Đô Thị Thiếu Soái

Chương 637: Nhân Tài Tiền Giả




Sáng sớm ở Macao rất yên tĩnh, nhân dịp khó có được không khí mới mẻ, hắn và Cô Kiếm tìm gian hàng ăn sáng, đây là gian hàng của một đôi vợ chồng, hai người đều là người Đông Bắc, bán chủ yếu là bánh bao và sữa đậu nành, Sở Thiên vẫy tay gọi 10 cái bánh đậu và 2 bát sữa đậu nành. Càng uống càng có cảm giác mịn và có hương thơm mát.

Đúng lúc hai người đang chậm dãi ăn, một tiếng:

- Cứu tôi với

Phá vỡ sự yên tĩnh trên đường phố, cách đó không xa một người đàn ông gầy đang tranh đường để chạy trốn, phía sau có hai người trung niên thở dốc đuổi theo, nhìn thấy kẻ hung ác đuổi giết, người trên phố cũng không đích thân đứng ra can thiệp, mà tới tấp tránh đường.

Sau khi chạy hơn 10m, người đàn ông gầy cuối cùng cũng bị bắt. Gặp phải đánh lộn không hề thắc mắc chút nào, mà người trên phố đều dừng chân xem cuộc chiến, hai người trung niên đều ra sức đánh cho người gầ đầu rơi máu chảy, miệng còn gọi nói: Text được lấy tại http://truyenfull.vn

- Gọi mày trả phí bảo hộ, không ngờ lại dám dùng tiền giả sao? Xem bang Lưu Sa chúng tao là đồ ngốc hay sao?

Sở Thiên không muốn xen vào việc của người khác, xã hội này có quá nhiều bất công, căn bản mình không nghĩ phải ôm những chuyện bất bình của thiên hạ, quan trọng hơn là, nếu như đích thân mình ra tay cứu người, rất dễ dàng để lộ ra chính mình, Diệp Gia ra lệnh treo giải thưởng, có không ít hạng người tham tiền đang nhằm vào mình. Lúc này, mọi việc nên cẩn thận thì hơn.

Nhưng gã đàn ông gầy bị đụng ngã cách chỗ của hắn 3m, Sở Thiên đang uống sữa đậu nành kinh ngạc nhận ra gã chính là người hôm qua ở cửa hàng giá rẻ mua cho mình đồ ăn, Tiền Trung Tiền tuy mặt đầy máu tươi, mắt cũng bị thương rồi, nhưng Sở Thiên vẫn có thể nhìn ra đại khái hình dáng, vì thế không ngăn được cười khổ.

Người trung niên hung thần ác sát vung ghế, mắt nhìn thấy tên đó muốn nện gãy chân của Tiền Trung Tiền. Trong tay Sở Thiên vừa mới bưng sữa đậu nành nóng lên liền ném lên trên mặt gã. Tuy khoảng cách hơi xa, nhưng sữa đậu nành nóng bỏng vẫn khiến người trung niên cảm thấy đau như lửa đốt, bối rối đặt ghế xuống nhìn bốn phía. Sở Thiên nhanh chóng tập trung lau tay.

Nhìn thấy có thể cứu chữa, Tiền Trung Tiền vội lăn qua, Sở Thiên thiện ý cười với anh ta, thản nhiên nói:

- Bạn cũ, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Tiền Trung Tiền lúng túng mỉm cười.

Nhưng vì miệng bị thương mà có vẻ khó coi.

Nhìn thấy chỉ có Sở Thiên bênh vực kẻ yếu, người trung niên lập tức như là ác nhân của toàn thiên hạ, từ phía sau lấy ra một con dao sáng loáng, hung tợn nói với Sở Thiên:

- Tiểu tử thối, chán sống rồi hả? Sáng sớm xen vào việc của người khác, để ông đây phóng ít máu cho ngươi tỉnh táo.

Sở Thiên vỗ vỗ vào bờ vai của Tiền Trung Tiền để anh ta cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó vội vã nói với người trung niên:

- Hai vị đại ca. Anh ta là anh em của tôi, nếu như có gì đắc tội với các vị, mong bỏ quá cho, anh vừa mới nói anh ta dùng tiền giả trả phí bảo hộ, không biết phí bảo hộ là bao nhiêu vậy? Tôi trả giúp anh ta.

Người trung niên nghe thấy Sở Thiên đồng ý trả tiền, xem kỹ hắn vài lần rồi nói:

- Phí bảo hộ là 5 nghìn, nhưng nó dùng tiền giả đã làm tổn thương tình cảm của bọn tao, cho nên vẫn phải thêm tiền lãi, để nó tự cắt bỏ đầu ngón tay của mình, cả vốn lẫn lãi thì có thể xóa đi số ngày hôm nay, nếu không thì hôm nay phải đánh gãy cái chân chó của nó.

Sở Thiên lấy ra 8 nghìn, nói:

- Trong này là 8 nghìn, đủ cả vốn lẫn lãi rồi, cũng không làm tổn hại đến uy danh của hai người, đi đi! Tất cả mọi việc không cần làm quá tuyệt, ngày sau gặp nhau mới tốt.

Người trung niên nhìn thấy Sở Thiên hào phóng như vậy, xem ra túi tiền cũng có không ít tiền mặt, thấy hơi tiền liền nổi máu tham, lập tức nhặt 8 nghìn bỏ vào trong túi áo, chậm rãi nói:

- Tiểu tử, coi lời nói của ông đây là cái rắm hả? Nó hôm nay nhất định phải để lại đầu ngón tay! Nếu như mày muốn thay nó ra mặt, ông đây không ngại cũng xử lý mày.

Sở Thiên khẽ nhíu mày, lấy tiền ra trả cho ông chủ, sau đó đem Tiền Trung Tiền giao cho Cô Kiếm bảo vệ, tự mình bước đến chỗ người trung niên, cười nói:

- Phải xử lý tao? Cứ việc phi ngựa lại đây đi! Để xem sự lợi hại của hắc đạo Macao như nào, dù sao cũng không muốn cho Lão Đại của các ngươi mất mặt!

Hai gã trung niên sắc mặt biến đổi lớn, tên tiểu tử này kiêu ngạo như vậy, xem ra phải xử lý hắn thế nào mới được. Nếu không thì thể diện của bang Lưu Sa bị mất hết, vì thế gầm lên giận giữ:

- Tiểu tử, tự tìm cái chết!

Nói xong liền cầm đao vọt lên, mũi đao trên dưới hướng về bả vai và đùi Sở Thiên chém tới.

Đối phó với hai tên lưu manh này, Sở Thiên ngay cả hứng thú chơi đùa bọn chúng cũng không có, đơn giản tay nấp tóm lấy, tập trung vào cổ tay của hai tên lưu manh, dùng sức xoay ra 360 độ, âm thanh "khách khách" vang lên, hai tên hình như đồng thời rớt cả ra. Sở Thiên sau đó dùng chân đá vào đầu gối của chúng, bọn chúng lập tức ngã lăn trên đất.

Sở Thiên vỗ tay, bước qua người bọn chúng, hô:

- Chúng ta đi!

Cô Kiếm lập tức đỡ Tiền Trung Tiền rời khỏi, Sở Thiên không nhìn thấy xung quanh có bao nhiêu người luôn theo dõi bọn họ, sau đó lặng lẽ rời đi, đưa Tiền Trung Tiền đến viện y khoa nhỏ gần đấy để băng bó. Sau khi ra, Sở Thiên mới mở miệng hỏi Tiền Trung Tiền:

- Người anh em, chuyện gì xảy ra? Làm sao lại dùng tiền giả vậy?

Tiền Trung Tiền gượng cười, xấu hổ trả lời:

- Tôi biết dùng tiền giả là thiếu đạo đức, nhưng cuộc sống bức bách không có cách nào khác. Tôi mở ra cửa hiệu vẽ tranh, chuyên môn giúp người phỏng theo thi họa, vốn có thể nuôi sống cả gia đình, nhưng bắt đầu nửa năm trước, bang Lưu Sa muốn tôi mỗi tháng phải giao phí bảo hộ, việc này khiến cuộc sống của tôi rơi vào túng quẫn.

- Vì muốn cho con gái đi học và cải thiện cuộc sống. Tôi chỉ có thể bí quá hóa liều đi vẽ mấy tờ tiền giấy, đến cửa hàng giá rẻ hoặc hàng ăn uống vỉa hè lớn đổi lấy đồ ăn, chủ yếu nhất vẫn là kiếm một chút tiền lẻ, mỗi ngày cứ tích lũy như vậy, mỗi tháng cũng có thể thêm ngàn đồng, có thể giảm nhẹ một chút gánh nặng.

Sở Thiên trong lòng hơi lộp bộp, chẳng lẽ hôm qua ở cửa hàng giá rẻ cũng là tiền giả sao?

Nói tới đây, Tiền Trung Tiền dừng lại chậm một chút:

- Ai biết hôm nay giao phí bảo hộ, bên trong kẹp hai tờ tiền giấy chưa hoàn thành, bị người của bang Lưu Sa nhận ra, cho nên liền vu cáo hãm hại tôi trước kia cũng có lừa gạt bọn chúng, phải giao thêm 5 nghìn đồng, không lấy ra liền đuổi đánh tôi đến chỗ này, có lẽ chính là báo ứng.

Sở Thiên gượng cười, có lẽ hôm qua anh ta bố thí cũng là để đổi tiền?

Tiền Trung Tiền dường như nhìn ra ý nghĩ của Sở Thiên, cúi đầu hổ thẹn nói:

- Tiểu huynh đệ, nói thật, hôm qua tôi mua nước với mua đồ ăn cho cậu, ngoài nhìn cậu nghèo túng nuốn giúp đỡ cậu ra, cũng có một phần là đổi tiền lẻ, cho nên cậu hôm nay bỏ tiền ra sức cứu tôi cũng là không nên, huynh đệ, nếu như hận tôi thì đá chân tôi mấy cái đi.

Tuy hơi bực, nhưng gặp được Tiền Trung Tiền vẫn coi là một người thành thật, cho nên sau khi Sở Thiên thở mạnh ra mấy hơi, liền vỗ vào bờ vai của hắn nói:

- Tiền huynh, chuyện đã qua thì không nhắc lại nữa, quen biết chính là duyên phận. Đúng rồi, anh chế tiền giả sao giống thật như vậy? Em gái hôm qua cũng phân biệt không ra.

Tiền Trung Tiền gượng cười mấy cái, từ miệng túi móc ra mệnh giá 20 cho Sở Thiên, hiển nhiên đây chính là việc đắc ý của anh ta, Sở Thiên nhận lấy, sờ trái nhìn phải cẩn thận phân biệt, trình độ giả loạn thật cũng quá trâu rồi, trợn mắt há hốc mồm nói:

- Đây là tiền giả sao? Tôi làm sao hoàn toàn không nhận ra?

Tiền Trung Tiền có vài phần tự hào, hạ thấp giọng nói:

- Tôi chế tạo ra tiền giả 20 đồng bất luận từ bề ngoài hay là xúc cảm chạm vào, đều rất khó phát hiện ra và tiền thật có chỗ khác biệt, nhưng người cố định giống thủy ấn, thoạt nhìn tương đối không được tự nhiên, trong tình huống phản quang phòng ngụy cũng cắt thành vài đoạn, không dùng máy kiểm tiền rất khó phát hiện.

- Cho nên tiền giả tôi chế tạo ra chỉ có mệnh giá 20 đồng! Trăm đồng nguy cơ quá to rồi!

Trong lòng Sở Thiên khẽ nhúc nhích, thản nhiên nói:

- Anh thực sự có thể chế tạo?

Tiền Trung Tiền không nói gì, đúng lúc quay đầu nhìn thấy quầy hàng rau nhỏ, ngay sau đó đi tới nhỏ giọng nói chuyện, sau khi cò kè mặc cả, lấy ra mấy đồng tiền xu mua củ cải, quay lại trong sự sững sờ của Sở Thiên. Sau đó ném cho Sở Thiên một đồng tiền xu Ma Cao, nói:

- Tôi khắc hoa văn cho cậu xem!

Sở Thiên vuốt vuốt đồng xu, Tiền Trung Tiền cũng không đợi Sở Thiên trả lời, anh ta đem củ cải tách ra thành hai nửa, sau đó cố định tay trái, chuyển động tay phải lấy ra một cái kẹp giấy nhỏ như một con bướm trở mình bay lên, mảnh củ cải từ trong tay anh ta rơi tung ra, thần sắc trên mặt của Tiền Trung Tiền, bộc lộ sự nhiệt tâm và chuyên tâm nói không nên lời.

Không đến hai phút, tay của Tiền Trung Tiền ngừng lại, anh ta đem nửa khối củ cải điêu khắc xong đưa cho Sở Thiên, trên mặt cắt của củ cải bỗng nhiên là ngọn núi Hải Đăng của đồng xu Macao, tạo hình giống thật mặt ngoài có chất. Càng khiến Sở Thiên kinh ngạc là hoa văn lớn nhỏ hoàn toàn giống với đồng xu, đặt lên đồng xu hoàn toàn khớp nhau.

Sở Thiên than ra hai chữ: Nhân tài

Lúc đó trong lòng của Sở Thiên lung lạc, nhớ ra mình có kỹ thuật tiền đô la, nếu như để Tiền Trung Tiền đến chế tạo ván cốp pha, thế thì độ chính xác đến kinh ngạc? Vì vậy vỗ bờ vai của y nói:

- Tiền Trung Tiền, ở lại Macao nuôi dưỡng gia đình chôn vùi mất tài hoa của anh, về sau anh đi theo tôi nhé?

- Lương một năm là 500 vạn, thậm chí bây giờ có thể lập tức trả cho anh!

Tiền Trung Tiền ngơ ngác nhìn Sở Thiên, ngoài sự kinh ngạc đột nhiên chính mình có lương 500 vạn một năm ra, cũng khiếp sợ vì Sở Thiên có nhiều tiền như vậy, nhưng nhìn trên mặt hắn không giống dáng vẻ đùa giỡn. Lập tức cũng không quan tâm Sở Thiên muốn mình làm cái gì, vội hưng phấn trả lời:

- Được, cảm ơn ngi anh em, tôi sẽ đi theo cậu.

Sở Thiên ôm bờ vai của anh ta, trong lòng thầm nghĩ: Tôi phải cảm ơn anh mới đúng.

Cô Kiếm nhìn xung quanh, thản nhiên nói:

- Có sát khí!

Mắt của Sở Thiên nhìn thấy bên ngoài cách đấy mười mấy mét, 5 gã đàn ông mặc tây trang màu đen mặt không chút thần sắc đi đến, trên mặt cũng giống như là mang sương lạnh, khiến cho người ta không cảm giác, cảm thấy nhè nhẹ lạnh lùng. Năm người ngẫu nhiên nhìn qua Sở Thiên, bên trong thoáng qua nóng rực và điên cuồng, nhưng lập tức lại giả bộ dường như không có việc gì.

Nhìn thấy thắt lưng phồng lên và sát khí ác liệt, Sở Thiên biết bọn chúng là hướng về mình mà đến, khả năng lớn chính là phần tử bang Hắc trên đường, vì thế quay đầu nói với Tiền Trung Tiền:

- Tiền huynh, ôm đầu đi trốn phía sau cây, đợi chúng tôi giải quyết mấy tên hung ác này đã, lại đến đón con gái của anh rời đi.

Tiền Trung Tiền có chút bối rối, thì thào tựu nói:

- Trời ơi, dùng tiền giả liền có trận chiến lớn như vậy.

Sở Thiên cười gượng, sau khi đợi anh ta trốn xong thì lấy súng ra.