Đô Thị Thiếu Soái

Chương 557: Tập Sát (III)




Người trẻ tuổi thẳng đờ ngã xuống đất, bụi đất bay đầy, máu tươi giàn giụa.

Âu Dương Thải Vi mặt trắng bệch, tên thuộc hạ cường tráng nhất lại chết như vậy, cô nhìn chằm chằm Mạt Nhĩ Vô Mang nhưng không dám ra lệnh đông thủ, cao thủ đem tới đêm nay đã bị tổn thất quá nửa, nếu tất cả những người còn lại đều xông lên mà có thể tiêu diệt được Mạt Nhĩ Vô Mang và Sở Thiên thì cô sẽ không tiếc gì mà hy sinh bọn họ, chỉ sợ tất cả đều chết mà việc lại không thành.

Mạt Nhĩ Vô Mang không đếm xỉa gì tới sự tồn tại của bọn họ mà chậm rãi bước tới bên cạnh Sở Thiên đưa tay kéo Sở Thiên lên vai rồi đi ra khỏi ngõ nhỏ. Trong nháy mắt Sở Thiên nhắm mắt lại, hắn mơ hồ nhìn thấy sắc mặt khó coi của Âu Dương Thải Vi miệng nở nụ cười rồi sau đó choáng váng ngủ thiếp đi.

Hai tên sát thủ đi tới bên cạnh Âu Dương Thải Vi, trong ánh mắt của tên lớn tuổi lóe lên sự chấp nhất và điên cuồng tay, cầm khảm đao chưa được uống máu hạ giọng nói:

- Âu Dương tiểu thư, chúng ta cứ như vậy mà để chotên Ấn Độ cứu người đi à? Tiểu thư hạ lệnh đi, chúng tôi không sợ chết chỉ cần giết được mục tiêu, chết thì có làm sao?

Âu Dương Thải Vi cũng đang sục sôi, nhưng nghe được câu nói của thuộc hạ thì lại trở lên bình tĩnh thản nhiên đáp:

- Chết, muốn chết thì cũng phải chết cho có ý nghĩa chứ, tên Ấn Độ không rõ lai lịch này thực lực rất mạnh, tất cả chúng ta có bao vây thì chắc cũng không đủ cho người ta dính răng nên phải nhẫn nhìn uất ức.

Tên sát thủ trẻ tuổi như suy nghĩ gì đó rồi đề nghị:

- Có cần tên bắn tỉa vòng ngoài giải quyết hắn không? Tên Ấn Độ có biến thái thế nào thì cũng khó trábg khỏi đạn dược.

Lúc này, Mạt Nhĩ Vô Mang ở cuối ngõ quay đầu đầy thâm ý, một tia sát khí kinh khủng lóe lên rồi biến mất, mùi máu tanh trong sát khí dày đặc đến mức dường như khiến người ta khó thở, Âu Dương Thải Vi ngay lập tức cảm thấy bất an vội hạ giọng đáp:

- Không, không cần phải trở thành kẻ địch của gã tối nay cứ xem như đức kiếp trước tích được của mục tiêu đi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Thực ra trong lòng Âu Dương Thải Vi cũng biết rõ, tối nay mà để Sở Thiên thoát được thì sau này muốn ám sát hắn e là khó càng thêm khó. Thậm chí còn có khả năng bị hắn phản kích giết lại, nhưng cục diện hiện tại lại khiến người ta phải bất đắc dĩ, tên Ấn Độ không trở lại giết bọn họ đã là tạo hóa của trời cao rồi, mình sao lại có thể đi đụng đến gã chứ?

Chỉ cần còn người thì còn có cơ hội giết Sở Thiên, nếu liều mạng hết thì Sở Thiên nhất định sẽ sống càng như rồng như hổ.

Âu Dương Thải Vi buồn bã thở dài phất tay dẫn thuộc hạ rời đi.

Mười hai giờ, trời đêm pháo hoa rực rỡ.

Khách sạn xa hoa dưới danh nghĩa Đông Hưng hội, mấy vị thủ lĩnh đang ăn uống linh đình bỗng có nhân viên phục vụ bước vào đặt chiếc bánh ngọt lớn tinh xảo trước mặt bọn họ rồi nhanh chóng rời khỏi phòng và khóa chặt cửa, thủ lĩnh nhỏ vốn đang có hơi rượu cầm dao cắt bánh ánh mắt trở lên thẳng tắp.

Bom hẹn giờ đếm ngược mười giây con số tử vong đang nhúc nhích, mọi người đều chen lấn chạy ra phía cửa nhưng phát hiện của phòng đã bị khóa chặt vừa mới bước ra được hai chân thì vang lên tiếng bom đánh đoàng cả căn phòng bị nổ không còn thấy gì, thủ lĩnh nhỏ đang vui vẻ với người con gái trong lòng chết không cam tâm.

Quán rượu Hạo Phương, thủ lĩnh có tiền đồ nhất Đông Hưng hội đời thứ ba đang đùa giỡn phụ nữ, tay không cầm rượu cứ vuốt ve lung tung, một người trẻ tuổi mặt trắng bệch bước tới trước mặt gã, không đợi thành viên Đông Hưng hội quát, tên này đã hắt a-xít vào mặt thủ lĩnh rồi kéo thuốc nổ trên người.

Mấy người có khả năng đánh nhau của Đông Hưng hội thì đã dẫn anh em đi đốt pháo hoa, bên cạnh vẫn còn để bếp lò nướng mười mấy cái chân gà phả ra mùi thơm ngây ngất. Mấy người đốt xong pháo hoa kêu đói bụng chạy tới, bỗng nhiên không biết ở đâu xuất hiện một người trẻ tuổi đang ném vật gì đó vào lò nướng.

Đêm nay pháo hoa rất rực rỡ, sinh mạng thì lại rất yếu ớt.

Lý Kiếm nhìn Sở Thiên đầy lạnh lùng, buồn bã thở dài:

- Sở Thiên cậu là đồ phế nhân, đồ vô dụng, chính vì cậu cha con chúng tôi mới bị giết.

Sắc mặt Trưởng tôn Cẩn Thành cự kỳ khó coi, hổn hển gào thét:

- Tiểu tử, lại dám phạm thượng dưới hỏa đồng hải tử, ông đây sao có thể giữ lại ngươi?

Lâm Đại Pháo đầu óc loạng choạng căm hận mắng:

- Mẹ nó chứ! Cái loại mày, dám không cứu ông mày mà lại cứu người hầu, về sau đừng để ông bắt được.

Liễu Xuyên Phong lộ ra nụ cười u ám lạnh lùng nói:

- Bệnh phu Đông Á, còn không cầu xin đi à?

Một đời trộm cắp thích chiến có chiến, chết rồi thì xem như một giấc ngủ dài thôi, sao có thể khom lưng quỳ gối xin tha chứ? Sở Thiên giận giữ rống lên, cả người phơi ra ý chí cường tráng, chiến đao trong tay như đang muốn bay ra ngoài, bên tai truyền tới giọng thân thiết của con gái:

- Sở Thiên, Sở Thiên anh tỉnh rồi à?

Suy nghĩ của Sở Thiên lập tức bị chặn lại, đầu óc trở lên trống rỗng chậm rãi mở mắt, tuy ánh sáng bên ngoài dịu dàng, nhưng vì tối tăm hồi lâu cảm thấy ánh sáng bên ngoài rất mạnh, hai mắt có cảm giác đau đớn, rồi dần dần nghiêng đầu thích ứng với ánh sáng. Lại nhìn thấy một đoi mắt xinh đẹp đang nhìn mình, mùi thơm phảng phất truyền tới.

Hít vài hơi tham lam, yết hầu của Sở Thiên vang lên âm thanh có chút khàn khan, chậm rãi cười nói:

- Dung Dung! Sao em lại ở đây thế?

Bỗng nhiên cảm thấy bàn tay nắm tay mình càng chặt hơn, đôi mắt tô Dung Dung trào lệ nhìn chằm chằm vào mắt Sở Thiên, trên mặt thoáng hiện nụ cười tươi tắn, hoảng hốt đáp lại:

- Sở Thiên, anh tỉnh thật rồi!

Sau đó quay đầu gọi lớn về phía cửa:

- Bác sĩ, bác sĩ Sở Thiên tỉnh rồi, có ai không.

Ngoài cửa nhanh chóng có tiếng bước chân, đẩy cửa bước vào là Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu và cả đám người anh Húc. Cả phòng bệnh lập tức đông đúc mọi người, đều có vẻ rất tiều tụy nhưng không thể phủ nhận nụ cười trên mặt đều rất rạng rỡ, dường như đều cùng lúc nhào tới bên Sở Thiên hỏi:

- Thiếu soái, không sao chứ?

Sở Thiên khẽ lắc đầu muốn động tây, nhưng cánh tay trái hiện bị truyền dịch, tay phải lại bị Tô Dung Dung nắm chặt. Lát sau mấy vị thầy thuốc tây đẩy cửa vào hấp tấp lao tới ,lướt qua đám người tới trước mặt Sở Thiên, nhìn chằm chằm hắn một lát trong ánh mắt có vẻ căng thẳng:

- Nhận được người chứ?

Sở Thiên gật đầu, yếu ớt trả lời:

- Đều nhận ra mà.

Vừa dứt lời, bác sĩ bắt đầu kiểm tra toàn bộ, dùng dụng cụ tinh vi để nói chuyện mới là thái độ nghiêm túc của bọn họ, một lát sau mấy cười đều cười cười gật đầu quay đầu dặn dò Tô Dung Dung :

- Yên tâm đi, bệnh nhân tỉnh rồi là không có gì đáng ngại nữa, cứ uống đường glu-cô hai ngày là được rồi.

Tô Dung Dung lễ phép cảm ơn rồi đích thân đưa họ ra cửa.

Sở Thiên cuối cùng đã có thời gian nhìn xung quanh. Đây là phòng bệnh cao cấp gần trăm mét vuông, điện thoại ti vi, phòng tắm và tất cả các thiết bị đều đầy đủ, sau lại phát hiện mình giống như cái bánh chưng vậy không khỏi cười khổ:

- Là băng gạc của bệnh viện không cần bỏ tiền hay là toàn thân mình đã bị lăng trì?

Anh Húc không kiềm được tươi cười, nặn điếu thuốc nhưng không chăm lửa chậm rãi nói:

- Đương nhiên là phải trả tiền, bằng không em dùng thuốc phí dùng đắt đỏ, nếu không có tiền chi trả thì giờ sớm đã bị ném ra ngoài rồi. Nhưng chút tiền này em không phải bận tâm, không đến lượt anh bỏ tiền, Lâm gia thiếu chút đã bao cả bệnh viện rồi.

Sở Thiên muốn nhớ lại chút gì đó nhưng phát hiện trí nhớ dừng lại tại lúc Mạt Nhĩ Vô Mang sát khí ngập trời, trả lời một nẻo:

- Thế à? Đáng tiếc em không nhớ gì nữa, chỉ nhớ là bị người của Sở tài phán phục kích, súng ngắm, tên nỏ, thuốc mê đều được dùng để bao vây. Nếu không có Mạt Nhĩ Vô Mang thì e rằng em sớm đã chết trong ngõ hẻm rồi.

Mấy người đều đồng thanh nói:

- Mạt Nhĩ Vô Mang?

Sở Thiên khẽ cười khổ, quên mất là họ không biết người Ấn Độ đó, giờ cũng không kể hết được về truyền kỳ của anh ta, nhưng trong lòng vẫn rất tò mò vì sao Mạt Nhĩ Vô Mang trong buổi diễn tấu và trong ngõ hẻm lại như là hai người? Thấy vẻ hiếu kỳ của mọi người liền chuyển chủ đề nói:

- Mọi người làm thế nào mà tìm thấy tôi vậy?

Anh Húc hiển nhiên người biết chuyện, kéo chiếc ghế ngồi xuống nói:

- Sau khi bọn anh đánh giết cán bộ cao trung cấp của Đông Hưng hội thì ở khu vườn bí mật đợi em quay về mừng công. Nhưng lại nhận được điện thoại của người lạ nói em bị thương nằm trong bệnh viện, đến tới lúc tới nhìn thấy em thì em đã hôn mê sâu rồi, bác sĩ đang cố gắng giúp em, may mà tới kịp.

Sở Thiên thở dài, xem ra mình đã nợ Mạt Nhĩ Vô Mang nửa cái mạng này.

Thiên Dưỡng Sinh lãnh đạm hỏi:

- Hắc đạo Sở tài phán?

Sở Thiên biết anh ta đã động sát cơ, nhưng không phải lúc đốn bỏ nó nên khẽ vỗ tay của Thiên Dưỡng Sinh để anh bình tĩnh lại rồi thản nhiên nói:

- Đúng vậy, tối qua chính là Hắc đạo Sở tài phán mai phục, trận chiến đầu tiên tôi cảm thấy không có hy vọng kể từ khi tôi xuất đạo. Trước kia chúng ta đều đánh giá thấp năng lực của nó nên tôi mới phải trả cái giá cho việc sơ suất khinh địch.

Mí mắt Thiên Dưỡng Sinh hơi động, sát khí hiện ra:

- Tôi đi diệt nó!

Sở Thiên khẽ lắc đầu, giờ vẫn chưa tới lúc đâu.

Lão Yêu mặt không cảm xúc nhìn Sở Thiên chằm chằm, một lúc sau mới mở miệng nói:

- Cậu có biết trước lúc vào viện câu bị thương nặng như thế nào không? Cậu bị bốn vết chém ở hai vai, lưng cũng bị hai phát, trong người thì có số lượng lớn thuốc mê. Kinh mạch cũng xém chút bị hao tổn quá độ, bác sĩ nói chỉ cần cậu đến viện muộn vài tiếng đồng hồ thì có lẽ không còn được nhìn mặt trời nữa rồi.

Lão Yêu nói tới đây, Tô Dung Dung bưng bát cháo bước vào bỗng rùng mình, chậm rãi bước tới bên cạnh Sở Thiên lặng lẽ nhìn hắn. Sở Thiên có chút áy náy nhìn cô vài lần, Tô Dung Dung thoạt nhìn có chút tiều tụy, rõ ràng là do mình bị thương mà lo lắng. Haizz, người trong giang hồ thân bất do kỷ.

Thiên Dưỡng Sinh lại nói chen vào:

- Ai đã hạ thuốc mê?

Anh đương nhiên biết với sự cẩn thận và tỉ mỉ của Sở Thiên thì sẽ không dễ dàng để trúng độc, hơn nữa bác sĩ nói thuốc mê lên não thậm chí còn sắp công tâm, so với thời gian bị đao chém còn lâu hơn nhiều. Vì thế Thiên Dưỡng Sinh đoán ra nhất định là có người hạ, độc hơn nữa còn là người thân cận mới khiến Sở Thiên không hề biết gì, nghĩ tới việc Sở Thiên gặp phải nguy hiểm mới không ngừng được hỏi.

Anh Húc và Lão Yêu cũng nhìn chằm chằm Sở Thiên như muốn biết được đáp án.