Đô Thị Thiếu Soái

Chương 614: Tranh Chấp




Đường Thiên Ngạo quỷ dị xuất hiện tại cửa, vẻ mặt thêm vài phần kiêu ngạo, nhưng sát khí lại nhiều hơn rồi lạnh lùng nói:

- Cha, để con dẫn người đi giết Sở Thiên, con muốn tính tất cả thù mới hận cũ luôn, nghĩ đến tên tiểu tử ngông cuồng kia, con lại tức giận hận nỗi không thể hủy đi xương cốt của hắn, ăn thịt của hắn.

Đường Vinh khe khẽ thở dài,đứng dậy đi đến bên cạnh con trai nói:
- Giết Sở Thiên là chuyện dễ dàng hả? Hơn nữa bây giờ hắn đang bộc lộ tài năng, chúng ta nhịn một chút đi, Thiên Ngạo thói kiêu ngạo của con cũng kiềm chế đi. Lần trước mất một tỷ bốn ở Kinh Thành chính là thiên đại giáo thị, đáng tiếc chúng ta đến bây giờ vẫn chưa tìm ra người giật dây đằng sau.

Nghĩ đến Tàn Đao, Đường Thiên Ngạo liền rùng mình một cái.

Đường Vinh thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nói với Liệt Dực:

- Quản gia Mỹ dẫn bang chúng đánh vào Tô Châu, kết quả trên nửa đường tất cả bang chúng đều bị giết chết, Quản gia Khương cũng mất tích, chắc là lành ít dữ nhiều, Liệt Dực đi Tô Châu, Hàng Châu một chuyến tìm Quản gia Khương, hi vọng là có thể tìm được ông ấy về.

Liệt Dực gật đầu, liền đi ra cửa.

Đúng lúc này, điện thoại của Đường Vinh vang lên, vừa cầm lên nghe trong chốc lát mà giống như là bị sét đánh vậy.

Cho đến khi cúp điện thoại cũng không lấy lại được bình tĩnh.Đường Thiên Ngạo hơi kinh ngạc, hỏi cha:

- Cha, xảy ra chuyện gì rồi hả? Có phải Sở Thiên bắt đầu công kích chúng ta không?

Đường Vinh lẩm nhẩm nói ra vài chữ:
- Vô Túy muốn lấy Sở Thiên.

Đường Thiên Ngạo đờ đẫn:
- Cái gì? Em gái muốn lấy Sở Thiên?

- Đúng vậy, Hoắc Vô Túy muốn lấy Sở Thiên, toàn bộ người của Hoắc gia nửa tháng trước đã biết rồi nhưng không có bao nhiêu người cho là thật, Đường Hoàng vốn đồng ý con gái nội trong vòng nửa tháng sẽ giết Sở Thiên, còn chưa kịp mở miệng thì nghe thấy Soái quân và Đường môn quyết chiến, lại nghe đến soái quân bại ba trận liên tiếp thầm nói trời cũng giúp ta.

- Ai biết đêm qua quyết chiến ở Hàng Châu, Đường Môn trước nay chưa từng thất bại lại thất bại thảm hại, tin này hôm nay tuy chưa truyền đi khắp Thiên Triều nhưng hắc đạo cùng với các chi của Đường Gia đều đã biết, Hoắc Vô Túy tự nhiên cũng biết được tin đồn. Vì vậy sáng sớm liền trịnh trọng tuyên bố, phải lấy cho bằng được Sở Thiên, nếu không sẽ bỏ nhà ra đi.

Đường Hoàng biết con gái bướng bỉnh nên sau khi tát cô hai cái cũng chỉ có thể gượng cười. Suy xét rồi vội vàng gọi điện thoại cho em trai Đường Vinh để thương lượng đối sách, bất luận như thế nào hai nhà Đường, Hoắc đều không thể để Hoắc Vô Túy gả cho Sở Thiên. Hơn nữa vừa mới thất bại trước Soái quân, lúc này lại gả con gái cho hắn, vậy có khác gì so với hòa thân?

Hòa thân, nói một cách thẳng thừng chính là thỏa hiệp, lại càng sỉ nhục.

Hoắc Vô Túy nằm thư thái ở trên sô pha, cũng không dùng cái chết để đe dọa, ngẩng đầu nhìn mẹ cười nói:
- Hòa thân? Hòa thân cổ đại là đem con gái của hoàng đế đi cho kẻ địch chà đạp cầu xin được hòa bình. Con gả cho Sở Thiên là muốn trả thù hắn khiến hắn sống không bằng chết tính chất làm sao có thể giống nhau hoàn toàn.

Đường Hoàng từng ngụm nước, rất lâu sau mới mở miệng trả lời:

- Con có cách gì đối phó với Sở Thiên? Ta thấy hắn khiến con sống không bằng chết mới đúng. Tên tiểu tử đó lòng lang dạ thú, thủ đoạn lại độc ác. Xưa kia, nước Tần chôn sống 40 vạn đại quân của nước Triệu, Sở Thiên cũng giết 40 nghìn bang chúng Đường Môn, con vẫn còn muốn lấy hắn?

Hoắc Vô Túy cười không tỏ rõ ý kiến, tay phải ở trên đùi khỏe khoắn khe khẽ nói:

- Thế nhưng hai nhà Đường, Hoắc cũng không có cách nào để đối phó với Sở Thiên, sao không để con thử xem sao? Dù sao con đã không giữ được trinh tiết với hắn rồi. Chi phí trả thù hắn cũng chỉ nhiều hơn vài lần ở trên giường, mọi người cần gì phải ngăn cản con nhỉ?

Đường Hoàng có vài phần đau buồn, đem tất cả cơn giận gộp lại, uống nước vào bụng nói như đinh đóng cột:
- Đây không phải làm cho người ta chế giễu sao? Đừng nói con không có sức trả thù, chính là có thể đối phó với Sở Thiên. Ta cũng không thể để thân thể của con đem đi trao đổi, đây không chỉ là đánh vào mặt của con, cũng là đánh vào mặt tất cả anh em của hai nhà Đường Hoắc.

Hoắc Vô Túy duỗi lưng, đứng lên hướng về phía gian phòng, vào đóng lại cửa trong chớp mắt , thản nhiên nóí:
- Nói cho mẹ biết, Sở Thiên con quyết định phải lấy.

Sau khi nói xong liền đóng cửa phòng. Cái ly của Đường Hoàng rơi xuống đất vỡ toang cùng với tiếng cửa đóng lại.

Trong mắt ẩn chứa sự đau khổ, đồng thời càng hận Sở Thiên hơn.

Lúc này, người giúp việc đi tới dừng lại ở khoảng cách hai mét sau đó kính cẩn nói:

- Phó chủ tịch hội lập pháp Chân Vô Lương muốn gặp ngài.

Phó chủ tịch hội lập pháp Chân Vô Lương gặp mình làm gì? Chẳng lẽ lại muốn ‘mượn cho hắn ít tiền dùng?’ Người này thường xuyên đi Ma Cao đánh bạc đã tìm mình cần không ít tiền rồi, hôm nay đoán chừng cũng không phải chuyện gì tốt lành.

Đường Hoàng cảm thấy vài phần phiền chán nhưng vẫn phải nhịn cơn tức giận xuống nói:

- Cho anh ta vào đi

Người giúp việc gật đầu đi ra ngoài.

Đường Hoàng sai người quét chiếc ly vỡ đi sau đó ngồi xuống ghế, vừa mới thở chậm vài hơi thì Chân Vô Lương liền đi giày Tây xuất hiện vài phần khí thế.

Hùng hổ ngồi xuống đối diện Đường Hoàng mặt cười nói:
- Hoắc phu nhân, lâu lắm không gặp tất cả vẫn tốt chứ?

Đường Hoàng nhìn Chân Vô Lương, người này càng ngày càng lên cơ rồi, bụng ngực lớn, mặt to, mắt nhỏ.

Trên mặt luôn nở nụ cười gian xảo cho người khác một loại cảm giác tính toán, cho nên đối với lời nói của hắn cũng không thể cảm thấy chân thành bèn từ chối cho ý kiến nói:
- Chủ tịch Chân có việc cứ nói.

Mặc dù biết phu nhân nhà quyền quý ngao mạn vô lễ, nhưng nói như thế nào mình cũng là Chủ tịch Hội Lập Pháp, lại dám không nể mặt mình. Tương lai có cơ hội có cơ hội nhất định phải đem con mụ này đè dưới thân để chà đạp. Tuy rằng ý nghĩ xấu xa nhưng sau khi Chân Vô Lương cười khan hạ giọng nói:
- Hoắc phu nhân lần tôi này đến để chúc mừng bà.

Đường Hoàng nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Chuyện vui ở đâu ra vậy?

Người giúp việc bưng lên hai ly cà phê đặt ở trước mặt bọn họ, Chân Vô Lương cầm ly cà phê nóng bỏng nhấp mấy ngụm.

Nhìn thấy Đường Hoàng bị chính mình treo lên khẩu vị, liền cười bí ẩn, sau đó mới mở miệng nói:
- Tôi đến làm mai, có người thích lệnh thiên kim rồi cho nên để tôi đến đây cầu hôn.

Cơn giận giữ của Đường Hoàng lại dâng trào, cầu hôn? Dạo này làm sao tất cả những chuyện xui xẻo đều đến tìm con gái tôi, nha đầu đó vừa mới hô muốn gả cho kẻ thù xong, bây giờ lại có người đến cầu hôn, đây là thói đời gì đây?

Vì thế gắt gao nhìn chằm chằm Chân Vô Lương, lạnh lùng nói:
- Anh tại sao là người cầu hôn? Chớ không phải Sở Thiên?

Chân Vô Lương giật nẩy người, hô:
- Sở Thiên cũng đến cầu hôn?

Trước đây Sở Thiên mang sợ hãi đến cho hắn. Mặc dù không trực tiếp làm hại đến thân thể, nhưng tay của đứa con thiếu chút bị tàn phế cùng với lúc trước tiến vào gặp được người có vai vế của Lâm gia, đều khiến gã oán hận rất nhiều cũng sinh ra sợ hãi cực lớn. Nếu như hôm nay Sở Thiên cũng đích thân đến cầu hôn chẳng phải là đối đầu với gã?

Nhưng gã lập tức thoải mái, làm sao như vậy được? Hoắc gia với Sở Thiên không đội trời chung.

Nhìn thấy phản ứng này của hắn, cơn giận của Đường Hoàng giảm xuống không ít, bình tĩnh trả lời:

- Nói đi, là vị quý nhân nào vừa ý nha đầu ngốc của ta rồi?

Chân Vô Lương thở phào nhẹ nhõm đáp lại:
- Thiếu Chủ sòng bạc Kim Thạch Macao, Diệp Phi!

Trong lòng Đường Hoàng khẽ nhúc nhích. Hoàng hôn, đến lúc nào cũng vội vàng.

Có giang hồ, thì có tranh chấp.

Hàng Châu hôm sau biến động.
Soái quân dựa theo thỏa thuận tiếp nhận câu lạc bộ giải trí còn chưa bố trí đủ nhân sự

Còn có hơn mười người đàn ông cường tráng xông vào, không chút để ý đến khuyên bảo của san hem Soái quân, đuổi khách mời sau đó tuyên bố do bọn họ tiếp nhận câu lạc bộ giải trí, vẫn ngang nhiên không sợ nói:
- Đây là ý của Long gia!

Anh em Soái quân khịt mũi coi thường, Đường Đại Long ngày đó cũng chính là bại tướng dưới tay của Thiếu Soái.

Cho ông ta mấy lọ màu liền mở phường nhuộm, vì thế chế nhạo đáp lại:
- Không biết là ý của Long gia có ích, hay là mệnh lệnh của Thiếu Soái hữu hiệu, hơn nữa gian phòng câu lạc bộ này dựa theo sự tiếp nhận thỏa thuận mong rằng mọi người nắm rõ.

Vẻ giận giữ lộ trên khuôn mặt của những gã đàn ông cường tráng. Không nói hai lời liền đưa ra vũ khí chém giết anh em Soái quân, tuy họ anh dũng chống cự lại nhưng nhân viên bên trong bãi chỉ có mười mấy người căn bản không thể chống cự có kẻ địch.

Vì thế sau khi chém giết mười mấy phút, toàn bộ anh em Soái quân bị đánh cho mặt mũi sưng tấy, ném ra khỏi câu lạc bộ.

Vương Trung Thiên dẫn mấy chục anh em Soái quân chạy đến, trăm tên đồng lõa với những gã đàn ông cường tráng cũng đến.

Tuy rằng khí quán trường hồng đánh bại Hàng Thũng nhưng Vương Trung Thiên cũng biết tất cả tranh chấp không phải chỉ dựa vào nắm đấm giải quyết, cho nên anh ta kiên trì chịu đựng nhìn bọn đàn ông vạm vỡ cường tráng nói:

- Các ngươi là người của Long gia?

Người đàn ông vạm vỡ dẫn đầu cao ngạo gật đầu, Duy Ngã Độc Tôn trả lời:
- Đương nhiên.

Vương Trung Thiên đem ra thỏa thuận phân chia của Sở Thiên và Đường Đại Long không tỏ rõ ý kiến nói:

- Không ngờ là người của Long gia, chẳng lẽ không biết làm việc như thỏa thuận sao? Thiếu Soái đồng ý cấp cho Long Gia nửa Hàng Châu, giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng câu lạc bộ giải trí này thuộc về Soái quân tiếp quản, tại sao các ngươi muốn gây rối đánh người?