Đô Thị Thiếu Soái

Chương 552: Dạ tiệc (I)




Đã gần tới ba giờ, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng…

Tô Dung Dung trực tiếp lái xe tới đón Sở Thiên đến Lâm gia dự tiệc, cô nổi bật với tông trang phục trắng và nở nụ cười rạng rỡ để che khuất đi vẻ giản dị vốn có, thay vào đó là vẻ sặc sỡ đến lóa mắt, sau khi nhìn thấy sự chờ đợi của Sở Thiên, cô liền túm tóc mai bó lại ở giữa, dường như cô đang xếp lại những tâm tư lo lắng một cách chỉn chu, sau đó mới đưa tay vẫy Sở Thiên.

Sở Thiên nhanh chóng bước vào chiếc Audi, tối qua trước mặt nhiều người không tiện thân thiết, giờ trong xe lại chẳng có ai ngoài, lẽ dĩ nhiên việc xảy ra tình cảm nam nữ là không thể kiềm chế, hai người dán chặt môi, trao nhau những nụ hôn nồng cháy càng khiến cho Tô Dung Dung ý loạn tình mê, toàn thân trở nên mềm nhũn, cả người xụi lơ ngà vào cơ thể Sở Thiên.

Thật lâu sau, Tô Dung Dung mới ôm Sở Thiên, nói như tỉnh như mơ:

- Sở Thiên, đưa em đi giải sầu đi.

Sở Thiên gật đầu, đưa Tô Dung Dung đo thay đổi không khí, cứ hướng Thanh Sơn Thiền Viện mà đi. Lúc đến ngã tư, đi qua sườn mấy cái xe cao cấp có rèm che, Sở Thiên lơ đãng nhìn qua mấy cái, vô tình nhìn thấy nửa mặt cô gái mặc áo đen trong xe rồi không khỏi nhíu mày, hình như đã gặp cô gái này ở đâu rồi thì phải.

Có "Tam đại cổ tháp ở Hongkong" còn gọi là Thanh Sơn Thiền Viện, tự là Linh Ẩn và Lăng Vân, nó đã có hàng nghìn năm lịch sử, trong số Tam đại cổ tháp ở đây, xét về danh khí thì Thiên Sơn thiền viện có thể nói độc nhất vô nhị, trong thiền viện, đại văn hào đời Đường Hàn Dũ đã khắc lên đá bốn chữ "Cao sơn đệ nhất".

Ngoài ra, trên đường thiền viện xuống núi còn có bốn chữ khắc tại đền thờ "Quay đầu là bờ", chứa đựng triết lý nhân văn sâu sắc.

Xe đi cách đền thờ khoảng 800m ngoài khu rừng thì dừng lại, đó là một vùng đất chưa ai khai hoang, cỏ cây và đá cũng nhiều, nhưng xa xa là một vùng biển xanh thẳm rộng bao la, tiếng sóng và âm thanh của tiếng chuông xa xa kia dường như có niềm vui khác, Sở Thiên nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay ngọc ngà của cô, gió biển mang theo hơi ẩm ướt khiến cho áo ngực bị ướt một mảng chẳng khác gì một đóa đang nở rộ.

Tiếng chuông du dương hết hồi này đến hồi khác như sóng triều đang hòa với trời đất.

Sóng lớn tấp bờ, từng lớp từng lớp sóng như tiếng Phạn, cứ thấm đẫm trong lòng.

Như thể bị đánh thức, mặt trời từ trên cao chậm rãi rớt xuống bờ biển, ánh mặt trời dần chuyển vàng lại khiến mây mù tầng tầng lớp lớp nhuộm cả bầu trời, lấp lánh trên mặt biển, chẳng khác nào con rắn lửa cuồng loạn nhảy múa với vô số chú hải âu trên biển, dường như đang thiêu đốt những cánh chim bay theo sườn biển, nó phát ra những tiếng kêu trong trẻo Lê-eeee-eezz~!, dường như để chống lại bóng tối.

Lúc này, Sở Thiên và Tô Dung Dung quay mình phía sau xe, nhìn về hướng chân trời cùng hát.

Bọn họ đứng yên vị trí, cạnh tảng đá ở đỉnh cao nhất của ngọn núi, tảng đá này có màu xanh đen, mắc kẹt xuyên qua vách đá có lỗ hổng thông gió, quả là vị trí thú vị nhất để ngắm toàn cảnh nơi đây, gió biển nhẹ thổi qua, mặt trời lóe lên tia hào quang, họ cùng đắm mình dưới cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp.

Cõ lẽ là không khí tĩnh mịch của bờ biển đã khiến tâm trạng của Tô Dung Dung dần trở lại bình thường, chiếc áo trắng dần sáng ngời tung bay phấp phới trong gió, đôi mắt trìu mến khiến người ta không sao ngăn được cảm xúc, Sở Thiên cúi đầu cảm nhận được mùi hương từ Tô Dung Dung, trong hơi thở say mê vẫn thì thào hỏi cô:

- Dung Dung, em có tâm sự phải không?

Tô Dung Dung nhìn bầu trời xa xa những tầng mây tựa như vẩy cá, những bụi bặm trong lòng đã sớm được gột sạch, thoáng chút suy nghĩ nói:

- Sở Thiên, nếu sau này mình có thể sống trong một chốn yên tĩnh như thế này, em và anh có thể nắm tay cùng ngắm hoàng hôn, vậy chẳng tốt hơn sao! Anh nói, chúng ta có thể không?

Sở Thiên ôm sát vòng eo nhỏ thon dài của cô, khiến cô cảm nhận được hơi ấm từ người anh, lập tức đỡ lấy khuôn mặt xinh đẹp của cô, cô là hiện thân của đôi mắt đẹp, trả lời cô một cách dứt khoát:

- Chỉ cần em muốn, anh nguyện dốc sức tặng nửa giang sơn cho em, huống chi là cái thiên đường nhỏ này?

- Sao không phải là cả giang sơn chứ?

Tô Dung Dung nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quá đỗi quen thuộc của Sở Thiên, đôi lông mi dài ở dưới hai tròng mắt nóng rực mà chân thật lại làm cho mình say mê đến thế, không biết tương lai sẽ có bap nhiêu thiếu nữ mê anh, có vẻ hỏi trách anh:

- Chẳng lẽ anh muốn để nửa giang sơn còn lại tặng cho cô gái khác?

Sở Thiên hé miệng cười khẽ, thản nhiên đáp lại:

- Một nửa tặng anh em, một nửa tặng hồng nhan.

Mặc dù biết Sở Thiên sẽ trả lời như thế, nhưng Tô Dung Dung vẫn không chút giận dữ, yêu thương anh em và yêu thương người con gái mình yêu mới đáng nên trai chứ, vì thế cô vui lắm cắn bên tai của Sở Thiên một cái:

- Em không cần độc chiếm một nửa ấy, em nguyện cùng hưởng với hồng nhan của anh, ông nội em nói, muốn càng nhiều thì sự cô đơn cũng càng nhiều và sẽ mất đi càng nhiều!

Người ta đi càng nhiều con đường thì sự hiểu biết của họ với những người trẻ càng nhiều hơn.

Sở Thiên hôn một cái thật sâu lên má, cuối cùng hôn lên vành tai nhỏ gọn của cô hạ giọng nói:

- Vẻ đẹp ngọt ngào của hồng nhan tri kỷ, điệu múa thanh xuân trước giường, bàn tay trắng thêm hương thơm là phụ, Sở Thiên không cầu mong quyền thế, tiền khắp thiên hạ. Nhưng cầu cho đời này được sống tới đầu bạc răng long với Tô Dung Dung.

Tô Dung Dung thản nhiên cười khẽ, mặt mày thâm tình chân ý.

Sở Thiên quay tay ôm lấy cô, áp sát vào mặt cô nói:

- Còn chưa nói ra tâm tư của em nữa?

Ánh mắt Tô Dung Dung mê ly rồi lập tức trở lên kiên quyết đầy thâm ý đáp:

- Sau năm mới Dung Dung bắt đầu bận rộn rồi, ông nội đã vì em mà lưu tên trong trường Đảng nên em muốn học thêm qua lại giữa hai trường đại học Thiên Kinh và trường Đảng, ông nội nói rồi tương lai của Thiên Triều là một xã hội tinh anh, tinh anh thật sự đang ở đâu? Ở trong quan trường.

Sở Thiên hơi ngơ ngẩn rồi sau đó mới thở dài:

- Vì sao phải làm những gì mình không thích chứ?

Tô Dung Dung không trả lời trực tiếp, hai tay khoác qua cổ Sở Thiên, sâu kín hỏi:

- Chẳng lẽ con đường Hắc đạo là con đường mà anh thích? Cũng không phải, nhưng anh lại vì anh em Soái quân mà lăn lộn trên con đường máu, nơi tươi sáng có thể vì người kính dâng tuổi thanh xuân đồng thời anh cũng sẽ vì em chịu đựng tất cả.

Bao nhiêu lời nói cũng có vẻ vô hiệu lực, chỉ có nội tâm sâu mới có được sự xúc động.

- Dung Dung, đời này Sở Thiên nhất định không phụ em.

Sở Thiên vừa nói vừa hôn lên làn môi hồng son kia, hai tay cũng chầm chậm lướt vào trong áo của Tô Dung Dung, kéo chiếc váy đã được đo đạc từ thân hình say lòng người của cô, từ những nơi cao vút tới dòng nước róc rách, mở rộng từ bình nguyên tới những bờ sông.

Trong cái cảm giác an ủi lưu luyến của Sở Thiên, Tô Dung Dung sớm đã thở hổn hển, sắc mặt ửng đỏ, cũng tại một khắc cuối cùng tóm được tay của Sở Thiên, đang trong lúc bối rối lại bị đắm chìm trong cái hôn dài, bốn mắt lại lần nữa tương ứng, vẫn cứ yên tĩnh, hai người không nói thêm gì nữa, ánh mắt của hai người đều chứa đựng yêu thương nồng cháy.

Cuối cùng Tô Dung Dung cũng thì thầm nói:

- Muốn em!

Loạn thạch xuyên không, kinh đào phách ngạn, cuồn cuộn nổi lên hàng nghìn hàng vạn lần!

Thanh sơn thiền viện, phậm âm mịt mù.

Đại diện xanh vàng rực rỡ, người già đáng thương đang quỳ dưới bồ đoàn, khuôn mặt đầy những dấu tích của năm tháng mang vẻ thành kính dập đầu trước phật tổ, âm thanh giữa mặt bàn và đá chạm vào nhau như muốn lách lương ba ngày liền, càng khiến người ta cảm nhận sâu sắc về sự chân thành là nước mắt, lăn qua những nếp nhăn nhấp nhô rơi xuống đất.

Lúc lâu sau, lão nhân mới liêu xiêu đưng dậy, chắp tay trước ngực cầu nguyện xong mới khẽ quay người đi, người con gái mặc áo đen đứng bên cạnh cung kính đưa gậy cho ông, ông cầm lấy rồi chống gậy đi ra ngoài ngắm trời chiều, trước mắt núi non đồ sộ đan xen với trời chiều và biển lớn xinh đẹp, không có sự ồn ào náo nhiệt của đô thị, chỉ có sự yên lặng của lòng người.

Cô gái áo đen cầm áo khoác đi theo, đầy vẻ quan tâm khoác áo lên người Tưởng Thắng Lợi, an ủi nói:

- Tưởng tiên sinh, phật tổ nhất định sẽ cảm động với sự chân thành của ngài, sau đên nay sẽ không còn buồn phiền nữa, Thải Vi nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của ngài, cho dù Thải Vi thất bại rồi thì vẫn còn bọn Vô Hạ nối tiếp, tuyệt đối sẽ không để chúng uy hiếp tới Bảo Đảo.

Tưởng Thắng Lợi khẽ thở dài, quay đầu nhìn cô gái áo đen thản nhiên nói:

- Vô Hạ, Lão phu giống như cái đinh trấn giữ ở Hongkong, bất cứ lúc nào mắt cũng không được ngừng quan sát những hành động và hướng đi của Hắc đạo Thiên Triều, nhiều năm trước hội Hắc Long đã muốn quyết chiến với Đường gia, ta phải bỏ ra nửa người thân mới dập tắt được tin, cô nói xem tôi được cái gì?

Bạch Vô Hạ bị thổi mất vẻ thanh lịch, dùng một thái độ tuyệt đối cung kính đáp lại:

- Tưởng tiên sinh vẫn luôn nghĩ cho Bảo Đảo , muốn vứt tất cả những trận giữ uy hiếp vào một giỏ, nửa thế kỷ trở lại đây tuy không có những biến động lớn nào nhưng tuân thủ nghiêm ngặt chức trách là điều mà chúng ta luôn phải học tập.

Tưởng Thắng Lợi gât đầu, ánh mắt có chút hư không, buồn bã thở dài:

- Nửa thế kỷ, ta vẫn không thể quên được dặn dò của Trung Chính tiên sinh, càng không thể quên dụng ý tặng quải trượng cho ta của ông ấy, đó là ý tứ đến chết mới ngừng, chỉ cần có thể giết được Sở Thiên, trong vòng mười năm Hắc Đạo sẽ không thể nào thống nhất được đủ để kéo dài sự thái bình của Bảo Đảo.

Bạch Vô Hạ trong mắt khẽ tuôn nước mắt, bước lên vài bước quay người quỳ xuống:

- Tưửng tiên sinh ngài cứ yên tâm, chúng tôi thề là phải giết được Sở Thiên.

Tưởng Thắng Lợi không nói gì bước về phía cầu thang.

Mặt trời chuyển động từ trước về sau xe, toàn thân Tô Dung Dung bủn rủn vô lực dựa vào vai Sở Thiên, mặt đã trở nên đỏ ửng, nhìn khóe miệng Sở Thiên khẽ cười, trong ánh mắt đầy vẻ yêu thương, chỉnh lại quần áo còn sộc xệch của hai người, dịu dàng nói:

- Sở Thiên, trời gần tối rồi, chúng mình về Lâm gia thôi.

Sở Thiên gật đầu, chầm chậm lùi xe rồi phóng ra đường lớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Màn đêm dần buông xuống, đèn trang trí hoa lệ của Lâm gia đã được thắp sáng, đủ loại màu sắc khiến cho sao trời cũng mất sang, trong âm nhạc du dương, những câu hát tao nhã luồn vào từng ngóc nhỏ của phòng tiệc, khí chất cao nhã, cách nói năng tao nhã của người Lâm gia đang to nhỏ cùng nhau thỉnh thoảng lại có tiếng chạm cốc với nhau.

Hai người về tới Lâm gia, bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu bèn vội đi thay đồ, Tô Dung Dung với bộ áo cao cổ trắng thu hút sự chú ý của mọi người, khuôn mặt phong tình lay động lòng người, đầy vẻ thành thục của một phục nữ. Sở Thiên hôm nay cũng mặc bộ quần áo đen cùng với vẻ anh tuấn quỷ dị mê người, càng là tiêu chuẩn của các thiếu nữ.

Quả nhiên trong bữa tiệc, khi mà Tô Dung Dung khoác tay Sở Thiên xuất hiện, toàn bộ đều vô cùng kinh ngạc. Tô Dung Dung khiến người khác càng kinh ngạc bởi vẻ quyến rũ phong tình mà trước nay chưa từng có, còn khuôn mặt nho nhã thản nhiên của Sở Thiên cũng khiến cho những nữ khách của bữa tiệc phải rung động. Cái gì gọi là mê chết người không đền mạng, sự xuất hiện của Sở Thiên làm sắc màu hơn cho toàn hội trường.

Hôm nay là đầu năm mới, con cháu nhà Lâm gia từ khắp mọi nơi đều trở về nhà, cả lớn cả nhỏ cũng phải bốn mươi người, bất luận là có ở xa bao nhiêu hay có bao nhiêu tiền thì cũng không ai dám từ chối yêu cầu đoàn tụ của Lan bà bà, nên khi Sở thiên bước vào hội trường vẫn còn nhiều người không quen biết.

Tô Dung Dung bước vào hội trường nhìn vài lượt rồi đi chào hỏi Liễu Yên và Lâm Phi, để lại Sở thiên cầm chén rượu nhìn tứ phía.

Sở Thiên tìm được chỗ ngồi, ngồi xuống chào hỏi khách khí dưới ánh mắt tò mò của người nhà Lâm gia, mà bọn Lâm Thiếu Khôn quen biết trước đó lại không những đáp lại nhiệt tình mà còn chủ động giới thiệu Sở Thiên cho những hào kiệt Lâm gia khác, đồng thời dạy dỗ những người đời thứ ba của Lâm gia đều phải lấy Sở Thiên là tiêu chuẩn học hỏi.

Lâm Thiếu Khôn vỗ tay khiến mọi người người yên lặng rồi nói to:

- Các anh chị em, cháu trai cháu gái, trước khi yến tiệc bắt đầu xin phép cho tôi được giới thiệu ân nhân của Lâm gia đó là người đã chữa khỏi được tay cho Lan bà bà, cũng chính cậu ấy đã khiến cho danh dự của Lâm gia được cao hơn Hoắc gia, cậu ấy là ai đây? Chính là bạn trai của Dung Dung, Sở Thiên.

Vì Lâm Thiếu Khôn giới thiệu thêm mắm thêm muối, Sở Thiên ngay lập tức đã thu hút được ánh mắt từ rất nhiều người, có ánh mắt nghi ngờ cũng có ánh mắt tò mò, cũng có vẻ hơi xấu hổ, sau một hồi khách sáo đang định tìm chỗ nào yên tĩnh trốn vào thì đằng sau bỗng có tiếng gọi nhiệt tình:

- Sở Thiên, anh đến rồi? Đúng là vinh hạnh cho tôi quá.

Sở Thiên quay đầu nhìn lại không khỏi kinh ngạc nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại cười đáp:

- Hội trưởng Lâm, hôm nay chú có vẻ rất vui?

Người gọi lại chính là kẻ không ưa gì Sở Thiên, Lâm Vũ Địch.