Đô Thị Thiếu Soái

Chương 562: Ép Lão Tưởng Đi




Từ trong quán cafe đi ra, Sở Thiên mang theo gió lạnh chui vào trong xe, nhìn con đường dài vô tận phía trước, nói nhẹ với Lão Yêu:

- Đến hoa viên Đế Cảnh.

Hoa viên Đế Cảnh chính là chỗ của Tưởng Thắng Lợi.

Lão Yêu có chút ngạc nhiên, thật lâu sau mới hỏi lại:

- Bây giờ?

Thiên Dưỡng Sinh lại không thấy ngạc nhiên chút nào.

Sở Thiên chậm rãi gật đầu, thản nhiên nhìn những ngọn đèn ngoài cửa, cười nói:

- Có một số người, chúng ta không nên cho chúng một phút nào để nghỉ ngơi, nếu không chúng sẽ cảm thấy chúng ta không có gì đáng sợ, sẽ lại quay lại gây phiền phức cho chúng ta. Đối diện với loại người này, nhất định phải đánh một cú thật đau mới có thể tạm thời yên ổn được.

Lão Yêu bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, đạp chân ga chạy về phái hoa viên Đế Cảnh.

Mấy chiếc xe phía sau cũng theo sát phái sau, nững người trong xe đều là những tử sĩ của Soái quân. Để bảo vệ an toàn cho Sở Thiên, Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu không theo yêu cầu của Sở Thiên, kiên quyết mang theo mười tám tử sĩ, có bọn họ bảo vệ, kẻ địch muốn bao vây truy sát Sở Thiên, ít nhất cũng sẽ mất mười tám mạng cao thủ.

Không ai có thể ngờ đến Sở Thiên sẽ đến, Tưởng Thắng Lợi không ngờ đến, đám hộ vệ càng không thể ngờ đến.

Mấy tên thủ vệ thấy năm chiếc xe chạy về phía cổng lớn, nhanh chóng giơ tay ra hiệu cho đám người Sở Thiên dừng lại, Sở Thiên chỉ cười lạnh mấy tiếng, trực tiếp cho chiếc xe đầu tiên lao thẳng vào, nếu đã quyết định cho Tưởng Thắng Lợi hạ mã thì sẽ không cần quan tâm đến những hành động quá khích này, vì vậy, chiếc xe dẫn đầu đạp chân ga xông vào bên trong.

Xe điên cuồng lao vào khiến đám hộ vệ sợ hãi thất sắc tránh sang hai bên, vừa thoát khỏi xe thì nghe thấy tiếng "bang bang" vang lên, hai cánh cửa sắt bị đập bay xa vào trong, mấy tên hộ sĩ cuống cuồng hốt hoảng, vừa khởi động máy ứng phó khẩn cấp, vừa rút đao ra, dường như muốn giết chết kẻ địch đang muốn xâm phạm.

Ngón tay Sở Thiên giơ lên, bình tĩnh nói:

- Khống chế bọn chúng.

Thiên Dưỡng Sinh không có biểu cảm gì gật gật đầu, giống như hồn quỷ bay từ trong xe ra, giống như một con đại bàng lớn hạ cánh trực tiếp bay vào giữa mấy tên hộ vệ, đao của hộ vệ còn chưa kịp vung ra, chân phải linh hoạt liên tiếp đá ra, bàn chân óc lực đá vào ngực chúng, toàn bộ đều kêu lên thảm thiết ngã xuống đất.

Mấy chiếc xe đen phía sau cũng nhanh chóng dừng lại, mấy tử sĩ Soái quân chui ra, đao trong tay nhanh chóng khống chế đám hộ vệ, đồng thời giám sát nghiêm mật cửa lớn, còn Thiên Dưỡng Sinh đã hoàn thành nhiệm vụ lại ngồi dựa vào vách tường ở cửa, lấy màn thầu trong người ra chầm chậm ăn.

Mặc dù hộ vệ ngoài cửa đã khởi động máy kêu gọi ứng phó khẩn cấp, nhưng hơn hai mươi tên vệ sĩ xông ra rất nhanh liền phát hiện ra người mình hoàn toàn không để ý đến ý đến sự chà đạp của kẻ địch, chưa đến 10 phút, tử sĩ Soái quân đã khống chế được vệ sĩ và người làm bên ngoài hoa viên Đế Cảnh, còn cắt đứt liên lạc bên ngoài với bên trong và gây nhiễu tần suất di động.

Đám người Sở Thiên dễ dàng đi vào đại sảnh, dưới sự dẫn đường của đám người hầu, Sở Thiên đi lên tầng, nghe thấy tiếng bước chân, mấy tên vệ sĩ chạy ra đầu cầu thang, hét đám người hầu phía dưới:

- Có chuyện gì:

Sau đó nhìn thấy Lão Yêu từ trong xông ra thì kinh ngạc hỏi:

- Ngươi là ai?

Lão Yêu không thèm trả lời. Tung người lên trước đá hai cước khiến cho tên vệ sĩ ngã bay xa hai mét, giãy giụa một lát nhưng lại không hề bò dậy, mấy tên vệ sĩ còn lại cũng được coi như phản ứng khá nhanh, bản năng lùi sau rút súng ra, chỉ nghe thấy "răng rắc" mấy tiếng vang lên, đao của tử sĩ Soái quân nhanh chóng khống chế trên cổ bọn chúng.

Mấy tên vệ sĩ ngã hôn mê trên đất.

- Tưởng tiên sinh, không hay rồi, có địch!

Có tên vệ sĩ nhân cơ hội này hét lên phía trên lầu. Nhưng, tên đó ra thì dễ chứ trở lại sẽ không đơn giản như vậy, đúng lúc tên đó quay người, hai đao bên cạnh đâm vào trúng điểm yếu của tên vệ sĩ, trong tay vệ sĩ không có vũ khí, không có cách nào chống lại, chỉ có thể trốn tránh.

Tên vệ sĩ nhảy ra xa nửa mét tránh được hai đao đó nhưng chưa đứng vững liền cảm thấy sau lưng có điểm không lành, theo phản xạ có điều kiện liền cúi người lăn ra thật xa, sau lưng anh ta, một đao đâm vào không khí, anh ta chưa kịp đứng lên, dường như xung quanh lại có hai đao nữa vung ra đâm vào người anh ta khiến anh ta không thể nhúc nhích.

Tiểu tử này nhỏ nhưng rất giảo hoạt! Lão Yêu không khách khí dỡ xuống súng lục ở eo gã, sau đó không chút lưu tình lặng lẽ đá gã ngã lăn, dưới xung lượng lớn, tên vệ sĩ vượt qua tay vịn cầu thang, lập tức như một qua bóng ngã xuống. Phun ra vài ngụm máu tươi rồi hôn mê bất tỉnh.

Sở Thiên nhẹ nhàng bước qua người gã.

Khi Sở Thiên đi vào phòng Tưởng Thắng Lợi, ông ta đã mặc quần áo tử tế, bộ trang phục thời Đường màu xanh làm cho thân hình khôi ngô cao lớn của ông ta uy phong lẫm liệt, trong lòng Sở Thiên không kìm được mà cảm thán: Thảo nào năm đó Đỗ Nguyệt Sinh muốn nhận ông ta làm con nuôi. Chỉ nhìn thôi cũng biết ông ta tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường.

Tưởng Thắng Lợi đương nhiên đã nhìn thấy ảnh chụp của Sở Thiên từ trên phòng, cho dù hắn ta có hóa thành tro ông ta cũng nhận ra. Khi nhìn thấy hắn dẫn theo người tự do đi vào phòng ngủ của mình thì không thấy ngạc nhiên, cũng không thấy sợ hãi bất an mà là nhíu mày, than nhẹ:

- Đường đường là Thiếu soái lại tự tiện xông vào phòng ngủ người khác không cảm thấy quá đường đột sao?

Sở Thiên cười sảng khoái, nghiêng người giơ tay lên nói:

- Vậy thì mời Tưởng tiên sinh đến thư phòng nói chuyện.

Tưởng Thắng Lợi cầm gậy chầm chậm đi về phía cửa, "Tưởng Trung Chính", 3 chữ đó vang lên rõ ràng trong đầu Sở Thiên.

Thư phòng. Ánh đèn dịu.

Không phải khói thuốc súng mù mịt, không giương nỏ bày bố nhưng kết cục giữa một già một trẻ chưa chắc sẽ không bi tráng thảm hại.

Đàn ông, đặc biệt là người đàn ông trưởng thành, cả đời đều sống trong chiến đấu, nhưng kẻ địch lớn nhất của người đàn ông không phải là bản thân, Sở Thiên ngồi trên ghế trong thư phòng, đối mặt với Tưởng Thắng Lợi, vừa nói vừa nhìn xung quanh, vô cùng vừa lòng với cách bài trí trong thư phòng, đặc biệt là những cuốn sách ngay ngắn trên giá sách, chúng và chiếc bàn trà cổ tạo thành sự đối lập rõ ràng.

Sở Thiên uống ngụm trà Động Đình Hồ Bích Loa Xuân do chính tay hắn ngâm, sau đó rót cho Tưởng Thắng Lợi, đây chính là ưu điểm lớn nhất của hắn, có thể coi bất cứ nơi nào thành địa bàn của chính mình. Giọng điệu chậm chạp nhẹ nhàng:

- Đây là sự am hiểu lớn nhất trước khi tôi chưa xuất đạo giang hồ, làm chủ một vùng thì thế nào? Có một nửa giang sơn thì sao?

- Không khống chế được lòng tham của mình, mãi mãi cũng không có gì.

Tưởng Thắng Lợi mặc dù không phải là nhân vật cao cao tại thượng gì nhưng cũng không phải là người vì một chút lợi lộc mà khom lưng, không nịnh nọt, càng không sợ sống chết, hôm nay nghe Sở Thiên nói lại thấy xúc động, ánh mắt bình thản có chút sáng lên, bình thản nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Tuổi còn trẻ như vậy mà có sự hiểu biết này có thể ngồi lên vị trí đứng đầu nửa giang sơn hoàn toàn xứng đáng, dù cho cậu tài hoa, cuối cùng cũng chỉ là một cái đầu lâu. Cho dù cậu một đời Thiên Kiêu, có được ngàn dặm giang sơn, cuối cùng cũng sẽ biến thành một vùng đất đỏ.

Lão già này không hề giành phần thắng như trong tưởng tượng, Sở Thiên bất giác thấy có thêm chút hứng thú, cúi đầu nhìn Bích Xuân trong tay, lắc lắc chén trà chuyển chủ đề câu chuyện:

- Nhưng có nhiều lúc, cho dù tôi không có tham vọng, con người trong giang hồ cũng không thể tự mình làm chủ vẫn bị người khác đẩy, tôi không ăn cơm nhưng những anh em bên người tôi cần ăn, mà Tưởng tiên sinh dường như...

Nói đến đây, Sở Thiên ngừng lại một chút, cúi đầu uống trà.

Tưởng Thắng Lợi nhìn tư thế cầm trà của Sở Thiên, cùng với hương trà tràn ngập phòng, trong lòng không thể không thừa nhận, tên tiểu tử khiến cho Âu Dương Thải Vy phải chết quả thực không phải phàm phu tục tử, vì thế cười nói:

- Tôi cản con đường phát tài của các cậu? Tưởng Thắng Lợi tôi từng này tuổi rồi còn cản trở con đường tiền tài của cậu?

Dùng câu phản vấn đối đáp, có thể thấy sự giảo hoạt của lão hồ ly này, Sở Thiên cũng không nói vòng vo nữa, nói thẳng:

- Tưởng tiên sinh, ông không cản đường phát tài của tôi lại năm lần bảy lượt muốn đối phó tôi? Thậm chí còn khiêu khích các bang phái khác giết tôi? Ông hận tôi rốt cuộc là lí do gì, đương nhiên không nên nhắc đến thất tông tội.

Tưởng Thắng Lợi đối mặt truy vấn của Sở Thiên, mặt không đổi sắc trả lời:

- Không có lí do nào cả, tôi chỉ không chịu được sự kiêu căng ngạo mạn của cậu, muốn thay các băng nhóm xã hội đen trút giận. Hôm nay, Âu Dương Thải Vy đã chết trong tay cậu, hoa viên Đế Cảnh cũng rơi vào tay cậu rồi, nếu như cậu muốn báo thù, vậy thì cứ giết tôi đi.

Sát khí như ẩn như hiện trong mắt Sở Thiên, nhưng ngay sau đó lạ khôi phục vẻ bình tĩnh, hắn có thể chính tay đâm mấy trăm nhát vào hung thủ nhưng đối với một lão già thì vẫn không thể xuống tay, cho dù trước kia ông ta có lỗi với hắn. Nhìn lão già cố chấp trước mắt, than nhẹ:

- Lí do này mặc dù buồn cười nhưng vẫn tốt hơn so với thất tông tội.

Tưởng Thắng Lợi vẫn bình tĩnh nói:

- Thật sao?

Sở Thiên cười khẽ, đẩy chén trà đến trước mặt Tưởng Thắng Lợi, chầm chậm nói:

- Tưởng tiên sinh, tôi là người hay quên, cho dù trước kia ông vì lí do gì muốn giết tôi, bây giờ đã trở thành chuyện đã qua rồi, những ngày tháng sau này, chúng ta có thể chung sống hòa bình không? Tôi muốn có lời hứa từ chính miệng ông.

Nói những lời này một cách nhẹ nhàng, những ngày nguy hiểm cuối cùng mang đến bình, có thể đây được gọi là sóng gió cuối cùng, huống hồ cái chết của Âu Dương Thải Vy cũng đủ ăn nói với các anh em đã mất của Hắc Dạ hội, lại mang oán giận trút lên người lão già này có vẻ hơi nhỏ mọn, nếu như Tưởng Thắng Lợi nhượng bộ mà nói.

Nhưng thật không ngờ Tưởng Thắng Lợi lại không có chút vui mừng nào, ngược lại lại nhìn Sở Thiên, cố chấp nói:

- Nếu như thuyết phục tôi cùng cậu nước giếng không phạm nước sông, tôi khuyên cậu nên từ bỏ ý nghĩ này đi, cho dù cậu ba hoa thiên địa, tôi cũng chỉ nghe tai trái ra tai phải, chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ là kẻ địch của cậu.

Lão già này quả thực là không biết điều.

Sở Thiên không tức giận mà còn cười, mấy năm nay bên cạnh Chu Long Kiếm học được chính là hờ hững, thay đổi nhanh chóng, gió thổi không lay động, vì vậy càng sống lâu càng giống hồ ly già. Cách xử sự trước tiên là phải học cách kiềm chế cơn giận, bình tĩnh mới có thể chiến thắng, những lời của Tưởng Thắng Lợi đương nhiên khó có thể chọc giận Sở Thiên, hơn nữa nếu nghĩ kĩ, có thể thấy tầng sâu dụng ý.

Đêm nay đến hoa viên Đế Cảnh tìm Tưởng Thắng Lợi, Sở Thiên đương nhiên đã có chuẩn bị, tài liệu Phương Tình thu thập được bày ra trước mắt, lớn thì trên tay dính máu tươi, nhỏ thì có liên quan đến thân thích bên ngoài, tất cả mọi manh mối đều thể hiện lão già này có quan hệ với đương cục Bảo Đảo.

Uống hai ngụm trà, Sở Thiên nhàn nhạt nói:

- Tôi không giết ông, tôi biết địa vị là lịch sử của ông, trước không nói đến các đồ đệ của ông sẽ báo thù tôi như thế nào, đương cục Bảo Đảo cũng sẽ dồn tôi vào chỗ chết, muốn dùng cái chết đẩy tôi đứng mũi chịu sào, hứng chịu công kích của mọi người, ông nghĩ thật quá hoàn mỹ đó.

Tưởng Thắng Lợi không ngạc nhiên, ánh mắt lạnh lẽo đối mặt với Sở Thiên.

Sau một lúc trầm mặc, Tưởng Thắng Lợi cười sâu xa, chậm rãi nói:

- Dựa vào thực lực của Soái quân, còn có chỗ dựa vững chắc đằng sau Thiếu soái, cậu sợ gì? Làm nhục Hoắc gia như thằng hề trong rạp xiếc, giết chết Tưởng Thắng Lợi càng đơn giản như giẫm chết một con kiến, sóng gió có lớn hơn nữa cũng không thể lật đổ chỗ dựa sau lưng Thiếu soái.

Lời này hư hư thật thật khó làm cho người ta suy nghĩ, nhưng Sở Thiên ít nhất có thể nhận ra ý của Tưởng Thắng Lợi, đó chính là lão già này tưởng rằng hắn có chỗ dựa vững chắc mới có thể thích làm gì thì làm, sau đó đoán quan hệ giữa lão ta với Bảo Đảo, cộng thêm mấy chữ trên cây gậy, nhất thời đoán ra được nguyên nhân ông ta muốn truy sát hắn.

Biểu hiện thản nhiên khiến Sở Thiên có chút bất đắc dĩ, sau khi rót đầy chén trà cười nói:

- Thân phận Tưởng tiên sinh đặc biệt, nhưng đối với tôi mà nói, ông chính là thanh kiếm nhuốm đầy máu, cuộc bạo động năm đó, ông giúp đỡ quân Anh tàn sát đồng bào, bất cứ triều đại nào đều có thể bắn chết ông.

Mí mắt Tưởng Thắng Lợi giật giật, dường như chọc đúng chỗ đau của ông ta.

Sở Thiên nắm chặt chén trà trong tay, biết mình đã dâm đúng chỗ:

- Sở dĩ ông có thể phát triển nhanh chóng, mấy chục năm hòa nhập, ở dưới chân chính phủ Thiên Triều thuận lợi tiếp quản Hồng Kong, nhưng lại không muốn tính toán nợ cũ, dù sao ông cũng có chút bản lĩnh, nhưng đó không có nghĩa bọn họ sẽ quên ông.

Tưởng Thắng Lợi cuối cùng cũng không thể chống đỡ nổi:

- Rốt cuộc cậu muốn nói gì?

Sở Thiên thấy ông ta lo lắng, ngược lại lại càng bình tĩnh:

- Rất đơn giản, chỉ cần tôi để lộ ra sơ yếu lí lịch của ông, để cho giới truyền thông không ngừng đăng bài, tôi tin rằng sẽ có rất nhiều người sẽ nhớ đến sự tồn tại và những tội mà ông đã làm, ít nhất người thân của mấy nghìn người chết trong tay ông cũng sẽ nuốt sống ông.

Sắc mặt Tưởng Thắng Lợi khẩn trương, dựa vào ghế, ánh mắt hoảng hốt, dường như đang trở lại những năm đen tối kia, cảm giác vui sướng khi dẫm lên thi thể năm đó sớm đã mất đi theo thời gian, trở nên trầm trọng đáng sợ, bất cứ ai cũng có một chút lương tâm trong trái tim.

- Đến lúc đó cho dù chính phủ Thiên Triều xuất phát từ suy nghĩ chính trị không giết ông thì ông cũng không còn chỗ đứng ở Hongkong, con gái con rể ông và cháu ngoại ông e rằng sẽ bị ông làm cho liên lụy. Không nói cùng tội hoặc liên lụy đến cửu tộc, nhưng việc đó là đương nhiên, còn về những hậu quả khác tự ông suy nghĩ đi.

Nói xong, Sở Thiên yên lặng uống trà, trong lòng thầm nghĩ: "Chiêu này quả nhiên đánh đòn nghiêm trọng vào ý chí của Tưởng Thắng Lợi, nhìn mí mắt giật giật của ông ta có thể nhìn thấy ông ta đang vô cùng nhẫn nại tức giận, nếu như có thể bắn chết Sở Thiên 800 lần ông ta tuyệt đối sẽ không bắn 799 lần, từ đó ông ta càng thêm hận hành vi của Sở Thiên."

Thật lâu sau, Tưởng Thắng Lợi mới nói:

- Bỉ ổi!

Sở Thiên chỉ cười đứng lên, hoàn toàn không để ý đến lời đnáh giá của ông ta, chầm chậm đi về phía cửa, hắn đánh cược Tưởng Thắng Lợi nhất định sẽ trở lại phạm vi đàm phán, quả nhiên, còn chưa đi quá ba mét, Tưởng Thắng Lợi không nhịn được hét lên:

- Nói điều kiện của cậu đi.

Dừng bước, Sở Thiên quay người đi đến bên cạnh Tưởng Thắng Lợi, nhìn vào mắt ông ta, nói từng chữ rõ ràng:

- Cho ông ba ngày, rời khỏi Hongkong.

Tưởng Thắng Lợi suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng gật đầu:

- Được, tôi đồng ý.

Sở thiên mỉm cười, đưa tay làm động tác chào sau đó rời khỏi.

Khi Sở Thiên rời đi, thần kinh căng thẳng của Tưởng Thắng Lợi mới chậm rãi được thả lỏng, bỗng nhiên phát hiện người ông ta đã đầy mồ hôi. Sở Thiên mang đến cho ông ta cảm giác ngoài thông minh hơn người thì đó chính là lãnh khốc băng hàn như rắn độc.

Ông ta biết, trước khi rời khỏi Hongkong nhất định phải sắp xếp ổn thỏa một việc.