Đô Thị Thiếu Soái

Chương 502: Kịch Chiến Trong Ngõ Nhỏ (I)




Lâm Phi không kiên nhẫn thêm được nữa, có chút nóng giận :

- Vậy anh nói nên làm thế nào, chẳng lẽ bay về?

Tống Minh nhìn một chút, chỉ vào ngõ nhỏ bên cạnh nói:

- Chúng ta đi xuyên qua ngõ này đến con phố đối diện bắt xe thì sẽ nhanh hơn nhiều, nhưng mà….

- Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi.

Lâm Phi không nói gì nữa, nhanh chóng đi vào con ngõ nhỏ bên cạnh.

Tống Minh muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng vẫn là không nói gì cả chạy theo, bọn Sở Thiên cũng cùng đi qua đó, Liễu Yên dường như muốn chừa chút không gian cho Sở Thiên và Tô Dung Dung, luôn giữ khoảng cách ba mét với bọn họ, :ão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh lại không nhanh không chậm theo sau, hoàn toàn không để ý tới thế giới phồn hoa trước mắt. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Con ngõ nhỏ này thực ra chính là một con phố nhỏ nhưng những đồ vật cung cấp lại không giống với những nơi khác, ở đây là làng chơi, hai bên đường ngoài mấy gian cửa hàng và nhà hàng nhỏ thì chính là nơi ăn chơi trụy lạc, bảng hiệu tuy chưa sáng nhưng những chữ phía trên bảng cực kì rõ ràng: các em học sinh thuần khiết, nhiệt tình, cô gái nóng bỏng, phụ nữ gia đình.

Những người đàn ông ngồi xổm bên đường ăn cơm, đứng hút thuốc đều lộ ra ánh mắt đắm đuối, tham lam lướt qua mấy người Lâm Phi, nếu như không phải có Sở Thiên đi cùng e rằng đã sớm bị vây lại hỏi giá rồi, mặc dù Lâm Phi là một cô gái mạnh mẽ nhưng dưới sự nhìn chăm chú của đám đàn ông cũng trở nên sợ hãi, oán hận mắng:

- Tống Minh, đồ khốn khiếp.

Tống Minh cúi thấp đầu, thì thào đáp lại:

- Anh vẫn chưa nói xong em đã đi vào rồi.

Lâm Phi nghe thấy anh ta cãi lại liền quay lại kéo cánh tay anh ta, ngoài tăng thêm lòng can đảm còn có chút ý muốn trả thù, bàn tay mảnh khảnh xuyên qua lớp quần áo dùng sức véo một cái, trên mặt lộ ra nụ cười giả tạo, không quên thẩm vấn:

- Anh, tên khốn khiếp này, đã biết sự tồn tại của con phố này, có phải vẫn thường xuyên tới nơi bẩn thỉu này không?

Tống Minh đau đến nỗi suýt rơi nước mắt nhưng vẫn không dám né tránh, biện hộ nói:

- Anh thật sự chưa từng đến, anh thề, thề, nếu như anh đến rồi, phạt anh cả đời không lấy được em.

Lâm Phi đang định nói gì đó thì có tiếng huýt sáo vang lên, ngẩng đầu nhìn, mười mấy tên lưu manh đang đi tới nhìn chằm chằm vào vòng ba của Lâm Phi nuốt nuốt nước bọt, Liễu Yên theo bản năng dựa vào phía sau Sở Thiên, dáng vẻ thiếu tự nhiên cuối cùng cũng khiến cho đám lưu manh không kiềm nén được sắc tâm, mở miệng trêu ghẹo.

- Em gái, dáng vẻ không tồi, có hứng thú đến đây làm việc sao?

- Đến đây làm việc, anh sẽ là vụ làm ăn đầu tiên của em, cho em sung sướng.

- Anh đảm bảo một tháng lương mấy vạn, sớm ngày gia nhập vào hàng ngũ người phụ nữ tỷ phú, không ít những minh tinh thường xuyên xuất hiện trên tivi từ chỗ anh ra đấy.

Cảnh tượng máu chó, tình tiết máu chó bao giờ cũng làm người ta kinh ngạc bởi vì chúng tồn tại tính hợp lí, tính khoái cảm, tính thỏa mãn, có một điều duy nhất không giống chính là những người bị bắt nạt có đủ năng lực và niềm tin để phản kháng lại hay là nhẫn nhục chịu đựng. Trên đời này có người rửa chân dùng đồ sửa móng chân xử lý ác quân, cũng có tám nữ sinh viên bị những kẻ lang thang từng kẻ từng kẻ chà đạp đau lòng.

Lâm Phi nhìn bọn lưu manh vây lại như ruồi bọ, trong ánh mắt toát ra vẻ cao ngạo lạnh lùng của người có tiền, lồng ngực phập phồng tức giận, đôi môi nhẹ nhàng mở ra, chán ghét nói:

- Cút, biết bà đây là ai không? Trêu trọc bà cô đây sao? Một cuộc điện thoại đến Cục cảnh sát sẽ san bằng nơi này.

Một tên lưu manh có cái khuyên trên mũi như Ngưu Ma Vương ngửa mặt lên trời cười lớn, sau khi thò tay ra sờ mó Lâm Phi bị chặn lại, cười nói:

- Tìm cảnh sát tới san bằng nơi này? Chuyện này không biết đã làm bao nhiêu lần rồi, bọn anh vẫn ngoan cường tồn tại đến ngày hôm nay, huống hồ hội Hắc Dạ bọn tao cũng không phải là người dễ dây vào đâu.

Sắc mặt Lâm Phi và Tống Minh có chút thay đổi, bọn họ đương nhiên biết hội Hắc Dạ bọn chúng là người thế nào, mặc dù thế lực Lâm gia không sợ những tên lưu manh và thế lực đứng sau bọn chúng nhưng nếu như chọc giận bọn chúng khó tránh khỏi lại có thêm một kẻ thù, dù sao thì đồ sứ và đồ sành đụng nhau, thiệt thòi đương nhiên là đồ sứ, ai biết được bọn chúng khi nào sẽ rút dao đâm tới chứ?

Thời sự từng đưa tin, trước đó không lâu có một phú hào nào đó vì trách cứ mấy tên lưu manh mà đưa chúng tới đồn cảnh sát, ai ngờ, sau khi chúng ra khỏi đó, bọn chúng nuốt không nổi cục tức đó, bọn chúng liền nằm vùng tại quán cafe mà người phú hào đó hay lui tới, sau đó đâm chết người phú hào đó ngay tại chỗ, hiện giờ vẫn chưa có tin tức hung thủ bị bắt về quy án.

Ngưu Ma Vương thấy không ai nói gì, tưởng rằng mình đã khiến cho mọi người sợ hãi, hài lòng cười phá lên, ánh mắt quét qua khuôn mặt của dám người Lâm Phi, cuối cùng đặt trên người Tô Dung Dung, mặc dù mấy cô gái này đều vô cùng xuất sắc, để ở chỗ nào cũng có thể kiếm tiền, nhưng vẻ hờ hững của Tô Dung Dung vẫn là động lòng người nhất.

Liễu Yên nhìn tên Ngưu Ma Vương đang đi về phía Tô Dung Dung, trong mắt lộ ra vẻ thương hại.

Đúng trước mặt Tô Dung Dung, Ngưu Ma Vương nuốt nước bọt, có thể sờ vào tiểu mỹ nhân trước mắt, có tổn thọ mấy năm cũng đáng, nhưng mà gã vừa đưa tay ra, còn chưa kịp chạm tới má của Tô Dung Dung liền cảm thấy đau đớn như bị kim châm, Sở Thiên đang vặn tay phải của gã, ánh mắt cực kỳ châm chọc nhìn chằm chằm gã.

"Răng rắc!"

Tiếng trật khớp vang lên, chân phải Sở Thiên cũng mạnh mẽ đá vào trúng cái bụng bia của tên Ngưu Ma Vương, thân hình cũng được coi như cường tráng của Ngưu Ma Vương trong nháy mắt bay lên, văng ra bảy tám mét đập trúng hộp đèn mới ngã lăn xuống, trên mặt trên người còn bị thủy tinh cứa vào, kêu rên lên từng trận.

Không chỉ có đám lưu manh và những tên đàn ông trong ngõ ngây người bất động, ngay cả Lâm Phi và Tống Minh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, thân hình bảy tám mươi cân của Ngưu Ma Vương lại bị Sở Thiên đá bay, hơn nữa còn không có năng lực phản kháng, điều này như là một cảnh xuất hiện trong phim xuất hiện ngay trước mắt bọn họ, lại vô cùng khó tin.

Hai tên lưu manh thường ngày thích tranh đấu tàn nhẫn kịp phản ứng, chửi rủa rồi giơ nắm đấm về phía Sở Thiên, bàn tay mềm mại của Sở Thiên đặt trên vai chúng , "rắc" một tiếng, cánh tay của hai tên đó bị gãy, ngay lập tức lại nắm chặt cằm bọn chúng, hơi dùng lực bóp, cằm bị trật khớp, cổ họng nức nở , miệng lại không thể động đậy, đau đến nỗi nước mắt chảy ròng.

Ngưu Ma Vương cố gắng bò dậy, quát rống lên:

- Chém chết bọn chúng, chém chết bọn chúng cho tao.

Lâm Phi và Tống Minh nhanh chóng chạy về phía Sở Thiên, nhìn bọn lưu manh đang xông lên, Sở Thiên hơi tiếc vì hắn đang mặc quần áo mới, vì thế vỗ tay, khinh thường nói:

- Đám ô hợp này, Dưỡng Sinh, phế hết bọn chúng cho em, nhưng không được giết chết chúng, nói thế nào thì cũng là người của Hắc Dạ, cũng nên để lại chút thể diện cho anh Húc.

Lâm Phi một lần nữa cảm thấy kinh ngạc, tên tiểu tử này có nói quá không vậy?

Khi bọn họ còn đang ngơ ngẩn , Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu đã lướt vào giữa bảy tám tên lưu manh đang cầm đao, vung tay chân, nhanh chóng khiến cho bọn chúng ngã rạp xuống đất, tên nào cũng gãy tay gãy chân, những giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy xuống mặt đất.

Tiếng kêu rên vang lên khắp nơi.

Ngưu Ma Vương mặc dù thất bại vô cùng thê thảm nhưng vẫn nói:

- Tên tiểu tử, dám chọc đến tổ chức Hắc Dạ, mày đợi chết đi.

Sở Thiên nhìn tên Ngưu Ma Vương lảo đảo đứng lên, chỉ cười nói:

- Đi tìm người đến đây, tao cũng muốn biết chọc giận chúng mày hậu quả sẽ thế nào đây.

Tên Ngưu Ma Vương sững sờ trong chốc lát, cuối cùng kéo lê thân thể bị thương đi tìm viện binh.

Liễu Yên mím môi cười, mặc dù xa cách hơn một tháng, rủi ro và sự từng trải khiến hắn có chút thay đổi, nhưng vẫn có một điều không đổi, sự liều lĩnh trong nội liễm, sự tự tin trong xương cốt, tự tin dường như chính là tiêu chí trong linh hồn của người đàn ông này, cùng với linh hồn chảy xuôi vào máu, thấm vào từng tấc xương tủy còn có sự bá đạo khiến người ta khâm phục.

Hắn giống như một loại nguyên tố hóa học bình thường, để một bên thì không thu hút được sự chú ý nhưng khi đốt cháy lên liền có uy lực ngút trời, sự kết hợp giữa khiêm tốn và nổi bật như vậy thật không chê vào đâu được, ánh mắt Lâm Phi thêm vài phần tán thưởng, bắt đầu cảm thấy áy náy vì những lời đã nói lúc lên xe.

Tô Dung Dung thấy Ngưu Ma Vương thật sự đi gọi thêm người , bất giác giật giật ống tay Sở Thiên, nói:

- Sở Thiên, hay là chúng ta nhanh chóng đi thôi, vừa tới Hongkong đã có xung đột sẽ gây sự chú ý cho hai giới hắc bạch, đến lúc đó làm việc sẽ không thuận lợi, huống hồ, bà Lan đang đợi chúng ta về ăn cơm.

Thật ra Sở Thiên cũng không muốn như vậy, nhưng ở Tam Giác Vàng có giao tình với anh Húc, nếu xem anh ta là anh em cảm thấy anh ta cũng là người thanh niên nhiệt huyết có chí tiến thủ, có thể gây dựng nên nửa giang sơn không dễ dàng gì, nếu như không quản lí tốt bọn thuộc hạ sau này khó tránh bị Đông Hưng hội từng bước xâm chiếm, là anh em thì nên muốn giúp anh ta một chút.

Tống Minh nhìn Sở Thiên đầy phức tạp, lắc đầu thở dài:

- Bây giờ e là chạy cũng không kịp nữa rồi.

Như Tống Minh dự đoán, gần mười phút sau, những người trong con ngõ bắt đầu nhiều lên, có thanh niên tóc vàng ăn mặc quần áo quái dị, cũng có những người đứng tuổi đầu trọc miệng ngậm thuốc lá, trong tay đều cầm những hung khí bằng vật cứng, trước sau tổng cộng gần năm mươi người, khiến cho con ngõ nhỏ trở nên vô cùng chật chội.

Một số ít chị em làm việc thâu đêm khi nghe thấy tiếng ồn ào cũng ngó đầu qua cửa sổ để lộ ra một nửa bộ ngực xem tình hình, trong ánh mắt lóe lên hưng phấn không kém gì khoái cảm khi ở trên giường, những cô gái có kinh nghiệm trên sa trường, ánh mắt sắc bén trong nhanh chóng nhận ra Sở Thiên là nhân vật trung tâm, ánh mắt u buồn kia, bộ trang phục Tôn Trung Sơn kia, tài nghệ cao siêu kia đều đã bán rẻ hắn.

Mùa đông sau buổi trưa, bầu trời âm u nhưng không mưa, bầu trời dường như ngưng kết, dồn nén khiến cho con người ta lòng dạ rối bời, vô cùng nặng nề, Sở Thiên ung dung tự tại nhìn bọn lưu manh đang tới, ánh mắt bình tĩnh như hồ nước, lộ ra vẻ tự tin chiến thắng, mà bọn Lâm Phi và Liễu Yên lại đang tiến gần tới bên cạnh Sở Thiên.