Đô Thị Thiếu Soái

Chương 493: Chuẩn Bị Hành Động




Hơi đạp vào chân ga, Long Phi lái chiếc xe taxi ra vùng kinh tế mới ở ngoại thành, ở đó có rất nhiều việc chưa làm xong, ngoài một đống công trình đang dang dở thì gần như là không có người sống ở đó, ra tay ở đó hoàn toàn có thể tránh được nhiều phiền phức, ít nhất có thể giảm thiểu thi thể khi bị phát hiện .

Khi gần tới ngoại ô, Sở Thiên nói:
- Long Phi, tăng tốc lên, Lão Yêu, anh hãy xuống xe cắt đường lui của bọn chúng.

Long Phi và Lão Yêu cùng gật đầu.

Khi chiếc xe màu đen vượt qua xe taxi, Long Phi đã lái xe ra ngoài mấy trăm mét rồi, chiếc xe màu đen nhanh chóng đạp chân ga đuổi theo, không đến hai phút lại phát hiện chiếc xe taxi đã dừng lại giữa đường, một người thanh niên dựa vào thân xe, lười biếng nhìn bọn họ.

Những người trong chiếc xe đen biết đã bị lộ, trong lúc chần chừ lại phát hiện bánh xe ‘bang, bang’ nổ hai tiếng, ngay lập tức phía sau xuất hiện một người, trong tay cầm một con dao, những người trong xe biết không thể có cái chết yên lành rồi, vì thế cũng không cam chịu yếu thế chui từ trong xe ra, Vi Chi Nhân còn ngậm một điếu thuốc.

Sau khi hút vài hơi, Vi Chi Nhân hơi hơi kì quặc, quát lên:
- Chúng mày chặn đường của ông làm gì?

Sở Thiên đang ngồi trong xe uống hai ngụm nước khoáng, hạ lệnh cho Thiên Dưỡng Sinh:
- Giữ lại Vi Chi Nhân, những người còn lại giết hết.

Thiên Dưỡng Sinh trên mặt không có bất cứ biểu lộ nào, dũng mãnh lao thẳng tới những tên đang theo dõi, bốn tên theo dõi thấy khí thế dũng mãnh của Thiên Dưỡng Sinh thì nhanh chóng rút dao xông lên, đâm thẳng về phía Thiên Dưỡng Sinh. Ai ngờ, cái bóng của Thiên Dưỡng Sinh còn chưa kịp tới liền cảm thấy vùng bụng lạnh như băng, sau đó cảm thấy đau đớn vô cùng.

Máu tươi bắn ra, ba tên còn lại từ từ ngã xuống.

Long Phi ngồi ở ghế lái trợn mắt há mồm, yết hầu khô khốc, anh ta biết Thiên Dưỡng Sinh trên đỉnh núi Phượng Hoàng quyết chiến thành danh nhưng chưa từng nghĩ lại cường hãn tới mức độ này, trong nháy mắt liền giết chết ba người, Vi Chi Nhân còn sống là vì Sở Thiên muốn gã sống, giết chết ngay lập tức không có chần chừ kéo dài thời gian có vẻ tiếc nuối lại vô cùng chấn động.

Vi Chi Nhân toàn thân run rẩy, vô thức lùi lại phía sau, Lão Yêu phòng thủ phía sau nhẹ nhàng đưa con dao xẻ thịt ra, vung lên một đao, hai chân Vi Chi Nhân lập tức mềm nhũn, đau đớn kêu lên, quỳ trước mặt Lão Yêu, nhìn lại phía đèn xe mờ nhạt, hai chân đã bị đánh gãy.

Sở Thiên cuối cùng cũng mở cửa xuống xe, chậm rãi đi đến phía Vi Chi Nhân, khi đến trước mặt gã, nhàn nhạt nói:
- Mày là ai, ai sai mày theo dõi bọn tao, nếu như mày thành thực trả lời tao sẽ toàn thây cho mày, nếu không tao sẽ cắt tứ chi mày, bịt miệng mày lại cho mày chảy máu tới chết, khiến mày sống không bằng chết.

Vi Chi Nhân cố nén sự đau đớn, hét lên:
- Có bản lĩnh thì giết tao đi, giết tao đi.

Sở Thiên hừ mạnh một tiếng, Lão Yêu tiến lên trước vài bước, dao xẻ thịt lại xẹt qua lần nữa, cắt đứt gân mạch hai vai anh ta, Vi Chi Nhân lại hét lên thảm thiết, Sở Thiên lắc đầu, than nhẹ:
- Hà tất phải làm khó bản thân như vậy? Đao tiếp theo có thể cắt đi tứ chi của mày, nói đi, ai sai mày theo dõi!

Vi Chi Nhân liếc nhìn con dao nhỏ máu của Lão Yêu, trong mắt thoáng qua sự sợ hãi, bất giác hô lên:
- Tôi nói, tôi nói, chúng tôi là đệ tử Lang bang, khoảng hơn bảy giờ nhận được mệnh lệnh của Bang chủ, chờ ở sân bay đợi các người xuất hiện, theo dõi đến nơi nghỉ ngơi của các người, sau đó quay về báo lại cho Bang chủ.

Sở Thiên gật đầu, bình tĩnh hỏi:
- Không còn gì nữa?

- Không có, thật sự không có!
Vi Chi Nhân luôn miệng hô lên:
- Chúng tôi không biết gì cả, ngay cả các người là ai cũng không biết.

Sở Thiên có thể đoán ra được từ vẻ mặt của tên này, những điều gã là thật, thân phận của bọn hắn không có khả năng nhiều người biết, Uông Tử Hào cũng chỉ sai bọn chúng ra mặt mà thôi, vì thế ngẩng đầu nhìn Lão Yêu nói:
- Cho gã được thoải mái đi, để cho gã chết không đau khổ!

Tay phải Lão Yêu hơi trùng xuống, con dao đâm thẳng vào ngực gã.

Sau khi giết chết bọn chúng, Sở Thiên quét mắt nhìn xung quanh, bình tĩnh nói:
- Hủy thi thể xóa dấu vết.

Lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh nhanh chóng vứt bốn thi thể vào trong chiếc xe đen, sau đó tưới xăng lên, mùi xăng tràn ngập trong gió, không chỉ có vài phần gay mũi mà còn có phần nghẹt thở.

Làm xong mọi việc, Sở Thiên quay lại xe taxi, vẻ mặt dửng dưng hờ hững, Sở Thiên dùng khăn tay lấy một điếu thuốc, cười nói với Long Phi:
- Sau khi vào nội thành, trước tiên hãy tìm một đường vòng vòng mấy vòng xem xem còn có cái đuôi nào nữa không, sau khi xác nhận là không còn thì hãy quay về khách sạn.

Long Phi cung kính gật đầu, sau đó quay xe trở về, khi đi qua chiếc xe đen đó, Sở Thiên bắn điếu thuốc trong tay ra, đốm lửa bắt vào xăng, trong nháy mắt biến thành đống lửa chói mắt, sau đó càng cháy càng mạnh, cuối cùng ‘ầm’ một tiếng bay lên, lửa nuốt chửng bốn thi thể của những tên theo dõi.

Hơn nửa tiếng sau, chiếc xe taxi tiến vào nội thành, sau khi đi vòng vòng vài lần, dừng trước một ngôi nhà cũ kĩ , đèn xe phát ra tín hiệu, chiếc cửa sắt từ từ mở ra, Long Phi nhanh chóng lái xe vào trong, cung kính nói:
- Thiếu soái, mọi người đêm nay hãy nghỉ tại đây, lát nữa em sẽ báo lại tình hình cho anh.


Sở Thiên gật gật đầu, dẫn bọn Thiên Dưỡng Sinh xe.

Lúc này, một cô gái từ trên gác đi xuống, áo đen quần đen, phong phạm nhanh nhẹn giỏi giang, thậm chí có thể nhìn ra bóng dáng của Phương Tình trong đó, cô nhìn thấy Sở Thiên nhanh chóng bước xuống nghênh đón, đứng cách hai mét, cung kính nói:
- Chào Thiếu soái, em là Phượng Tường, là tình báo viên Nam Hạ của Tinh Nguyệt Đường.

Sở Thiên cười vươn tay ra, đầy thâm ý nói:
- Xem ra Đường chủ Phương thật biết dùng người, Long Phi Phượng Tường, không tồi.

Phượng Tường hơi đỏ mặt, vội vàng chuyển đề tài:
- Thiếu soái đường xa tới, đi đường mệt nhọc, mời lên gác, Phượng Tường đã chuẩn bị đồ ăn rồi, có thể vừa ăn vừa nói chuyện.

Sở Thiên gật gật đầu, xoay người lên gác.

Bảy món ăn một đĩa canh, là canh cá nổi tiếng.

Mặc dù thức ăn hấp dãn, Long Phi Phượng Tường cũng rất nhiệt tình nhưng toàn bộ tâm tư của Sở Thiên đều đặt vào Quang Tử, miệng cắn miếng thịt bò nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ Trung Sơn trên tường, ghi nhớ một vài kiến trúc tiêu biểu , nhanh chóng hiểu rõ ràng vị trí, hướng đi của toàn bộ thành phố Trung Sơn.

Ăn được nửa bát cơm, uống nửa bát canh cá, Sở Thiên ngẩng đầu hỏi:
- Long Phi, Phượng Tường, hai người hãy nói tình hình hiện giờ đi. Tôi cần xác nhận ba tin tức, đầu tiên là nhà giam Quang Tử ở đâu; Thứ hai, tư liệu cá nhân của Cục trưởng cục cảnh sát; Cuối cùng, nơi đến cuối cùng của Uông Tử Hào.

Long Phi vội vàng đứng lên, đi đến trước tấm bản đồ, chỉ vào một tòa kiến trúc nào đó ở phía Đông Nam, cung kính nói:
- Thiếu soái, mời xem, đây chính là nhà giam trọng phạm Đức Quang - nơi giam giữ anh Quang, tổng cộng có năm cửa, trong đó có một cửa là cửa mang dòng điện cao áp, người gác trong đó gần một trăm người, tất cả đều có súng.

Việc này không khác gì cho Sở Thiên biết cướp ngục là điều không thể thực hiện.

Trên mặt Sở Thiên không có bất cứ biểu hiện nào, hình như là đang suy nghĩ gì đó, một lát sau nói:
- Có cách nào có thể để Quang Tử rời khỏi nhà giam đó không?

Phượng Tường suy nghĩ một lát, trên mặt lộ ra vẻ khó xử nói:
- Ngoài lệnh đưa ra xét xử có chữ kí của Cục trưởng Cục cảnh sát ra không có cách nào để anh Quang rời khỏi nhà giam. Nhưng thái độ cục trưởng cánh sát vô cùng cứng rắn, căn bản là không tiếp luật sư của ta, hơn nữa làm việc lại vô cùng máy móc, vừa xấu xa lại vừa kiên quyết, hình như là cố ý đối đầu với chúng ta, mềm cứng không chịu, đưa tiền cũng không nhận, đe dọa cũng không có tác dụng gì.

Long Phi cắn môi, tức giận nói:
- Nếu không được, chúng ta giết chết ông ta là xong.

Sở Thiên lắc đầu, nói:
- Không được quá kích động, lúc này mà giết ông ta càng không có lợi cho chúng ta.
Sau đó nhìn Long Phi:
- Bây giờ hãy nói tư liệu cá nhân của Cục trưởng Cục cảnh sát, bao gồm cả sở thích và những tin đồn về ông ta, tôi muốn xem ông ta có thật sự quyết tâm đối nghịch với chúng ta hay không!

Long Phi gật gật đầu, chỉ vào tòa kiến trúc trung tâm trong tấm bản đồ:
- Đây là Cục cảnh sát, Cục trưởng họ Tạ, ông ta mỗi ngày đều đi chiếc xe đạp cũ nát rêu rạo đi làm, còn làm một vài việc thật, mười ngày trước còn bắt bốn tên tội phạm chở tiền bị truy nã, trong mắt nhân dân, ông ta là một cảnh sát tốt, đây cũng chính là lí do mà Đường chủ Phương không dám dùng sức mạnh ép ông ta.

Sở Thiên hơi kinh ngạc, không khác gì nghe thấy heo mẹ trèo cây, thở dài:
- Thật là một Cục trưởng nghiêm chính thanh liêm như vậy sao?

Long Phi lắc đầu, cười khổ nói:
- Tên đó chính là Nhạc Bất Quần, ngụy quân tử chân chính, trải qua vài ngày theo dõi, phát hiện ông ta hiện giờ có không ít tài sản, còn thường xuyên ra vào những nơi cao quý, cũng đi lại với xã hội đen. Càng quan trọng hơn là, ông ta rất háo sắc, phàm là những nữ minh tinh đến Trung Sơn diễn đều không thoát được ma chưởng của ông ta.

Trên mặt Phượng Tường hiện lên chút do dự nhưng vẫn mở miệng bổ sung:
- Đêm nay em theo dõi ông ta còn thấy ông ta cùng Uông Tử Hào của Lang bang vào Thái thượng nhân gian, phỏng chừng là muốn chúc mừng thắng lợi, ngồi trong đó hai tiếng đồng hồ, tên họ Tạ còn ôm một người phụ nữ đến biệt thự Trung Hải để hoan lạc, người phụ nữ đó chính là người dẫn chương trình trên ti vi.

Bất cứ chi tiết nào đối với Sở Thiên đều có thể quyết định thắng bại, nghe thấy lời của Phượng Tường, trong mắt Sở Thiên lóe lên vẻ vui mừng, nhưng lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh ngay lập tức, chậm rãi nói:
- Tin tức của mọi người rất có ích, rất có giá. Đúng rồi, Uông Tử Hào thường đi đến chỗ nào? Nếu như bây giờ chúng ta muốn tìm gã phải đi đâu tìm?

Lần này Long Phi nói:
- Ở Tổng bộ Lang bang, gã có khả năng lo chúng ta báo thù, ngoài những vụ xã giao quan trọng, phần lớn thời gian đều ở trong Tổng bộ.

Ngón tay Sở Thiên ngừng gõ, ánh mắt hiện lên sát khí:
- Tổng bộ ở đâu?

Ngón tay Long Phi chỉ vào một điểm ở Tây nam, chậm rãi nói:
- Bên cạnh biệt thự Trung Hải, biệt thự Trung Đình.

Sở Thiên gật gật đầu, bưng chén canh cá đã hơi lạnh lên uống, nhàn nhạt nói:
- Vậy thì tốt, đêm nay tắm máu Lang bang.

Long Phi và Phượng Tường ngây ngẩn cả người, đồng thanh nói:
- Chúng ta?

Sở Thiên phun ra từng chữ từng chữ một:
- Đúng vậy, chó gà cũng không tha.

‘Ầm, đùng!’

Từng trận sấm vang, gió lạnh thấu xương.