Buổi trưa khi Sở Thiên nhìn thấy Lâm Ngọc Đình, Lâm Ngọc Đình đang chu cái miệng nhỏ nhắn lên, có vẻ rất bất mãn với việc hắn cả đêm không về. Sở Thiên cười cười, cô bé này rõ ràng là lo quá nhiều rồi. Nhưng nếu không nói cho cô ta biết nguyên nhân, những ngày tháng sau này sẽ bị phiền chết. Thế là hắn dứt khoát dời sự chú ý, chủ động nói:
- Cô bé Lâm, biết vì sao tôi về muộn không?
Lâm Ngọc Đình thôi không chu miệng lên nữa, chờ Sở Thiên giải thích nguyên nhân tối qua không về.
Sở Thiên cắn cái đùi gà, con mắt hơi quét qua xung quanh, sau đó mới thần bí nói:
- Tối qua tôi kiếm được 130 triệu.
130 triệu?
Con mắt Lâm Ngọc Đình mở to giống như cái chiêng, hiển nhiên không thể phản ứng lại, một hồi sau mới lo lắng hỏi:
- Làm sao kiếm nhiều tiền như vậy? Bạn đi cướp ngân hàng à? Vậy là phạm pháp đó.
Sở Thiên vui vẻ thoải mái ăn mấy miếng cơm, nhìn vẻ lo lắng của Lâm Ngọc Đình, rồi mới lôi chuyện bác Ba của mình ra kể tóm tắt một lượt. Lâm Ngọc Đình càng nghe càng thích thú.Ở trong mắt cô, Sở Thiên chắc chắn có thể thừa kế tài sản của bác Ba. Năng lực, tài trí bản lĩnh của Sở Thiên đều lộ rõ, Sở Hân Hân sao có cơ hội tranh giành với Sở Thiên chứ? Thậm chí Lâm Ngọc Đình bắt đầu suy nghĩ, nếu Sở Thiên thật sự thừa kế tài sản của ông bác, sau này mình phải giúp Sở Thiên tiêu xài số tiền đó như thế nào? Mua biệt thự ven biển? Xe xịn? Hay là quần áo giày dép?
Sở Thiên thầm mỉm cười, thấy hai mắt cô sáng lên, đoán bây giờ đang tính toán làm sau tiêu hết số tiền chưa tới tay đó?
Đang ăn cơm, Khương Tiểu Bàn mang theo phần ăn tiêu chuẩn cao của nó đến. Sở Thiên không chút khách khí gắp thịt cá, đùi gà trong bát của nó bỏ vào bát của mình, miệng còn nói:
- Tiểu Bàn, cậu đã mập thế này rồi, còn ăn nhiều thịt như vậy làm gì chứ?
Khương Tiểu Bàn nhìn hành động không chút lưu tình của Sở Thiên, đau lòng nói:
- Này, để lại cho mình chút đi, mình không ăn thịt, ngay cả sức về nhà cũng không có.
Sở Thiên nói như đinh đóng cột:
- Không được, ép làm cả buổi sáng, bị những người giám hộ đó xém chút nữa ép chết, có thể không bồi bổ không?
Khương Tiểu Bàn thần sắc lo lắng, chợt nhớ tới một chuyện không muốn làm chút nào, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, lại nói:
- Mình nói cho cậu nghe một hiện tượng kỳ quái. Nếu cậu cảm thấy có thể, thì cậu đừng lấy thịt gà của mình nữa nhé?
Sở Thiên dừng đũa, Lâm Ngọc Đình cũng từ cõi tiên trở về. Tò mò là thiên tính của con người, bất cứ ai cũng không ngoại lệ. Thế là hai người đồng thanh một lời:
- Nói!
Khương Tiểu Bàn thầm mắng một câu: "Thật là hai vợ chồng son, mới hợp phách như vậy".
Khương Tiểu Bàn suy nghĩ một mạch, bắt đầu kể một một vấn đề liên quan đến loại thịt trong bát của nó:
- Hôm qua lúc mình đi qua đại lộ, gặp một ông già mù kéo đàn nhị.
Lâm Ngọc Đình dùng chiếc đũa gõ bát cơm, không nhẫn nại nói:
- Nói nhanh, nói cho hấp dẫn vào, bằng không buổi trưa cậu không có thịt để ăn.
Khương Tiểu Bàn biết không thể gây sự hứng thú mọi người, vội bắn một tràng liên hồi:
- Vốn là ăn mày rất bình thường, vấn đề là trong bát của ông già mù kéo đàn này toàn là tờ tiền giá trị lớn trăm đồng, ít nhất cũng trên mười tờ.
Sở Thiên và Lâm Ngọc Đình nhìn nhau chằm chằm, lại đồng thanh một lời:
- Toàn là tờ tiền lớn giá trị trăm đồng? Quả thật có chút kỳ lạ. Nếu nói như vậy, ông già mù kéo đàn kiếm tiền chẳng phải quá dễ dàng sao? Kiếm tiền đầu đường mà sao thu nhập cao thế này?
Khương Tiểu Bàn dựng thẳng ngón tay trỏ lên thề:
- Tuyệt đối là thật!
Lâm Ngọc Đình tỏ ra thích thú, thưởng một cái đầu cá của mình cho Khương Tiểu Bàn. Khương Tiểu Bàn vội vàng cảm ơn.
Sở Thiên cũng hứng thú với câu chuyện này. Hắn vốn thích nghiên cứu tìm hiểu chuyện không hợp lẽ thường. Trong lòng nghĩ, nếu có thời gian thì đi xem một chút.
Lúc chạng vạng tối, Sở Thiên và Lâm Ngọc Đình về tới quán rượu Vong Ưu. Cũng có lẽ là rượu của quán rượu Vong Ưu làm cho người ta mê say, cho nên thời gian này lại có một số khách mới. Mấy người phục chạy qua chạy lại như con thoi giữa quầy bar và khách. Sở Thiên và Lâm Ngọc Đình lên trên lầu, thức ăn nóng hổi đầy bàn đang chờ bọn họ. Chị Mị vẫn bận rộn trong bếp, nhìn thấy Sở Thiên và Lâm Ngọc Đình về tới, mỉm cười nói:
- Em trai, em giúp chị hâm nóng chai rượu này, rồi chúng ta ăn cơm.
Sở Thiên đi vào phòng bếp, ôm eo chị Mị, cười nói:
- Vẫn là thức ăn của chị thơm, hay là chị thương em.
Lâm Ngọc Đình cũng chạy vào, hoàn toàn xem như không nhìn thấy cử chỉ thân mật của Sở Thiên và chị Mị. Trong lòng cô sớm đã biết chị Mị và Sở Thiên không thể có chuyện gì, cho nên chẳng muốn ghen nữa. Huống hồ chị Mị luôn dạy cô cách làm Sở Thiên vui. Lâm Ngọc Đình cũng ôm Sở Thiên từ phía sau, nói:
- Chị Mị, chị biết không, lúc này chị đang được một một phú ông có tài sản 130 triệu ôm, còn em đang ôm phú ông 130 triệu.
Chị Mị giật cả mình, Lâm Ngọc Đình nói cái gì vậy? Chị lấy bình rượu đặt lên mâm, để lên tay của Sở Thiên, nhẹ nhàng nói:
- Ngọc Đình, 130 triệu gì vậy?
Lâm Ngọc Đình nhanh nhẹn buông Sở Thiên ra, vừa chạy vừa thuật lại một lượt chuyện của Sở Thiên kể. Chị Mị nhìn vẻ mặt của Sở Thiên, lại không có bao nhiêu hưng phấn, thầm than. Em trai đây là rồng trong người, đối diện khối tài sản lớn mà thờ ơ như vậy, đổi lại là người khác thì đã lan truyền cả thế giới, gà bay chó chạy rồi. Sau đó hao tổn tâm cơ đi dành khối tài sản đó, thậm chí thuê sát thủ cũng có thể.
Chị Mị múc chén súp cho Sở Thiên, thản nhiên nói:
- Em trai, em muốn tranh với Sở Hân Hân không?
Lâm Ngọc Đình ngạc nhiên nhìn chị Mị, có chút khó hiểu. Bình thường chị Mị thông minh như vậy làm sao nhìn không ra chứ, nói:
- Cái này còn phải tranh sao? Thực lực của Thiếu soái hơn hẳn người ta.
Chị Mị cười cười:
- Em trai lo lắng là nếu mình có được khối tài sản đó, sẽ mất đi chút tình thân cuối cùng. Cả nhà Sở Hân Hân có thể hận em thấu xương, em lại không thể hoàn toàn cắt đứt tình nghĩa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sở Thiên thở dài nói:
- Chị nói rất đúng. Vốn em cũng không quan tâm, 130 triệu ở trong mắt em không xem là gì, sau này em tin có thể có nhiều hơn. Chỉ là cả nhà chú thím ba lần bốn lượt làm khó em, khiến em nhìn thấy bộ mặt hẹp hòi của họ. Khoản tiền này nếu trong tay họ, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu như vậy, chi bằng em tranh lấy, cho dù toàn bộ quyên cho những người cần cứu trợ, cho dù thật sự từ nay về sau cả nhà Sở Hân Hân hận thấu xương, cắt đứt tình thân, em cũng không oán không hận.
Lâm Ngọc Đình nhìn Sở Thiên tán dương. Đây chính là người đàn ông mình thích, đây chính là người đàn ông mình sùng bái.
Chị Mị gật đầu, Sở Thiên nói đúng, tiền tài vô tội, nhưng người khác nhau dùng sẽ xảy ra hiệu quả khác nhau, thế nên liền gật đầu:
- Em trai, chị ủng hộ em.
"Ầm ầm" xa xa một tiếng sấm vang lên, chị Mị lẩm bẩm nói:
- Sắp mưa rồi, không biết ông già mù đại lộ Đông có còn kéo đàn nhị không?
Sở Thiên chợt giật mình, chị Mị làm sao biết ông già mù ở đại lộ Đông chứ?
Đầu đường đại lộ Đông của thành phố này, một người mù đang cố gắng kéo đàn nhị, khúc nhạc "Bá Vương Biệt Cơ" rung động đến tâm can vang vọng trong tiếng mưa, trong cái chén để ngổn ngang mười mấy tờ tiền giá trị lớn trăm đồng.
Ai cũng không biết, chính Sở Thiên cũng không biết, chỉ sau mấy ngày, người mù trời nam đất bắc này và hắn sẽ gặp nhau quen nhau, dẫn đến sự thay đổi nghiêng trời lệch đất sau này, trong cuộc đời hắn.