Đô Thị Thiếu Soái

Chương 689: Sức Mạnh Của Cây Côn Điện




Giám ngục mở cửa xe tù là một người trung niên thân hình mập mạp khoảng chừng 40 tuổi.

Dấu vết thời gian hiện rõ trên cái trán, một mặt thì y đang lái xe, một mặt thì không ngừng huýt sáo, một tên thắt lưng đeo súng theo xe áp tải ngồi cạnh ông ta, dáng vẻ cũng nhàn nhã, nhưng trong thâm tâm lại đang dự tính làm cách nào để tra tấn tù nhân mới.

Y thậm chí còn tỏ rõ nét mặt tươi cười, nhớ tới dáng vẻ nũng nịu của vợ một tù nhân nào đó.

Đối với bọn y cứ cách mấy ngày phải áp giải xe tù cho quản giáo mà nói, đã có sự lười biếng trong cái nghề này, làm việc mà quá gió yên biển lặng thì quả thực rất là vô vị, thậm chí bọn họ còn tự đặt cho mình một cái biệt danh “Sứ Giả tiếp dẫn”, còn 2 gã giám ngục phía sau xe thì gọi là “ngưu huynh, mã ca”.

Đoạn đường từ nhà giam đến tòa án đi mất khoảng 40 phút.

Giám ngục lái xe tù cầm chai nước uống vài ngụm, miệng lẩm bẩm:

- Phim truyền hình thường xuyên xuất hiện những vụ cướp tù, nào là xã hội đen hoặc phần tử khủng bố, để có thể đưa một nhân vật quan trọng nào đó ra ngoài, trên đường ngụy trang thành cảnh sát tập kích áp giải xe, anh nói xem, chúng ta đã áp giải mười mấy năm rồi, sao mà chưa gặp phải vậy?

Cảnh ngục bên ghế lái phụ duỗi lưng 1 cái lười biếng, thờ ơ đáp lại:

- Rất đơn giản, những cái đó toàn là đại ca xã hội đen hoặc trùm khủng bố, giá trị hiển nhiên không phải là tầm thường, anh xem xem, những người mà chúng ta áp giải như thế nào, kinh tế, trộm cắp, cao nhất thì là phạm tội giết người, ai rảnh mà đi cứu?

Tên lái xe gật gật đầu, tỏ ý tán đồng:

- Sâu sắc.

Bên trong xe tù, Liệt Dực và người Nga ngồi đối diện nhau, chiếc ghế sắt dài dưới mông là hàn vào trong thùng xe ôto, rất bền chắc, người giám ngục ngồi bên cạnh tay nắm chặt cây súng, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt sắc nhọn hoặc cảnh giác, trên mặt của họ để tuần tra, họng súng đều đan chéo giữa người Nga và Liệt Dực.

Tính ra, bọn họ cũng là những giám ngục xe tù lão làng, nhưng không hiểu tại sao, ở sâu trong thâm tâm lại cảm thấy sự nguy hiểm không thể nói lên được, bởi vì họ lúc này đây phát hiện ra rằng, 2 tội phạm trong xe đều có nhiều điểm đặc sắc, toàn thân Liệt Dực tỏa ra cái nhuệ khí không thể che đậy, còn người Nga kia thì giống như một con gấu đen ngủ say.

Nhưng đồng thời, 2 gã giám ngục này lại tin chắc rằng, bất luận là như nào, những người tử tù này đều khó có khả năng thoát khỏi xiềng xích của họ, huống hồ trong tay còn có súng, xe trước xe sau còn có 7, 8 tên cảnh sát, tùy là Ma-cao không có tử hình và phạt tù chung thân, nhưng bọn họ đều có thể nổ súng đối với tù nhân phản kháng và có ý đồ chạy trốn.

Theo xe chở tù lắc lư, bọn họ tay chân xiềng xích sắt, thỉnh thoảng phát ra âm thanh va đập “đinh đinh đang đang”, như thể trong cửa hàng thợ rèn, người Nga hình như là không thích ứng với hoàn cảnh này, miệng mở ra, giống như là con cóc tắt thở, mồm cứ thở ra hít vào để hô hấp, thần sắc chợt biến đổi, và còn nhiều bất ổn khác.

Liệt Dực thì nhắm mắt dưỡng thần

Không khí trong xe có phần hơi ngột ngạt.

Sở Thiên trong lúc dự tính thời gian, hướng phía Phong Vô Tình bỗng nói :

- Sắp đến rồi

Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh vội gật đầu, trong tay đều nắm cây côn điện.

3 chiếc xe chậm rãi tới gần, phía trước chiếc xe cảnh sát mở đường đầu tiên có trạm kiểm soát, do vậy nên từ từ dừng lại, một cái đầu nhô ra khỏi xe hô lớn:

- Này người anh em, có chuyện gì thế? Đang yên đang lành bố trí trạm kiểm soát ở đây làm gì vậy? Còn không nhanh mở ra, chúng tôi cần khẩn trương tới tòa án, nếu mà đến trễ thì sẽ hỏi tội mình anh đấy.

Sở Thiên trong trang phục cảnh sát nhẹ nhàng mỉm cười, nhạt nói:

- Cửa hàng châu báu Chu Đại Phúc vừa mới báo án, giá trị châu báu bị cướp là 3 triệu đô, còn làm trọng thương 5 cảnh sát, vì vậy mọi ngóc ngách đều chặn đường, cấp trên đã hạ lệnh, thế nên tất cả xe cộ bắt buộc đều kiểm tra để tránh bỏ qua sai sót.

Liệt Dực trong xe cảm thấy xe dừng, bỗng nhiên mở to mắt.

Người Nga không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi, y thấy sự sắc bén trong ánh mắt của Liệt Dực.

Giống như là cái sắc của con dao vậy.

Tuy rằng lí do của Sở thiên đều có cơ sở, nhưng đội trưởng cảnh sát vẫn hầm hầm tức giận, quát:

- Mở cái mắt chó của mi ra mà nhìn cho rõ vào, xe của chúng tao là xe bình thường sao? Đây là đội xe áp giải trọng phạm, theo qui định thì không áp dụng bất kỳ luật nào để kiểm tra, lẽ nào lại có tội phạm đóng giả thành cảnh sát?

Sở Thiên dẫn Phong Vô Tình đi lên trước vài bước, giọng điệu nhã nhặn nói:

- Đại ca, anh đoán đúng đấy, bọn cướp cửa hàng châu báu đích thị đã cải trang thành cảnh sát, vậy nên cửa hàng này mới bị cướp sạch sẽ như vậy, do đó, bất luận là xe gì chúng tôi đều kiểm tra, đặc biệt là xe cảnh sát và cảnh sát.

Lúc này đây, giám ngục lái xe tù thấy phía trước gây khó, liền cùng giám ngục trẻ xuống xe, vừa mới nghe lời Sở Thiên nói, xoa xoa cái đầu nói:

- Mẹ! Kiểm tra cái đít à, theo điều lệ pháp luật, bất luận là vì một lý do gì, chỉ khi nào đến pháp trường, xe tù mới được phép mở cửa sau của xe.

- Người nào vi phạm qui định, tất cả nhân viên áp tải xe, đều bị truy tố, khai trừ.

Đội trưởng cảnh sát cũng gật đầu, vỗ vỗ vào thân xe, rồi nói với vẻ đầy hàm ý:

- Huynh đệ à, có phải là người mới không thế? Không quen chúng tôi cũng không sao, nhưng mà đến cả cái phép tắc này mà cũng không hiểu, thế thì thật đáng tiếc, còn không mau cút ra chỗ khác, không thì người trong tòa án sẽ đưa ngươi ra tòa, xem như ngươi phải về ăn không khí rồi.

Sở Thiên có chút than thở, sau khi suy nghĩ thái độ hòa nhã nói:

- Các vị đại ca à, thôi như này vậy, coi như tôi kiểm tra xe tù rồi, các vị xuống xe để tôi nhìn xe vài cái, nói thật chứ đảm nhận cái trọng trách này cũng không phải dễ, giả sử như cái bọn cướp kia mà qua được trạm kiểm tra của chúng tôi, thì chúng tôi cũng chỉ biết ăn không khí mà thôi.

Đội trưởng cảnh sát thì như muốn bốc hỏa, nhưng mà giám ngục lái xe nhìn thời gian cũng không còn nhiều, vội vàng nói:

- Thời gian gấp lắm rồi, đừng tranh cãi với thằng nhãi này làm gì cả, để cho hắn kiểm tra thôi, chỉ cần không mở xe tù là được rồi, còn cái sự việc này, sau này từ từ rồi tính, dù sao thì bọn nó chạy cũng đâu có được.

Đội trưởng cảnh sát gật đầu, khua tay:

- Mọi người xuống xe làm điếu thuốc đi.

Cửa xe cảnh sát hai bên mở ra, 7, 8 cảnh sát bước ra, duỗi duỗi người xong thì tụ tập ở phía trước hút thuốc, tiện thể quan sát Sở Thiên – cái thứ không biết điều, đội trưởng cảnh sát còn ghi nhớ cái mã số cảnh sát của hắn, chuẩn bị 1 ngày nào đó qua khu vực quản lý của họ để đòi lại một chút bồi thường, y hoàn toàn không cảm thấy một chút gì nguy hiểm.

8 người cảnh sát thêm 2 người giám ngục tổng cộng là 10 người, dáng vẻ lười biếng đều dựa trên chiếc xe, Sở Thiên khẽ lộ ra nụ cười ác ý, vỗ vỗ vai Phong Vô Tình, lập tức đến bên cạnh đội trưởng cảnh sát, khẽ thì thầm vào tai y nói cách châm biếm:

- Nếu như cảnh sát Ma-cao, đều giống kẻ vô dụng như các người, thì thật là đáng thương.!

Đội trưởng cảnh sát dường như không hiểu có chuyện gì.

Y chưa kịp phản ứng, Sở thiên đã dơ chân đạp y không kịp trở tay, tiếp đó dùng một lực lớn khiến y liên tục bị bổ nhào, vật lộn không ngừng, khiến cho khạc ra 2 ngụm máu tươi, đồng thời, Phong Vô Tình bọn họ nhanh như những con hổ nhào vào trong đoàn cảnh sát, cùng với 2 thanh côn điện lóe lên.

Bọn cảnh sát trông thấy lão đại bị đá bay về phía sau, bỗng nhiên sinh ra hoảng hốt, sững sờ trước cái việc đang xảy ra, nhưng ngay lúc này thì Phong Vô Tình đã nhào tới, 2 cây côn điện đập ngay vào 2 tên cảnh sát gần nhất, tức khắc vang lên những âm thanh thảm thương, sau đó thì tới tay chân bị tê liệt.

Toàn thân tê liệt, không còn sức lực, bỗng nhiên mất đi năng lực phản kháng, đó chính là cái uy lực của côn điện.

Những kẻ khác cuối cùng cũng phản ứng, ba tên cảnh sát trạm trước mắt không phải là cảnh sát kiểm tra, chúng là đến cướp xe tù, chính bọn hắn mới là kẻ cướp, thế là từ cái sự kinh ngạc cũng dẫn đến việc thử phản kháng, tiếc rằng bản lĩnh của họ không thể so bì với 2 kẻ Phong, Nhiếp kia được, vẫn còn kém xa, nhưng cái sát thương mà côn điện gây ra thì thực sự là tuyệt đối.

A a a!

Lại là những tiếng kêu thảm thiết, một vài tên cảnh sát nối tiếp bị côn điện làm cho ngất xỉu, số cảnh sát còn lại cùng giám ngục thì tay rút súng, nhưng tay phải vừa mới mò đến cái bao thôi, Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh lại nhào tới, đồng thời chiếc côn điện cũng không chút thương tiếc nào đánh lên mấy tay cảnh sát này, chân phải thì đá trúng vào phần bụng của giám ngục.

Ầm, phịch!

2 tên giám ngục ngã xuống một cách đau đớn, chưa kịp đứng dậy, Sở Thiên đã bồi thêm 2 cú đá vào lưng, sức đá có mạnh có nhẹ, chịu một cú đá mạnh như vậy trong chớp mắt tên cảnh sát bị đá lăn ra ngoài, còn giám ngục lái xe thì nhận cú đá tương đối nhẹ, vì vậy chỉ dừng lại ở mức khạc ra 2 ngụm máu tươi, ý thức vẫn còn chút tỉnh táo.

Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh đang bồi thêm vài cú côn cho mấy tên cảnh sát trên mặt đất, có tên cảnh sát giả vờ ngất lăn ra, nhưng không thể nào qua khỏi mắt của Phong Vô Tình, vừa cười nhạt đi đến trước mặt tên cảnh sát đó, không một chút thương xót bồi thêm vài phát côn điện, vì cường độ điện liên tục cho nên đã khiến tên cảnh sát co quắp, lập tức bị bất tỉnh.

Đội trưởng cảnh sát đã lấy lại hơi sức, vội run rẩy rút khẩu súng cảnh sát.