Đô Thị Thiếu Soái

Chương 540: Trợ Giúp (III)




Sở Thiên chậm rãi đứng lên phía trước, chĩa đao về phía Triệu Bảo Khôn cười nhạt nói:

- Thế nào, còn muốn đánh nữa không? Tối nay cả ngàn bang chúng cũng không thể lấy được mạng của bọn tao. Giờ đây chỉ còn lại mấy trăm tàn binh mà vẫn dám lớn tiếng ngông cuồng. Mày có tin tao lấy đầu mày không?

Ngay trước mặt các Hắc bang ở đây lại bị Sở Thiên đánh rơi mặt, cho dù thật sự sợ hãi cũng không được cúi đầu. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Người lăn lộn trên giang hồ chú trọng nhất chính là mặt mũi. Giờ đây trước mặt bao người lại bị Sở Thiên sỉ nhục như vậy, Chuyện này truyền ra ngoài sẽ khiến người khác chê cười mất. Vì thế Triệu Bảo Khôn thật sự tức giận. Nghiến răng nghiến lợi thét lên:

- Lão đây không tin!

Sở Thiên hừ lạnh, quay sang đá về phía thanh đao bên cạnh Thiên Dưỡng Sinh để mượn lực, Thiên Dưỡng Sinh cực kì ăn ý lách mình ra một bên, Sở Thiên giống như đạn pháo ngay lập tức nhảy ra, rơi xuống nơi đám người Triệu Bảo Khôn đang đứng. Không ai có thể ngờ Sở Thiên lại ra tay thật, thành viên Đông Hưng hội cũng chỉ đứng ngẩn ra, mãi tới khi Sở Thiên tấn công vào bức tường bảo vệ chúng mới nhốn nháo hét lên giải vây.

Chỉ thoáng vài đường đao! Hai đại hán bên phía Đông Hưng hội đã bị chém hạ, Sở Thiên nhón chân đạp lên thi thể chúng để tiếp tục lao về phía trước. Triệu Bảo Khôn được bao bởi tầng tầng lớp lớp người bảo vệ còn bị người khác xem thường như thế, cảm thấy kinh hãi bất an. Gã bất chấp vết thương chạy trốn về phía sau, mấy tên đàn em thân tín vội phản ứng vung đao chắn phía trước bảo hộ.

Sở Thiên đang đà xông tới, thì sau đám người kia phóng ra mấy túi bột vôi. Khắp trời bụi trắng mịt mù khiến người ta không kịp phòng bị, bất đắc dĩ đành nhắm mắt lui về. Bỗng nhiên lúc đó một lượng axit sulfuric nồng độ cao được bắn ra, bất chấp sinh mạng của cả người nhà mình. Những tiếng kêu than đau đớn vang lên, mấy tên thân tín của Triệu Bảo Khôn mắt bị bỏng ngã xuống kêu thảm thiết.

Thủ đoạn hạ lưu như vậy ngay lập tức nhận lại sự khinh bỉ của các Hắc bang khác.

Sở Thiên cũng cảm thấy lông mày phải của mình bị cháy rát, cúi đầu nhìn thấy quần áo đang bị axit ăn mòn. Vội vã dùng đao phá nát hết lớp quần áo dày kia, những vẫn lo rằng axit sẽ ngấm vào da thịt. Bỗng nhiên cảm thấy đau đớn khó nhịn đành xé một miếng vải sạch trên áo lau vết bỏng. Trong lòng càng thêm tức giận tên khốn kiếp ti tiện Triệu Bảo Khôn.

Cùng lúc đó, bên canh Âu Dương Thái Vi lại xuất hiện bốn tên áo đen, linh hoạt công kích từ phía sau Sở Thiên, sát khí như muốn nuốt trọn hắn. Tuy rằng tránh được, nhưng cái chết chỉ là sớm muộn. Chiêu thức của đối phương khiến hắn rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Có thể thấy rằng những cao thủ này quả thật lợi hại.

Sở Thiên thở dài trong lòng, lại một lần nữa để cho Trần Bảo Khôn giữ được mạng chó rồi. Cũng không kịp suy nghĩ nữa, hiện tại phải lo đối phó với bốn tên áo đen kia đã. Sau khi đánh giá thực lực đối phương, Sở Thiên tùy tiện xuất ra vài đao. Nhưng những đao này lại có sức mạnh chết chóc vô cùng khủng khiếp, thống khoái cùng cuồng mãnh.

Cách giáo huấn người khác này hoàn toàn không cần dùng tới bất kỳ đả pháp sách vở nào. Lại có thể chặn được mũi đao của kẻ thù cực kỳ hiệu quả.

Chúng cảm giác được cho dù xuất đao như thế nào đều sẽ phải đón nhận những đòn tấn công như sấm sét từ Sở Thiên. Tuy bọn chúng bán mạng vì tiền, nhưng nếu thực muốn lấy mạng chúng thì không thể không suy xét đến hậu quả. Ngay sau đó lập tức biến chiêu bức bách Sở Thiên ngừng lại.

Thiên Dưỡng Sinh khẽ nhíu mày, đang định tiến lên phía trước thì lại bị Lão Yêu kéo lại, ánh mắt thâm thúy bình thản như hiểu thấu thắc mắc hiện lên trong mắt Thiên Dưỡng Sinh, anh ta chậm rãi giải thích:

- Trận chiến này hãy để cho Thiếu soái đi, cậu ấy phải tạo được uy thế trước các Hắc bang có mặt tại đây, khiến tất cả Hắc bang Hongkong khiếp đảm. Để sau này chúng không dám dùng những thủ đoạn bỉ ổi để ám hại người nữa.

Lời Lão Yêu nói rất đúng. Sở Thiên tuy là dựa vào thực lực và thân thủ dũng mãnh của mình vang chấn khắp giới xã hội đen, nhưng nhiều lúc phải để đối phương tận mắt chứng kiến uy lực bản thân. Nếu không e rằng dù người người có tâng bốc thổi phồng như thế nào cũng khó mà tin tưởng phong thái và trình độ đỉnh cao của Sở Thiên.

Ngay đến bọn Tưởng Thắng Lợi và Triệu Bảo Khôn luôn cho rằng Sở Thiên đang ở vị trí đỉnh cao trong giới bang hội, nhưng sau khi xem xét những chiến tích của hắn thì cho rằng bố trí thiên la địa võng như thế có thể dễ dàng lấy mạng Sở Thiên và người của hắn, không ngờ lại phải trả một cái giá bằng máu. Mà Sở Thiên thì vẫn như rồng như hổ không chút yếu thế.

Sở Thiên lúc này giống như mặt giếng phẳng lặng, không nhìn bốn tên áo đen sau lưng mình, ánh mắt sâu thẳm nhìn Triệu Bảo Khôn khiến gã phát lạnh. Bỗng bên mé trái vang lên gì đó, một tên sát thủ thấy đây là cơ hội tốt có thể nắm lấy liền vung đao chém tới, ba tên còn lại cũng lao đến tiếp ứng.

Sở Thiên không nói lời nào, tay phải rung động nhạy bén xuất đao. Đao hóa cầu vồng, người tùy theo đao.

"Boang", âm thanh vang lên ngay sát bên người tên áo đen kia, gã chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm giác như có dòng điện vừa lóe qua. Trước mắt tối đen, gã ngã xuống không còn một hơi thở. Mơ hồ không biết bị trúng chiêu ở đâu nữa.

Chỉ cần phản ứng sai một chút, sẽ quyết định vận mệnh của nhóm sát thủ này.

Khi chúng đang cùng nhau phản kích, Sở Thiên lại dùng thân pháp cao cường không thể ngờ tới để xâm nhập vào trận pháp chúng giăng ra, từng bước chọc vào những khe hở và phá vỡ chúng, xuất ra những sóng đao cuồn cuộn như hư ảo. Chúng phòng thủ không được mà tấn công cũng không xong, mỗi lần muốn phản kích lại phát hiện Sở Thiên đã sớm di chuyển vị trí khiến kẻ địch choáng váng và bối rối vô cùng.

Bên sườn tên áo đen kia còn một thanh đao dạng như thắt lưng, phi tới Sở Thiên từ khoảng cách gần cả trượng, nhưng cũng vì thế mà làm bị thương vai phải của hắn đau đớn xâm chiếm. Đường đao của Sở Thiên vẫn không hề ngừng lại, đúng là chỉ sơ suất một chút nhỏ thôi đã hưởng trọn nhát đao của tên sát thủ đó rồi. Có thể thấy rằng tình hình này càng lúc càng căng thẳng hơn.

Sát cơ của Sở Thiên càng lúc càng tăng, hít sâu một hơi, ánh đao lóe sáng. Ngay lúc đó có kẻ trúng chiêu ngã xuống, bị thương nặng không thể đánh tiếp nữa, lúc này áp lực trên vai Sở Thiên đã được giảm đáng kể. Chỉ còn lại mấy tên áo đen kia, trong nháy mắt giết sạch từng tên một dễ dàng như chẻ củi khô vậy, lòng không khỏi cảm thấy trở lạnh. Đang muốn tránh né mũi nhọn sắc bén thì Sở Thiên đã lao tới cuốn theo dư vị của thắng lợi tuyệt vời.

Tên áo đen vừa giơ đao lên đã lập tức bị Sở Thiên chém đứt, ngay cả đầu gã cũng đã sớm đứt lìa dưới sát khí của mũi đao bay xa mấy chục mét rồi rơi xuống, xoay xoay vài vòng mới dừng lại. Thất khiếu xuất huyết, chết đi mà đôi mắt vô hồn kia giống như không thể tin, không thể cam tâm.

Không một ai cử động! Ngay cả gió cũng như đã chết!

Tất cả các chiêu thức biến hóa của Sở Thiên, như thiên mã lướt gió, tuyệt diệu tinh tế.

Liên kết lại giống như vết chim bay trong không gian, cá bơi trong nước. Hiện tại hắn có thể lấy yếu chế mạnh từng chiêu từng chiêu đều chiếm thế thượng phong, cộng thêm khí phách mạnh mẽ vô địch. Ai mà không kinh hãi!

Tuy không thành công giết chết Triệu Bảo Khôn, nhưng khí thế cuồn cuộn đã chấn động giới xã hội đen. Ngay Triệu Bảo Khôn và Âu Dương Thái Vi cũng đã thảm bại mặt mày biến sắc, không dám hé răng lời nào nữa. Sợ Sở Thiên lại đánh tới, một số thành viên Đông Hưng hội run rẩy đến nỗi đao cũng không cầm vững làm rơi hết xuống.

Sở Thiên làm dấu khinh thường về phía Triệu Bảo Khôn cười lạnh:

- Triệu Bảo Khôn, tối nay tao tạm để lại cái mạng chó của mày! Hôm sau sẽ mang mày ra tế các anh em đã mất!

Nói xong quay người rời đi. Kẻ địch ở phía sau thì vội vã nhường đường. Trở về bên cạnh mấy người anh Húc thản nhiên nói:

- Đi thôi!

Anh Húc gật đầu, ngậm điếu thuốc không châm lửa đứng dậy đi khỏi.

Vậy là sau khi bị gần ngàn tên vây giết Sở Thiên toàn thắng bước ra khỏi con phố. Thời điểm Sở Thiên vừa rời khỏi. Người Việt Nam kia cũng phất tay dẫn theo các thành viên Hắc bang ở Đông Nam Á rời đi. Đám Đông Hưng hội và mấy tên thuộc Hắc đạo Sở tài phán đứng ngây tại chỗ. Triệu Bảo Khôn căm phẫn và bất lực hơi thở thì đứt quãng hổn hển.

Âu Dương Thái Vi nhìn theo đám người Sở Thiên rời đi ánh mắt đầy sát khí nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.

Tối nay tuy rằng để cho Sở Thiên thoát khỏi được vòng vây. Nhưng không có nghĩa là hắn có thể tránh tất cả mọi tấn công. Nghĩ tới đây, Âu Dương Thái Vi cũng dẫn theo bốn tên cao thủ rời khỏi con phố. Duy chỉ còn lưu lại u hương phảng phất.

Mấy lão đại của các bang phái nhỏ nhìn lướt qua vài lần rồi cũng lặng lẽ rời đi. Bản thân cùng Đông Hưng hội cấu kết không ngờ không những không đạt được mục đích mà còn thảm bại ra về. Anh Húc là người rất có nghĩa khí trong giới giang hồ, Đêm nay lại thiếu chút mất cả mạng, anh ta chắc chắn không bỏ qua.

Triệu Bảo Khôn không đến thăm mấy lão đại kia, trong lòng gã vẫn còn rất đau khổ. Đêm nay thất bại trong giây phút then chốt, vô số lần gã thầm mắng đám người Hắc bang Đông Nam Á thích xen vào việc người khác kia. Tuy đám người Sở Thiên có mạnh tới đâu, nhưng chỉ cần thêm vài trăm người nữa thôi thì nhất định có thể khiến chúng đầu lìa khỏi cổ.

Đáng tiếc trên đời này không có thuốc chữa hối hận, đêm nay vây giết thất bại đã thả hổ về rừng rồi, những ngày tháng sau này sẽ khó sống lắm đây. Đau đớn nơi vai khiến gã dừng lại suy nghĩ, cúi đầu nhìn đống thi thể chất đầy khắp mặt đất.

Buồn bã thở dài:

- Khiêng thi thể của các anh em về thôi. Cảnh sát sẽ nhanh chóng đến đây.

Không mất bao lâu, con phố lại trở nên bình yên, chỉ còn ánh ánh đèn vẫn y nguyên tán nhạt.