Đô Thị Thiếu Soái

Chương 686: Sự Việc Trong Nhà Giam I




Ánh mắt của Liệt Dực bình thản, không chút gợn sóng.

Sau quá trình kiểm soát nghiêm ngặt, Liệt Dực mặc bộ quần áo tù màu xám được mở còng tay lắc chân ra, ngay lập tức bị đẩy vào nhà tù chữ Thiên, cùng với tiếng cánh cửa sắt loảng xoảng được đóng ở phía sau, mấy chục tên tù nhân ở trong nhà giam dường như nghe thấy khẩu lệnh im lặng, đồng thời quay mặt hướng về phía Liệt Dực.

Bọn chúng không kiêng nể gì nhìn từ trên xuống dưới, mang trên mặt nụ cười dữ tợn, những tên này đều là không việc xấu nào mà không làm, đều là bị phán xử án tù 20 năm trở lên, bọn chúng bây giờ như là đàn sói trên thảo nguyên, đang quan sát chờ thiên địch xông vào địa bàn, ánh mắt toát ra vẻ hung ác, hơi thở sát phạt nguy hiểm.

Bọn chúng nhận được tin của cảnh ngục, chỉ cần người không chết, con mồi đêm nay có thể tra tấn thỏa thích, mà vẫn có thể cải thiện được đãi ngộ của bọn họ, cho nên bọn chúng đều đang suy nghĩ chăm sóc trên người Liệt Dực thế nào, thầm nghĩ y không có khả năng chống đỡ được cực hình ở nhà giam. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

Bọn chúng cũng không cho công kích vội, tất cả đều nhìn kỹ Liệt Dực.

Liệt Dực không nói gì chỉ cười, nhìn qua bọn chúng mấy lần, ánh mắt dừng trên thân người ở góc sâu nhất, đó là một người Russia, dáng người cao to lực lưỡng, thậm chí có vài phần hung ác, nhưng thần sắc trên mặt lại có vẻ bình thản, hơn nữa khi y đối diện với chính mình sự thù địch cũng không có một chút nào, trong mắt chỉ có tò mò

Trực giác nói cho y biết, người này có chút thú vị.

Đêm dài đằng đẵng, đêm tối bên trong nhà giam lại càng gian nan.

Mấy chục phạm nhân quan sát Liệt Dực sau gần 10 phút, đưa ánh mắt đến chỗ nằm thông gió, một gã đàn ông cường tráng gần 300 cân đang ngồi trên giường, hiển nhiên gã chính là thủ lĩnh của nhà tù chữ Thiên, hai bàn tay của y đặt ở trước ngực, gắt gao nhìn chằm chằm vào Liệt Dực, quát:
- Tiểu tử, lại đây!

Liệt Dực không để ý gã, tìm một góc hẻo lánh nhắm mắt nghỉ ngơi, thái độ tự cao tự đại rất khiêu khích này, cũng khiến các phạm nhân rất tức giận, tên tiểu tử này cũng quá càn rở, hoàn toàn không có phép tắc của nhà giam, theo ý nghĩ của bọn chúng, Liệt Dực lúc này nên cầu xin tha thứ, ít nhất cũng phải thuận theo để lấy lòng.

Gã đàn ông cường tráng sắc mặt trầm xuống, nhìn thấy Diệt Lực không nể mặt như thế, vì thế hai gã đàn ông nháy mắt ra dấu hướng về phía bên cạnh, bọn chúng đứng lên không một chút do dự, thân hình cao lớn gần như chặn mất ánh sáng bóng đèn, hung dữ đi về phía Liệt Dực, có dáng vẻ lớn đè bẹp.

Liệt Dực tựa vào vách tường, không có bất kỳ biểu hiện nào.

Hai gã đàn ông cũng không kìm nén lại được, đưa tay muốn đánh Liệt Dực, bàn tay to lớn vừa mới đập vào bờ vai của y, trong mắt Liệt Dực lóe ra tia sáng, hai tya trái phải vươn ra, cầm chính xác cổ tay của bọn chúng, sau đó dùng lực mà bẻ, hai gã đàn ông lập tức hét thảm thiết lên.

Trong lúc các phạm nhân kinh ngạc, bọn chúng chuyển động như chong chóng, lúc chuyển được nửa vòng, Liệt Dực buông tay ra, bọn chúng ngã hết xuống đất, giơ nắm đấm đánh tới, Bang bang! Nắm đấm thế lớn lực chìm đánh cho bọn chúng hộc máu mồm, thân hình như cung tên bắn ra ngã về phía sau, chồng chất ở trên ván giường.

Tấm ván gỗ đã có vết nứt kêu ken két, bọn chúng lại lần nữa gào thét thảm thiết, nhưng không thể giãy dụa đứng dậy, xương sườn ít nhất bị gãy 3 cái

Mấy tên cảnh ngục cùng nhau hút thuốc ở ngoài cửa, mang trên mặt nụ cười như đạt được ý muốn.

Tên cảnh ngục dẫn đầu phun ra vài vòng khói thuốc, đắc ý nói:
- Đợi tên tiểu tử đó bị trọng thương chụp vài tấm ảnh, sau đó có thể lĩnh thưởng rồi. Diệp gia đã từng nói, càng tra tấn y nửa sống nửa chết, thì tiền thưởng càng nhiều, nếu như không phải kéo đi xét xử công khai, ta có thể chặt đứt tứ chi của y rồi.

Tên cảnh ngục trẻ tuổi bên cạnh gã, hút mấy hơi thuốc, hạ giọng cười nói:
- Cảm ơn Lão Đại đã mang đến may mắn cho chúng tôi.

Tên cảnh ngục dẫn đầu liếc nhìn y mấy cái, nói:
- Chúc Diện Thiếu, lần này cũng là cơ hội tốt của Diệp Gia cho Chúc Gia các cậu, Chúc Phấn Tư đại ca của cậu phá hoại người ta, Diệp Gia chưa hạ thủ với các ngươi là tốt rồi, đợi một lát tên tiểu tử này ra, cậu thọc hắn mấy cái bằng gậy điện, hiểu chưa?

Chúc Diện Thiếu gật đầu nghe theo, cũng lấy điếu thuốc ra biếu gã.

Lúc này, trong phòng giam giương cung bạt kiếm

Gã đàn ông cường tráng gần 300 cân này không thể ngờ tên tiểu tử này bá đạo như vậy, nhưng gã cũng không sợ hãi, mình có mấy chục tên giết người cướp của, thế nào cũng có thể dẹp yên y, vì thế đứng dậy, tức giận hô:
- Tiểu tử, không muốn sống sao? Dám làm thương người của bọn ta!

- Các huynh đệ, chặt đứt tứ chi của hắn cho ta.

Tiếng nói hạ xuống, những tên phạm nhân gầm rú vung tay tấn công về phía Liệt Dực, Liệt Dực nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi đứng lên, sát khí tràn đầy trên mặt, tên phạm nhân dám giơ tay xông lên trước nhất, gã tuyệt đối nhìn thấy trong mắt của Liệt Dực, tia sáng của muông thú, hung ác mà lại nguy hiểm

Nhưng gã đã không có cơ hội báo cho người khác, bởi vì Liệt Dực đã tấn công bên cạnh gã, sau đó thuận tiện đập đầu của gã vào tường, bản thân cái đập này lực rất lớn, phạm nhân tự mình vọt đến, gã tưởng chừng như là bay lên, đầu đập mạnh vào vách tường, chảy máu thương nặng.

Những phạm nhân khác sửng sốt, lập tức trở lên phẫn nộ và điên cuồng, tay đấm chân đá hướng về phía Liệt Dực, nhưng Liệt Dực thì như là lá rơi trong biển lớn, tuy đong đưa nhưng không chìm nghỉm, khả năng nhạy bén mà quyền cước thì rất nặng, tên phạm nhân bị y đánh trúng căn bản là không có khả năng đứng dậy, không phải xương sườn gãy, thì là cánh tay bị gãy

Gã đàn ông gần 300 cân kinh ngạc, các phạm nhân vây đánh càng ít rồi.

Vẫn chưa hết kinh sợ, gã đàn ông cường tráng thấy chỉ có y đang đứng thôi.

Người Russia dựa trên giường xem cuộc vui

Liệt Dực giơ nắm đấm dính máu tươi, lập tức chậm rãi đi đến phía gã đàn ông cường tráng.

Sát khí vô tận khiến gã đàn ông này phải lùi lại mấy bước, cho đến khi lưng tựa vào vách tường mới dừng lại, ánh mắt của gã sợ hãi và khó tin, người trước mắt này quả thực không phải là người, không ngờ trong nháy mắt có thể hạ gục mấy chục tên tội phạm giết người, gã run rẩy hô:
- Ngươi không được qua đây, ngươi không được qua đây.

Để cho mình sự can đảm, từ dưới gối đầu y lấy ra bàn chải đánh răng đã được mài nhọn, chỉ là cái vũ khí nhỏ bé này bảo vệ cái thân thể gần 300 cân của gã có vẻ dị thường, Liệt Dực đi đến cách gã hai bước, lạnh lùng nhìn y nói:
- Mày vừa mới gọi tao lại gần, bây giờ lại không muốn tao lại gần, muốn đùa giỡn tao sao?

Gã đàn ông cường tráng nuốt nước miếng, vì sợ hãi mà đả kích, tiến lên trước vài bước, nắm bàn chải sắc nhọn hướng về phía Liệt Dực, tuy thân hình gã khổng lồ, nhưng sức lực cũng không phải yếu, nếu không cũng không làm được chủ ngục rồi, nhưng đáng tiếc gã gặp phải Liệt Dực, đây nhất định là kết cục bi thương của gã

Bàn chải đánh răng vẫn chưa đâm đến Liệt Dực, cổ tay bị một tay của y làm cho không thể động đậy được, gã đàn ông cường tráng vô cùng khiếp sợ, cố dốc hết sức dùng bàn chải đánh răng sắc nhọn đâm vào người Liệt Dực, dùng cái này để loại bỏ nỗi sợ hãi của mình, nhưng bàn chải đánh răng vẫn như cũ không thể tiến về phía trước, ngược lại dưới sức của Liệt Dực, đã dần dần chuyển biến.

Phương hướng của bàn chải đánh răng sắc nhọn hướng vào chính mình, gã đàn ông cường tráng sợ đến mức mí mắt co giật, muốn buông bàn chải đánh răng ra lại bị Liệt Dực nắm chặt tay, sau đó gã liền nhìn thấy việc đau khổ nhất trong cuộc đời này, tự mình nắm bàn chải đánh răng sắc nhọn chậm rãi hướng vào ngực mình, mà gã lại không có biện pháp phản kháng nào

Phụt! Nửa cây bàn chải đánh răng chưa vào lồng ngực của gã, may mà vẫn chưa kịp đả thương nghiêm trọng, một giây sau, Liệt Dực vung ra nắm đấm đánh vào bụng của gã, cả người gã bắn lên, quăng vào vách tường phía sau, âm thanh bịch, gã đàn ông cường tráng va chạm thân thiết với vách tường, lập tức mới từ từ trượt xuống.

Máu tươi lóa mắt.

Diệt Lực dường như cũng không dự định dừng lại, đi từ từ đến bên cạnh gã đàn ông cường tráng, đưa hai tay ra nắm lấy cánh tay của gã, lập tức vặn về phía bên trái, hai tiếng răng rắc vang lên, gã đàn ông cường tráng hai tay bị vặn gãy, còn chưa kịp kêu thảm thiết, Liệt Dực lại dẫm lên bắp chân của gã, lại là hai tiếng răng rắc, xương bắp chân gãy nốt

- Muốn cho ta gãy tứ chi, có thể ngươi gãy trước!

- Còn có ai muốn ta lại gần?

Liệt Dực nhìn các phạm nhân xung quanh, tất cả bọn chúng câm như hến, bản thân bọn chúng chính là khiến người ta sợ hãi, nhưng đối diện với người như Liệt Dực, bọn chúng vẫn là từ trong đáy lòng cảm thấy sợ hãi, không có bất cứ người nào dám nhìn ánh mắt của y, tiếng kêu thảm thiết bởi vì đau đớn cũng kiềm chế hết sức, chỉ lo mình trêu chọc phải Liệt Dực

Tiếng gào khóc thảm thiết ở nhà tù chữ Thiên, cuối cùng khiến cho cảnh ngục cảm thấy không vừa ý, khi mấy tên cảnh ngục mang theo dùi cui vội vàng chạy đến, vở diễn của cuộc chiến đấu đã kết thúc, chỉ có điều kết cục hoàn toàn không như bọn chúng tưởng tượng, tất cả cảnh ngục đều trợn mắt há hốc mồm

Mấy chục tên phạm nhân nằm trên mặt đất, còn tự mình kiềm chế phát ra tiếng.