Đô Thị Thiếu Soái

Chương 607-08: Sắp Xếp Trước




Sở Thiên gật đầu, nâng tách trà lên uống, uống cạn tách trà liền hỏi:
- Sư phụ, tương lai sư phụ có nguyện vọng gì ạ? Trụ trì hay cao tăng?

Vị Tăng lắc lư, trà vừa xuống đến cổ họng liền bình tĩnh trả lời:
- Uống một hũ rượu ngon, hát một bài hát mới, một cô gái xinh đẹp, thêm chút muối trắng trong, đưa vào miệng của ta. Đó mới là cuộc sống mà ta mong mỏi.

Không chút khinh miệt, Sở Thiên thậm chí còn cảm thấy kính nể.

Người ở nơi cửa phật, tâm nơi cõi trần cũng cần phải có dũng khí.

Buổi chiều, có nhiều khách hành hương đến làm lễ, liền biến mất trong thiền tự, trong khi đó người phía sau động tụ tập ngày càng nhiều. Gần tối, 800 thanh đao huyền thiết từ Từ Châu được chở tới, khi Sở Thiên bước vào trong động, tinh thần phấn chấn dũng mãnh hừng hực.

Cô Kiếm ở phía ngoài động hóng gió.

Sở Thiên khẽ cười, chắp tay hét lớn:
- Anh em trên đường vất vả rồi, tôi biết anh em đều là người ngày xưa đóng ở Hàng Châu. Lúc trước vì đại cục mà giả vờ thất bại rời khỏi Hàng Châu. Trong lòng anh em cũng không phục, tôi cũng không phục, vì thế lần này tôi cùng anh em trở lại hùng mạnh hơn, bắt buộc phải lấy lại Hàng Châu.

Không ai hò hét, nhưng trong lòng đều âm thầm nói:
- Lấy lại Hàng Châu.

Nhìn ánh mắt của họ là có thể đoán được ý trí chiến đấu của họ, Sở Thiên gật đầu hài lòng. Chỉ vào 800 thanh đao huyền thiết bên cạnh nói:
- Hải ca chỉ huy anh em, dùng đao huyền thiết đánh cho bọn Đường Môn ở Từ Châu răng rơi đầy đất. Quân địch có hơn nghìn người, tôi hy vọng anh em có thể quét sạch Đường Môn ở Hàng Châu.

Vương Trung Thiên quỳ một gối xuống đất, vẻ mặt kiền nghị:
- Không thắng thề không quay về.

800 anh em đều quỳ xuống với cùng một vẻ mặt và ước nguyện.

Sở Thiên khẽ cười, cuộc chiến ngày mai chắc chắn thắng rồi.

Sau khi đi ra khỏi động, Cô Kiếm xuất hiện, vẻ mặt vẫn lạnh lùng thờ ơ. Sớm đã biết đao huyền thiết được vận chuyển đến, ánh mắt có chút khó hiểu liền hỏi:
- Đao huyền thiết tuy lợi hại, nhưng nếu bọn chúng lại trang bị liên nỏ thì trận chiến ngày mai chẳng phải bọn chúng lại như thế chẻ tre.

Sở Thiên lắc đầu cười nói:
- Khả năng sát thương của liên nỏ quá lớn, ngày trước dùng ở trong những trận đấu nhỏ hoặc trong phòng ngự thì không vấn đề gì. Nếu dùng nó trong trận chiến quy mô lớn thì rất dễ dẫn đến sự căm phẫn. Hơn nữa lại không cách nào tiêu diệt được toàn bộ quân Đường Môn. Nếu dùng liên nỏ để đánh nát đường quân cuối cùng.

- Sau này anh em của cả hai bên đều sẽ bị thương tích nặng nề. Tôi dùng liên nỏ đối phó với Đường Môn, Đường Môn cũng dùng liên nỏ để đối phó với Soái quân, khi đó không đơn giản là chém giết nữa, mà là đối phương chết 1000 thì ta chết 800. Có biết tại sao đại chiến thế giới lần thứ hi lại không dùng vũ khí hóa học ở quy mô lớn không? Lý do cũng tương tự như thế.

Cô Kiếm gật đầu.

Đêm khuya vắng lặng, đúng 2h sáng.

Vô số bóng người âm thầm đi vào rừng, hành động của hàng trăm người diễn ra trong lặng thầm tối tăm, kẻ dẫn đầu là Triệu Tử Long của Đường Môn, cũng chính là cháu trai của Triệu Quát. Để gã có thành tích tốt trong cuộc chiến, từ đó lên chức tốt hơn, Triệu Quát đã giao cho gã ta một nhiệm vụ không chút nguy hiểm mà lại vô cùng quan trọng.

Trên đầu Triệu Tử Long thắt một khăn màu đen, bộ mặt đen sì sì đã được sương gió tôi luyện thô ráp hơn cả cát đá, đôi mắt nhanh như chim ưng, đôi tay nổi đầy gân cốt nắm chặt lấy thanh đao, ổn định vững chắc như bàn thạch. Tuy hình thức không được đẹp lắm, nhưng đao pháp lại có thể so sánh với Triệu Tử Long thời Tam quốc.

Sau khi vào rừng, gã mới cho quân dùng đèn đom đóm tiến vào vị trí, loại đèn này ánh sáng nhẹ nhàng không chói mắt, phạm vi chiếu sáng cũng không rộng, vì thế gã không lo lắng có kẻ nhìn vào rừng phát hiện ra ánh sáng. Theo kế hoạch của Triệu Quát, 500 quân tinh nhuệ phân thành 5 nhóm, thay phiên nghỉ ngơi, thay phiên canh gác, cùng lúc xuất quân.

Ánh mắt lạnh lùng của Triệu Tử Quang lướt qua trưởng của các nhóm, chỉ vào thuộc hạ mà bản thân quen thuộc nhất nói:
- Cậu dẫn anh em canh gác nửa đêm, nhớ, không được để lộ. Nhưng nếu có người thì cũng không để cho chúng sống, bất luận là già hay trẻ, phụ nữ hay đàn ông. Kẻ nào biết hành tung của chúng ta, giết không tha, rõ chưa?


Tổ trưởng của các nhóm vội đáp lại:
- Rõ!

Đợi chờ thật gian nan, nhưng cũng rất kích thích. Bởi vì ánh sáng mặt trời trước sau gì cũng phải xuất hiện, trận chiến trước sau gì cũng sẽ diễn ra. Khi chân trời hé sáng, tâm trạng của ai cũng vui vẻ. Ngày mới, bắt đầu mới, hành trình mới, nhưng không ai nghĩ tới cái chết mới.

Ngày 29 tháng 1, đại hung, mọi chuyện không tốt.

Ngày 29 tháng 1, nắng, 18 độ. Trời nắng đẹp, gió nhẹ, trong xanh.

Ai không xem hoàng lịch thì cũng không nghĩ rằng hôm nay là ngày đại hung.

Triệu Khoát hiển nhiên là cũng không xem, ăn xong bữa sáng gã liền bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị. Để che dấu quân mai phục của mình và đánh lạc hướng chú ý của Soái quân, gã không vội cử đệ tử Đường Môn đi ra ngoại ô, mà cho toàn bộ 2000 người đi ra nhà ga. Cho quân chuẩn bị sẵn trận địa nghiêm ngặt để chờ đón Soái quân đến.

Khương Trung có chút ngỡ ngàng nói:
- Triệu đường chủ, cử nhiều anh em đến nhà ga làm gì vậy? Lúc này anh em nên nghỉ ngơi dưỡng sức, huống hồ nhà ga cũng không thích hợp cho việc chém giết. Ngoài một lượng cảnh sát lớn kiểm soát còn có rất nhiều hành khách, ảnh hưởng lớn lắm.

Triệu Khoát khẽ cười, trả lời với thái độ lễ phép:
- Quản gia Khương, dụng ý của tôi chính là không để cho Soái quân nghỉ ngơi dưỡng sức. Chúng ta có 6000 quân, cử 2000 quân đến nhà ga để ngăn chặn Soái quân, cho bọn chúng không được ăn ngon ngủ yên, càng không thể nghỉ ngơi. Chúng ta không chém giết giao chiến, nhưng có thể làm tiêu hao ý chí chiến đấu của bọn chúng.

Ánh mắt của Khương Trung chợt lóe sáng, ông ta hình như đã hiểu được dụng ý của Triệu Khoát.

Triệu Khoát cười nói thêm:
- Đợi đến khi hoàng hôn, anh em lại di chuyển về ngoại ô. Đến lúc đấy 2000 quân sẽ ở lại thành phố nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Còn 4000 quân đã nghỉ ngơi dưỡng sức sẽ xuất trận. Khí thế chiến đấu hừng hực, chắc thắng. Còn 2000 quân trong thành phố trấn áp, cho dù Soái quân có muốn dở trò thì cũng khó thành.

Vừa dứt lời thì Khương Trung giơ ngón cái lên tán thành.

Triệu Khoát tỏ ra rất thích thú với sự tán thưởng của Khương Trung, sau khi cười như hoa mới nói:
- Quảng gia Khương, chiều nay tôi dẫn quân xuất trận, hậu phương phiền ông chỉ huy, nếu được thế thì cho dù ngoài tiền tuyến tôi có xảy ra chuyện gì thì ông cũng có thể đối phó với cục diện chiến đấu, hoặc là giữ, hoặc là cứu.

 

12h trưa.

Nhà ga Hàng Châu, khách đông như nước chảy.

Cảnh sát tuần tra ở xung quanh có chút ngạc nhiên, hôm nay những người đợi trên bến tàu sao lại toàn là những thanh niêm mặt hằm hằm sát khí. Tuy không mang vũ khí, nhưng vẻ mặt hằm hằm của họ dễ dàng nhận thấy bọn chúng đến đây để gây chuyện. Cảnh sát nhíu mày, lập tức nghĩ đến chuyện tiến lại gần hỏi chứng minh thư của bọn chúng.

Còn chưa đi được vài bước thì có một gã vừa ăn uống no say xuất hiện, vẫy tay với bọn chúng. Đợi bọn chúng tới gần mới nói nhỏ:
- Các cậu vui lên tí, hôm nay có việc lớn nhưng không phải ở nhà ga. Vì thế chỉ cần bọn chúng không gây sự trước thì chúng ta không được nhiều chuyện.

Người cảnh vệ trẻ tuổi nhìn liếc qua một lát, hỏi nhỏ:
- Đại ca, có việc lớn gì vậy? Không ngờ lại đem theo nhiều người thế, mấy ngàn người tay đều quấn băng vải đen.

Tên đại ca vỗ vào đầu viên cảnh sát quát mắng:
- Tôi chẳng phải đã nói rất rõ rồi sao, hai bang phái chiều nay sẽ quyết chiến ở ngoại ô Hàng Châu cho đến chết. Tụi bay chỉ biết ăn uống no say, trêu ghẹo đàn bà con gái, việc lớn thì không gánh vác cùng tôi, còn muốn đại ca tôi chùi mông cho các người à.

Vài tay cảnh sát tuần tra cười lớn.

Ai mà biết được tay cảnh sát trẻ tuổi xoa xoa cái đầu bị vỗ đau lại hỏi tiếp:
- Trung ương chẳng phải có quyết định phải đảm bảo an ninh trật tự ở Hàng Châu, có môi trường an cư lạc nghiệp cho nhân dân sao? Sao bây giờ lại cho hai bang phái đánh nhau? Vậy bọn họ phái chuyên viên đến Hàng Châu làm gì?

Hai câu hỏi cuối cùng của tên cảnh sát tuần tra trẻ tuổi, nếu để Đường Vinh nghe thấy thì chắc chắn ông ta sẽ đoán ra việc gì đó, nhưng đối với một tay đại ca của khu vực thì lại coi tay cảnh sát này thích xen vào chuyện người khac, cả đến việc trung ương và chuyên viên cũng huyên thuyên được. thế là lại vỗ đầu hắn nói:
- Tiên sư, đừng hỏi nhiều nữa, mau đi trực đi.

Đợi cảnh sát đi khỏi, tên đại ca mới tự trả lời:
- Tên nhóc, mày cũng còn non nớt quá. Việc đó mà cũng hỏi được, lẽ nào không biết đó là trò của trung ương? Đánh đi! Cho bọn chúng đánh nhau đi! Đợi bọn chúng đánh xong, chết gần hết, rồi lại đi tìm những kẻ chưa chết tính sổ.

2h chiều.

Soái quân cuối cùng cũng xuất hiên, người dẫn đầu là Quang Tử!

Từ trên đoàn tàu dài đi xuống hầu như đều là anh em Soái quân. Trên đầu đều quấn khăn màu đỏ, vì thế rất gây sự chú ý. Đứng đợi hàng giờ ở nhà ga, đệ tử Đường Môn xông ra. Vài nghìn người khiến cho nhà ga tắc nghẽn như là tết, hai bên đều trừng mắt khiêu khích.

Không có vũ khí lại không được đánh nhau, vì thế chỉ có thể dùng ánh mắt mà miệt thì đối thủ. Khi hai bên đang giăng co thì hàng trăm cảnh sát ập đến, yêu cầu hai bang phái giải tán để khôi phục công tác bình thường của nhà ga. Ai biết được Đường Môn vừa quay đi thì lại đứng ở trước cửa chặn Soái quân. Nói tóm lại là không cho bọn họ tự do hành động.

Anh em Soái quân hình như đã biết trước sẽ xảy ra chuyện này nên cũng không nóng giân, để cho Đường Môn mặc sức đi đi lại lại. Cảnh sát tức giận cũng chẳng có cách nào khác, chỉ có thể để cái phòng chờ rộng lớn cho mấy ông tướng, dù sao thì sau khi hoàng hôn thì cũng chẳng còn mấy ai sống sót nữa, coi như là làm chút việc tốt để tiễn bọn chúng lên đường.

Để cho hai bên không xảy ra xung đột, cảnh sát phân chia hai bên tách nhau ra, bên trái là Đường Môn, bên phải là Soái quân. Còn hàng trăm cảnh sát thì cầm vũ khí đứng ở giữa, nếu bên nào gây chiến trước thì ra lệnh bắn chết luôn.

Đợi hai bên yên ổn thì đội trưởng đội cảnh sát mới nói lớn:
- Tôi biết hai bên các anh có ân oán muốn giải quyết, nhưng nhà ga không cho phép các anh gây sự ở đây. Điều đó không chỉ làm mất mặt Hàng Châu, mà cũng sẽ mất cần câu cơm của chúng tôi. Nói cho các anh biết, kẻ nào làm mất cần câu cơm của chúng tôi, chúng tôi sẽ lấy mạng kẻ đó trước.

Quang Tử lười biếng ngồi dựa vào thành ghế nói:
- Chính phủ à, anh cũng nhìn thấy rồi đấy, không phải bọn tôi muốn gây chuyện, mà là bọn chúng chặn chúng tôi lại không cho chúng tôi đi. Chúng tôi cũng là những công dân tuân thủ theo pháp luật, lo giữ việc nhà cũng là trách nhiệm của chúng tôi, nhưng giờ đây đến ở Hàng Châu cũng khó mà bước đi nửa bước.

Không đợi cảnh sát trả lời, tên cầm đầu Đường Môn liền lạnh lùng nói:
- Chính vì cuộc sống yên ổn của nhân dân Hàng Châu nên mới không cho chúng mày đi lung tung làm cho hoa cỏ sợ hãi. Đợi đến khi hoàng hôn bọn tao sẽ hộ tống bọn mày ra ngoại ô. Nhưng bây giờ thì không được. Yên tâm đi, bọn tao sẽ ngồi cùng với chúng mày.

Quang Tử cười lớn, liếc nhìn vẻ mặt ngạo nghễ của tên cầm đầu Đường Môn điềm tĩnh nói:
- Chúng mày đã kiên quyết như vậy thì bọn tao cũng sẽ ngồi đây đến lúc hoàng hôn. Nhưng bọn tao cũng nói cho bọn mày biết trước, hôm nay chúng ta ngồi đây hao tổn sức lực, trước 7h thằng nào dám đi ra khỏi đây ông mày vặn cổ.

Lần này thì đội trưởng cảnh sát nói, khóe miệng cười, đưa tay ngăn lại lời nói của tên cầm đầu Đường Môn:
- Vậy thì như thế đi, trước 6h không ai được phép ra khỏi đây, cũng không được phép gây chuyện. Đợi đến sau 7h chúng tôi hộ tống các anh lên đường.

Tên cầm đầu Đường Môn gật đầu, nhiệm vụ của gã là không cho Soái quân nghỉ ngơi, vì thế ngồi không ở đây cũng là một phương pháp tốt. Dù sao bọn chúng không ăn không ngủ, lại lời ra tiếng vào giằng co, hơn 3000 quân Soái quân cũng sẽ đứng ngồi không yên, cho dù không bị cảnh sát bắn chết thì đến lúc quyết chiến cũng mệt mỏi không chịu nổi.

Nhìn thấy tên cầm đầu Đường Môn như thế, Quang Tử liền dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Đệ tử Đường Môn thấy vậy liền nói chuyện bàn tán ầm ầm, ồn ào đến mức cảnh sát cũng phải nhíu mày. Anh em Soái quân thì không vấn đề gì. Từ trong túi lôi ra bông nhét lỗ tai, cả thế giới như trở nên yên tĩnh lạ thường.

Tên cầm đầu Đường Môn biến sắc, vẫy tay ra hiệu cho thủ hạ nói to hơn, chẳng bao lâu cả căn phòng ồn ào như tiếng lợn rống. Nhưng Soái quân thì vẫn ngủ ngon lành, huống hồ bên cạnh có cảnh sát canh chừng hộ, tin rằng Đường Môn cũng không dám đánh lén.

Tiếng ồn ào của Đường Môn không làm ảnh hưởng gì đến Soái quân, nhưng lại làm cho hàng trăm cảnh sát tức tối. Mấy cảnh sát tay cầm súng đến run rẩy vì tức tối. Đội trưởng cảnh sát tức đến mức không kiềm chế được liền đứng dậy chĩa súng vào tên cầm đầu Đương Môn hét lớn:
- Lũ khốn câm mồm lại, ồn ào chết đi được.

Nhìn khẩu súng đen sì sì và đôi tay run rẩy tức tối của đội trưởng đội cảnh sát, tên cầm đầu Đường Môn liền giơ tay ra hiệu cho quân yên lặng. 2000 quân thấy báo hiệu liền im bặt, cả thế giới lại trở nên yên ắng. Thậm chí chính bang phái Đường Môn vừa cố tình làm náo loạn nhưng bản thân bọn chúng cũng không chịu nổi.

Đội trưởng đội cảnh sát bớt tức giận lạnh lùng nói:
- Ra lệnh cho quân im lặng chút, không thì để bọn tôi tức lên là không kiềm chế được ngòi súng đâu. Đến lúc đó 2000 quân của anh sẽ trở thành 2000 xác chết đấy. Không tin thì cứ thử đi. Chúng tôi nhận được lệnh, kẻ nào gây chuyện giết không tha.

Cùng lúc đó, anh ta ra lệnh cho 2 cảnh sát khóa chặt cửa lại.

Nhìn vũ khí chết người của cảnh sát, quân Đường Môn chỉ còn cách im lặng.

Quang Tử và các an hem Soái quân ngủ ngon lành. Họ biết rằng chỉ cần ngủ khoảng 2 tiếng là tinh thần của anh em lại khôi phục lại. Đến lúc đó thừa sức đánh lại Đường Môn. Đôi mắt lim dim liếc qua tên cầm đầu Đường Môn, Quang Tử khẽ lắc đầu, sắp phải bước vào cửa diêm vương lại còn không biết gì, đúng là hài.

Gần 5h, Quang Tử và anh em tỉnh dậy, thấy bọn Đường Môn đang gặm bánh bao liền rút điện thoại ra gọi, nói vài câu rồi ngắt máy. Không lâu sau, có người gõ cửa đem cơm vào. Cảnh sát nhìn nhau một lát rồi cho phép vào.

Dù sao thì đây cũng là bữa cơm ngon cuối cùng của người ta.

Tên cầm đầu Đường Môn ngỡ ngàng, khắp Hàng Châu đều là thiên hạ của Đường Môn, ai dám đưa cơm cho Soái quân. Hơn nữa bọn chúng đã sớm đi khắp các cửa tiệm ra lệnh cấm không được phép bán cơm cho Soái quân nếu không sẽ không tha cho. Đã dọa đến thế rồi mà vẫn có kẻ dám mang cơm cho Soái quân sao?

Khi cơm được mang vào, Quang Tử còn ra oai mở hộp cơm ra, đùi gà xương sườn, còn có thêm bát canh gà, bữa cơm đầydinh dưỡng khiến mọi người há hốc mồm. Đường Môn muốn tìm ra dấu hiệu là nhà hàng nào bán cơm cho Soái quân, nhưng không có dấu hiệu nào để phát hiện.

Quang Tử cũng biết đối nhân xử thế, liền ra lệnh mang cơm cho cảnh sát. Đội trưởng đội cảnh sát từ chối nhẹ nhàng rồi thì cũng nhận lấy, dù gì thì cũng nửa ngày canh gác không ăn gì rồi. Thế là cùng Soái quân ăn uống, chỉ có Đường Môn là ăn bánh bao uống nước lã.

Một tên đệ tử Đường Môn nói khẽ:
- Đại ca, hay là chúng ta cũng gọi cơm ăn đi.

Vài tên thân tín cũng mở mắt trừng trừng nhìn tên cầm đầu.

Dù sao thì cũng đã ngồi hai tiếng đồng hồ, mùi thức ăn thơm ngào ngạt của bên kia xông vào mũi.

Tên cầm đầu Đường Môn thầm chửi rửa cửa hàng cơm đã cung cấp đồ ăn cho Soái quân, phải tìm ra bằng được cái cửa hàng đấy, rồi đánh tan nát bọn chúng ra. Đồng thời cũng bất đắc dĩ gọi điện cho Triệu Khoát, đương nhiên không dám nói sự việc làm ồn bị thất bại. Dù gì thì vài tiếng nữa bọn Soái Quân cũng chết, có làm phiền toái đến tinh thần và sức lực của bọn chúng cũng không quant trọng.

Triệu Khoát nghe xong tình hình cũng có chút ngỡ ngàng, nhưng trước đại chiến cũng không thể nghĩ được nhiều đến thế, sức lực của gã toàn bộ đặt vào 4000 quân kia, còn đối với 2000 quân ở nhà ga thì tỏ ra rất thiếu kiên nhẫn. Sau khi nhắc nhở bọn chúng phải theo sát và làm phiền Soái quân thì cho phép quân Đường Môn gọi cơm ăn.

Có sự cho phép của Triệu Khoát, tên cầm đầu Đường Môn liền gọi cho một nhà hàng, hành động này đã khiến cho đệ tử Đường Môn phấn chấn. Không bao lâu cũng có người mang cơm đến, có thịt gà thịt vịt, trứng, cũng có canh xương. Thế là cũng bắt đầu ăn uống. Đương nhiên bọn chúng cũng không thèm mời cảnh sát.

Thấy bọn chúng ăn uống tưng bừng, Quang Tử lộ vẻ cười khểy.

Trong phòng riêng xa xỉ ở câu lạc bộ tư nhân.

Đường Đại Long dựa vào ghế nghỉ ngơi, thêm chút sức lực thì thêm phần chiến thắng. Đột nhiên có tiếng gõ cửa liền nói:
- Vào đi!

Bang chủ Phi Long - Triệu Hiến bước vào.

Ánh điện trong phòng sáng rực rỡ, nhưng cái vẻ lạnh lùng của Đường Đại Long khiến cho người ta có một cảm giác âm u lạnh lẽo. Dường như trên người hắn bao phủ một luồng khí hắc ám âm u. Cho dù là Triệu Hiến thì khi tiếp cận gần Đường Đại Long, trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi liền có thái độ cung kính.

Năm ngón tay phải của Đường Đại Long cầm phi tiêu chơi, như thể chẳng bao giờ biết mệt vậy. Phi tiêu cắm thẳng vào tường, rồi sau đó mới nói:
- Chuyện làm thế nào rồi?

Triệu Hiến lễ phép nói:
- 2000 quân đã ăn xong đồ ăn của chúng ta.

Đường Đại Long khẽ cười, tay trái đưa phi tiêu lên, trúng đúng vào tâm của sau cánh cửa.