con chó, quả thực ngoài sự dự đoán của mọi người, trong lòng lại cảm thấy Sở Thiên này càng thần bí hơn.
Lúc này Hắc Tử cười ha hả đi tới phía Sở Thiên nói:
- Sở huynh đệ, quả thực là ngại quá, tên thuộc hạ mới nhận này đã đắc tội với Sở huynh đệ, đại ca như tôi đây thực có lỗi với cậu. Hy vọng Sở huynh đệ bỏ qua cho các anh em một lần. Tôi về sẽ nhất định dùng gia pháp xử lý tên Diêu Phong Tử dám to gan làm loạn này, sau đó tống ra ngoài để hắn biết được rằng đắc tội với Sở huynh đệ là sẽ không có kết cục tốt.
Đám côn đồ đang vây quanh đánh Diêu Phong Tử nghe được những lời này của Hắc Tử thì cho rằng Sở Thiên là một người rất có bối cảnh, trong lòng lại càng hận Diêu Phong Tử, thiếu chút nữa thì khiến cho đại ca đụng phải những người không thể động vào. Tới lúc đó đại ca của họ chết cũng không biết là chết như thế nào nữa, càng nghĩ càng hận, ra tay càng mạnh hơn.
Trong mắt Diêu Phong Tử lộ ra một tia tuyệt vọng, lúc này gã mới biết những người làm lưu manh không bao giờ nói tới chữ tình, chỉ có lợi ích vĩnh hằng. Hắc Tử vì không muốn đắc tội với Sở Thiên mà đánh mình tới chết, quả thực là lạnh lùng.
Sở Thiên thấy đám thuộc hạ kia của Hắc Tử ra tay quá độc ác, Diêu Phong Tử tiếp tục bị đánh nữa e rằng sẽ chết mất, vì vậy thở dài nói:
- Hắc Tử, thả Diêu Phong Tử ra đi, chuyện này dừng ở đây thôi.
Hắc Tử vội vàng gật đầu, liên tục nói được, được, quay lại nói với bọn thuộc hạ:
- Được rồi, không cần phải đánh nữa, chúng mày dẫn Diêu Phong Tử về cho tao.
Đám lưu manh vội dừng tay lại, sao đó kéo Diêu Phong Tử người đầy máu tươi về. Sở Thiên lắc lắc đầu, kiếp lưu manh của Diêu Phong Tử này e rằng đã tới hồi kết, đúng là vòng tuần hoàn nhân quả. Trước đây không biết đã ức hiếp bao nhiêu là học sinh, bây giờ cuối cùng gã cũng bị người ta ức hiếp rồi.
Hắc Tử xoay người tới chỗ Sở Thiên giả bộ thân thiết nói:
- Sở huynh đệ, hôm nay quả thực đã đắc tội rồi, đừng để tôi đây thành một tiểu nhân, để các anh em trong "Phượng Lai các" mở yến tiệc nhận lỗi với Sở huynh đệ.
Sở Thiên lắc lắc đầu, tên Hắc Tử này không phải là người thành thật, bản thân mình cũng chẳng có gì phải nói với y đương nhiên sẽ chẳng đi ăn uống gì, vì vậy mới nói:
- Thôi khỏi, tôi còn có việc phải làm, chuyện hôm nay dừng lại ở đây thôi, hy vọng anh em của Hắc Tử, sau này sẽ không tới trường Thiên Đô này gây chuyện nữa, vùng này do tôi quản.
Tất cả đám học sinh đếu cảm thấy câu nói "do tôi quản" của Sở Thiên rất bá đạo, hoàn toàn có thể đưa lên mười từ vựng đại vân phong của trường Thiên Đô.