Đô Thị Thiếu Soái

Chương 546: Sát Thủ Tóc Bạc




Nơi có người sẽ có giang hồ, có giang hồ liền có ân oán.

Giang hồ vĩnh viễn không thể tĩnh lặng, luôn là một con sóng vừa lặng, con sóng khác lại ập tới, triều dâng sóng dậy ồn ào.

Khi Sở Thiên bắt đầu nổi sát khí cảnh giác, người đàn ông tóc bạc đã nhào tới bệ sân khấu, tiếp đó trong tay rút ra một khẩu súng ngắn màu bạc sáng lóe, không đợi mọi người kịp phản ứng bèn nâng súng ngắm vào Mạt Nhĩ Vô Mang bắn. Mạt Nhĩ Vô Mang trên sân khấu đã né sang một bên ngay khi vai của gã rung lên. Tiếng đạn của súng giảm thanh găm vào nhạc cụ kêu "Phập".

Toàn bộ phòng giao hưởng bỗng chốc trở nên rối loạn. Tuy rằng những con người thượng lưu này đều đã kinh qua nền giáo dục dành cho các tinh anh và đã từng trải qua mưa gió cuộc đời, nhưng đối mặt với tiếng súng và sát thủ thì vẫn để lộ ra bộ mặt chân thực nhất của họ. Vô số người người tranh nhau lao ra cửa, chỉ e bản thân phải đi trên con đường tới thiên đàng thật sự, thi thoảng còn vang lên vài tiếng la hét và kêu rên.

Cơ thể mềm mại của Thẩm Thiến Thiến cũng run lên bần bật, sắc mặt dưới ánh đèn có vẻ trắng bệch. Một cô gái xuất thân nhà giàu như cô ta có đời nào được nhìn thấy sát thủ cầm súng và cảnh tượng hỗn loạn. Cô ta vội kéo Lâm Phi đứng lên chạy ra ngoài. Sở Thiên nhanh tay nhanh mắt kéo cả hai lại, hét lên:

- Lúc này mà ra ngoài chỉ có chết, không bị dẫm đạp chết thì cũng bị xô đẩy chết.

Kết quả sự việc đã chứng minh, số người bị dẫm đạp và chen chúc chết cao tới ba mươi người, có thể thấy được bản chất ích kỷ của con người.

Thẩm Thiến Thiến mày liễu dựng đứng, phản xạ có điều kiện hét lại:

- Không ra ngoài lẽ nào ở đây chờ chết?

Sở Thiên chỉ cười cười, nhàn nhạt của nói:

- Có anh ở đây, không chết được.

Hoắc Tông ở bên cạnh cũng không có ý định chạy ra ngoài, moi từ ngực ra một chai Whiskey nhấp một hớp.

Vị trí của bọn Sở Thiên ở hàng ghế thứ tám trong thính phòng. Khán giả ở những hàng ghế trước đã chạy nhanh hơn cả thỏ ngay khi tiếng súng vang lên. Vì thế, tầm mắt phía trước lập tức trở nên quang đãng. Sở Thiên ngoảnh đầu nhìn tên sát thủ và Mạt Nhĩ Vô Mang trên sân khấu. Tên sát thủ đang cầm súng không ngừng bắn tỉa Mạt Nhĩ Vô Mang, trên mặt là nụ cười dữ tợn và đắc ý.

Còn Mạt Nhĩ Vô Mang thì đang không ngừng né tránh sau nhạc cụ và bối cảnh sân khấu. Nhiều lần suýt nữa đã bị đạn súng của tên sát thủ đưa lên thiên đường, có vẻ không cách nào chống trả nổi. Nhưng không thể phủ nhận rằng anh chàng này bẩm sinh đã là biểu tượng của nhã nhặn và cao quý. Ngay đến động tác tránh né đạn cũng rất đẹp, khiến người ta không khỏi thán phục.

Nhưng Mạt Nhĩ Vô Mang hẳn là có bản lĩnh, sao lại phải chật vật như vậy? Sở Thiên trong lòng thầm sinh nghi, thấy động tác trôi chảy sinh động của Mạt Nhĩ Vô Mang liền biết anh chàng này tuyệt nhiên không phải là vừa. Tại sao lại bị sát thủ bức cho không cách nào chống trả? Liệu có phải anh ta đang lo ngại điều gì?

Sở Thiên cũng cũng chỉ có thể nghĩ tới đây, bởi vì sát thủ tóc bạc đã nhảy lên sân khấu. Chẳng cần đến vài hiệp, Mạt Nhĩ Vô Mang sẽ bị bắn ngã. Hắn và đại lão Ấn Độ này ít nhiều cũng có chút ngọn nguồn sâu xa, không thể nào làm ngơ nhìn anh ta chết ngay trước mắt. Nghĩ tới đây, hai tay Sở Thiên chống vài tấm tựa lưng của ghế, như một con diều hâu giương cánh, lao lên sân khấu.

Thẩm Thiến Thiến hơi kinh ngạc, Sở Thiên không ngờ có thể bật tường?

Sát thủ tóc bạc đang cười dữ tợn đi tới Mạt Nhĩ Vô Mang trốn trong góc. Chỉ cần tới trước mặt anh ta bắn vài phát súng, người con truyền thế của của Ấn Độ giáo và thiên tài âm nhạc có một không hai sẽ lên thiên đường. Như vậy thì nhiệm vụ của gã cũng được hoàn thành mĩ mãn, vị trí của gã trong giới sát thủ trong tương lai sẽ có bước thăng tiến dài, tiền vào như nước.

Họng súng chậm rãi giơ lên, nhưng Mạt Nhĩ Vô Mang dường như không nhìn sát thủ tóc bạc, đôi mắt lộ ra vẻ sâu thẳm như biển rộng vô bờ, điều này khiến tên sát thủ tóc bạc chợt giật mình. Đúng lúc này, gã cảm thấy sau lưng luồng gió phần phật thổi, sát khí sắc bén đến quá nhanh. Gã xoay người và chĩa súng lại phía sau theo phản xạ, còn chưa quay lại hẳn, Sở Thiên đã nhào tới trước mặt gã.

Súng lục sát thủ tóc bạc đang cầm nhả đạn vào Sở Thiên. Viên đạn bay chíu ra, sượt qua bên tai hắn, găm vào chiếc ghế phía sau. Không phải là tên sát thủ tóc bạc bắn quá kém, mà là tốc độ của Sở Thiên quá nhanh. Nhanh đến nỗi khi gã còn chưa kịp bóp cò thì Sở Thiên đã lướt người tránh, không đợi tên sát thủ điều chỉnh góc độ, Sở Thiên đã nhanh hơn gã nửa nhịp, bóp lấy cổ tay tên sát thủ tóc bạc.

Thẩm Thiến Thiến ở đằng xa há miệng lấy hơi, tên tiểu tử này quả là có chút bản lĩnh.

Lâm Phi thì không ngừng nắm chặt bàn tay Tống Minh, cứ như là cô ta đang đích thân trên sân khấu vậy.

Sát thủ tóc bạc thấy cổ tay bị Sở Thiên khống chế, hơn nữa có một nguồn lực rất lớn truyền tới, vẻ mặt anh tuấn của gã thoáng hiện vẻ tàn nhẫn, tay phải bỗng buông cây súng lục màu bạc, tay trái bắt lấy nó, tốc độ nhanh như điện chớp, đột ngột dí cây súng trong tay vào ngực Sở Thiên.

Đây là một khẩu súngđặc biệt, thân súng có hai lưỡi dao sắc bén, khi ngón cái của sát thủ tóc bạc miết qua chốt, hai lưỡi dao sắc như tên hướng ngực Sở Thiên bắn tới. Sở Thiên giật mình, chẳng ngờ tên sát thủ này lại dũng mãnh hơn hắn nghĩ, vội mau chóng né tránh. Cùng lúc đó, tên sát thủ đã nắm chắc khẩu súng.

Sắc mặt Sở Thiên trở nên nghiêm trọng, biết khẩu súng lại rơi vào tay gã sẽ dẫn đến phiền phức, không kịp ngẫm nghĩ nữa, đá bay hai nhạc cụ về phía tên sát thủ, đồng thời nhặt lấy cây dương cầm tinh xảo, lăn về phía sau sân khấu. Tên sát thủ nâng súng lên bắn hai phát trúng vào nhạc cụ khiến chúng rơi xuống đất, tay trái còn tiện thể rút ra dao găm ra phòng vệ, sau đó mới đi về phía kẻ xen ngang là Sở Thiên.

Véo, véo.

Hai tiếng kêu sắc bén truyền tới.

Hai cây kéo vi-ô-lông mang theo lực lớn hung dữ bay tới. Tên sát thủ tóc bạc thất kinh, vừa ưỡn lưng ngả người ra sau tránh vừa bắn ra hai phát vào phông nền sân khấu. Trong lúc gã đang vui mừng vì may mắn tránh được cây kéo chết người, mặt đất lại có tiếng vút vút vang lên. Ngoảng đầu lại nhìn, đầu óc gã trống rỗng, lại là hai cây kéo nữa.

Hai thanh kéo vi-ô-lông này được Sở Thiên dùng hết sức bộc phát ném ra, hoàn toàn không nương tay. Thanh kéo bay tới quá nhanh khiến tên sát thủ tóc bạc trong lòng hoảng hốt, tựa hồ trong nháy mắt đó, gã không thể nhìn rõ đường bay và phương hướng của nó. Còn chưa kịp nhảy lên tránh, thanh kéo dương cầm đã không thương tiếc cắm vào bắp đùi gã.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Sở Thiên nhẹ nhàng nhảy ra từ phía sau sân khấu, tên sát thủ tóc bạc nhịn đau nổ súng nhưng phát hiện không còn đủ sức nữa. Hơn nữa, Sở Thiên đã ném cây đàn vi-ô-lông ra như chơi Bowling, đàn vi-ô-lông đập trúng vào bàn tay cầm súng của tên sát thủ tóc bạc. Lực đập lớn khiến cây súng đang được gã nắm trong tay lập tức bị bay ra xa. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Một lát sau, Sở Thiên đã đứng trước mặt gã.

Sở Thiên khom lưng, nhàn nhạt hỏi:

- Sao lại muốn giết anh ta?

Con mắt sáng quắc của tên sát thủ tóc bạc nhìn Sở Thiên khinh bỉ, tiếp đó, đôi mắt ảm đạm chợt phát ra vẻ dữ tợn. Gã gắng chịu đựng cho đau đớn giảm bớt, dùng hết sức lực còn lại vung con dao găm tẩm thuốc độc ra. Động tác tay thuần thục khiến con dao găm phát ánh sát lạnh hướng Sở Thiên đâm tới. Chẳng ai ngờ tên sát thủ bị trọng thương vẫn còn có thể ra một đòn sấm sét như vậy.

Thẩm Thiến Thiến nhìn cảnh vật lộn sống chết trước mắt, khi thấy tên sát thủ tóc bạc xuất chiêu cuối cùng, còn Sở Thiên dường như căn bản không kịp phản ứng né tránh, sợ quá suýt hét lên thành tiếng, không khỏi nhắm chặt đôi mắt đẹp, không đành lòng nhìn cảnh máu me sau khi Sở Thiên bị đâm chết.

Cuộc đấu đầu bằng âm mưu quỷ kế nào thì cuối cùng cũng đều cần dùng tới bạo lực để quyết định kẻ thắng người thua, Sở Thiên từ trước đến nay vẫn thờ phụng một câu như vậy. Chứng kiến quá nhiều sinh mạng ra đi trước mắt, Sở Thiên cũng sớm đã học được cách giết chóc tàn khốc khi trong lòng nhân từ trước con mắt khiếp sợ của thế nhân.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên đó không phải của Sở Thiên. Vốn luôn giữ cảnh giác, khi con dao găm đâm tới, Sở Thiên đã bẻ cổ tay tên sát thủ tóc bạc theo một hướng khác, tiếp đó, con dao găm không hề nương tay đâm vào vai gã. Sở Thiên không muốn gã chết nhanh như vậy, còn muốn giúp Mạt Nhĩ Vô Mang hỏi được điều gì đó, nhưng dao găm đâm vào vai sát thủ xong, mắt, mũi, tai, miệng tên này lập tức ộc máu ra.

Dao găm có độc.

Sở Thiên không khỏi nghĩ lại mà sợ, hơn nữa thứ độc dược này quá bá đạo. chẳng ngờ gã còn độc ác như vậy, tin rằng đạn cũng đã bị tẩm thuốc độc. Xem ra, tối nay gã hạ quyết tâm phải giết được Mạt Nhĩ Vô Mang, chỉ là gã thật không ngờ gieo gió lại gặt bão rồi chôn vùi chính tính mạng gã, trong lòng không khỏi hơi buồn rầu.

Khi đặt thi thể tên sát thủ xuống đất và rút con dao găm ra, Sở Thiên thấy trên cổ gã có hình xăm chim phượng, không khỏi hiếu kỳ nhìn vài cái, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, cho rằng tên sát thủ này là kẻ thích xăm mình, huống hồ tên sát thủ này vì Mạt Nhĩ Vô Mang mà tới, hắn không nên để ý quá nhiều.

Mạt Nhĩ Vô Mang đầu tới cuối vẫn đứng dưới phông nền sông Hằng, đôi mắt như nước sông muôn đời vẫn chảy, không kinh hãi không giật mình nhìn trận chiến sống còn, không hề la hét, cũng chưa từng bỏ chạy. Cho tới lúc Sở Thiên chế phục được tên sát thủ tóc bạc mới nhẹ nhàng đi tới, dùng giọng nói như tiếng trời nói với hắn:

- Cảm ơn!

Sở Thiên vốn còn muốn hỏi Mạt Nhĩ Vô Mang sao không ra hề ra tay, cũng muốn hỏi tên sát thủ tóc bạc vì sao lại đến buổi diễn tấu giết anh ta. Nhưng thấy vẻ buồn bã đằng sau nét mặt bình tĩnh của anh ta thì không nở mở miệng hỏi những câu trần tục đó nữa, đành khẽ thởi dài:

- Chỉ tiện tay thôi, không cần phải nói cảm ơn.