Đô Thị Thiếu Soái

Chương 544: Gặp Hoắc Tông




Sở Thiên đảo mắt nhìn biển người như nước tại khu vực phía Tây, khóe miệng mỉm cười, nhàn nhạt nói:

- E rằng đây không phải là một trò đùa. Đây là một hành vi lăng xê được lên kế hoạch tỉ mỉ từ trước, lợi dụng tính chất ảo của mạng truyenfull.vn để phao tin đồn, khiến các Fan của Ti Cơ biết có hai ngàn tấm vé được bán thêm. Như vậy mọi người sẽ đều chen nhau xếp hàng.

Không đợi Sở Thiên nói xong, Thẩm Thiến Thiến đã xếch ngược lông mày, dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn, nói như bắn pháo:

- Xếp hàng và phao tin đồn có quan hệ gì chứ? Huống chi nhóm Ti Cơ còn cần phải lăng xê sao? Anh đang lăng nhục trí tuệ của Fan hâm mộ nhóm Ti Cơ đấy. Anh có biết số lượng người hâm mộ nhóm Ti Cơ là bao nhiêu không? Xếp thứ ba toàn cầu đấy nhé. Cẩn thận không bị người ta chửi chết đấy.

Sở Thiên bất đắc dĩ thở dài. Nghe nói người giàu đều thích tiến hành chế độ giáo dục nhân tài, rèn luyện hậu duệ của họ thành những Louie hoặc công tước quyền quý. Sao lại không thấy điều đó trên người Lâm Phi và Thẩm Thiến Thiến nhỉ? Vì thế, hắn đành cười khổ, giải thích:

- Việc xếp hàng sẽ tạo ra hiện tượng giả là vé vào cửa của Ti Cơ rất khó mua, dẫn tới nâng cao danh tiếng cho nhóm Ti Cơ.

- Các em có thể không tin lời anh, nhưng có hai việc tất yếu sẽ xảy ra. Thứ nhất, bài viết trên mạng về thông tin bán thêm vé tuyệt nhiên sẽ không tìm thấy. Thứ hai, khu phòng chờ phía Tây vào một thời điểm thích hợp nào đó sẽ có người cố tình gây rối, làm to chuyện vé vào cửa, khiến chuyện đó trở thành tiêu điểm của các kênh truyền thông lớn. Các em cứ thử chờ mà xem.

Thẩm Thiến Thiến muốn mở miệng phản bác Sở Thiên, nhưng ngẫm nghĩ đành nhẫn nhịn, quyết định dùng thực tế để chứng minh suy đoán của Sở Thiên là sai. Vì thế rút từ trong túi ra chiếc điện thoại Nokia đời mới nhất, bấm vài cái để kết nối mạng truyenfull.vn, dùng đầu bút chấm vội trên màn hình để mở trang Web ra. Sau khi trang Web được mở ra, đầu óc cô lập tức trống rỗng.

- Bài viết quả thật đã biến mất! Sao có thể thế được? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thẩm Thiến Thiến lẩm bẩm. Cô ta là Fan trung thành của nhóm Ti Cơ, năm nào cũng vung ra mấy chục ngàn tệ để mua album của họ, cũng xem mấy chục buổi biểu diễn Liveshow của họ. Giờ lại bị thần tượng chém cho nửa nhát, bất chợt cảm thấy hơi khó chịu trong người, liền sau đó lập tức kiên định nói:

- Không phải vậy đâu. Nhóm Ti Cơ không lừa chúng ta đâu.

Nhìn thấy Thẩm Thiến Thiến tự dối bản thân, Sở Thiên khẽ thở dài, quay đầu nhìn về phía tô Dung Dung, cười nói:

- Chúng ta xếp hàng đi, nửa tiếng nữa là bắt đầu rồi.

Hắn chủ yếu là lo lát nữa tình hình trở nên hỗn loạn, khiến nhân viên bảo vệ xua đuổi tất cả mọi người tại phòng chờ, đến lúc đó sẽ bị lỡ buổi biểu diễn của các bậc thầy.

Tô Dung Dung ngoan ngoãn khoác tay Sở Thiên, quay đầu khuyên bọn Lâm Phi:

- Bất kể lời Sở Thiên nói là thực hay giả, các em cũng không xem biểu diễn được nữa rồi. Về nhà đi ngủ hay là có kế hoạch khác đi? Hoặc các em có hứng thú đi xem biểu diễn vi-ô-lông với chị không? Thay đổi khẩu vị một chút cũng không tồi đâu.

Liễu Yên chần chừ một lát, đôi mắt đẹp nhìn tứ phía thấy bầu trời bắt đầu nổi gió, trên mặt hơi hiện vẻ lười biếng, cười đáp:

- Đề nghị của Dung Dung hay đấy. Đã tới đây rồi, chúng ta vào trong ngồi mấy tiếng vậy. Nếu không cứ như vậy ra về, e rằng sẽ mất ngủ cả đêm vì thất vọng.

Hai chữ "thất vọng" này rất đáng để nghiền ngẫm.

Lâm Phi có chút mất hứng, không có phúc được tận mắt xem biểu diễn rồi, cũng không muốn về ngay lúc này, bèn vặn eo bẻ cổ, góp vui nói:

- Vậy thì chúng ta cũng vào xem thôi, xem có gây được cảm hứng cho Tống Minh không? Hôm khác anh ấy sẽ kéo đàn vi-ô-lông cho em nghe, nghe rồi lại kết bạn ra về.

Sở Thiên dở khóc dở cười. Mấy bảo vật sống này đúng là không hề khách khí, vì thế mở miệng nói:

- Hình như buổi biểu diễn đàn vi-ô-lông này cũng phải mua vé vào cửa thì phải.

Vừa nói xong, Lâm Phi liền rút ra mấy tấm vé được in rất đẹp, có vài phần đắc ý nói:

- Những loại vé biểu diễn nghệ thuật tao nhã này sao có thể thiếu Lâm gia được chứ? Bên tổ chức tặng mười tấm vé cho bà Lan. Mặc dù cũng rất thích xem, nhưng sức khỏe bà Lan không tốt, đành phải ở nhà nghỉ dưỡng.

- Về phần cha và chú em, họ đều là phàm phu tục tử, xem múa thoát y còn hứng thú hơn xem kéo đàn vi-ô-lông nhiều. Vì thế, em gom hết lại chơi, chẳng ngờ lại dùng đến thật. Đi thôi, đi thôi! Chúng ta vào trong ngủ thôi. Thiến Thiến, cậu cũng vào với chúng tớ đi, xem như để giết thời gian.

Sở Thiên thiếu chút nữa hộc máu mà chết, không phải là bởi giọng điệu cay nghiệt của Lâm Phi mà là vì cô ta xem những tấm vé này chỉ như bùn đất. Phải biết rằng phải bỏ ra ba nghìn mới có thể mua được một tấm vé vào cửa này. Thật đúng là "Cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường người chết đói". Nhưng lúc này cũng không tiện nói, đành bất đắc dĩ đưa tay ra phía trước mời.

Thẩm Thiến Thiến từ đầu tới cuối vẫn trầm tư, Lâm Phi không cần biết cô ta có đồng ý hay không, tay trái kéo tay Tống Minh, tay phải kéo tay Thẩm Thiến Thiến đi tới cửa vào, Sở Thiên bọn họ nhìn nhau cười cười rồi cũng đi theo. Tốc độ kiểm tra vé tại khu ghế ngồi phía Đông rất nhanh, chẳng bao lâu đã đến lượt bọn họ. Vừa đưa vé cho nhân viên soát vé, một tiếng thét chói tai và tiếng động huyên náo vang lên từ khu ghế ngồi phía Tây.

Bước vào hành lang, bọn Sở Thiên ngoảnh đầu nhìn về phía phòng đợi vào khu ghế ngồi phía Tây. Vẫn là biển người tấp nập, nhưng tiếng kêu thét và tiếng mắng chửi không ngớt vang lên. Liền đó có tiếng kính vỡ, hơn nữa phạm vi không ngừng được mở rộng. Fan của nhóm Ti Cơ chờ đợi lâu đã bắt đầu tấn công lối vào khu ghế ngồi phía Tây, còn kèm theo vài tiếng kêu thảm thiết.

Xung đột được Sở Thiên đoán trước rốt cục đã xảy ra. Bọn Lâm Phi đưa mắt nhìn Sở Thiên và Thẩm Thiến Thiến. Thẩm Thiến Thiến vẫn đang trầm mặc, lúc này trong mắt hiện lên vẻ khó tin và đau khổ, tiếp đó thở mạnh vài hơi, giọng nói dồn nén phát ra:

- Tại sao có thể như vậy? Tại sao phải như vậy? Liệu có phải do công ty quản lý của họ giở trò?

Cái thứ thần tượng có thể khiến người ta điên cuồng, khiến người ta si mê này. Thẩm Thiến Thiến cũng không tránh khỏi bị tẩu hỏa nhập ma. Khi hình tượng đẹp đẽ trong tim bị vấy bẩn, đương nhiên sẽ không thể nào chấp nhận được và sẽ sinh ra phản kháng chống cự vô hình, thậm chí khiến đầu óc mơ hồ trống rỗng. Đó cũng là nguyên nhân hằng năm có không ít người tự sát vì thần tượng.

Lâm Phi nhìn thấy trên mặt cô bạn thân có vài phần buồn bã, vội kéo mạnh cô ta vào phòng diễn tấu. Sở Thiên khẽ thở dài, quay đầu nhìn cảnh bạo loạn bên ngoài, xoay người đi vào phòng diễn tấu. Liễu Yên đi sau họ hai bước, ngơ ngẩn nhìn theo bóng Sở Thiên, cho tới khi hắn đã đi xa mới kịp phản ứng lại và đuổi theo họ.

Tìm được chỗ ngồi, tâm trạng mọi người mới trở lại bình tĩnh chút ít. Nhìn các cụ ông ăn mặc lịch sự và những phu nhân quyền quý xung quanh, tự đáy lòng Sở Thiên hiểu rằng ánh mắt tò mò của mọi người là rất dễ hiểu. Trong đám người đông nghìn nghịt, khó lòng tìm thấy một người dưới ba mươi tuổi. Nhóm người bọn họ đương nhiên trông rất nổi bật.

Sở Thiên ngồi thẳng người, còn chưa kịp nắm lấy tay Tô Dung Dung, một người đàn ông liêu xiêu trên lối đi ngã vào họ, mùi rượu phảng phất trên người anh ta xộc tới. Những người quần áo hoa lệ cao nhã lại không đưa tay ra đỡ, ngược lại thi nhau nghiêng người tránh né. Thấy anh ta sắp ngã vào đám người ngồi ở hàng ghế đầu, Sở Thiên vội đưa tay kéo lấy cánh tay của anh ta.

Xung lượng rất lớn bị Sở Thiên ghìm lại. Cơ thể người đàn ông lắc lư vài cái, cuối cùng cũng đứng vững, ngoảnh đầu nhìn Sở Thiên cảm kích nói:

- Cảm ơn!

Sở Thiên khẽ cười, thản nhiên đáp lại:

- Khỏi cần!

Người đàn ông rút vé ra nhìn mấy cái, lại nhìn số thứ tự ghế ngồi xung quanh, tiếp đó ngồi xuống bên cạnh Sở Thiên, giọng điệu có vài phần ngạc nhiên vui mừng, thì thầm nói:

- Tiểu huynh đệ, đêm nay chúng ta thật là có duyên, chẳng ngờ chúng ta lại quen biết trong tình cảnh này, lại còn là hai ghế liền nhau nữa. Tối nay ta uống vài ly để tỏ lòng biết ơn chứ?

Lâm Phi ngồi bên cạnh, nhờ ánh đèn nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông kia, không khỏi khẽ biến sắc mặt.

Chẳng ngờ người kia lại nhiệt tình như vậy, Sở Thiên lúc này cũng không tiện lạnh lùng từ chối, gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, được tới xem buổi biểu diễn này đã là duyên phận rồi. Về phần mời rượu cảm tạ thì khỏi. Tôi cũng chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi, không biết phải xưng hô với anh thế nào? Tôi là Sở Thiên.

Người đàn ông giơ bàn tay đeo nhẫn ngọc ra, thành khẩn đáp lại:

- Gọi tôi là Hoắc Tông!

- Ồ, Hoắc Tông ư?

Sở Thiên vừa ngẫm nghĩ cái tên của anh ta vừa đưa tay ra bắt. Bỗng nhiên động tác dừng lại, hắn hiển nhiên đã kịp hiểu ra là chuyện gì, ngẩng đầu nhìn vào mắt người đàn ông kia, chầm chậm nói:

- Hoắc Tông? Có phải là Hoắc Tông - Thiếu gia thứ hai của của Hoắc gia, một trong bốn đại gia tộc quyền quý?

Bọn Lâm Phi bỗng nhiên cười khổ, người đàn ông này chẳng phải là Hoắc Tông của Hoắc gia sao. Đúng như lời các cụ vẫn nói, oan gia ngõ hẹp. Nếu anh ta biết Sở Thiên đã làm cháu gái anh ta bẽ mặt, khiến đôi tay chị dâu anh ta tàn phế, e là buổi biểu diễn này khỏi phải tiến hành nữa, chỉ cần xem hai người bọn họ đánh nhau là đủ.

May mà Hoắc Tông chỉ hơi kinh ngạc, lập tức cười đáp lại:

- Tôi chỉ là người không phận sự của Hoắc gia, hơn nữa kết giao bằng hữu chẳng liên quan gì đến chuyện giàu nghèo. Nếu tâm đầu ý hợp, cho dù là tên ăn mày, tôi cũng có thể cùng gã uống chén rượu lớn ăn miếng thịt bự. Nếu không, dẫu có là Lý Gia Thành tôi cũng không đáp lời đâu.