Đô Thị Thiếu Soái

Chương 82: Thu hoạch ngoài ý muốn




Sở Thiên cả đêm không ngủ. Hắn luôn nhớ lời ông lão Vương mù, sợ lão có cái gì mà bệnh giai đoạn hai ba. Mặc dù chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng lương tri của Sở Thiên không cho phép hắn bỏ mặc Vương mù lòa vì sợ dính vào ân oán giang hồ. Nên ngày hôm sau, trời vừa sáng, Sở Thiên liền thay đồ thể thao, nhanh chân chạy tới bệnh viện Đông Phương .
Đi tới bệnh viện Sở Thiên cũng không trực tiếp hỏi thăm ông Vương, mà trước tiên hướng tới nơi tập trung của các nữ y tá, giả bộ như vô ý ngang qua giả bộ như đang chuyển phát thư tín. Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Sở Thiên, các nữ y tá tụ tập buôn chuyện, líu ríu bát quái đủ thứ. Một y tá có đôi mắt to, thâm quầng, mang theo vài phần mỏi mệt cùng hưng phấn nói:
- Tân Nhu ơi! Cô không biết chứ, tối hôm qua chúng tôi cấp cứu một lão mù lòa cực kỳ khôi hài, lão bị ung thư, sợ chịu không được bệnh tật thống khổ, nên tối hôm qua tự mình đâm vào bụng mấy dao, kết quả máu chảy ròng ròng. Thế nhưng lão lại hối hận, gọi điện thoại đến bệnh viện cấp cứu. Chúng ta bận rộn mấy tiếng đồng hồ mới cứu được lão, cô nói lão có phải hay không đã tự ngược đãi bản thân?
Sở Thiên trong lòng cười khổ, các bác sỹ và y tá này đi tin lời Vương mù lòa, vì sợ không chịu được bệnh tật mà tự sát. Nếu thật ông ta tự sát cũng sẽ không làm như thế mà tự cắt cổ sẽ chết nhanh hơn một chút mà đau đớn cũng giảm không ít. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Nữ y tá Tân Nhu kinh ngạc, lập tức tràn ngập đồng cảm nói:
- Ông ấy thật sự là bất hạnh, thật sự quá đáng thương, mắt mù lại bị ung thư, thật sự là nhân gian bi kịch, ông ấy hiện tại không có chuyện gì chứ?
Sở Thiên trong lòng có vài phần hiếu kỳ, nữ ý tá Tân Nhu còn rất thiện lương đấy, bây giờ rất khó tìm những cô gái như thế, giờ ai nhìn thấy mấy lão hủ kia không kêu người đánh chết đã là may mắn lắm rồi.
.Nữ y tá mắt to nhìn Tân Nhu vài lần, có lẽ đã quen với Tân Nhu vốn đầy lòng nhân ái, nói:
- Tân Nhu, cô thật tốt bụng, ông mù kia đã không có việc gì, vết thương được xử lý tốt, tuy nhiên bệnh ung thư cũng sẽ giết chết ông ấy thôi. Bác sĩ Vương nói, tối đa ổng sống được ba tuần nữa.
Tân Nhu lại 'a' lên một tiếng, hiện ra vài phần thương cảm, nói:
- Gia đình ông ấy không có ai tới chăm sóc ông ấy lúc cuối đời sao?
Y tá mắt to lắc đầu, thở dài nói:
- Ông ta nói nói mình không có con cái, sống bằng nghề diễn xiếc, vốn bệnh viện đối với loại người này bình thường đều đuổi về nhà dưỡng thương, vạn nhất ông ta chết ở bệnh viện, thì gặp phiền toái không nhỏ. Nhưng người mù này hết lần này tới lần khác còn có chút tiền, móc ra hơn năm ngàn, nói ông ta muốn nằm viện đến khi tiền dùng hết, dựa theo phí tổn thuốc men, đại khái có thể đủ cho bốn năm ngày, bốn năm ngày sau đó lại đuổi ông ta về nhà.
Tân Nhu nghe được lời y tá kia nói, mắt nhòa đi. Sở Thiên thầm nghĩ, cô gái này cũng mềm yếu quá, đoán chừng là vừa tới bệnh viện không có bao lâu, nếu không làm sao có thể xót thương cho Vương mù lòa đến mức đó đây? Tại thành phố này mỗi ngày đều có không ít người chết đi, nhất là trong bệnh viện, ngày nào chẳng phải nghe tiếng khóc than. Tân Nhu nếu như tới lâu rồi, làm sao không hiểu những chuyện sinh tử bi thảm như thế?
Tân Nhu thì thào nói:
- Xem ra, chút nữa tôi phải tới thăm ông ấy, hy vọng ông ấy vui vẻ một ít.
Sở Thiên trong lòng run lên, từ từ đi ra cửa lớn bệnh viện, vào một cái ngân hàng gần đó, tài khoản của hắn còn một vạn năm ngàn, liền rút một vạn, suy nghĩ một chút, thấy còn số tiền thừa năm ngàn cũng lấy luôn nhét vào trong ngực, lại đi tới bệnh viện. Lúc này, Tân Nhu đang lấy thuốc, cẩn thận để trên mâm, bưng lên đi tới phòng bệnh tầng hai. Sở Thiên nhanh chóng đi theo, tại góc rẽ cầu thang hắn ngăn Tân Nhu lại.
Ở gần như này mới thấy hết vẻ đẹp của cô gái này. Dáng cô hơi cao, eo thon thả; nước da trắng hồng. Tân Nhu không mặc trang phục hoa lệ, chỉ là một bộ quần áo y tá nhưng tôn lên hết đường cong gợi cảm. CÔ có khuôn mặt trái xoan tinh xảo; một đôi môi mềm mại, hồng nhuận. Đặc biệt, là đôi má lúm đồng tiền, vẻ thiện lương hấp dẫn rất tự nhiên.
Sở Thiên không tự chủ được thầm than: "Thật là một mỹ nhân bại hoại"
Tân Nhu nhìn thấy có người ngăn trở đường đi giật mình. Trong bệnh viện thường xuyên có vài nam bệnh nhân hữu ý vô tình quẫy rối va chạm vào côn, nên quýnh quáng la lên:
- Anh là ai? Anh muốn làm gì?
Cô nhìn kỹ bộ dáng của Sở Thiên mới yên tâm lại, chính mình quá đa nghi rồi, ngăn mình lại chỉ là một cậu em.
Sở Thiên mỉm cười, khuôn mặt tươi cười tự nhiên thanh thoát, nói:
- Chị Tân Nhu ơi, em vừa mới nghe các chị nói chuyện về ông Vương, em thấy ông ấy thật đáng thương, nên muốn giúp ông ấy một chút.
Tân Nhu thấy Sở Thiên tươi cười, trong nội tâm không khỏi thầm khen, cái này thật sự là đẹp trai mê người, lại nghe Sở Thiên có lòng nhân ái, muốn trợ giúp ông lão mù, tâm tình càng vui vẻ. Cậu em này không đẹp trai mà cũng rất thiện lương, vì vậy hồ hởi noi:
- Em trai, em thật sự có tấm lòng nhân hậu, em muốn trợ giúp ông ấy như thế nào vậy?
Sở Thiên móc ra một vạn năm ngàn nhét vào trong túi áo Tân Nhu, nói:
- Chị Tân Nhu, em không thể giúp ông ấy việc gì lớn, cái này một vạn năm ngàn, chị cầm lấy, nhờ chị chăm sóc ông ấy chu đáo một ít, để ông ấy có thể sống tốt nốt đoạn đường cuối cùng.
Tân Nhu thấy hắn đưa nhiều tiền như vậy, trong lòng kinh ngạc, muốn đem tiền trả lại cho Sở Thiên, nhưng nghe thấy lời tiếp của Sở Thiên thầm gật gật đầu, nói:
- Tốt, em trai bé nhỏ, khó có được người tâm tốt như thế, chị sẽ đem cái này dùng cho ông ấy, để cho ông ấy vui vẻ tiêu sái mấy tuần cuối, em yên tâm.
Lúc này Tân Nhu đã cao thấp đánh giá Sở Thiên. Sở Thiên trên người mặc một bộ quần áo xa xỉ, cô cho rằng Sở Thiên là con cái nhà giàu nào đó, ngẫu nhiên vào lúc này lòng tốt nổi lên, cho nên mới ra tay bố thí một khoản lớn như vậy cho một ông già mù. Vậy chẳng có lý do gì để cô không cầm lấy tiền, vừa có thể thỏa mãn ý tốt của Sở Thiên, lại có thể lại để cho ông già mù sống tốt một chút, việc tốt như vậy sao lại không làm?
Sở Thiên cười cười, xoay người rời đi, lưu lại một câu nói, nói:
- Cảm ơn chị , còn có, dù thế nào không nên nói ra việc này với người khác, em không muốn bị nhiều người bình luận, được không chị?
Tân Nhu gật đầu, cô cũng không phải loại người thích tám chuyện lung tung, nhìn bóng dáng Sở Thiên dần dần rời đi, không hiểu sao có chút ngẩn người.
Sở Thiên đi ra khỏi bệnh viện, liền đi mua một đống bánh bao, bánh quẩy, còn có sữa đậu nành chạy về quán Vong Ưu. Lúc hắn đi ngang qua một con phố nhỏ có kiến trúc cổ kính, Sở Thiên chợt nhìn thấy bà thím đang ở cùng một tên có dáng vẻ lưu manh. Tên thanh niên thấp giọng, nói nhỏ nhẹ, bất chợt ngáp một cái, lập tức phá hủy cái không khí yên lặng buổi sáng sớm này. Sở Thiên còn nhìn thấy thím móc ra một tệp tiền mặt lớn nhét vào tay thanh niên kia vẻ mặt đầy tức giận. Sở Thiên trong lòng khẽ động, thím luôn luôn keo kiệt, như thế nào hôm nay lại xuất ra số tiền lớn như thế?
Sở Thiên dựa sát bên tường, bỏ hết tạp niệm, vận công lực, nghe lén cuộc nói chuyện.
Bà thím thấp giọng nói:
- Hắc Tử, mày nhất định phải đem chuyện này xử lí cho thỏa đáng, nếu không tao lấy lại hai vạn nguyên này.
. Hắc Tử sáng sớm đã nhận được sinh ý tốt, không có gì che giấu, tâm tình vô cùng sảng khoái, đếm tiền rồi hưng phấn nói:
- Chị dâu à, chị cứ yên tâm đi. Hắc Tử tôi làm việc chưa bao giờ thất bại, chúng ta vốn là thân thích, lần này tôi đem hết toàn lực giúp chị, tôi còn mời mấy người bạn Đông Doanh lãng nhân tới giúp, hai bút cùng vẽ, cam đoan không sơ hở tý nào, quán Vong Ưu tuyệt đối phải đóng cửa.
. Sở Thiên nghe thấy bốn chữ 'quán rượu Vong Ưu', trong lòng không khỏi càng thêm chăm chú .
Thím lộ ra vẻ kích động, nhưng vẫn giảm thấp thanh âm nói:
- Không những muốn quán Vong Ưu đóng cửa, còn muốn bắt mấy tên trong đó đi tù, đặc biệt là người chịu trách nhiệm là thằng ranh Sở Thiên, nhất định phải đưa hắn đi tù, sau khi chuyện thành công, còn dư lại ba vạn tao sẽ đưa cho mày.
Hắc Tử đem tiền bỏ vào túi, tươi cười sáng lạn nói:
- Tôi làm việc, chị cứ yên tâm, mười dặm xung quanh đây, không có chuyện gì Hắc Tử không làm được.
Sở Thiên bây giờ đã hiểu, bà thím này không biết từ đâu biết được hắn ở tại quán Vong Ưu, muốn thuê Hắc Tử nghĩ biện pháp đối phó mình, còn muốn đem mình nhất định phải vào tù. Xem ra thím vì bác Ba, vì một trăm ba mươi triệu phải tiêu diệt mình mới an tâm. Sở Thiên than nhẹ một tiếng, tình thân trước mặt tiền tài không chịu nổi một kích, đến một điểm nhân tính sót lại cũng không có. Sở Thiên thấy bọn họ cơ bản đã bàn bạc xong, quay người rời đi.
Trở lại quán Vong Ưu, Sở Thiên đang lo lắng không biết có hay không cho chị Mị biết. Nhưng chuyện này do hắn gây nên, phải do mình giải quyết mới thích hợp, huống chi dù cho hiện tại nói cho chị Mị, vấn đề là không biết Hắc Tử sẽ ra tay như nào, lại khiến chị Mị đau đầu, suy đi tính lại, Sở Thiên quyết định tự giải quyết.
Chị Mị cùng Lâm Ngọc Đình đã rời giường, thấy bình thường Sở Thiên ngủ tới trưa vậy mà hôm nay dậy sớm như thế, còn mua đồ ăn sáng, có vẻ ngạc nhiên. Lâm Ngọc Đình lại bắt đầu thiên mã hành không (2)suy đoán, nói:
- Thiếu soái, tục ngữ nói: vô sự hiến ân cần, phi tức trá (không có công hưởng lợi chắc chắn có điều gian dối), có phải hay không làm chuyện gì có lỗi với chúng ta? Nên nịnh nọt chúng ta?
Sở Thiên cười khổ một tiếng, cô gái nhỏ này thật là không thể đối cô quá tốt, liền đáp:
- Lâm nha đầu, bạn có thể lựa chọn không ăn.
Sau đó, quay đầu lại nói với chị Mị :
- Buổi sáng , em đi ra ngoài chạy bộ một chút, cảm thấy tinh thần rất sảng khoái. Chị với Ngọc Đình cũng nên dậy sớm chạy với em, rèn luyện sức khỏe cho bản thân.
Lâm Ngọc Đình xì môi nói:
- Thiếu soái, bổn tiểu thư với chị Mị sao có thể ra ngoài đường chạy? Chị em chúng ta xinh đẹp như này, đi ra ngoài bao nhiêu người vây quanh, nửa bước khó đi, sao mà chạy nổi, hơn nữa, phụ nữ yếu đuối mới được đàn ông cưng chiều, bạn thấy có người đàn ông nào thích phụ nữ cường tráng không?
Sở Thiên bị Lâm Ngọc Đình phản lại lập tức cứng miệng.
Chị Mị ngồi bên cạnh uống sữa đậu nành, cười khẽ . Sở Thiên bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện, xấu xa cười, nói:
- Chị này, Ngọc Đình tối hôm qua nói với em, muốn đem ba của cô ấy giới thiệu cho chị đấy.
Lần này, Sở Thiên thấy rõ ràng, sữa đậu nành theo hai bờ môi anh đào nhỏ nhắn bên trong vội vàng phun ra.
(1): ngựa trời bay trên không; ở đây miêu tả trí tưởng tưởng phong phú của Lâm Ngọc Đình