Đô Thị Thiếu Soái

Chương 625: Cũng Chơi Tiên Nhân Khiêu




Tiên Nhân Khiêu: Chỉ một loại lợi dụng nữ sắc để cài bẫy.

Hôm sau, mưa rốt cuộc cũng đã ngừng rơi, trời còn hơi hửng nắng.

Một chút ánh nắng cũng đủ để khiến thành phố Thượng Hải, nơi đã ẩm ướt trong suốt mấy ngày liền trở nên ấm ám, cũng khiến cho người ta ngủ càng thoải mái hơn, nhưng Chung Hồng lại giống như gặp phải ác mộng, cô bị một người sống sờ sờ nhấc khỏi chiếc giường êm ái, ném lên trên mặt bàn, bộ quần áo ngắn ngủn không chỉ khiến cô để lộ ra một nửa thân hình, mà cũng khiến cô cảm thấy cái lạnh thấu sương.

Ý thức của cô trước hết phản ứng là Lý Đại Bằng, nhưng nghĩ đến cái tên ma quỷ đó đêm hôm khuya khoắt đã chạy về, còn nói phải về để chuẩn bị cho công việc hôm nay, vậy nên cô lập tức hoảng hốt mở trừng mắt, mới phát hiện ra trong phòng ngủ xuất hiện thêm mấy thân hình to lớn, đang hung dữ nhìn chằm chằm vào mình, vội vàng lấy tay che ngực, run rẩy nói:

- Chúng mày muốn làm gì?

Một tên liếc nhìn cô mấy lần, thản nhiên nói:

- Muốn lên giường với cô em.

Chung Hồng kinh ngạc thốt lên:

- À?

Mấy tên cao to đi vòng quanh cô, thấy ả lấy tay che trước ngực, không nhịn được mà lên tiếng:

- Đừng có giả bộ yêu kiều như thế, lại còn nghĩ rằng mình trong sáng sao? Hôm nay bọn này đến là để làm một vụ giao dịch với cô, cô lên giường với một người, nửa buổi tối, bọn này sẽ đưa cô năm mươi vạn.

Năm mươi vạn? Nửa buổi tối? Chung Hồng trong lòng khẽ động, mặc dù những người cô phục vụ đều là hạng quan lớn lắm tiền, cũng đã hưởng đủ mọi vinh hoa phú quý, nhưng những gã đàn ông đó đều là lũ keo kiệt, phòng ốc xe cộ đều không để cô đứng tên mà chỉ cho mượn dùng, thỉnh thoảng mới cho cô ít tiền lẻ tiêu vặt, vì vậy cô từ đầu đến cuối cũng chẳng moi được bao nhiêu từ bọn họ.

Theo như lời cô nói, chính là dùng thân thể để đổi lấy cái ăn cái ở.

Tên cao lớn kéo chiếc ghế lại ngồi xuống, thản nhiên nói:

- Thế nào?

Chung Hồng giả bộ suy nghĩ, sau đó khẽ gật đầu.

Tổ chuyên án hai giờ chiều đến nơi, vừa tới Thượng Hải liền trực tiếp tiến vào khách sạn Giả Nhật nghỉ ngơi, còn Lý Đại Bằng, người phụ trách đón tiếp cũng đã bao hết toàn bộ phòng nghỉ ở tầng hai, chuẩn bị sẵn mấy bàn tiệc rượu, đến dùng cơm đều là những người quyền cao chức trọng trong giới chính thương, trong số đó đại đa số đều có quan hệ rất tốt với Lý Đại Bằng.

Lý Đại Bằng là thuộc vào loại con cái của quan chức địa phương, vì thế nên rất chăm chỉ qua lại, cũng cực kỳ vênh váo hống hách, chỉ sợ người khác không biết chút mối quan hệ của gã, tất nhiên, những người tham gia yến tiệc đều phối hợp với gã, chỉ trực cơ hội nịnh nọt khiến cho ngài phó bí thư trẻ tuổi của năm nay luôn tươi cười hớn hở.

Thời gian của bữa dạ tiệc sắp đến, Lý Đại Bằng đích thân đi mời cha mình, vừa mới tiến vào căn phòng xa hoa, Lý Đại Điêu liền khẽ thở dài, khuôn mặt đầy vẻ ưu tư nói:

- Đại Bằng, việc gì phải làm rầm rộ như thế? Cây mọc thành rừng, gió tất thổi tới. Khiêm tốn chính là điểm cơ bản khi làm người, con chẳng lẽ không hiểu điều này?

Lý Đại Bằng không hề bận tâm đến lời trách mắng của cha mình, kính cẩn đáp lại:

- Cha, con biết thế nào là đúng mực, cha chẳng mấy khi đặt chân đến Thượng Hải, con có thể không nhân cơ hội này để làm sáng tỏ thân thế của mình sao? Tránh để mọi người đều cho rằng mối quan hệ với Trung Ương của con chỉ là lời đồn thổi, như vậy sẽ rất bất lợi.

Lý Đại Điêu khẽ lắc đầu, không tỏ rõ ý kiến nói:

- Chỉ biết giở trò quỷ kế, nếu như không phải là ta tuổi đã cao, không còn cơ hội thăng tiến nữa, thì ta tuyệt đối không cho phép con rêu rao khắp nơi. Đúng rồi, tiền của Đường Môn đã nhận được chưa, việc chúng ta làm có quá nhiều nguy hiểm, nếu như không được đủ lợi thì quả thật không đáng.

Lý Đại Bằng theo thói quen nhìn khắp bốn phía, hạ giọng đáp lại:

- Cha cứ yên tâm, năm nghìn vạn đã được chuyển vào tài khoản của ngân hàng Thuỵ Sĩ, có được khoản tiền này, con mới hoàn toàn có thể thẳng tay đối phó Sở Thiên. Hôm qua con còn gặp thằng nhóc đó ở tiệm quần áo.

Lý Đại Điêu nghe thấy tiền đã chuyển vào tài khoản, yên tâm gật đầu, ngay sau đó nghe được con trai mình đã chào hỏi qua Sở Thiên, hơi ngạc nhiên hỏi:

- Con gặp nó rồi sao? Nó có biết con làm việc cho Đường Môn không? Tên tiểu tử đó thủ đoạn độc ác, trận chiến Hàng Thôn đã chết mất hơn sáu nghìn người. Nếu như nó thật sự muốn đối phó chúng ta, thì ai cũng đừng hòng sống nổi!

Lý Đại Bằng cười cười trấn an cha mình, nói:

- Sở Thiên có ngông cuồng như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không dám giết Bí thư Thượng Hải là con đây, lại càng không dám động đến cha, Phó Bộ trưởng bộ giám sát Trung Ương. Nếu như thật sự ra tay, chắc chắn sẽ phải rơi đầu. Hắn là một người thông minh, sao có thể đi nước cờ nguy hiểm như vậy?

Lý Đại Điêu khẽ thở dài:

- Cũng chỉ hy vọng là thế vậy!

Lý Đại Bằng trở nên tươi tỉnh, thấy giờ yến tiệc đã qua vài phút, sợ khách khứa bên dưới đợi lâu, mới lên tiếng nói

- Cha, chúng ta không cần phải lo lắng nữa, cứ đi ăn cơm trước thôi! Sau khi ăn xong ngủ một giấc, ngày mới bắt đầu chúng ta sẽ làm việc cẩn thận!

Lý Đại Điêu khẽ gật đầu.

Bữa cơm giữa người trong nhà này, ăn đến mức vô cùng náo nhiệt hoà thuận, rượu uống lại càng hăng say khí thế.

Ngay cả Lý Đại Điêu ngày thường hà khắc, đến cuối cùng cũng phá lệ chơi đoán số. Mấy tiếng đồng hồ sau, trên mặt đất đã ngổn ngang đầy bình rượu đỏ, rượu trắng, bia cùng rượu vàng, tôm hùm bào ngư cũng được ăn hết sạch sẽ.

Ngay cả Giám đốc trực ban cũng thầm ngạc nhiên thán phục, tửu lượng của nhân viên Chính phủ quả thật không phải là thứ mà hạng dân thường có thể so sánh được, đồng thời cũng có chút thương xót cho chủ tiệm rượu, bởi vì trong lòng gã hiểu rất rõ, nhân viên chính phủ ăn cơm đều là ký đơn, đến cuối năm mới tổng kết thanh toán, mà đến lúc đó, những người ký đơn đều sẽ trở nên mất trí nhớ một cách có chọn lọc.

Tất cả mọi người cơ bản đều đã cơm no rượu say, lảo đảo ra về dưới sự dìu đỡ của nhân viên cấp dưới, Lý Đại Bằng để thư ký đưa ông cụ vào phòng ngủ, còn mình thì lái xe trở về. Lý Đại Điêu trở lại phòng, mặc dù đầu vô cùng đau nhức, nhưng lại càng khát nước hơn, vì thế trong lúc thần trí mơ hồ đã ấn nút chuông gọi phục vụ hô:

- Nước, nước!

Không lâu sau, một làn hương thơm xộc thẳng vào mũi, Lý Đại Điêu gắng sức ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt say khướt lập tức sáng lên, trước mặt là một cô gái ăn mặc thời thượng, khuôn mặt như hoa đào, lớp áo đen mỏng manh để lộ ra làn da trắng nõn mịn màng hoàn hảo, khuôn ngực đầy đặn nhô cao, đôi tất lụa màu đen ôm gọn lấy cặp chân thon dài, tôn lên vẻ gợi cảm mê người.

Ngay cả những người già có già hơn nữa cũng phải động lòng, huống hồ là người già uống rượu?

Cô gái bưng nước đến gần miệng Lý Đại Điêu, chờ đợi lão từ từ uống, Lý Đại Điêu tham lam hớp từng ngụm nước, hai mắt lướt qua khuôn mặt tinh tế của cô gái, ngửi hương thơm toả ra từ trên người cô gái khiến cơ thể lão dần dần nóng bừng, mặc dù không ngừng tự nhắc nhở mình là lão cán bộ, không thể làm trái với tác phong chuẩn mực, nhưng hoả dục trong lòng vẫn khó mà đè nén.

Uống hết một ly nước, cô gái đứng dậy rời đi, Lý Đại Điêu rốt cuộc cũng không kiềm chế nổi, dùng sức mạnh từ dục vọng ôm chầm lấy cô gái, sau đó đè xuống chiếc giường đôi êm ái, cô gái khẽ phản kháng lại nhưng rõ ràng là chẳng thấm vào đâu, dù ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Lý Đại Điêu nhưng cũng không hề cảm thấy không vui một chút nào, trong lòng còn thầm nghĩ: Năm mươi vạn vào tay rồi!

Bãi đỗ xe của khách sạn Giả Nhật, tại một góc khuất có vài chiếc xe đang đỗ, Sở Thiên cùng Trương Vĩnh Quý đang ngồi trong chiếc xe ở chính giữa, hai người đang xem một trận mây mưa sống động truyền đến từ màn hình giám sát, cả hai đều khẽ nhếch mép cười, không thể ngờ lão già Lý Đại Điêu này lại vẫn hung mãnh đến thế, quần chiếc giường như long trời lở đất.

Trương Vĩnh Quý khẽ thở dài, vươn vai vặn cổ nói:

- Không thể ngờ được vở kịch lại đặc sắc như thế, thật sự là đã không phụ công sức của chúng ta. Tối nay không đi bắt đám phần tử súng ống, mà lại đến khách sạn bắt gian, xem ra thực sự không nhầm. Đúng rồi, Thiếu soái, giờ chúng ta lấy tội danh gì để đổ cho lão đây? Cưỡng dâm? Chơi gái?

Sở Thiên khẽ cười nhạt, bình tĩnh nói:

- Tất nhiên là cưỡng dâm rồi! Chơi gái dường như đối với nhân viên chính phủ vẫn chưa có lực sát thương, cùng lắm là bắt giam vài ngày lại được thả ra.

Trương Vĩnh Quý cười cười gượng gạo, sau đó đáp lại:

- Được! Lần này sẽ khiến cho cha con Lý Đại Điêu một vố lớn. Đoạn video này không chỉ phải lập hồ sơ, mà còn phải đem đi cho Thị Trưởng và Bí thư xem qua. Đến lúc đó, thì không chỉ là Lý Đại Điêu phải nhếch nhác thảm hại trở về thủ đô, mà ngay cả Lý Đại Bằng cũng không còn mặt mũi nào để ở lại Thượng Hải rồi!

Sở Thiên chui ra khỏi xe hít thở, gió đêm mang theo không khí tươi mới ập đến, hắn chậm rãi nói:

- Hắn đâu chỉ không thể tiếp tục ở lại, con đường làm quan sau này cũng chấm dứt rồi. Mặc dù chơi gái chỉ là vấn đề tác phong, nhưng hai cha con cùng chơi một cô, lại đủ để bị cán cân đạo đức gõ chết.

Trương Vĩnh Quý chợt cười lên, nói một cách đầy thâm ý:

- Cũng may chúng ta không phải là kẻ thù.

Sở Thiên bước đến chiếc xe màu đen có rèm che cách đó không xa, không thèm quay đầu lại nói:

- Trương Cục trưởng, bắt người đi! Sau khi lấy lời khai của Chung Hồng thì để cô ta rời xa khỏi Thượng Hải, mặc dù chỉ là một phụ nữ ham mê hư vinh, nhưng cũng không nhất thiết vì thế mà khiến cô ta phải mất mạng. Chúng ta, sau khi chết còn phải lên thiên đường nữa đấy!

Sau khi chết lên thiên đường? Trương Vĩnh Quý không nhịn được bật cười, quay đầu nhìn tư thế vẫn mãnh liệt của Lý Đại Điêu, ảo não vỗ đầu một cái, quên mất không hỏi Soái quân đã cho gì vào ly nước mà có thể khiến cho một lão già đã gần bảy mươi như Lý Đại Điêu chống đỡ được lâu như vậy, nhưng đám người Sở Thiên đã đi xa, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, ngay sau đó lập tức phất tay ra hiệu hành động.

Cảnh sát xông vào phòng như sói như hổ, dễ dàng khống chế được Lý Đại Điêu cùng Chung Hồng. Lý Đại Điêu bị quấy nhiễu hưng phấn hoàn toàn mất hết phong thái chuẩn mực, còn vung tay tát cảnh sát mấy cái, gào thét ầm ĩ:

- Tao là do Trung Ương phái đến, cấp bậc còn cao hơn cả Thị Trưởng chúng mày, muốn đấu với tao, mấy đứa chúng mày có là cái rắm gì! Đọ ác với ông đây, lũ chúng mày là cái đếch gì!

Trương Vĩnh Quý rất thức thời dẫn theo mấy phóng viên xuất hiện, ánh đèn flash lập tức chụp lại hết toàn bộ cảnh tượng trước mắt, cũng khiến Lý Đại Điêu tỉnh táo lại, nhìn thấy chính mình trần truồng bị người ta chụp ảnh, vội vàng nghiêm mặt hô:

- Ra ngoài! Ra ngoài!

Trương Vĩnh Quý cười cười không nói không rằng, sai người lấy quần áo khoác lên người Lý Đại Điêu, sau đó thô bạo lôi lão ra khỏi phòng đưa đi, còn Chung Hồng thì uể oải theo sau, mất mặt chút có là gì, có năm mươi vạn so với cái gì cũng tốt hơn!

Mọi chuyện đều như Sở Thiên dự liệu, bất kể là Lý Đại Điêu có nhận tội cường dâm hay không, nhưng trước nhân chứng vật chứng đầy đủ cũng phải á khẩu không nói được gì, mặc dù biết lắp đặt thiết bị giám sát trong phòng thuộc vào chứng cứ phi pháp, nhưng trong lòng lão hiểu rõ, điểm lợi hại thật sự là ở mức ảnh hưởng, vậy nên yêu cầu được nói chuyện với Trương Vĩnh Quý.

Lý Đại Điêu biết Trương Vĩnh Quý là nhân vật mấu chốt, nên đi thẳng luôn vào vấn đề:

- Cậu muốn thế nào?

Trương Vĩnh Quý bưng tách trà, thản nhiên nói:

- Cha con các người rút khỏi Thượng Hải!

Lý Đại Điêu đã hoàn toàn hiểu rõ!

Giữa trưa ngày thứ hai, tại khách sạn Giả Nhật.

Vẫn là căn phòng bao xa hoa tối hôm qua. Vẫn là sơn hào mỹ vị và rượu ngon,

Nhưng người trong bữa tiệc lại không giống nhau, cha con Lý Đại Điêu, Trương Vinh Quý cùng với Sở Thiên.

Nhìn vẻ mặt không sợ hãi của Sở Thiên, Lý Đại Điêu biết mình đấu không lại với người ta, vì thế nhẹ nhàng thở dài, ngửa đầu uống nốt nửa ly rượu còn lại.

Lý Đại Bằng vẫn cứ nhìn chằm chằm Sở Thiên, lạnh lùng phun ra một câu:

- Đê tiện!

Sở Thiên cười cười từ chối cho ý kiến, thản nhiên nói:

- Tôi ngày hôm qua đã nói qua rồi, làm việc bình thường không cần làm căng quá, ngày sau mới có thể gặp lại, nhưng Bí thư Lý lại đường quan rộng mở vó ngựa. Không những trưng thu bến tàu của Soái quân. Còn muốn nhờ sự kiện đấu súng tại phố xá sầm uất mà bố trí tôi vào chỗ chết, tôi sao có thể ngồi chờ chết sao?

Nét tang thương trên mặt Lý Đại Điêu dường như đã làm mất đi vẻ cơ trí, khi nhược điểm không thể lật lại bản án đã nằm ở trong tay kẻ khác, thì ông ta đã không còn nét uy nghiêm của ngày xưa nữa rồi, vẻ cầu khẩn nói:

- Lần này chúng tôi nhận thua rồi. Hai ngày nữa tôi sẽ về thủ đô, nhưng cậu có lưu tình để Đại Bằng tiếp tục đứng ở vị trí Phó bí thư hay không?

- Chính như lời ông nói, việc bình thường không cần làm căng quá, ngày sau mới có thể gặp lại.

Sở Thiên nâng chén rượu lên, kiên quyết lắc đầu: Nguồn truyện: Truyện FULL

- Bộ trưởng Lý, tôi đã để đường lui cho các ông, nếu không chúng tôi đã đem video giao cho Trung Ương hoặc là giới truyền thông rồi, không cần nói đến quy định pháp luật và kỷ luật của Đảng sẽ xử lý các anh như thế nào, nhưng chỉ cần nói đến vấn đề đạo đức đã có thể đập chết các anh, thân bại danh liệt đã đủ nhục tổ tiên rồi.

Lý Đại Bằng giận tím mặt, nắm chặt tay quát:

- Tên khốn này, đúng là đồ đê tiện. Chỉ cần bố đây còn hơi thở, không sớm thì muộn sẽ giết mày! Giết mày!

Sở Thiên sắc mặt âm trầm, cầm chén rượu tạt vào mặt gã. Lạnh lùng trả lời:

- Lý Đại Bằng, mày là cái thá gì? Cũng dám lên mặt với tao? Mày có tin tao ném mày xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn hay không? Dựa vào một chút tài sản kia của cha ông đã muốn "Đồng tước xuân thâm tỏa nhị kiều?". Mày cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi!

Lý Đại Bằng ánh mắt bốc lửa. Muốn xông lên lại bị Lý Đại Điêu giữ lại.

Có lẽ Sở Thiên là nghĩ đến sự tức giận của Bát gia cho nên đối với Lý Đại Bằng mới không thèm nể nang gì mà nói như vậy.

- Tao chưa bao giờ để ý sẽ có nhiều kẻ thù, bởi vì cuối cùng người chết tuyệt đối không phải tao, Lý Đại Bằng, đừng cho là tao không biết hoạt động của mày với Đường Môn. Đều muốn đối phó Soái quân, lần này nhân từ cho mày một cơ hội, không có nghĩa là lần sau sẽ lưu tình! Bỏ xuống cái áo Bí thư làm chính trị thì mày chẳng là cái thá gì hết.

Sau khi nói xong, Sở Thiên uống hết rượu trong chén, liền đứng dậy rời đi.

Trương Vinh Quý nhẹ nhàng thở dài, vỗ bả vai Lý Đại Bằng nói:

- Bí thư Lý, rồng mạnh không đè được rắn địa phương. Thượng Hải là nhà của Soái quân, các ngươi liền nhịn một chút đi, đừng để con đường làm quan và tính mạng đều mất ở Thượng Hải, chuyện bây giờ còn chưa bị vỡ lở, Bí thư Lý còn có thể thăng chức ở chỗ khác đấy!

Thăng chức cái cứt! Lý Đại Bằng khinh bỉ nhìn chằm chằm Trương Vinh Quý, chính mình bị rơi vào nông nỗi hôm nay cũng có quan hệ rất lớn đến tên khốn này, vì thế gã đem tức giận chuyển tới trên người anh ta:

- Cục trưởng Trương, sau khi tôi đi rồi, Thượng Hải cũng không phải là thiên hạ của anh? Anh dường như đã sớm có bất mãn đối với tôi, bằng không hành động tối hôm qua sẽ không nhanh như vậy?

Trương Vinh Quý mặt không biến sắc, thản nhiên nói:

- Trừng ác trừ gian là chức trách của tôi!

***! Lý Đại Bằng tức giận đến sôi máu!

Nhìn thấy Lý Đại Bằng tức giận đến như vậy. Trương Vinh Quý liền chuyển đề tài:

- Hai vị lãnh đạo, Thiếu soái kỳ thật cũng là người thấu tình đạt lý, hắn đối đãi với anh em và bằng hữu còn hơn chính mình. Nếu hai vị không phải kẻ thù, mà là bằng hữu của hắn, tất cả mọi vấn đề khó khăn đều dễ giải quyết thôi.Quan nghe theo. Vũ chiếu nhảy!

Mí mắt Lý Đại Điêu hơi hơi rung, kinh nghiệm nhiều năm quan trường khiến ông ta đúc ra được huyền cơ trong đó, vì thế hạ giọng nói:

- Cục trưởng Trương, Lý Đại Điêu tôi xuất thân từ binh nghiệp. Vốn là người thô kệch nếu có gì xin cứ việc nói thẳng, chỉ cần có biện pháp hóa giải nguy cơ của chúng tôi, Đại Điêu tôi đều đồng ý làm.

Lý Đại Điêu cũng là người thông minh, chỉ muốn kéo mình lên nhưng Lý Đại Bằng chậm chạp một chút. Nhưng cũng kịp phản ứng, thốt ra:

- Ý của cha là bảo chúng ta đầu hàng Sở Thiên? Bảo chúng ta cấu kết cùng hắn làm việc xấu?

Trương Vinh Quý không nói gì. Nâng chén rượi uống cạn.

Lý Đại Điêu lại thấy được hy vọng sinh tồn, hy vọng về con đường làm quan.

Sở Thiên sau khi rời đi cũng không trực tiếp về Vân Thủy Sơn, mà là để lái xe chọn đường đi đến Sơn trang Long Tuyền.

Hắn đã lăn lộn trong nghề lâu như vậy, cũng đã từng làm quen với đủ loại người, duy chỉ chưa có quan hệ lui tới cùng phần tử vũ khí đạn dược. Mình cũng thật không ngờ, bọn họ trở thành hung thủ gián tiếp giết mình.

Đối mặt kẻ thù gián tiếp như vậy, Sở Thiên chắc chắc sẽ không để yên cho bọn họ sống được thoải mái đâu.

Căn cứ vào thông tin tình báo, Sơn trang Long Tuyền chính là một tòa biệt thự màu trắng mang kiến trúc Âu hoá.

Nằm ở ngã tư đường Long Tuyền, trước sau có bốn cửa ra vào, giao thông vô cùng thuận tiện.

Quan trọng hơn là bên trong còn có hai máy bay trực thăng dân dụng, bất cứ lúc nào cũng có thể chạy trốn, có thể thấy được sự giàu có và sự cẩn thận của chủ nhân nơi đây.

Mà chủ nhân của Sơn trang Long Tuyền tên là Vương mặt rỗ, cũng là phần tử vũ khí đạn dược lớn nhất Thượng Hải.

Gã đã từng là công nhân bốc vác tại bến tàu Thượng Hải, sau đó không biết tại sao lại trở hành phần tử buôn súng đạn trên đường.

Bởi vì gã bán súng ống giá rẻ lại đẹp, cho nên rất nhiều người lăn lộn trong giới hắc đạo đều đến mua súng của gã.

Đương nhiên cũng từng bị nhiều kẻ cùng ngành ghen tị mà ám sát, nhưng gã vẫn sống sót đến hôm nay.

Dọc đường không ai nói gì, xe chạy khoảng năm mươi phút, liền tiếp cận được với Sơn trang Long Tuyền, Sở Thiên hé mắt nhìn ra phía bên ngoài, hiện tại mặc dù là ban ngày, nhưng trong sơn trang lại im lặng đến cực điểm, cái gì cũng không rõ lắm, nhưng hắn dám khẳng định, bốn phía sơn trang nhất định có tai mắt, đang giám sát chiếc xe của hắn.

Hắn thò người ra phía trước, duỗi tay đè chặt người lái xe. Thản nhiên nói:

- Không cần tăng tốc. Chỉ cần giữ tốc độ như bây giờ, lái qua đó!

Người lái xe trong lòng là có chút khẩn trương. Anh ta đương nhiên hiểu rõ việc tới thăm hỏi ông trùm vũ khí đạn dược này, nếu làm không tốt sẽ bị chết ngay, nhưng lời nói của Sở Thiên lại làm cho tâm tình của anh ta bình tĩnh trở lại.

Anh ta chú tâm vào việc lái xe, không nhanh không chậm chạy tới trước cửa Sơn trang Long Tuyền. Mà Sở Thiên thì vẫn bình tĩnh như cũ.

Một tòa biệt thự với vẻ bề ngoài nhìn qua rất lớn, tường xung quanh đều rất dày, lộ ra phong cách kiến trúc Tây Bộ ở thế kỷ mười tám. Bên trong tường là đám cây cối um tùm rậm rạp mà im ắng.

Bao phủ là một tầng ánh sáng mờ tối như nước. Một số còi báo động hồng ngoại cũng diễu võ dương, uy nghi đứng ở cửa.

Sau khi mấy chiếc xe có rèm che chạy qua, Sở Thiên từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy, ở cửa sơn trang chợt xuất hiện ra hai người rồi lại lập tức lại ẩn vào bên trong, Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, cầm qua bản đồ kết cấu của biệt thự mà Trương Vinh Quý đưa cho hắn. Nó được vẽ rất cẩn thận, gần như mọi ngóc ngách đều được vẽ ra rõ ràng.

Dù sao cũng liên quan đến tiền đồ của và tính mạng của hắn, cho nên Sở Thiên không thể có sơ suất.

Sở Thiên đem bản đồ phân tích cẩn thận, trong đầu đại khái đã có kế hoạch bước đầu, trên mặt hắn không chút biểu tình, nhưng đầu óc của hắn lại đang xoay tròn. Đem kế hoạch diễn tập giống như trong phim, nếu phát hiện thấy sơ hở. Hắn lập tức tiến hành sửa chữa. Mãi đến lúc có thể vào mà không cần đánh mới thôi.

Đây là thói quen tốt của hắn, Sở Thiên làm việc cho tới bây giờ đều rất thận trọng. Trước tiên phải vạch ra các bước đi, từng khâu từng chi tiết tại các thời điểm, không hề có lỗ hổng, đây cũng là nguyên nhân vì sao vận may luôn chiếu cố hắn, đối với Sở Thiên mà nói, sinh mạng cho tới bây giờ đều rất quan trọng, vì vậy nhất định phải cẩn thận.

Ngay tại lúc xe sắp quẹo vào chỗ rẽ. Ánh mắt Sở Thiên vô tình nhìn thấy một nhà xưởng cũ nát. Nhà xưởng này cách Sơn trang Long Tuyền chừng hai trăm mét. Thông tới nội thành bởi hai con đường, trong lòng của hắn khẽ động, quay đầu đem mục tiêu này dán lên bản đồ, lập tức nói:

- Nếu nơi này chứa vũ khí đạn dược thì sao?

Ánh mắt quét thêm vài lần, vẻ mặt trở nên hơi khiếp sợ: Là nơi tiếp viện hỗ trợ. Nếu chúng ta công kích Sơn trang Long Tuyền. Nhà xưởng có thể xuất động nhân sự vây đánh chúng ta. Hai mặt giáp công, cho dù không thể tiêu diệt chúng ta. Cũng có thể khiến người trong sơn trang Long Tuyền có thời gian chạy trốn.

Sở Thiên gật gật đầu, nhẹ nhàng thở dài:

- Hơn nữa nhà xưởng này nằm ở vị trí đường chính, có xu thế từ trên cao nhìn xuống. Nếu chúng ta có chi viện tới, bọn họ chỉ cần bốn năm tay súng là có thể tiêu diệt hơn trăm người chúng ta. Xem ra Vương mặt rỗ không phải là cái thùng rỗng nha. Cho nên hành động trước hết là phải nắm được cái nhà xưởng kia.

Cô Kiếm sắc mặt hơi chút do dự, mở miệng nói:

- Nhà xưởng có người hay không, có bao nhiêu người cũng không biết. Nếu chúng ta không thể nhanh chóng nắm được nó, Sơn trang Long Tuyền rất nhanh sẽ nhận được tin tức, cho dù Vương mặt rỗ không phái người cứu viện, gã cũng có thể thong dong phòng thủ hoặc là chạy trốn. Như thế nào đều cảm thấy hơi khó động thủ.