Đô Thị Thiếu Soái

Chương 716: Nhạc Đệm




Vì sợ hãi mà điên cuồng, Triệu Cương giận rống lên:

- Giết bọn chúng!

Đệ tử Đường Môn cố lấy dũng khí, khi đang cầm khảm đao muốn xông lên, thì bọn họ chợt phát hiện, Vong Ưu lại xông ra thêm mấy chục người, ăn mặc đồ đen ập đến bọn họ, nhịp chân trước sau như một, trên mặt thì lạnh lùng vô tình, trong tay giơ cao khảm đao huyền thiết âm trầm đen thùi.

Tuy rằng nhân số so với bọn họ vẫn ít đến đáng thương, nhưng khí thế mấy chục tử sĩ này lại khiến cho người thản nhiên cảm giác thấy sợ hãi, dù là người can đảm hơn nữa, nếu nhìn thấy mấy chục tử thi ập đến chỗ mình, cũng khó mà không sinh ra sợ hãi, đây là bản năng mà không phải là nhát gan, mà sự âm trầm của tử sĩ Soái Quân so với tử thi còn đáng sợ hơn.

Đệ tử Đường Môn rốt cục khiếp sợ rồi.

Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh dũng mãnh đã gây sốc cho bọn họ, hoá ra lấy một đánh trăm không phải là thần thoại, lại đến thêm mấy chục tên đáng sợ, bọn họ từ đáy lòng cảm giác được sự tuyệt vọng, bọn họ không sợ máu tanh, không sợ chết, nhưng sợ mùi máu tanh hoàn toàn không có cơ hội thắng lợi, sợ cái chết hoàn toàn không có hi vọng

Trong một căn hộ trên cao cách đó không xa, ba người đứng gần cửa sổ, đang dùng kính viễn vọng quan sát tình cảnh quán bar, tuy rằng mưa rất lớn, nhưng kính viễn vọng quân sự chuyên dụng vẫn hiển thị rất rõ ràng, một tên trong đó tựa vào vách tường, đảo ly cà phê trong tay, cười nói:

- Diệp Thiên Hưng, người anh em của tôi như thế nào?

Người dựa vách kia đúng là Hà Hãn Dũng, còn hai tên tập trung tinh thần xem cuộc chiến kia chính là chiến hữu của y Diệp Thiên Hưng và Cung Hồng Bân, nghe được lời Hà Hãn Dũng, Diệp Thiên Hưng nhẹ thở dài, cười khổ trả lời:

- Người anh em của anh, thật sự rất biến thái, ba người chúng ta cộng lại, chỉ sợ cũng không đủ để người ta đánh

Cung Hồng Bân cũng ngẩng đầu, trong mắt ẩn chứa sự khiếp sợ chưa tan, thì thào tự nói:

- Đừng nói ba người chúng ta, ngay cả mười tên trâu nhất quân khu thủ đô và Nam Kinh cộng lại cũng không chắc có thể đấu lại với thằng nhóc kia, xem thân thủ người ta, giết vài trăm người tựa như thái rau, hơn nữa là chính diện mà đánh tới

Diệp Thiên Hưng và Hà Hãn Dũng hiểu được ý của y, nếu như là giống kiểu ám sát của Sử Thái Long, cho dù chém sạch cả Liên Xô cũng không có gì kinh người, âm thầm hành động cộng thêm vũ khí hạng nặng phối hợp, trong hành động quân sự hiện đại hoàn toàn có thể thực hiện được, nhưng kiểu như Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh tay cầm vũ khí chém vài trăm người thì có vẻ không thể tin nổi, thậm chí có thể nói là quỷ dị.

Gió mạnh từ cửa sổ ùa vào, khiến mặt mọi người lạnh băng

Hà Hãn Dũng nhấp mấy ngụm cà phê, đầy thâm ý mở miệng:

- Hai người đều là anh em tốt của Hãn Dũng ta, cho nên hôm nay tôi mới cho hai người chứng kiến sự dũng mãnh của cậu ta, dụng ý rất đơn giản, chính là muốn nói cho hai người biết, thằng nhóc kia tuyệt đối là tiền đồ vô lượng, nếu như có thể cùng cậu ta tạo quan hệ tốt, hai người tuyệt sẽ không bị thua thiệt.

Diệp Thiên Hưng và Cung Hồng Bân gật gật đầu, đổi thành trước kia sẽ cảm thấy Hà Hãn Dũng đang nói đùa, nhưng hôm nay chứng kiến thực lực biến thái của Sở Thiên, đều biết rằng Hà Hãn Dũng lời nói không ngoa, ngừng chốc lát, Hà Hãn Dũng cười nói:

- Hai người biết không? Cậu ta không chỉ rất được Tô lão yêu thích, mà ngay cả quan lớn các nơi cũng cùng cậu ta xưng huynh gọi đệ.

Diệp Thiên Hưng hơi kinh ngạc, ngẩng đầu hỏi:

- Cậu ta còn có giao tình cùng quan lớn các nơi ư?

Hà Hãn Dũng gật gật đầu, rất có cảm thán nói:

- Đoàn chúng ta trước đó không lâu đi Quảng Tây giao lưu, Tỉnh ủy chúng ta có chút lai lịch, cho nên mới đích thân tiếp kiến chúng ta còn phát biểu vài câu, ở trên yến tiệc, ông ta uống vài ly liền cao hứng vô ý nói tới Sở Thiên với tôi, đối với Sở Thiên tất cả đều là lời khen ngợi

Diệp Thiên Hưng và Cung Hồng Bân đều có chút khiếp sợ, nếu như nói Sở Thiên rất được Tô lão ưu ái, bọn họ cũng không thấy có chỗ hơn người, dù sao Sở Thiên cùng Tô Dung Dung quan hệ chặt chẽ, Tô lão nể tình cháu gái coi trọng hắn không thể tránh được, nhưng nếu cùng quan lớn các nơi xưng huynh gọi đệ, đó là tượng trưng cho thực lực tuyệt đối

Bọn họ biết rõ, đại lão địa phương ánh mắt đều rất 'Độc'

Tên này nếu như có thể quen biết, tương lai tuyệt đối có thể trợ giúp mình, ít nhất mình có thể thông qua hắn được Tô Gia ủng hộ, Diệp Thiên Hưng có bối cảnh cách mạng cũng hít sâu mấy hơi, cười hỏi:

- Dũng ca, khi nào thì giới thiệu chút? Chẳng sợ không trở thành huynh đệ, cũng có thể làm bạn

Hà Hãn Dũng hơi cười rộ lên, đem cà phê trong ly ngửa đầu uống cạn, thản nhiên nói:

- Đợi diễn tập xong, sau đó tôi liền giới thiệu hai người làm quen, tuy nhiên để tỏ lòng thành ý, hai người có thể giúp cậu ta một chuyện nhỏ, cậu ta muốn giấy chứng nhận rời bến và chứng nhận biên phòng của quần đảo, muốn đi cấm khu ngắm phong cảnh.

Diệp Thiên Hưng và Cung Hồng Bân gần như đồng thời trả lời:


- Không thành vấn đề

Hà Hãn Dũng sờ đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Lúc này, Sở Thiên bọn họ chém giết cũng sắp tới hồi kết, có ba mươi tử sĩ gia nhập cuộc chiến, khí thế của Sở Thiên bọn hắn càng thêm tràn đầy, thế như chẻ tre hướng tiệm bánh mì giết tới, Triệu Cương sớm đã phun ra khói thuốc, hổn hển hướng đệ tử Đường Môn quát:

- Ráng chống đỡ cho ta 

Thừa dịp đệ tử Đường Môn bi thương xung phong, Triệu Cương lấy ra điện thoại muốn gọi cho Chu Bách Ôn, ai biết gọi đi lại không có tín hiệu, lập tức mới nhớ tới mình đã cho cắt đứt tín hiệu xung quanh, không khỏi cuồng tát cho mình hai cái, chỉ có thể kiên trì cho mấy chục đệ tử tiếp tục liều giết, mình thì nghĩ cách chạy trốn.

Sở Thiên tiếp tục hướng Triệu Cương mà xông vào, ý đồ ngăn cản đường lui của đệ tử Đường Môn, hai bên bị khảm đao của bọn họ lướt qua liền như hai hàng domino liên tục ngã xuống, nhưng không cách nào đứng lên được, xương sườn bọn họ rõ ràng bị Sở Thiên dùng sống dao đánh gẫy, lúc sắp chết, bọn họ không cam lòng nhìn Sở Thiên.

Sở Thiên tốc độ rất nhanh, Thiên Dưỡng Sinh tốc độ còn nhanh hơn, giành trước hai bước ngáng trước mặt Triệu Cương, Sở Thiên khẽ cười khổ, chỉ có thể đem Triệu Cương tặng cho Thiên Dưỡng Sinh, mình thì tựa vào cây cột xem hỗn chiến, đệ tử Đường Môn tuy rằng còn có hơn trăm người, nhưng bị cảnh tử sĩ Soái quân hung hãn chiến đấu áp chế không có cách nào nhúc nhích.

Cho nên bên người Triệu Cương chỉ còn lại vài tên thân tín.

Tay của y giơ khảm đao, hướng thân tín bên người quát:

- Lên, lên cho ta!

Hai thân tín bất đắc dĩ từ bên người Triệu Cương nhảy lên, làm người thân tín, thân thủ tự nhiên dũng mãnh hơn đệ tử khác, khi bước ra trong tay đã lộ ra khảm đao, mũi đao sắc bén chừng hai tấc, đâm vào người tuyệt đối không chết thì tàn, Thiên Dưỡng Sinh mặt không chút thay đổi, chân trái đá vào khảm đao dưới đất

Khảm đao xu thế như sấm sét đâm vào kẻ thù bên trái, khiến y trong nháy mắt dừng lại thế công, lập tức Thiên Dưỡng Sinh đảo người một cái, hắc đao quay ngoắc 90 độ đâm vào kẻ thù bên phải đang đánh tới, máu tươi hai gã gần như cùng lúc chảy ra, mùi tanh nồng nặc hơn nữa vẫn còn ấm, rồi lập tức ầm ầm ngã xuống.

Hai gã thân tín cuối cùng xông lên, vẫn ngã xuống ngay chỗ Triệu Cương

Triệu Cương run rẩy, lập tức trở nên điên cuồng, lộ ra khí khái chống cự ngoan cố, hươ đao lên, ánh đao chớp động, hàn quang thoáng qua, vào lúc đó, bốn phương tám hướng Thiên Dưỡng Sinh đều là mũi đao, Thiên Dưỡng Sinh mắt lộ vẻ khinh thường, thanh đao đen thùi trên tay cứ thế đâm thẳng vào ánh đao, tất cả ánh đao lập tức dừng lại giữa không trung

Triệu Cương không tin nhìn đao trên ngực, không cam lòng ngã xuống, trong mắt toát ra sự thống khổ và hối hận vô cùng

Đầu lĩnh ngã xuống, đệ tử Đường Môn còn lại cũng không còn chiến ý, lập tức bỏ chạy bốn phía, bọn họ tập hợp lại chống cự cũng không thể đối kháng tử sĩ Soái quân, lúc này sinh ra khiếp ý chạy trốn lại càng không còn cơ hội sống, tử sĩ Soái quân giống như là đuổi vịt bao vây chặn đánh, đao vung đao rơi, kẻ thù kêu thảm liên tục.

Sở Thiên thở ra mấy hơi, vỗ bả vai Thiên Dưỡng Sinh nói:

- Đi, trở về uống rượu

Khi hai người một lần nữa bước vào quán bar Vong Ưu, Lão Yêu đúng đang nướng miếng thịt dê thứ năm, đợi Sở Thiên bọn họ đổi quần áo sạch sẽ, sau đó bưng cái đĩa tinh xảo tới, đặt ở trên bàn cười nói:

- Mười tám phút rồi, nếu sớm một chút xuất động tử sĩ công kích, mười lăm phút là dư dả đấy

Sở Thiên cười khổ, lắc đầu nói:

- Xem ra ta vẫn là quá tự tin rồi

Lão Yêu không tiếp đề tài này, tự mình dùng cây tăm găm miếng thịt dê đưa vào miệng, chậm rãi nhấm nháp nuốt xuống, lập tức mới mở miệng nói:

- Giờ chúng ta đã có được trận chiến mở màn thắng lợi, bây giờ có cần rút lui khỏi đây không? Dù sao chúng ta chỉ đánh bại mấy trăm đệ tử, nếu bọn họ thẹn quá thành giận, phái ra hai ngàn người thì làm sao?

Sở Thiên vận động gân cốt, thản nhiên đáp lại:

- Giết!

Lão yêu trở nên cười khổ, lại hỏi:

- Hai mươi ngàn người thì sao?

Sở Thiên kẹp thịt dê lên, không chút do dự trả lời:

- Trốn!

Hai mươi ngàn người vây giết tại đây, phạm vi vài dặm đều sẽ không có một ngọn cỏ, huống chi chỉ là mấy chục người?