Hải Tử và Quang Tử sáng sớm ngày thứ 2 đã đbạn người về tới Thượng Hải. Lúc đi đã đbạn chìa khóa biệt thự hoa viên Trường Phúc đưa cho Sở Thiên, để hắn nếu có thời gian rảnh thì đến nghỉ ngơi. Sở Thiên không từ chối, dù sao thì cũng rảnh, mà lúc rảnh có nơi như thế để đến thì càng tuyệt vời. Sau khi Sở Thiên tiễn Hải Tử, liền cùng với chị Mị, Ngọc Đình trở lại quán rượu Vong Ưu, lại có cảm giác như bao năm xa cách mới quay trở lại. Mấy ngày ngắn ngủi vậy mà phát sinh khá nhiều chuyện, mà mấy chuyện này đều ít nhiều liên lụy đến mình,thật sự khiến người ta ngạc nhiên. May mắn thay mọi việc đều kết thúc. Còn vài ngày có thể nghỉ ngơi, Sở Thiên thấy nhẹ nhõm rất nhiều.
Sở Thiên đã hoàn toàn chuyển đến quán rượu Vong Ưu. Hắn đã đi lấy đồ, đbạn chìa khóa trả lại cho Lâm Ngọc Đình. Mấy ngày nay, Lâm Ngọc Thanh rất bận rộn, Lý Tự Phong tự sát tuy làm giảm rất nhiều công việc về sau, nhưng cũng khiến Lâm Ngọc Thanh ít nhiều có chút hối tiếc, không thể mặt đối mặt tranh cãi với Lý Tử Phong. Bất luận thế nào, vụ án này cũng đã kết thúc. Lâm Ngọc Thanh vừa thu thập tư liệu, vừa viết tổng kết, những người liên quan thì phải chuyển cho công an giam giữ.
Chiều hôm đó, khi Sở Thiên đang phơi nắng ở ban công thì Lâm Ngọc Đình đbạn 2 ly cà phê tới, đưa cho Sở Thiên một ly, dường nhu rất vui mừng nói:
- Thiếu soái, ngày mai sẽ đi học, lớp mười ba kia chuẩn bị thế nào rồi?
Tay Sở Thiên run lên, đúng vậy, mấy ngày nay mải phơi nắng, điều tiết tâm trạng nên đã quên mất việc này. Tiền đồ của ba mươi sáu học trò yếu kém kia đều trong tay mình, nếu không dạy dỗ chúng tử tế, làm sao xứng đáng với chúng? xứng với bản thân?
Sở Thiên nhấp một ngụm cà phê, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, cách nào là phù hợp với bọn chúng, cách truyền thống là không được rồi, rồi tự nói với chính mình:
- Làm sao mới có thể khiến chúng thích học đây?
- Muốn yêu thích thì tất nhiên là bài giảng phải có ý nghĩa, nếu bạn có thể biến những bài giảng khô khan thành những bài giảng sinh động có ý nghĩa thì học sinh tất yếu sẽ thích học, thậm chí sẽ dốc sức vào học tập. Lâm Ngọc Đình nhìn Sở Thiên có chút đắc thắng.
Sinh động, có ý nghĩa? Tâm trí Sở Thiên như bừng tỉnh, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu.
Lâm Ngọc Đình nhìn mặt Sở Thiên lộ rõ nụ cười cổ quái, tò mò hỏi?
- Thiếu soái, bạn cười cái gì?
Sở Thiên nhìn Lâm Ngọc Đình mặt hoa da phấn bên cạnh, bất ngờ cắn một cái. Mặc dù đêm Tết âm lịch hôm đó đã trao cho Sở Thiên nụ hôn đầu, nhưng lúc này Sở Thiên giữa ban ngày ban mặt mà thân thiết với mình như thế, trong lòng Lâm Ngọc Đình vẫn xấu hổ, đang định phản ứng thì lại phát hiện ra đối với Sở Thiên dường như chưa có chuyện gì xảy ra. Sở Thiên vẫn đang lười nhác nằm phơi nắng, Lâm Ngọc Đình tất nhiên cũng ngại hỏi Sở Thiên vì sao ban nãy lại thân thiết quá với cô như vậy, đành phải giả bộ đánh nhẹ Sở Thiên hai cái, sau đó mở cửa bước ra ngoài, trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, vội vã đi tìm chị Mị chia sẻ tâm tình.
Cuối cùng thì cũng đã bắt đầu học kỳ hai sau nghỉ tết. Qua nụ hôn cố ý của Sở Thiên ngày hôm qua, Lâm Ngọc Đình đã đoán chừng được ý tứ của Sở Thiên, không muốn cùng Sở Thiên ngang nhiên iến vào Trường trung học Thiên đô. Ở cổng trường, Sở Thiên gặp cô bạn họ Sở Hân Hân. Sở Hân Hân thể hiện rõ bộ dạng khinh khỉnh, nhưng trong lòng biết rõ Sở Thiên bây giờ không còn như xưa. Kỳ tài của Trường trung học Thiên đô, dẫn đầu toàn trường cả năm. Mặc dù trong lòng Sở Hân Hân không muốn tin tưởng vào người anh họ đã từng vươn lên từ bùn lầy, thậm chí còn biểu hiện khinh thường như thế, nhưng trong số các bạn đồng môn, thì vẫn có ít nhiều ngạc nhiên. Làm sao mà Sở Thiên có thể thay đổi lợi hại như vậy? Chẳng lẽ lại là người có tài nhưng thành đạt muộn?
Khi Sở Thiên đến gần lớp mộtba, ban đầu cho rằng ba mươi sáu học sinh yếu kia sẽ đang đại náo thiên cung, ai mà biết rằng, thậm chí còn có cả tiếng đọc sách râm ran truyền tới. Đẩy cửa bước vào, tất cả đều đã ngồi ngay ngắn, Sở Thiên có chút ngạc nhiên, đám người này sau cái Tết âm lịch lại thay đổi tính nết rồi sao? Trở nên ham học vậy sao? Nhưng Sở Thiên lập tức phát hiện ra vấn đề, đám học trò này đọc sách chỉ dùng miệng, chứ không dùng tâm, nét mặt lộ rõ vẻ hốt hoảng, thể hiện rõ chúng không tập trung. Nếu như không phải là do thán phục Sở Thiên thì chắc là bọn chúng đã bắt đầu nói chuyện rồi.
Sở Thiên đập cuốn sách lên bàn, quát:
- Tất cả dừng lại, đừng có giả mù sa mưa, ngồi đó mà rung đùi đắc ý.
Vương Tào Hoa Vũ - kẻ đại dây sự - thở dài như trút được gánh nặng:
- Thiếu soái quả nhiên như thần. Như thế này mà cũng bị bạn nhìn ra được, chỉ là bọn họ thực sự không có hứng thú đọc sách. Hễ xbạn sách là trí não lại co rút lại.
Một cô học trò yếu ớt nhấc tay lên, đôi mắt nhẹ nhàng lộ ra chút bất đắc dĩ:
- Thiếu soái, tên mình là La Khiết. Không biết bạn có phương pháp dạy đặc biệt nào hay không? Nếu như chỉ là muốn chúng mình vùi đầu vào, dù là chúng mình có phấn đấu thì cũng khó mà khống chế được tư tưởng không tập trung được ạ.
Sở Thiên cười mỉa mai:
- Hôm nay tôi sẽ bắt đầu cải tổ lại, để mọi người thấy được sự hứng thú nhất của việc đọc sách, thậm chí để các bạn dốc sức vào học hành.
Ba mươi sáu cặp mắt đều lộ rõ vẻ không tin tưởng.
Sở Thiên ho một tiếng, hắng giọng.
- Phương pháp dạy của tôi rất đơn giản, ba phút điên loạn, ba phút mất mặt, ba phút tự do, một phút kiên trì, chỉ cần các bạn nghe theo tôi, tôi đảm bảo một tháng sau các bạn có thể ngẩng cao đầu mà bước. Ở trường trung học Thiên Đô, tôi có lòng tin, còn các bạn có lòng tin không?
Lời nói của Sở Thiên hiển nhiên có động lực rất lớn,cả lớp đồng thanh hô:
- Có!
Sở Thiên chưa hài lòng, hô lớn:
- Nói to lên, có lòng tin không?
" Có, có có!" cả lớp hô vang lên.
Sở Thiên mỉm cười, cái cười nhạt nhưng mê hoặc:
- Bất luận tôi làm cái gì, các bạn đều phải nghe theo tôi.
- Mời Thiếu soái ra chỉ thị.
Cả lớp lại đồng thanh hô lớn.
Sở Thiên đập tay lên bàn, hừng hực khí thế hô lớn:
- Bây giờ tất cả các bạn theo tôi ra ngoài đứng, lớp mộtba muốn trong ngày khai trường được một lần điên cuồng.
Sở Thiên nói xong, tay cầm xấp tài liệu, chắp tay đi ra. Ba mươi sáu học sinh yếu kém kia không biết trong hồ lô Sở Thiên bán loại thuốc gì nhưng Sở Thiên yêu cầu, lại cần hành động tập thể, người can đảm hơn tự nhiên tự động đi ra khỏi phòng.
Sở Thiên quay người lại nhìn ba mươi sáu học sinh nói:
- Nam nữ xếp riêng thành từng hàng. Nữ trước, nam sau, mặt quay lại phía xa xa.
Ba mươi sáu học trò nhanh chóng xếp hàng theo lời Sở Thiên, sau đó rướn cổ chờ Sở Thiên sắp xếp
Sở Thiên cười nói:
- Các bạn đọc Tiếng Anh theo tôi. Tôi hô một câu, các bạn cũng hô một câu. Không biết ý nghĩa cũng không sao, quan trọng là các bạn phải hô được theo tôi.
Tất thảy học sinh đều sửng sốt, đây không phải là thứ tiếng Anh giao tiếp điên cuồng sao? Và phải cần bao nhiêu dũng khí? Hơn nữa, bản thân là học sinh kém, trước mặt toàn thể nhà trường đã đủ mất mặt rồi, giờ lại hô như thế này, không phải là không còn cái lỗ nào mà chui sao?
Tào Hoa Vũ đứng dậy, có chút lung túng nói:
- Thiếu soái, có thể quay trở về lớp học hô không? Dù là hô Tào Hoa Vũ là Vương Yên mình cũng không có ý kiến, nhưng như thế này thì mất mặt quá. Nguồn: http://truyenfull.vn
Sở Thiên cười lạnh nhạt, quyết định dùng lệnh buộc tào Hoa Vũ đi ra:
- Tôi vừa đã nói rồi, cái tôi muốn là ba phút điên cuồng, ba phút mất mặt. Tào Hoa Vũ, không thể tượng tượng được là bạn cao lớn thế mà lại lật lọng vậy. Bạn không có lòng tin, bạn sợ mất mặt, có thể rời khỏi lớp 13.
Tào Hoa Vũ nét mặt biến sắc. Dĩ nhiên lời nói của Sở Thiên đụng đến lòng tự tôn của nó. Một tiếng "soạt", nó giật khăn quàng cổ xuống, hô lớn.
- Bất cứ giá nào, dù có chết cũng không sợ thì sợ gì mất mặt? Thiếu soái, bạn hô, Tào Hoa Vũ sẽ hô theo bạn."
Các học sinh khác cảm thấy Tào Hoa Vũ đã thỏa hiệp huống chi Sở Thiên hô trước, lại là hô tập thể, bản thân có hơn gì mà muốn khác, thế là tất cả cùng đồng thanh:
- Nguyện cùng thiếu soái mất mặt.
Sở Thiến thiếu chút nữa hộc máu. Đám người này thật khó bảo, cái gì mà cùng mất mặt, dường như những gì mình đang làm là không hợp pháp hay sao, khiến người coi thường, nhưng bây giờ cũng chán chả muốn giải thích, quay người đứng vững:
- Mọi người chuẩn bị, chúng ta hô nhé.
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn trời cao.