Đô Thị Thiếu Soái

Chương 657: Chứng Cớ Rành Rành Như Núi




Sở Thiên đút nửa quả trứng vào miệng, trịnh trọng gật đầu.

Trên mặt Bành Cao Phong thoáng hiện vẻ vui sướng, lập tức lấy lại bình tĩnh.

Người phục vụ đang nhìn về phía Bành Cao Phong và Sở Thiên từ xa, thấy bọn họ đang lẩm bẩm ở góc, liền không chịu được mà nói với đầu bếp:
- Ông Vương, theo kinh nghiệm của ông, ông cảm thấy tiểu tử kia là người như nào? Tuổi còn trẻ vậy mà khiến cho Bí thư nhìn với cặp mắt khác xưa, lại còn tụ tập ở đó thảo luận cái gì, thật sự là người không đơn giản.

Lão Vương cầm lấy cái muôi lớn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, đầy thâm ý nói:
- Đồng chí Trương, anh vào đây cũng được mấy tháng rồi, thế nào mà vẫn còn tọc mạch như thế chứ? Anh chẳng lẽ không biết tủy tiện đoán mò ý đồ của lãnh đạo là dễ dàng phải cuốn gói rời đi hay sao? Đừng nhìn nữa, nhanh đi rửa bát đi.

Người phục vụ còn lưu luyến nhìn mấy lần mới rời đi, cậu ta thể nào cũng không ngờ được, mấy tiếng sau đó, tình hình biến đổi chính trị lan khắp toàn bộ Trịnh Châu chính là nằm trong mưu đồ bí mật của hai người đó, nếu cậu ta biết rõ nội tình, nhất định sẽ tự hào tuyên bố rằng hắn cũng có tham gia, hai phần bữa sáng chính là cậu ta tự tay bưng đến.

Sở Thiên ngây người hơn năm mươi phút mới rời khỏi căn tin Tỉnh ủy, sau đó chạy một mạch đến Cục Cảnh sát thành phố Trịnh Châu, mấy chiếc xe con không chút khách khí đụng gãy lan can cục cảnh sát, sau đó vênh váo để ngang trước bậc thềm cục cảnh sát, bảo vệ ở cửa nhìn thấy những trước xe kiêu ngạo ương ngạnh như thế, liền giận tím mặt.

Mặc dù bọn họ không phải là cảnh sát, nhưng ông chủ là cục cảnh sát, cho nên mấy tên bảo vệ trị an đầy dũng khí lấy ra gậy cảnh sát, vây lấy bọn Sở Thiên, còn lớn tiếng quát:
- Các người là ai? Biết đây là nơi nào không? Lại dám ngang ngược đụng gãy lan can, có phải là muốn chúng tôi đem các ngươi nhốt vào bên trong hay không?

Sở Thiên vặn eo bẻ cổ, thản nhiên nói:
- Uông Tài đang ở đâu?

Khí thế của đội bảo vệ lập tức giảm đi, tên tiểu tử này vừa đến đã gọi đại danh của Cục trưởng, chẳng lẽ có lai lịch lớn, nhưng nhìn tuổi tác của hắn lại không thể là người có tướng quan lớn, cho nên vẫn trả lời mấy câu mang tính coi thường:
- Cậu tìm cục trưởng của chúng tôi làm gì? Tên của cục trưởng Uông là thứ cậu có thể tùy tiện gọi được sao? Là người mà cậu có thể tùy tiện gặp được sao?

Sở Thiên lắc đầu không tỏ thái độ gì, nhẹ nhàng vẫy tay, mười mấy tên đệ tử liền xông tới, những tên bảo vệ trị an này cũng nhiều là bạn bè thân thích của cảnh sát, cho rằng dựa vào thẻ của Cục cảnh sát là có thể tự tung tự tác, cho nên bình thường cũng không có tập luyện, cho nên trước khi còn chưa giơ gậy cảnh sát lên đã bị đám đệ tử quật ngược trên mặt đất.

Bị giẫm đạp dưới chân của đám đệ tử, sắc mặt của mấy tên bảo vệ trị an trở nên trắng bệch, còn muốn lấy cảnh sát tới hù dọa Sở Thiên, ai ngờ anh em Soái quân hạ con dao bầu xuống lập tức khiến cho bọn họ thay đổi luôn giọng nói:
- Cục trưởng Uông, Cục trưởng Uông đang làm báo cáo ở trung tâm diễn giảng, ở lầu một phía sau đại lễ đường.

Sở Thiên gật đầu chợt nhận ra, chẳng trách Cục cảnh sát lớn thế này mà chẳng thấy cảnh sát nào, hóa ra là đều đi nghe diễn giảng, vì thế sai đám đệ tử đánh bọn họ ngất xỉu rồi đem vứt ở đồn bảo an, lập tức dẫn đám anh em đi đến phía sau đại lễ đường, vừa mới đến gần vài mét, đã nghe thấy âm thanh vang dội từ hội trường vọng ra.

Sở Thiên hơi cười khẽ, hai anh em Soái quân tiến lên đều sử dụng toàn bộ sức lực đẩy cửa, cánh cửa thủy tinh đắt tiền lập tức mở ra, nhưng vì lực tác động ở tay quá mạnh, hai miếng thủy tinh trong nháy mắt đã bị vỡ nát, không chỉ gián đoạn lời của người phát biểu, còn kéo theo ánh nhìn của mấy trăm cảnh sát.

Sở Thiên sang sảng cười lên mấy tiếng, chậm rãi nói:
- Tôi là tới làm việc!

Bọn cảnh sát nhìn thấy mười mấy người xông tới, từ dáng vẻ và cách ăn mặc này là biết người đến là xã hội đen, lại nghe Sở Thiên hô đến làm việc, nét mặt mọi người đều sững sờ, trong ấn tượng chỉ có cảnh sát đến chỗ xã hội đen làm việc, thật không ngờ xã hội đen lại dám đến sở cảnh sát làm loạn, chẳng lẽ thời thế thay đổi rồi?

Một số cảnh sát lanh lợi phản ứng kịp, cũng vì thể hiện trước mặt lãnh đạo, đứng dậy vây đến bọn Sở Thiên, còn lớn tiếng quát:
- Láo xược! Biết đây là nơi nào không? Tiểu tử vô tri cũng dám làm loạn ở hội trường cục cảnh sát, chúng ta có thể cáo buộc cậu vào tội hình sự phá hủy, hôm nay không không thể không nhốt tất cả các người lại.

Nghe mấy câu nói đó có phần quen thuộc, Sở Thiên hơi suy nghĩ liền nhớ ra bảo vệ trị an vừa mới nói qua, vì thế cười không tỏ thái độ gì:
- Bảo vệ trị an ở cửa lớn cũng nói những lời như vậy, kết quả là toàn bộ bị tôi đánh ngất xỉu trên mặt đất!
Lập tức ánh mắt của hắn dừng ở người đang giảng chính:
- Cục trưởng Uông, cần thay một loạt bảo vệ gác cổng rồi.

Uông Tài mặc dù không nhận ra Sở Thiên, nhưng nghe thấy hắn hô tên của mình, biết tiểu tử này đến vì mình, vì thế đánh ánh mắt hướng về phía bọn cảnh sát, còn cười lạnh nói:
- Tôi không cần biết người là cái gì, dám làm loạn ở cục cảnh sát, ngay cả hoàng thân quốc thích cũng phải giữ lại, người đâu, bắt những phần tử xã hội đen này lại.

Mấy tên cảnh sát hùng hổ xông tới, Sở Thiên vặn vẹo cái cổ, đưa tay trái ôm lấy sườn tên cảnh sát, ép một lực, khiến toàn thân anh ta bay về phía sau, áp đảo hai người ở đằng sau, lập tức chân phải đá giữa bụng cảnh sát, khiến anh ta nghiêng về phía trước và dùng khuỷu tay đập vào lưng anh ta.

Lực lớn khiến anh ta gào lên ngã xuống đất.

Cuối cùng tay phải của hắn kẹp chặt cổ cảnh sát phía bên phải, lực lớn khiến anh ta thở một cách khó khăn, chỉ có thể sắc mặt tái nhợt không dám nhúc nhích, động tác linh hoạt của Sở Thiên khiến toàn bộ cảnh sát có mặt đều cảm thấy kinh ngạc, chớp cái đã quật ngã năm người, sức mạnh của tiểu tử này thật là kinh người, vì thế càng nhiều cảnh sát đứng lên.

Sở Thiên khinh thường lắc đầu, nét mặt tự nhiên cười nói:
- Mọi người không cần manh động, ai lại muốn lên đây, tôi sẽ bẻ gãy cổ người đó, đừng cho rằng tôi đang đùa, đối với những người không biết điều, tôi trước đến giờ cũng sẽ không nương tay. Quên mất chưa giới thiệu, tôi là Sở Thiên, là người của Soái quân!

Người có tên, cây có bóng!

Có lẽ cảnh sát có mặt ở đây chưa từng gặp qua Sở Thiên, nhưng Soái quân và Thiếu soái cũng nghe không ít, đặc biệt là phần tử xã hội đen như Sở Thiên này, quả thực đều trở thành tài liệu bàn chuyện ở cục cảnh sát, đều mê hoặc vì những hành vi gây rối của hắn, cho nên nhìn thấy hắn xuất hiện ở đấy, trong lòng mọi người đều không hiểu sao trở nên hồi hộp.

Uông Tài đứng lên, trầm giọng quát:
- Sở Thiên, cậu muốn như thế nào?

Sở Thiên tóm cổ một tay cảnh sát làm con tin, chậm rãi bước về phía Uông Tài, cảnh sát vây xung quanh cũng chậm chậm lui về sau, nhưng cũng không có trực tiếp tránh đường, đến trước mặt bậc diễn thuyết, hàng chục cảnh sát đã đứng kín bên cạnh Sở Thiên và Uông Tài, Sở Thiên bất mãn nhìn về phía bức tường người, quát:
- Tránh ra!

Hai chữ này dường như có ma lực, bọn cảnh sát lại thật sự nhường đường, Sở Thiên nhân cơ hội này ném tay cảnh sát làm con tin đi, bản thân hắn thì lại đứng bên cạnh Uông Tài, thân thiết ôm bả vai ông ta cười nói:
- Cục trưởng Uông, không ngờ chúng ta lại có thể cùng đứng trên một sân khấu, thật sự là duyên phận.

Hơn mười người anh em Soái quân cũng xông tới phía trước, ngăn cản cảnh sát xông tới.

Uông Tài mặt trầm xuống đang định nói gì đó, điện thoại di động đặt trên bàn bỗng nhiên rung lên, vừa định giơ tay ra lấy đã bị Sở Thiên cướp đi, đùa nghịch ở trên tay cười nói:
- Cục trưởng Uông, tôi hôm nay đến tìm ông, là muốn cùng ông nói về chuyện của anh em chúng tôi, cũng chính là trường hợp ẩu đả nơi công cộng của Quang Tử.

Chiếc di động ngừng rung, nhưng chưa đến vài giây lại vang lên.

Uông Tài vốn tâm phiền ý loạn giờ mới hiểu rõ mục đích đến của Sở Thiên, cũng không để ý đến tình cảnh và điện thoại của mình nữa, cười đầy thâm ý đáp lại:
- Đúng vậy, tôi quả thực tự mình bắt người đánh lộn, người đó quả thực cũng tên là Quang Tử, chỉ là tôi không biết đó là anh em của cậu, nếu không tôi đã cho thêm nhiều tội danh hơn.

Di động lại ngừng, sau đó lại rung lên, có chiều hướng không nhấc máy thì sẽ không ngừng.

Uông Tài giơ tay ra lấy di động của mình, Sở Thiên lại xoay người bỏ vào túi áo của hắn, bình tĩnh nói:
- Cục trưởng Uông, khi tôi đang nói chuyện rất là không thích người khác nghe điện thoại, đợi chúng ta nói xong rồi lại trả đi động cho ông. Nói đi, Cục trưởng Uông, phải thế nào mới chịu thả người? Tiền? Hay là sắc?

Nếu như hối lộ nơi đông người, Uông Tài đương nhiên sẽ không đáp ứng, còn thuận thế giả bộ dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt:
- Nói láo! Tôi đây thân là Cục trưởng Cục cảnh sát, sao có thể thiên vị? Làm quan thanh liêm, ngay thẳng chấp hành pháp luật là trách nhiệm của Uông Tài tôi. Nói cho cậu biết, cho dù hôm nay cậu giết tôi, tôi cũng sẽ không thả người!

Đám cảnh sát đều nhiệt liệt vỗ tay.

Sở Thiên cũng vỗ tay, khẽ cười nói:
- Cục trưởng Uông nói rất hay!

Uông Tài dường như cũng bị chính mình lây nhiễm, ưỡn ngực tuyên bố:
- Sở Thiên, mặc dù người khác sợ hãi địa vị thân phận của cậu, nhưng tôi không sợ cậu, cậu hôm nay lại đến Cục cảnh sát, cậu cũng không cần đi nữa, có người làm chứng án giết người trên phố ngày hôm qua có liên quan mật thiết với cậu, cậu phải ở lại đây để giúp cho cuộc điều tra.

Sở Thiên bật cười ha hả, chệch hướng câu chuyện nói:
- Cục trưởng Uông thật là một viên quan tốt, tuy nhiên nói đến ngày hôm qua, tôi liền nhớ lại tối hôm qua.
Lập tức hô với bọn cảnh sát:
- Ngay tại tối hôm qua, Cục trưởng Uông của các ngươi đã nhận mấy chục triệu tiền hối lộ của các thương gia Đông Nam Á, các người ở tiền tuyến dốc sức làm việc, còn ông ta ở nhà đếm tiền.

Lời vừa nói xong, bọn cảnh sát ồ lên xôn xao.

Sắc mặt Uông Tài biến đổi lớn, ông chợt nhớ tới việc bị cướp sạch.

Lúc này, điện thoại lại rung lên Sở Thiên mở điện thoại, để chế độ loa ngoài, dường như không có dừng lại, một giọng điệu lo lắng từ điện thoại truyền đến:
- Lão Uông, tại sao đến bây giờ ông mới nhận điện thoại chứ? Sự việc không xong rồi, Ủy ban Kỷ luật tỉnh phái tổ chuyên án xuống thẩm tra ông rồi, mau chạy trốn đi.

Uông Tài mặt xám như tro tàn, nắm tay nắm siết chặt.

Mấy trăm tên cảnh sát lập tức giống như là quả bóng xì hơi, trở nên an tĩnh.

Lúc này, bên ngoài có bảy tám người đang đi, sau khi đi vào hội trường nhìn quét mấy lần, ánh mắt dừng ở chỗ Uông Tài liền sải bước đi tới, chỉ chốc lát sau liền đứng trước mặt Uông Tài, một người trung niên có lông mày xanh đôi mắt đẹp, lấy ra một tờ giấy có dấu công chứng lung lay mấy cái, không đợi mọi người xem rõ đã thu vào.

Lập tức phiền muộn nhìn Uông Tài, như là ông ấy không muốn nhìn thấy nhiều sâu mọt trong giới quan trường như vậy, trầm giọng nói:
- Cục trưởng Uông, có người cáo buộc ông nhận mấy chục triệu tiền hối lộ, còn cung cấp tỉ mỉ xác thực nhân chứng và vật chứng, xin phiền ông theo chúng tôi giúp đỡ việc điều tra, công việc của ông bây giờ sẽ có người tiếp nhận, cục trưởng Uông, đi thôi.

Uông Tài ngơ ngác, mấy chục triệu tiền hối lộ? Nhân chứng vật chứng?

Sở Thiên thấy ông ta không hiểu, đứng lên cắn vào lỗ tai ông ta, khẽ cười nói:
- Chiếc vali màu đen không phải có mấy chục triệu tiền hối lộ sao? Ông không phải còn viết cả biên lai sao? Cục trưởng Uông, đời làm quan thanh liêm của ông kết thúc rồi, tiền nhiều như thế, bất luận thế nào đều không cứu được nữa rồi, cả đời này đành trôi qua trong tù đi.

Uông Tài liền hiểu ra toàn bộ sự việc, hóa ra tối hôm qua đột nhập vào phòng cướp sạch và trả lại cái vali đều là kịch bản Sở Thiên thiết lập. Trước tiên Sở Thiên sai người cướp sạch sẽ trong nhà, sau đó lại sai người đóng giả làm bảo vệ trị an trả lại vali, do bản thân bị mất mà được lại nên đã không nghi ngờ gì, ông đã nhận lại còn viết biên lai, tiểu tử này thật là người nham hiểm.

Lấy tiền của Uông Tài hãm hại Uông Tài, cũng chỉ có Sở Thiên nghĩ ra được. Nhưng Uông Tài cũng không phải là người bình thường, nghiến răng nghiến lợi trả lời:
- Chớ đắc ý, số tiền kia tôi đã sớm dời đi rồi, tôi nhận vali rồi có thể làm sao? Cùng lắm đem cái vali giao ra đây là được, muốn hại chết tôi – cậu vẫn còn non lắm.

Sở Thiên cười không tỏ thái độ gì, hạ thấp giọng nói tiếp:
- Tôi biết ông chuyển đi rồi, tuy nhiên ông sợ rằng không hữu hiện, số tiền bên trong đã được cài đặt một số thiết bị định vị, chắc hẳn số tiền kia đều bị Ủy ban kỷ luật tìm ra, cũng sẽ trở thành bằng chứng trước tòa, đương nhiên có thể ngụy biện bạn bè thân thích thả ông đấy.

- Nhưng trong đó loạt mã số của tám trăm ngàn tiền mặt thì không thể giải thích đúng không? Trên tay Ủy ban kỷ luật có hai ảnh chụp lớn, là tiền mặt và mã số tiền mặt, mà những mã số này hoàn toàn đúng với số tiền kia của ông, ông không thế nói là ngân hàng Nhân dân đánh sai được, làm ra tiền mặt với mã số tương đồng, chỉ sợ rằng quan tòa sẽ không tin tưởng.

Uông Tài mặt xám như tro, trong mắt ẩn chứa sự thù hận.

Rất nhanh, Uông Tài đã bị đưa đi.

Sở Thiên nhìn mấy trăm tên cảnh sát đang trợn mắt hốc mồm, cầm lấy chiếc micro trên bàn, đọc bản báo cáo của Uông Tài:
- Bây giờ để tôi nói về tầm quan trọng của việc chống tham nhũng, trước tiên, phải giữ mình trong sạch, đây là việc mà Cục cảnh sát thậm chí đến Cục trưởng là tôi cũng cần phải dốc sức làm, cái này gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn.

Trên mặt của bọn cảnh sát đều trở nên lúng túng.