Đô Thị Thiếu Soái

Chương 580: Khai Chiến Sắp Tới




Hoa viên Lâm gia, ngôi nhà nhỏ bên hồ.

Khi Sở Thiên được Tô Dung Dung đưa đến bên hồ, từ xa đã nhìn thấy bóng lưng Tô lão gia đưa lưng về phía mặt trời buổi trưa. Tóc mai thêm sương khiến cho người ta nhìn thôi cũng đã thấy sợ, khí chất danh gia vọng tộc, kết hợp với thân hình đẹp đẽ và cao to, thực sự có sức thu hút.

Năm tháng chỉ khiến ông thêm thăng trầm chứ không khiến ông già đi.

Khi còn cách ông khoảng 5m, Tô lão gia đã nghe thấy tiếng bước chân, nhẹ nhàng quay người lại, thấy hai vãn bối đang đi về phía mình, gương mặt uy nghiêm liền hiện lên ý cười, sau đó nói với giọng không cho người khác cự tuyệt:

- Sở Thiên đến đây, Dung Dung đi chuẩn bị bữa ăn.

Tô Dung Dung le lưỡi với Sở Thiên, quay người đi vào biệt thự.

Còn Sở Thiên thì bước đến bên cạnh ông, lễ phép nói:

- Lão gia! Dạo này ông có khỏe không?

Tô lão gia gật đầu, ánh mắt hòa nhã nhìn Sở Thiên vẫn bá đạo ngang ngược như trước, sâu xa trả lời:

- Lão già này vẫn còn sống được thêm vài năm nữa, vì vậy ta cần phải tranh thủ lúc vẫn còn có sức giày vò làm một số cơ sở cho lớp trẻ, nếu không sau này muốn giày vò cũng không được.

Sở Thiên cười nhẹ, cung kính nói:

- Lão gia sẽ sống khỏe mạnh mãi mãi.

Tô lão gia chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói thẳng vào vấn đề:

- Hai bang xã hội đen ở Hongkong vẫn cân sức cân tài, chính giới lẫn thương giới cháu lại đắc tội với hội lập pháp và Hoắc gia, ở Hongkong dường như cháu đã làm một số việc khiến cho cả thế cục bị đảo lộn, nước cờ này của cháu không nóng không lạnh, dụng ý là thế nào?

Dưới ánh mắt sắc bén của ông, Sở Thiên từ đầu đến cuối không dám có chút giấu diếm, không chút do dự nói ra nội tình:

- Hắc Dạ hội đã quy thuận Soái quân, Đông Hưng hội sau khi mất lão đại Triệu Bảo Khôn, Ngọa Để Ca do cháu sắp xếp tạm thời tiếp quản, vì vậy bề ngoài là ngang tài ngang sức, nhưng trên thực tế, toàn bộ đều do cháu nắm giữ.

Tô lão gia không hề kinh ngạc, quét mắt nhìn Sở Thiên hỏi:

- Tại sao lại thu lại hoàn toàn Đông Hưng hội? Mặc dù F Ca là người của cháu nhưng cháu không sợ gã khi nắm giữ quyền lâu không nỡ bỏ vinh hoa phú quý đã có sao? Đến lúc đó lại nuôi hổ gây họa, quay lại cắn mình không phải sẽ rắc rối sao?

Sở Thiên mỉm cười, trong lòng như đã định trước trả lời:

- Lão gia cứ yên tâm, cháu làm việc luôn chừa lại đường lui, sau lưng gã còn có quân cờ ẩn, nếu như gã trung thành làm việc cho cháu, cuộc sống của gã sẽ trôi qua êm đềm, nhưng nếu gã trở mặt không nhận người, cháu đảm bảo gã còn chết thảm hơn Triệu Bảo Khôn.

- Hai bang sở dĩ không thể hợp nhất, chủ yếu là vì lo nó sẽ bị đưa vào đầu sóng ngọn gió, ông cũng biết, Hongkong mặc dù có thể đâm Đường môn một nhát sau lưng, nhưng cũng là một miếng thịt bên miệng Đường Môn, nếu như bị Đường Môn phát hiện cháu khống chế toàn bộ xã hội đen ở Hồng Kông, không đến 3 ngày, tinh nhuệ Đường Môn sẽ ập đến, đến lúc đó thì rất nguy hiểm.

Tô lão gia cười sảng khoái, vỗ vai Sở Thiên, khen:

- Thanh niên, suy nghĩ cũng sâu xa, xem ra đã trưởng thành không ít, vậy hai giới chính thương sẽ điều chỉnh thế nào, đắc tội bọn họ, cho dù cháu có khống chế toàn bộ xã hội đen ở Hongkong, khi làm việc cũng phải bó tay.

Trong lòng Sở Thiên sớm đã có đối sách, vì vậy nói thẳng:

- Lão gia không cần lo lắng, việc bắt cóc làm cháu có được sự ủng hộ của Lý gia. Mà khắp cả giới kinh doanh Hongkong, Lý gia chính là long đầu. Khi thời cơ thích hợp bày ra quan hệ cùng Lý gia. Giới kinh doanh há lại có thể là địch với cháu?

- Về phần chính giới cũng không cần nói, Lan bà bà gánh nửa giang sơnn!

Tô lão gia tử nhẹ nhàng thở dài, từ đáy lòng khen ngợi:

- Sở Thiên, cháu thật sự trưởng thành, cũng không uổng phí sự chú ý của chúng ta, lần này ông muốn xuống phía Nam và khu vực Tam Giác Vàng, chính thức công khai ủng hộ cháu phía sau từ Tô gia. Mặc dù không thể giúp cháu thống nhất giới xã hội đen cả nước nhưng cũng làm giảm bớt không ít chướng ngại về chính trị.

Sở Thiên biết đây là điều rất quan trọng, cảm động đáp lại:

- Cảm ơn ông!

Tô lão gia tử cười hiền lành, thản nhiên nói:

- Chuyện ở Hongkong xong. Cháu cũng nên trở về thủ đô chuẩn bị chiến tranh rồi, Đường Môn có địa vị như bây giờ, không phải dựa vào sự thổi phồng, cháu có thể bỏ qua ba chị em Đường gia, có thể làm nhục Đường Thiên thậm chí không nhìn Đường Kiến Quốc nhưng không được bỏ qua Đường Vinh.

Hiển nhiên, Đường Quang Vinh là con trai Đường Kiến Quốc. Là lão đại của Đường Môn.

Sở Thiên gật đầu, trịnh trọng trả lời:

- Ông cứ yên tâm, cháu chưa bao giờ khinh thường bất kẻ đối thủ nào, bởi vì chỉ cần sơ sẩy một chút cũng dẫn đến cái chết, chờ sau khi mọi chuyện ở Hongkong hoàn tất, cháu sẽ trở lại thủ đô chuẩn bị chiến tranh.

Lại không hiểu hỏi:

- Chỉ có điều các nguyên lão ở Trung Nam Hải đè nặng, Đường Môn có nhanh khai chiến như vậy không?

Nói tới chuyện trong quan trường, Tô lão gia tử ý vị thâm trường cười cười:

- Quyền lực cao tầng cũng có phân tranh lợi ích, Đường Môn nhìn thấy ông chống đỡ cháu, cũng báo ra lão ngoan đồng làm đối trọng với ông. Dùng phương pháp kim châm, khoác lên vẻ ngoài cao thượng, nhưng lại châm chích bôi xấu đối phương làm mất uy tín chính trị nhằm làm mất chỗ dựa của cháu. Đây chính là lúc cháu cùng Đường Môn khai chiến máu chảy thành xông.

- Đơn giản mà nói, nếu như Đường Môn chưa từng có chỗ dựa cứng rắn, Chủ tịch và Thủ tướng sẽ nhớ tới tình nghĩa trước kia mà nghiêng về phía cháu, nhưng lại chạy ra một vị nguyên lão cho thấy thái độ ủng hộ Đường Môn, Chủ tịch cùng Thủ tướng cũng không muốn đắc tội với hai bên, cuối cùng sẽ đem chúng ta lôi ra khỏi trung tâm vụ việc, lại để cho thủ hạ giày vò nhau sống chết.

Sở Thiên bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, bản thân đã quá chủ quan xem thường người khác. Xem ra phải sớm chuẩn bị kế hoạch trở lại Thủ đô, tránh để Đường Môn đánh cho trở tay không kịp, sắc mặt trở nên vài phần ngưng trọng, nhàn nhạt đáp lại:

- Được! Chờ cháu tiêu diệt đặc công Triều Tiên sẽ nhanh chóng trở về Thủ đô tọa trấn.

- Đặc công Triều Tiên?

Tô lão gia tử ngạc nhiên, lập tức hỏi:

- Sao cháu lại trêu chọc phải đặc công Triều Tiên?

Sở Thiên không dám giấu diếm, đem chân tướng sự việc nói ra.

Tô lão gia có vài phần bất lực, nhẹ nhàng thở dài:

- Một lớp đã san bằng, một lớp khác lại nổi lên... Nhưng việc đã đến nước này nhiều lời cũng vô ích, dựa theo phương pháp của cháu tiêu diệt bọn chúng cũng là lựa chọn rất tốt, đến lúc đó ông sẽ giúp cháu kiến tạo chút ảnh hưởng .

Sở Thiên vội vàng gật đầu cảm ơn.

Tô lão gia tử lại nhàn nhạt mở miệng:

- Tối đa nửa tháng, ngày tuyên chiến sẽ tới.

Sở Thiên hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu hỏi thăm:

- Vì sao?

Tô lão gia nhẹ nhàng mỉm cười, ý tứ sâu xa nói:

- Hai tuần nữa, Chủ tịch sắp mấy người chúng ta ra nước ngoài du lịch, đây là tín hiệu nhắc nhở chúng ta đừng có chõ mõm vào chuyện này, chờ sau khi chúng ta rời khỏi, liền để cho các cháu đánh giết sống còn. Nhưng là, Sở Thiên cháu phải nhớ kỹ, huyết chiến chém giết có thể, nhưng phải có mức độ.

- Mặc dù nói bỏ mặc các cháu sinh tử quyết chiến, nhưng cũng không tỏ vẻ Trung Ương để tùy ý các cháu làm xằng bậy. Nếu như huyên náo quá lớn mà không thể vãn hồi. Trung Ương sẽ động thủ tiêu diệt toàn bộ, đừng nhìn Soái quân cùng Đường Môn binh hùng tướng mạnh. So với Trung Nam Hải, đại đội cảnh sát vũ trang thành phố đủ để san bằng. Các cháu giết Thiên Lang, diệt Nặc Đính, phá bắt cóc cống hiến cho quốc gia. Nhưng thành thật nói cho cháu biết, ngàn vạn đừng tưởng rằng có chút công lao có thể đắc chí, thậm chí cùng Trung Ương cò kè mặc cả, công lao lớn hơn nữa cũng không có thể đụng vào điểm mấu chốt của Trung Ương, nếu không chỉ vài ba năm sẽ trở thành vật hi sinh cho mục đích chính trị.

Sở Thiên biết Tô lão gia tử không có nói ngoa. Lăn lộn xã hội đen bình thường có thể diễu võ dương oai, dựa vào các mối quan hệ để tồn tại.

Nhưng đến khi Trung Ương đối phó, mạng lưới quan hệ cho dù không cầm chân ngươi, cũng sẽ biến mất rất xa, để bản thân phơi ra trước họng súng đen xì.

Nghĩ tới đây, Sở Thiên hiện lên tia cô đơn, cảm khái:

- Xem ra cơ sở tồn tại của xã hội đen là bạo lực, nhưng nhiều bạo lực hơn nữa cũng không cách nào chống lại với lực lượng quốc gia. Hiện tại chỉ có hai con đường: một là ăn mòn quyền lực quốc gia. Hai là xã hội đen được xã hội tán thành.

Tô lão gia tử gật đầu, tán dương lần nữa nói:

- Sở Thiên, cháu thật sự trưởng thành rồi, trước kia tư tưởng của cháu bó hẹp trong cực hạn hắc đạo cùng quan trường. Hôm nay, lại nói chuyện với cháu, cháu đã có thể đứng ở góc độ cao đối đãi vấn đề chính trị, thanh niên nên rèn luyện cho tốt về sau sẽ có nhiều thành tựu.

Sở Thiên mỉm cười đáp lại:

- Cảm ơn ông đã nhắc nhở!

Kế tiếp hai người lại nói về mấy chuyện nhỏ nhặt, hơn nửa giờ sau mới kết thúc. Tô Dung Dung cũng vừa tới gọi hai người trở về ăn cơm. Tô lão gia tử vỗ vai của hắn, cười vang nói:

- Đi, đi ăn cơm. Bằng không thì con bé Dung Dung kia lại tức giận!

Sau khi nói xong liền đi về phía biệt thự.

Sở Thiên nhanh chóng theo sau.

Gần hai giờ mới ăn xong, Tô lão gia tử cùng hàn huyên với Lan bà bà một chút, sau đó lại lên xe đi Macao, mà Sở Thiên cũng cáo từ chuẩn bị trở về. Hôm nay Tô lão gia đã tiết lộ cho mình tin tức rất quan trọng. Bản thân cần phải tìm một chỗ yên tĩnh suy nghĩ sắp xếp từng đường khẩu chuẩn bị chiến tranh. Chính như như lời lão gia nói, là liều mạng mà chém giết.

Vừa mới khởi động chiếc xe, Lâm Thiếu Khôn xuất quỷ nhập thần xuất hiện, gõ vào cửa kính xe.

Sở Thiên thò đầu ra cười nói:

- Bác Lâm có chuyện gì à?

Lâm Thiếu Khôn chần chờ một lát, cuối cùng vẫn mở miệng:

- Lần trước cháu nói chuyện cổ phần công ty, bác suy nghĩ cũng đưa ra ban giám đốc thảo luận, tất cả mọi người cảm thấy có thể đạt thành hiệp nghị với cháu. Nhưng cháu phải cam đoan phải khống chế được cổ phần mới cùng hợp tác với Lý gia, nếu như có thể, cháu hãy tới Bất động sản Thịnh Thế làm thủ tục!

Còn tưởng rằng phải tốn chút công sức với Lâm Thiếu Khôn, không ngờ lại dễ dàng như thế, điều này khiến Sở Thiên hơi nghi ngờ, nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu, bình tĩnh mở miệng đáp lại:

- Bác Lâm yên tâm, từ trước đến nay Sở Thiên nói được thì làm được, nếu sau khi khống chế cổ phần không kéo được Lý gia hợp tác thì cháu sẽ bồi thường tất cả tổn thất.

Lâm Thiếu Khôn nhẹ nhàng thở dài, thản nhiên nói:

- Hy vọng hợp tác vui vẻ!

Sở Thiên bắt lấy tay ông ta, cười đáp lại:

- Cam đoan hợp tác vui vẻ!

Một sự kiện cải biến sự phân bố bất động sản ở Hongkong cứ như thế được bắt đầu. Lâm Thiếu Khôn sở dĩ quyết định hợp tác cùng Sở Thiên, ngoại trừ cảm thấy tài chính rót vào Lý gia hấp dẫn. Hơn nữa ông nhìn thấy thái độ Lan bà bà cùng Tô lão gia tử đối với Sở Thiên rất tốt. Ông ta đoán rằng Sở Thiên không phải vật trong ao, liền cược tất cả tương lai của mình vào người hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Sở Thiên đang muốn rời đi, chợt nhớ tới một việc, quay đầu lại nói:

- Bác Lâm, phiền bác nói cho Lâm Vũ Định nếu phế tay ông ấy còn chưa đủ lần sau sẽ phế chân hắn. Têu tiền không sai nhưng không thể vì 200 vạn của Hoắc gia, để cho cháu thiếu chút nữa mất đi quả tàng nhung cứu người.

Lâm Thiếu Khôn biến sắc, nghiến răng nghiến lợi mắng:

- Súc sinh kia.

Trở lại hoa viên bí mật, Sở Thiên không nghỉ ngơi mà chạy đi tới thư phòng. Mở ra mấy cái cameras cùng màn chiếu, cũng thông qua mấy cái điện thoại tiến hành hội nghị trực tuyến. Một lát sau, ánh mắt Phàm Gian cùng Phương Tình rất kinh ngạc, vẻ mặt ngưng trọng. Dù sao đây là lần đầu tiên Sở Thiên yêu cầu họp với bọn họ.

Sở Thiên không khách sáo, đi thẳng vào vấn đề:

- Đường Môn sẽ khai chiến.

Đám Phương Tình kinh dị, tất cả đồng thanh hỏi:

- Khi nào?

Sở Thiên bình tĩnh mở miệng:

- Trong vòng hai tuần lễ.

Mọi người lại kinh ngạc hỏi:

- Nhanh như vậy?

Bọn họ đối với việc Soái quân cùng Đường Môn Nam Bắc chiến đấu cũng không có gì lạ. Nhưng thật không ngờ lại đến nhanh như thế. Tất cả mọi người cho rằng phải chờ hai ba năm, khi binh hùng tướng mạnh bố trí thỏa đáng mới tiến hành. Cho nên không có bất kỳ người nào nghĩ tới Đường Môn sẽ khai chiến. Mà ngay cả Phương Tình luôn chú ý đến động tĩnh của Đường Môn nghe Sở Thiên nói cũng giật mình.

Sở Thiên thở dài, lời nhắc nhở của Tô lão gia tử quả nhiên có tác dụng cực lớn, nếu như trong cao tầng Soái quân đều không có bất kỳ ý thức khai chiến Đường Môn, lúc thức tỉnh cũng đã chạy xa ngàn dặm, xem ra lời ông rất đúng sống yên ổn cũng phải nghĩ tới lúc gian nguy, lập nói:

- Chị Tình. Gần đây Đường Môn có cử động gì không?

Phương Tình rõ tình như lòng bàn tay, nên khi Sở Thiên hỏi nhanh chóng trả lời:

- Đường Môn vẫn rất yên tĩnh, Soái quân cũng không có xung đột với bọn họ. Bất quá mấy ngày gần đây Đường Môn có chút điều động, không ít đệ tử Đường Môn xuất phát đi về hướng Giang Tô, nhưng cũng không có trực tiếp tiến vào Từ Châu.

Sở Thiên trong lòng khẽ động, Từ Châu là nơi văn hóa Hán bắt đầu. Là quê quán Lưu Bang, Hán triều khởi nguyên, là nơi Nam Bắc giao nhau. Là chìa khoá Bắc Quốc, cửa vào Miền nam, từ trước đến nay các chiến tranh đều trọn đây là căn cứ trọng yếu. Mà ngay cả chiến dịch Hoài Hải đã từng ở chỗ này khai hỏa, là cứ địa bốn tỉnh Hà Nam, Sơn Đông, An Vi, Giang Tô.

Đây là tín hiệu báo động! Hơi suy nghĩ một chút, Sở Thiên dựa lưng vào ghế, trịnh trọng nói:

- Phàm Gian, cậu lệnh cho Đường chủ Từ Lâm Đại phải tăng số người, luôn đề cao cảnh giác. Tôi lo lắng Đường Môn có thể trước lấy Từ Châu, lắm nơi khống chế bốn tỉnh. Đến lúc đó chúng ta ở bên ngoài, mất đến mấy tỉnh.

Phàm Gian gật đầu ghi nhớ, nhìn kỹ địa đồ về sau mới nhẹ nhàng thở dài:

- Emi đã từng cho rằng Đường Môn khai chiến tất nhiên trước lấy phương Nam trọng trấn Thượng Hải cùng Hàng Châu. Không thể tưởng được lại khí dịch màkhó. Hơn nữa nhìn trạng thái này, tựa hồ muốn trận đầu sẽ đem Soái quân bị bại chia năm xẻ bảy! Có thể thấy được lão đại Đường Môn tâm cơ vượt xa người thường a...

Sở Thiên cười khẽ, trấn an lấy mọi người nói:

- Đường Môn đánh ở đâu không quan trọng. Quan trọng là ... chúng ta có chuẩn bị hay không, tuy nhiên nơi đó có vị trí chiến lược cực kỳ trọng yếu, hơn nữa đệ tử Đường Môn cũng hướng bên kia điều động. Nhưng không có nghĩa là bọn chúng liền thật sự tấn công Từ Châu. Hư hư thật thật mới là binh giả quỷ đạo.

Phàm Gian cùng Phương Tình gật gật đầu.

Sở Thiên hơi chút suy nghĩ, ý vị thâm trường nói:

- Phàm gian, chuẩn bị ngàn quân tinh nhuệ. Nếu Đường môn tấn công Từ Châu, chúng ta liền thủ ngoài Quảng Châu.

Tất cả mọi người chấn động, cái này không khác phi thành phác hỏa. Cho người đi tiến công trọng binh của Đường Môn ở Nghiễm Châu, rất dễ dàng bị người ta nhốt lại như ba ba trong rọ toàn quân bị diệt. Năm đó Thái Bình Thiên Quốc mãnh tướng Lâm Phượng Tường còn không phải là bởi vì một mình xâm nhập bị quân Thanh tiêu diệt. Nhưng bọn họ tin rằng Sở Thiên có dụng ý khác.

Giao xong mọi việc, đã là năm giờ chiều rồi, khi kết thúc, bỗng nhiên Sở Thiên trên mặt hiện lên sự quan tâm, nhu tình nói:

- Đúng rồi, tình hình hiện tại của Phi Dương thế nào? Lão Yêu lấy quả tàng nhung quả về có hiệu quả hay không?

Phàm Gian cười ha ha, đứng dậy. Sau đó chỉ vào Phương Tình mở miệng:

- Vấn đề này để cho Phương Tình trả lời đi, những ngày này đều là chị ấy cùng Khả Nhi thu xếp. Thiếu soái, em đi trước xử lý một chút chuyện.

Chờ Phàm Gian rời đi. Khuôn mặt xinh đẹp, diễm lệ của Phương Tình hiện ra sự ôn nhu, mê đăm. Cô trả lời:

- Yên tâm đi. Đã có quả tàng nhung và Chủ Đao Y Sinh có y thuật cao minh, bệnh tình của Phi Dương đã được đến khống chế, độc tố đang từ từ bị phân giải. Chủ Đao Y Sinh nói chỉ cần điều dưỡng mấy tháng sẽ hồi phục.

Sở Thiên gật đầu, áy náy nói:

- Vất vả cho chị Tình rồi!

Phương Tình nghịch ngợm nháy mắt đáp lại:

- Biết rõ vất vả, trở về phải đền bù tổn thất ah.

Hai người chuyện thân mật vài phút rồi chia tay. Sở Thiên vặn eo bẻ cổ đi ra thư phòng, vẫn chưa đi đến đại sảnh, điện thoại liền vang lên. Lấy điện thoại di động ra nhìn qua vài lần, dĩ nhiên là Văn Băng Tuyết.

Nhấn nút nghe, còn chưa kịp nói chuyện, Văn Băng Tuyết đã lạnh lùng nói ra:

- Tin tức đã phát đi!

Mặc dù ngay cả Văn Băng Tuyết cũng không xác định được đặc công Triều Tiên có rơi vào bẫy hay không, nhưng Sở Thiên vẫn theo kế hoạch cũ tiến hành. Hôm sau, tại nghĩa trang Vân Hạc đã đặt sẵn hai chiếc hòm lớn, bên trong đựng đủ thứ hương đèn, nến giấy, vàng mã…, còn có mười tràng pháo mừng, dê, lợn cũng đã thịt xong.

Anh Húc thấy Sở Thiên bận rộn không ngừng, không hiểu hỏi:

- Thiếu soái, nếu như đặc công Triều Tiên không mắc câu thì phải làm sao bây giờ?

Khi nói những lời này, họ đang mở một Vạn Diêu Tửu mới, nhưng bên trong vẫn náo nhiệt như cũ, âm nhạc như cũ, hôn môi tiếp tục, xoa bóp không ngừng, tất cả mọi người đắm chìm trong vàng son tửu sắc. Tên chủ quán bar giống như Phật Di Lặc ngồi hưởng thụ. Quán mở cửa những ngày cuối tuần có rất nhiều chuyện cần đích thân ông ta làm chủ.

Sở Thiên thản nhiên nói:

- Em đã tung ra tin tức, ngày thứ hai sau khi bái tế sẽ trở lại Thủ đô. Với những đặc công Triều Tiên cơ hội lớn nhất để giết em chính là tại nghĩa trang Vân Hạc này, nếu không khi em trở lại thủ đô, không nói tới việc Soái quân tinh binh cường tướng, chỉ cần cái uy của Thiên Triều đã khiến cho bọn chúng kiêng kỵ ba phần!

Anh Húc gật đầu, thở dài đáp lại:

- Hi vọng lần này bọn chúng sẽ tới, bằng không sẽ lãng phí nhân lực vật lực chúng ta rồi.

Sở Thiên khẽ cười, vỗ vai anh ta nói:

- Anh Húc, sẽ không lãng phí đâu? Nghĩa trang Vân Hạc này chôn cất không ít anh em Hắc Dạ hội, cho dù lũ đặc công kia không tới..., chúng ta nói giả làm thật, dùng nghi thức long trọng nhất tiễn đưa những người anh em. Hành động lần này tất sẽ nhận được sự trung thành của các anh em.

Anh Húc sững sờ, bưng chén rượu lên đổ đổ vào miệng, thở dài nói:

- Ở trong tay em, bất cứ chuyện gì luôn luôn ép ra giá trị, đó cũng là chỗ anh không theo kịp. Anh thường hay nghĩ nếu ở Tam Giác Vàng gặp em không phải là anh mà là Triệu Bảo Khôn thì giờ này chắc anh đã đầu thân mỗi thứ một nơi rồi.

Sở Thiên nhàn nhạt của đáp lại:

- Không đâu! Chúng ta là anh em!

Một lời khiến máu nóng lên. Anh Húc rất cảm động, tự mình rót rượu.

- Anh đẹp trai, bọn em có thể ngồi ở đây không?