Hồng Diệp thức dậy đã là tám giờ mười lăm phút, Sở Thiên sớm đã rời đi. Trên mặt Diệp hiện ra nụ cười hạnh phúc, ngọt ngào và ấm áp. Ngón tay vẽ lên trên giường một vòng tròn, trong đầu tưởng tượng lại khoảnh khắc ngọt ngào tối hôm qua. Sau khi thu dọn căn phòng, Diệp lập tức ra sân bay.
Lúc này, Sở Thiên đã đứng trước cổng lớn của trường Trung học Thiên Đô, trong đầu đã không còn khoảng trống để nghĩ đến cảm giác phong lưu khoái hoạt đêm qua rồi. Hôm nay, vốn hắn định dẫn đầu 36 học sinh chạy bộ, nhưng hiện tại lại phát hiện mình đến hơi muộn một chút. Sở Thiên sợ những học sinh kia mượn cơ hội này lừa gạt lấy vài bữa cơm của hắn, cái ví tiền kia thật sự là muốn xẹp lép rồi. Sở Thiên vừa tiến qua cửa ra vào của lớp 13, ngoài ý muốn phát hiện ra đám ranh con dưới tay mình đã đứng thật chỉnh tề, đang gào thét một câu cuối cùng:
- Aintain the freedom of said persons. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Rõ ràng là 36 học sinh này đã nhìn thấy bóng dáng Sở Thiên, gào lên một lần nữa:
- Chúc Thiếu soái buổi sáng tốt lành!
Thiếu chút nữa là Sở Thiên té xỉu, mắng một câu. Lũ ranh con, gọi ở trong lớp được rồi, trước mặt mọi người mà gọi như vậy, không phải là mất hết thể diện của ta sao? Để cho thầy trò toàn trường chê cười sao? Nhưng ngay lập tức Sở Thiên nở nụ cười, chính mình dạy dỗ bọn chúng điên cuồng hơn, giờ sợ mất mặt, chẳng phải là chính mình đã có chút thụt lùi, có chút không được.
Hôm nay không có gió, rõ ràng là học sinh của mười ba lớp ở tầng này đều nghe thấy âm thanh vừa rồi, có rất nhiều học sinh tranh thủ lúc giáo viên rời đi mà thò ra khỏi cửa sổ nhìn đông nhìn tây, lộ rõ sự hiếu kì. Chủ nhiệm lớp của Sở Thiên là thầy Trương thì mang bộ mặt âm trầm đứng ở bên cạnh cửa sổ, không cho học sinh trong lớp mình có cơ hội quan sát, sợ bọn chúng bị Sở Thiên ma hóa. Sáng nay lão có đến tìm Hiệu trưởng, cũng đã nói chuyện Sở Thiên cho lớp 13 gào thét tiếng Anh vào buổi sáng, rất ảnh hưởng đến việc truy bài đầu giờ của các học sinh khác. Vốn lão tưởng Hiệu trưởng sẽ đi ngăn Sở Thiên lại, nhưng không ngờ, Hiệu trưởng còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, còn nói với giáo viên Trương, Sở Thiên dạy lớp 13 có thể kích thích sĩ khí toàn trường. Mà lúc đám học sinh của Sở Thiên gào thét cái kia cũng là sáng sớm, không ảnh hưởng gì đến việc dạy học. Nếu thấy không vừa mắt, giáo viên Trương cũng có thể mang 60 mươi học sinh lớp mình hô theo. Giáo viên Trương chỉ có thể thở dài bỏ đi, sao bản thân mình lại tự làm mất mặt mũi như thế này chứ?
Sở Thiên mỉm cười, chờ cho 36 học sinh hô xong, còn chưa kịp nói lời nào, Tào Hoa Vũ đã mở miệng hô;
- Báo cáo Thiếu soái, toàn thể 36 học sinh lớp 13 đã có mặt đầy đủ trước 7h30. Không thấy bạn đến nên mình đã dẫn mọi người chạy quanh thao trường suốt mười phút.
Sở Thiên gật đầu:
- Tốt! Rất tốt! Có một vấn đề, làm sao các bạn lại đọc tuyên ngôn giải phóng nô lệ của Lincoln? Hôm qua tôi chỉ cho các bạn đọc một lần thôi mà, chẳng lẽ các bạn biết phát âm đơn từ rồi?
Lúc này, La Khiết đứng dậy hô:
- Báo cáo Thiếu Soái, tối hôm qua toàn lớp chúng ta đều chia ra phần học của mình mang về nhà, sau khi cơm nước xong xuôi liền bắt đầu mang kiến thức ngày hôm qua ôn tập nghiên cứu cẩn thận. "Tuyên ngôn giải phóng nô lệ" tuy chưa quen thuộc, nhưng cơ bản là có thể đọc. Thế nên mình mới in ra, phát cho mỗi người một tờ, buổi sáng không nhìn thấy Thiếu soái, mình liền tự quyết định cho mọi người lấy ra đọc.
Sở Thiên khen;
- Rất tốt! Trưa nay mời hai vị ăn cơm!
Trong nội tâm Sở Thiên thầm nghĩ, nếu mọi người đều tự giác như thế này, cuộc sống sau này sẽ nhẹ nhõm không ít.
Buổi sáng, Sở Thiên mới lên lớp dạy được chừng mười phút, bỗng nhiên cửa phòng học mở ra, có một vài người xông vào. Sở Thiên nhướng mày: chẳng lẽ ở trường học cũng có người đến đập phá hay sao?
Sở Thiên còn chưa kịp phản ứng, Tào Hoa Vũ đã la lên:
- Cha, sao cha lại tới trường học?
Tiếp đó, La Khiết cũng hô lên:
- Mẹ! Mẹ tới trường học làm gì?
Trong lòng Sở Thiên trầm xuống, xem ra đúng là đến đập phá đây. Hôm nay lại có phiền toái rồi.
Cha của Tào Hoa Vũ chỉ vào y:
- Đừng có gọi ta là cha. Mày bị nhà trường đuổi xuống cái lớp bỏ đi, còn ở lại một cái chỗ rách rưới này học tập. Vì sao mày không nói với cha?
Mặc dù Tào Hoa Vũ ngang bướng kiêu ngạo, nhưng đối mặt với người cha cũng ngang bướng kiêu ngạo, hiển nhiên là không dám nói:
- Cha, sự việc không phải như thế!
Cha Tào Hoa Vũ lại quát lên:
- Không phải như vậy thì như thế nào? Nhà trường vứt bỏ các ngươi, dùng thủ đoạn hạ lưu đẩy các ngươi đến cái lớp không hề có hy vọng này, mày còn nói giúp nhà trường?
Mẹ La Khiết mang dáng vẻ đau đớn phụ họa:
- Đúng vậy! Nhà trường có thể làm như vậy sao? Phụ huynh chúng ta muốn đi tố cáo nhà trường, tố cáo nhà trường kỳ thị học sinh kém, không phân bố đều lượng giáo viên tốt dạy dỗ cho học sinh kém.
Lúc này, Hiệu trưởng dẫn theo mấy vị lãnh đạo hành chính vội vàng chạy tới.
Hiệu trưởng hắng giọng, dốc sức bình sinh nói:
- Các vị phụ huynh, các vị nghe tôi nói, sự việc không phải như thế.
Ngay lập tức mẹ La Khiết dẫn mấy vị phụ huynh vây lấy Hiệu trưởng vừa mới đến, tất nhiên là muốn Hiệu trưởng cho bọn họ một câu trả lời;
- Chuyện là như thế nào? Hiện giờ tận mắt chúng ta nhìn thấy bọn nhỏ học tập ở một căn phòng rách rưới, không phải trường học kỳ thị thì là gì? Còn muối nói dối?
Trong lòng Sở Thiên thầm nghĩ, các phụ huynh phản ứng như thế, không biết Hiệu trưởng có vì chuyện này mà đổi cho lớp 13 một phòng học tốt hơn không?
Ngoài cửa lại có thêm hai vị phụ huynh tiến đến, mà một trong số đó là thím của Sở Thiên. Sở Thiên thầm nghĩ, không biết thím đến làm gì, Sở Hân Hân đâu có học ở lớp 13?
Thím dắt theo một phụ nữ trung niên:
- Mẹ Đại Tấn, tôi nghe nói con gái nói, đứa con bảo bối của bà bị nhà trường đẩy đến cái lớp 13 rách nát. Lớp 13 là nơi tập trung toàn bộ học sinh kém của trường. Hơn nữa, tôi còn nghe nói là không có giáo viên giỏi, hoàn toàn là để cho học sinh tự sinh tự diệt. Chỉ có một học viên vô dụng nhất, kém cỏi nhất trong trường giúp đỡ trường học quản lý bọn nhỏ. Tôi vừa nghe được tin này liền cuống hết cả lên, đây không phải là dạy hư học sinh sao? Cho nên tôi mới vội vàng nói cho chị biết.
Nhờ đó mà Sở Thiên mới hiểu, thì ra là do thím giở trò quỷ. Chắc chắn là do phẫn nộ việc ngày hôm qua mình ở trước mặt bác Ba tạo ra danh tiếng, muốn châm ngòi cho các phụ huynh đối phó với mình, muốn mình thân bại danh liệt, như vậy sẽ không còn cơ hội tranh giành gia tài trị giá một trăm ba mươi triệu kia với Sở Hân Hân. Trong lòng Sở Thiên thầm lắc đầu, thím càng làm vậy lại càng kích động chính mình tranh giành.
Mẹ Đại Tân "A…" lên một tiếng:
- Học viên kém cỏi nhất, vô dụng nhất trường giúp đỡ trường học trông coi con tôi? Tôi muốn tố cáo nhà trường!
Những phụ huynh khác cũng nghe thấy lời thím vừa nói, càng thêm phẫn nộ. Nhà trường không chỉ đẩy con của mình vào cái lớp học rách nát này cho tự sinh tự diệt, còn không có giáo viên tốt, còn gọi một tên học sinh vô dụng nhất, kém cỏi nhất trường trông coi con mình, hiển nhiên là các phụ huynh cho rằng cho một học sinh kém quản lý lớp 13 chính là tương đương với việc cho tay chân bạo lực trông giữ con mình, như thế dạy hư học sinh, hại con cháu họ. Lẽ nào thật sự như vậy? Lẽ nào lại như vậy? Không nói rõ việc này với Hiệu trưởng tuyệt đối không bỏ qua.
Sở Thiên thấy Hiệu trưởng sắp bị bức chết rồi, hắn vội vàng nhảy lên một cái bàn, dùng hết sức hét lên:
- Các vị yên lặng một chút.
Thanh âm vang vọng trong phòng học một lúc lâu mới tan đi.
Các vị phụ huynh bị hù cho giật mình, lập tức yên tĩnh trở lại. Bố Tào Hoa Vũ nhìn mặt Sở Thiên, ánh mắt tràn đầy khinh thường nói:
- Cậu là ai? Dựa vào cái gì mà bảo tôi yên lặng?
Sở Thiên ngạo nghễ nói:
- Tôi là chủ nhiệm lớp 13, học sinh gọi là Thiếu soái. Là học viên ưu tú, giáo viên tốt nhất của trung học Thiên Đô.
Tất cả học sinh đều nhìn Sở Thiên bằng ánh mắt sùng bái. Những lời này chỉ có Sở Thiên mới nói ra, cũng chỉ có Sở Thiên nói ra mới có người tin tưởng.
Vẻ mặt của mẹ La Khiết tràn đầy lửa giận, đoán người trước mặt chắc là tay chân của nhà trường, vì vậy lớn tiếng quát:
- Cậu chính là cái tên học sinh kém mà nhà trướng phái tới quản lý con cái của chúng ta? Nhà trường cho cậu bao nhiêu để ngươi quản chế con cái chúng ta? Cậu có đánh con chúng ta hay không?
Sở Thiên mang theo ngạo khí, nhàn nhạt nói:
- Nhớ kỹ, tôi nói lại một lần nữa, tôi không phải học sinh kém, tôi là học sinh ưu tú nhất trường, giáo viên tốt nhất. Hiện tại nhà trường để cho tôi phụ trách con em các vị, chính là vì con em các vị cần một giáo viên tốt nhất.
Hiển nhiên là mẹ La Khiết không tin lời Sở Thiên nói. Người trước mặt so với con mình cũng không khác biệt lắm, có thể có năng lực gì:
- Đúng là không biết nhục, còn dám nói là học sinh ưu tú, giáo viên ưu tú nhất, cậu cho mình là thiên tài à?
Sở Thiên mỉm cười, biết rõ lúc này phải kiêu ngạo đến cùng, nếu không những học sinh này, còn có nhà trường sẽ bị các phụ huynh này bức điên mất:
- Tôi chính là thiên tài. Nếu không phục, có thể tìm một học sinh hoặc giáo viên bất kỳ, thậm chí là chuyên gia cùng tôi so đấu.
Tất cả phụ huynh đều sửng sốt. Bọn họ đã gặp nhiều người liều lĩnh, nhưng chưa từng thấy ai liều lĩnh như vậy. Tất cả mọi việc tốt đều tự nhận vào mình, tự đeo vàng lên người, chẳng lẽ thật sự có bản lĩnh?