Hai tên đàn em cung kính nói với Quang Tử:
-Anh Quang, có người nói đến tìm anh Hải.
Quang Tử ngẩng đầu nhìn, thấy Sở Thiên, liên vui mừng nói:
- Mau mở cửa, đây là Tương bang … bằng hữu.
Quang Tử vốn là đang định nói Tam gia, nhưng nhớ ra là Sở Thiên vốn hoạt động bí mật nên kịp thời sửa thành bằng hữu.
Hai tên đàn em lại kinh ngạc. Bằng hữu Tương bang thì không lạ, lặn lội trên giang hộ bao nhiêu năm bằng hữu của Quang Tử không hề ít. Nhưng người mà có thể làm cho anh ta vui mừng đến thế thì hơi lạ. Anh Quang ca đúng là Tương bang Nhị đương gia, gần đây có chút kiêu ngạo, nên người đó chắc chắn không phải là một người bình thường, thế nhưng trước mặt họ nhìn thế nào cũng chỉ ra một cậu thanh niên hết sức bình thường.
Tuy khó hiểu, nhưng hai tên đàn em đó vẫn cung kính mở cửa, cung kính mời Sở Thiên bước vào.
Sở Thiên cười thoáng một cái, bắt tay Quang Tử:
- Anh Quang, nơi đây quả là phong thuỷ bảo địa a!
Quang Tử cởi mở cười cười, trả lời:
- Nói thật, anh Hải có mời thầy phong thủy đến xem, thầy còn nói, nếu tiếp tục giữ gìn biệt thự hoa viên Trường Phúc này, tương lai nhất định thuận lợi dài dài, còn có cả hồng phúc.
Hai người đi vào sảnh. Hải Tử đang cầm cây bút máy, nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ trên tường. Còn trên ghế sa lon chị Mị và Lâm Ngọc Đình đang cầm một quyển sách trò chuyện với nhau, thấy Sở Thiên đến, liền thả xuống, chạy lại hỏi han.
Lâm Ngọc Đình lên tiếng đầu tiên:
- Thiếu soái, tối hôm qua mọi chuyện ra sao? Có cái gì không tốt à?
Cô vẫn là một bộ dạng e sợ chỉ lo thiên hạ không hề có chuyện tốt đẹp, nhưng ai nấy đều thấy được sự quan tâm trong mắt cô. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Chị Mị cười xen vào:
- Em trai, tối qua chị lo lắng đệ nửa đêm, còn cô nàng Lâm nha đầu này thì cả đêm cứ lật qua lật lại, nửa đêm còn tìm chị hỏi han, hỏi xem em rốt cuộc có xảy ra chuyện gì không?
Sở Thiên trong lòng khẽ động. Chị Mị quả nhiên là người ôn nhu, mở miệng không câu nào nói đến chuyện tai nạn xe cộ đêm qua, lại để Lâm Ngọc Đình thay mình nói trước, thế gian nếu người phụ nữ nào cũng như chị Mị không biết sẽ làm cho đàn ông thế gian này có thể bớt đi điều phiền não hay thêm mấy phần hạnh phúc.
Sở Thiên lập tức không giấu diếm, đem chuyện về Lưu Đại Dũng liên quan đến vụ án Lâm Ngọc Thanh đang điều tra kể cho chị Mị nghe, rồi chuyện hai tên sát thủ 'Trị Ban Y Sinh' và 'Chủ Đao Y Sinh', còn cả chuyện Đội đặc công Phi Long nữa, đương nhiên những phần còn ẩn khúc thì giấu đi, không phải là không muốn nói, mà là cảm thấy mấy vụ đó còn nhiều điều khó giải thích, tránh khỏi việc Lâm Ngọc Đình lại ghen non ghen già.
Chị Mị nghe xong khinh hồn bạt vía, không khỏi khiếp đảm nói:
- Xã hội bây giờ thật nguy hiểm, ở đâu cũng có thể bị sát hại, lần này thì tốt rồi, may mà em có thể vượt qua được.
Lâm Ngọc Đình lại có một bộ dạng hết sức hưng phấn, thậm chí còn tỏ ra vài phần tiếc nuối, liền buông tiếng thở dài:
- Chuyện đặc sắc như vậy mà mình cũng bỏ lỡ, sớm biết vậy tôi đã không ở lại.
Sở Thiên thiếu chút nữa thổ huyết. Nếu như ban sáng không phải hắn tìm được điểm yếu của Chủ Đao Y Sinh, thì chắc có lẽ giờ này hắn đang nằm ở bãi đỗ xe cũng nên.
Hải Tử và Quang Tử sau một hồi trầm mặc, Quang Tử nhẹ nhàng lên tiếng:
- Quả thật, anh Hải và mấy người chúng tôi đều xuất thân từ Đội đặc công Phi Long.
Hải Tử thần sắc có chút cô đơn, đó hiển nhiên là một cái vòng nguyệt quế vinh quang khiến anh ta nghĩ lại mà kinh:
- Mấy năm trước, lúc đang thi hành nhiệm vụ, đánh cái tên Công Tử ca, nên bị Lý Thần Châu cách chức, tôi mới đầu có chút tức giận.
Cho dù Hải Tử và Quang Tử tỏ ra hời hợt thế nào, nhưng Sở Thiên vẫn nhận ra trong đó là một cảm xúc mãnh liệt, nếu là người khác, làm việc cho một tổ chức như Đội đặc công Phi Long, tương lai , tiền đồ đang rộng mở, cuối cùng chỉ vì một sai sót mà bị cách chức, mọi hi vọng, tâm huyết phút chốc tan thành mây khói, liệu có thể không hận được không?
Lúc đó, Lâm Ngọc Đình lại lên tiếng chẳng ăn khớp với chủ đề tẹo nào:
- Xuất thân từ Đội đặc công Phi Long mà anh Quang, anh Hải có thể đánh như vậy à? Thật sự là lợi hại a!
Mọi người đều ôm bụng cười, bầu không khí nặng nề bỗng quét sạch. Sở Thiên giờ mới phát hiện siêu càn quấy Lâm Ngọc Đình đúng là kẻ dở hơi.
Quang Tử cười khổ:
- Nếu là trước kia thì ta sẽ đắc chí thật, nhưng từ khi gặp Tam đệ, ta đã bắt đầu cụp đuôi làm người, chỉ sợ Tam đệ lấy chuyện 'Chủ Đao Y Sinh' ra làm khó.
Sở Thiên cảm thấy Quang Tử có vài phần lạc lõng, nên nói:
- Anh Quang, thật ra thân thủ anh cũng không tồi chút nào, chẳng qua là lúc đó em trói được tay chân của anh nên may mắn thắng thôi. Chứ nếu anh ra quyền thực, em nhất định không phải là đối thủ.
Quang Tử cười cười:
- Tam đệ, lời của em làm anh rất vui, nhưng anh vẫn có ích kỷ chút, Thôi chúng ta là anh em, thân thủ thế nào cũng như nhau cả, tương lai đều cùng nhau đem sức giúp thế giới.
Lâm Ngọc Đình lại yếu ớt xen vào:
- Tha thứ cho em vô tri, các anh là xã hội đen sao? Mà Sở Thiên chẳng phải là xã hội đen hả? Như vậy thì cũng giống với với bọn xấu trên TV? Hơn nữa em lại đang ở chỗ các anh nữa, về sau công an chẳng phải sẽ bắt luôn cả em sao?
Mọi người lai cười lớn. Sở Thiên và hai vị đại ca chẳng biết phải giải thích cho Lâm Ngọc Đình thế nào, Sở Thiên đành đứng lên, nói:
- Tỷ tỷ thay đệ giải thích một chút.
Sau đó quay đầu nhìn Hải ca:
- Anh Hải, chỗ anh còn phòng trống không để cho em nghỉ một lát?