Đô Thị Thiếu Soái

Chương 486: Vây Đánh Viện Binh




Quả nhiên không ngoài dự đoán của Sở Thiên, chưa đến năm phút thì phía sau có hai chiếc jeep, phía sau có ba chiếc xe tải chạy đến, số người gần đến con số bốn mươi, khí thế mãnh liệt tiếp cận đám người Sở Thiên. Khi xe chỉ còn cách bình xăng vẻn vẹn mười mét, trong mắt Sở Thiên lóe lên sát khí, quát lớn:
- Đội trưởng Văn, nổ súng!

Kỹ thuật dùng súng của Sở Thiên cũng đạt tiêu chuẩn, cho nên hai phát súng bắn ra hoàn toàn bắn trúng hai bình xăng. “Ầm ầm” vang lên, lửa lớn bốc tận trời, khói đen bay ra cuồn cuộn. Kẻ thù bị nổ không kịp trở tay, đặc biệt là lái xe cảm thấy hoa mắt chói tay, trong lúc bối rối vội vàng xoay tay lái, hai chiếc xe tải va chạm vào nhau.

Chiếc xe tải cuối cùng bị hất văng ra quốc lộ, vẽ một đường cung xinh đẹp trên không trung, vỡ nát, linh kiện văng khắp nơi. Tiếp theo, đầu xe tải rớt ra, lại một tiếng ầm vang lên, bụi đất tung bay. Xe tải rơi xuống đất, toàn bộ thân xe vặn vẹo như bị bóp nát. Máu loãng từ trong khe cửa xe tải ồ ồ chảy ra, hơn mười kẻ thù không biết sống chết như thế nào.

Mà đám Đội trưởng Văn vì không bình tĩnh, đợi xe jeep chạy qua mới bắn nổ bình xăng. Hiệu quả có giới hạn, ngoại trừ làm cho kẻ thù sợ hãi ra thì không có thu hoạch gì cả. Xe jeep không hề bị gì bình yên dừng lại, kẻ thù từ trong xe lao ra nổ súng tấn công. Trong khoảng thời gian ngắn, hai bên đánh nhau đến bụi đất tung bay.

Đám người Đội trưởng Văn đành lung tung nổ súng phản kích. May mà mỗi người có năm sáu khẩu súng mới không cần thay đạn, nếu không chỉ sợ đã bị kẻ thù bắn chết rồi. Sở Thiên âm thầm nhíu mày, đúng là không sợ kẻ thù như lang sói, chỉ sợ đồng đội ngu như heo mà thôi. Trách không được Đội trưởng Văn bắt một tên bắt cóc dùng dao làm bếp cũng phải xuất động vài chục cảnh sát.

Kẻ thù điên cuồng bắn vài phút, biết cứ như vậy cũng không phải là cách, vì vậy phân tán ra. Hơn ba mươi người thay phiên nhau nổ súng đồng thời áp sát lại gần. Đội trưởng Văn khó chống cự. Sau khi Sở Thiên quật ngã vài kẻ thù, trong lòng cũng âm thầm lo lắng. Anh Thành khi nào mới đến chứ?

Bỗng nhiên, bên phải Đội trưởng Văn xuất hiện hai kẻ thù, cùng một lúc nổ súng, bắn chết cảnh sát bên cạnh Đội trưởng Văn. Phát súng này cũng khiến cho Đội trưởng Văn và cảnh sát còn sống sợ tới mức không biết làm gì. Họng súng lại nhắm vào Đội trưởng Văn. Ngay khi anh ta hô to chạy trời không khỏi nắng thì hai tiếng súng vang lên, hai kẻ thù ngã xuống đất.

Một tên khác nhanh chóng lấp vị trí đó, Phương Tình lại “bang bang” hai phát, viên đạn bắn vào ngực kẻ trước mặt. Máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ áo người nọ, hai mắt bịt kín một làn sương xám xịt, hít vào một hơi cuối cùng, không hề phát ra tiếng kêu thét lẫn rên rỉ.

Đội trưởng Văn có chút kinh ngạc, không kiềm được quay lại. Phương Tình vẻ mặt kiên định bắn mấy phát, trong chớp mắt áp chế kẻ thù xông lên, đồng thời la lớn:
- Đội trưởng Văn, nhanh phản kích, trợ giúp sắp đến rồi. Sau trận chiến này, anh không cần lo lắng cái ghế Cục phó nữa!


Có hy vọng lại có cám dỗ, Đội trưởng Văn nhiệt huyết sôi trào. Phú quý chỉ có thể tìm trong gian khó thôi, anh ta vội vàng rút hai khẩu súng nhắm thẳng phía trước “bang bang” bóp cò. Bốn viên đạn nhanh chóng giúp anh ta đánh bại hai kẻ thù. Thành công nho nhỏ khiến tự tin của anh ta tăng lên, tin tưởng cũng nhiều hơn. Mẹ nó, chỉ là phần tử khủng bố, cũng thường thôi.

Trong lúc mọi người kinh ngạc, Đội trưởng Văn lại giống một con ngựa điên nhảy lên, cầm súng trong tay tấn công kẻ thù. Ngay lúc Phương Tình đánh ngã bốn phương, hai viên đạn bắn vào đùi Đội trưởng Văn, khiến cho mộng anh hùng của anh ta trong chớp mắt tan biến. Cảnh sát còn sống cũng run run không dám phản kích, chậm rãi lùi về sau, ngay cả Đội trưởng Vẵn cũng không để ý nữa.

Bốn mươi kẻ thù phía sau thấy không còn rào chắn ngăn cản, vội vàng ngông nghênh đắc ý chạy đến, chuẩn bị nổ súng tấn công Phương Tình và Đội trưởng Văn. Bỗng nhiên, phía sau vang lên tiếng rít gào chói tai, theo phản xạ quay đầu lại, hơn mười mũi nhọn lạnh lẽo đâm vào mặt hoặc cổ họng của họ. Những người còn chưa chết muốn giãy dụa đứng lên thì trán đã trúng đạn.

Lão Yêu và Khả Nhi từ phía sau giết lên. Lão Yêu phụ trách rửa sạch kẻ thù bị thương, Khả Nhi thì trợ giúp Sở Thiên giết người. Có thêm một tay súng xuất thần nhập hóa như Khả Nhi, áp lực của Sở Thiên giảm nhanh, nhưng hắn vẫn không quên chuyện Dương Phi Dương, hô lên:
- Dương Phi Dương sao rồi? Có người bảo vệ cô ấy không?


Khả Nhi bình tĩnh đánh ngã hai người, nhanh chóng trả lời:
- Thiếu soái yên tâm, chúng em giải quyết xong xe container và kẻ thù bên trong mới chạy đến đây. Cô Kiếm và năm anh em Soái quân đã hộ tống cô ấy về Tổng bộ rồi. Ba mươi thành viên của tổ Tinh Nguyệt cũng đã xuất pháy tiếp ứng họ, cam đoan Phi Dương an toàn không xảy ra chuyện gì cả!


Nghe xong lời Khả Nhi, Sở Thiên mới yên lòng. Lúc này từ hai bên lại có hơn mười chiếc xe chạy đến, hơn hai trăm anh em Soái quân vọt ra, cầm trong tay nỏ liên hoàn tấn công hơn hai mươi kẻ thù còn sót lại. Mũi tên bay đầy trời và dũng khí thấy chết không sờn rất nhanh đã công phá phòng tuyến của kẻ thù. Trong chớp mắt hai bên tiến lại gần nhau đánh giáp lá cà.

Hai trăm anh em Soái quân cùng với kẻ thù còn sót lại trong trận đấu súng vật lộn với nhau, không hề kiềm lại. Kẻ thù vừa mới vung đao tấn công anh em Soái quân thì bỗng cảm giác được bụng và sau lưng đau đớn vô cùng, kêu thảm thiết ngã xuống đất. Vài chục con dao lại từ không trung phóng xuống, trong chớp mắt làm bọn họ thương tích đầy mình.

Ai dám vô lễ với Thiếu soái, người đó phải chết!

Sở Thiên thấy tình hình đã đi đến kết thúc, nói với các anh em Soái quân đang trong trận chiến:
- Để lại hai người sống!
Đồng thời nháy mắt ra dấu với Lão Yêu, muốn anh ta đi ‘cứu’ hai kẻ thù ra. Anh em Soái quân giết đến mờ cả mắt, trừ phi giết sạch tất cả kẻ thù, nếu không khó mà dừng lại lửa nóng trong mắt.

Lão Yêu bước nhanh về phía trước. Sở Thiên dựa vào một chiếc xe cảnh sát, thở nhẹ nhàng nghỉ ngơi. Đội trưởng Văn được cảnh sát còn sống nâng dậy, vẻ mặt vui buồn lẫn lộn. Sở Thiên thấy thế, vội vỗ vỗ vai ông nói:
- Đội trưởng Văn, đừng ai oán thở dài nữa. Có vết thương cũng đáng tự hào mà, vết sẹo chính là quang vinh của người đàn ông đấy!


Nghe được lời của Sở Thiên, vẻ mặt thống khổ của Đội trưởng Văn lập tức biến mất vô tung vô ảnh, nét mặt phát ra ánh hào quang. Trong đầu anh ta bây giờ chỉ còn là cảnh tượng chống quải trượng lên đài nhận khen thưởng, tiếng vỗ tay, hoa tươi và huân chương.

Lúc Lão Yêu xông vào vòng vây thì ba người còn lại biết đã không còn đường lui, nhìn nhau, mở miệng muốn cắn răng. Lão Yêu biết trong răng nanh của họ có thuốc độc, vội vàng tung người về phía trước, nắm đấm trái đấm mạnh vào khóe miệng kẻ ở giữa, chân phải đá vào mặt kẻ bên phải. Chúng bị đánh đến rớt một cái răng cửa ra.

Nhưng anh ta lại không kịp ngăn cản kẻ bên trái. Người đó thừa dịp cắn mạnh một cái, cơ thể lập tức run rẩy, cả người chảy máu ngã xuống đất chết. Cảnh tượng thê thảm khiến người xem có chút kinh ngạc. Lão Yêu quát lớn:
- Trói hai tên này lại, Thiếu soái muốn người còn sống! Ngàn vạn lần không được để bọn chúng uống thuốc độc tự sát!


Anh em Soái quân nghe được lời này, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy ra khống chế hai kẻ ác. Còn đánh bọn chúng rụng hết răng nữa. Ai biết bên trong có chứa thuốc độc hay không chứ?

Phương Tình đi tới, nhẹ nhàng nắm lấy tau Sở Thiên. Sở Thiên mỉm cười nhìn cô trấn an, sau đó vẫy tay với anh Thành từ xa chạy đến. Đúng lúc, có việc cho anh ta làm đây!


Anh Thành thoát ra khỏi vòng vây mãnh liệt của anh em Soái quân, đi đến bên cạnh Sở Thiên. Nhìn thấy trong mắt Sở Thiên lộ ra sát khí, anh ta còn cho rằng là vì mình đến chậm trễ nên có ý kiến, vì thế lau mồ hôi lạnh trên đầu, nói:
- Thiếu soái không sao chứ? Lão Thành cứu giá chậm trễ, đều là giao thông bế tắc, kính xin Thiếu soái trách phạt.


Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, duỗi lưng nói:
- Đi tra cho ra lai lịch của chúng!

Tảng đá lớn trong lòng anh Thành lập tức buông xuống, vội vàng rút dao bầu chém chết những tên ác độc còn sống, chuẩn bị dùng mười hình phạt tra tấn ác độc nhất của Mãn Thanh và tuyệt hình triều Thương để tra ra lai lịch bọn chúng. Vì không để ảnh hưởng đến hình tượng quang vinh của mình trong lòng anh em, anh Thành chỉ dẫn theo vẻn vẹn bốn năm anh em kéo hai kẻ ác đến một góc hẻo lánh.

Gió lạnh ở Thủ đô phần phật thổi qua, mang theo cả tiếng kêu thảm thiết điên cuồng.

Sở Thiên không động đậy, thản nhiên nhìn màu xanh phía chân trời. Lúc đặc biệt phải dùng thủ đoạn đặc biệt!

Sau một lát, Thành ca lau sạch hai tay, chầm chậm đi đến gần, thấp giọng nói:
- Hongkong, Đông Hưng hội!

Hoa viên Tiềm Long.

Sở Thiên một mình tựa vào xích đu, vẻ mặt lười biếng nhìn bầu trời, trong lòng mang theo vài phần buồn bực. Mình chưa bao giờ đắc tội Đông Hưng hội, vì sao bọn họ không tiếc phải trả giá lớn cũng phải xử lý mình chứ? Hơn nữa lại ở Thủ đô lại dám động dao động súng. Là Đông Hưng hội chán sống hay là sau lưng có núi lớn chống lưng?

Tiếng kêu thảm thiết vẫn như trước bay theo cơn gió. Tầng hầm ngầm tuy rằng bí mật, nhưng lại không giấu được thanh âm đau đớn khắc cốt ghi tâm. Phương Tình chầm chậm đi tới, tay bưng hai ly rượu vang. Đưa cho Sở Thiên một ly, còn mình thì dựa vào lan can ban công nhấm nháp. Khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh nắng ấm áp làm người ta si mê say sưa.

Sở Thiên đứng dậy đi đến bên cạnh Phương Tình, khẽ cười khổ nói:
- Anh sắp ngang bằng Conan rồi, nơi người ta xuất hiện chắc chắn có người chết, còn nơi anh xuất hiện chắc chắn có nguy hiểm! Chỉ là không nghĩ ra, Đông Hưng hội tám đời cũng chẳng đụng đến không ngờ lại ở Thủ đô phục kích mình. Đến bây giờ vẫn không nghĩ ra vì sao nữa.


Rượu vang có quy luật lắc qua lắc lại trong ly, Phương Tình đưa mặt lại gần, khéo hiểu lòng người trấn an:
- Nhưng cái chết và nguy hiểm đều là người khác!
Lại thở dài nhẹ nhàng:
- Thiếu soái, là Phương Tình làm việc sai sót, không phát hiện ra âm mưu của Đông Hưng hội, đã để Thiếu soái sợ hãi rồi!


Sở Thiên dịu dàng ôm cô, nhấm nháp rượu vang, thản nhiên nói:
- Không phải là lỗi sai của em! Là kẻ thù đến quá đột ngột. Chờ thôi, chờ anh Thành thẩm vấn xong chúng ta sẽ có ngay đáp án. Hai tên kia không cắn được thuốc độc Cyanogen dạng viên trong răng, coi như số bọn chúng không may!


Nhiều khi, sống còn đau khổ hơn cả chết nữa, ít nhất là những kẻ thù rơi vào tay anh Thành. Cứ nghĩ rằng chết còn không sợ, còn sợ gì khổ hình của anh Thành gì nữa chứ. Nhưng cứ tra tấn thêm vài lần, nước mắt rơi xuống nhanh chóng khiến chúng hối hận. Cho dù là người làm bằng sắt cũng không thể chịu đựng được sự tra tấn của anh Thành.

Khi anh Thành rút ra giá gỗ, hai kẻ thù rốt cuộc không chịu nổi nữa!

Anh Thành cầm lời khai đi ra khỏi tầng hầm bí mật. Sở Thiên cũng đã uống xong ly rượu thứ hai, lập tức đưa ly cho Phương Tình, cầm khẩu cung xem xét cẩn thật. Hắn tuyệt đối tin tưởng tính chân thật của những lời anh Thành tra hỏi được. Sau một lúc, Sở Thiên ngẩng đầu lên:
- Nói đùa gì chứ, bọn họ ở ngay sơn trang Bạch Vân sao?

 

Thành ca trịnh trọng gật đầu, cung kính trả lời:
- Theo lời nhận tội của hai tên đó, hai ngày trước họ mới từ Hong Kong đến Thủ đô. Tất cả có sáu mươi tám người, đều ở trong sơn trang Bạch Vân. Kế hoạch hành động và mục tiêu nhiệm vụ đến giữa trưa bọn họ mới biết được, súng lục trong tay cũng là phát ở trên xe!


Sở Thiên đưa lại tư liệu cho anh Thành, vẻ mặt lạnh nhạt nói:
- Anh Thành, anh tự mình dẫn người đến sơn trang Bạch Vân, bắt tên cầm đầu đang trốn tránh đến đây. Nhớ kỹ, em muốn người còn sống, cho dù là Đông Hưng hội hay Tây Hưng hội cũng được, dám ở địa bàn của em muốn mạng em, em sẽ cho bọn chúng sống không bằng chết!


Anh Thành gật gật đầu, xoay người đi xuống lầu.

Phương Tình đặt ly rượu lên bàn, có chút nghi ngờ nói:
- Sáu mươi tám người ở sơn trang Bạch Vân, vốn liếng của họ quá cao rồi nhỉ? Hơn nữa những người hành động đều là lúc xuất phát mới biết được mục tiêu nhiệm vũ rõ ràng, có thể thấy được bọn họ có bao nhiêu bí mật và cẩn thận, vô cùng hợp với ý nghĩ tấn công như sấm chớp.


Sở Thiên nhàn nhạt cười cười, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Chúng quả thật thông minh, biết dùng sơn trang Bạch Vân yểm hộ mình. Nhưng đáng tiếc họ lại không ngờ thất bại trong gang tấc. Không chỉ không giết được anh, ngược lại còn khiến họ hao binh tổn tướng. Cuộc chiến ở quốc lộ ngoại ô khiến chúng tổn thương hơn bốn mươi người.


Phương Tình bước đến gần chỉnh trang quần áo cho Sở Thiên, cười như hoa xuân rực rỡ xinh đẹp, dịu dàng hỏi:
- Nhưng sao Thiếu soái biết được chúng còn ở sơn trang Bạch Vân? Dựa theo quán tính, sau khi nhiệm vụ thất bại, ai cũng đều chọn cách lập tức đi đến nơi an toàn trốn trước!


Sở Thiên ôm Phương Tình xuống lầu, ánh mắt thâm thúy xa xôi, nở một nụ cười sâu xa:
- Không thấy trong răng những người đó có thuốc độc sao? Đó là thứ khi nhiệm vụ thất bại tự kết liễu mình. Chúng ta giết nhiều người như vậy, người ở sơn trang Bạch Vân tuyệt đối sẽ không nghĩ tới có người sống rơi vào trong tay chúng ta, cho nên không cần phải trốn!


- Hơn nữa lúc này đi còn khiến người ta chú ý hơn nữa!


Sở Thiên và Phương Tình vừa nói vừa đi đến sảnh chính, Phàm Gian nhìn thấy họ liền chạy đến, không chút kiêng kị nói:
- Thiếu soái, có anh em phản ánh, tấn công chúng ta là thành viên của Đông Hưng hội mới thành lập không lâu ở Thủ đô, có liên hệ với hắc bang Triều Dương Đường. Em nghĩ hai người này nhất định có một mối quan hệ nào đó.


Đông Hưng hội, Triều Dương đường? Sở Thiên suy nghĩ một lúc, liền nhịn không được cười, nói:
- Đông Hưng, Triều Dương, xem ra cả hai đều là một. Chẳng qua là đến Thủ đô không có phương tiện mới mượn biển vàng của Đông Hưng hội để mượn xác đẻ trứng, tạo ra cái gì mà Triều Dương đường. Phàm Gian, cậu có ý gì không?


Phàm Gian không hề do dự, bình thản phun ra vài chữ:
- Vây viện binh, giết hết!

Sở Thiên khen ngợi gật đầu, đi qua vỗ vỗ vai hắn, chậm rãi nói:
- Anh Thành đã dẫn người đến sơn trang Bạch Vân đối phó thành viên của Đông Hưng hội rồi. Bây giờ cậu liên lạc với anh ấy thương lượng phương án đi. Chuyện này giao cho các em làm, anh chỉ cần kết quả, chỉ cần đáp ứng, chỉ cần bọn chúng sống không bằng chết!


Phàm Gian cười khẽ, xoay người đi ra ngoài.

Sở Thiên thất Phàm Gian đi rồi mới mang theo áy náy nói với Phương Tình:
- Tình hình của Phi Dương như thế nào rồi?


Phương Tình cảm nhận được quan tâm của Sở Thiên, anh em và hồng nhan với hắn đều nặng như thái sơn, vì thế cầm tay hắn trấn an:
- Thiếu soái yên tâm, bác sĩ có tiếng ở thủ đô đều tập hợp lại, sẽ cố hết sức trị liệu, không dám nói có thể khiến Phi Dương lập tức khôi phục lại, nhưng có thể bảo đảm tình huống bây giờ không xảy ra nguy hiểm!


Nếu ‘Chủ Đao Sinh Y’ xuất hiện thì tốt rồi. Tên kia mấy ngày không gặp rồi, có anh ta ở đây, cộng thêm dao giải phẫu xuất thần nhập hóa của anh ta, vết thương của Phi Dương rất nhanh có thể phục hồi như cũ rồi. Đáng tiếc người này xuất quỷ nhập thần, từ lần trước chữa trị cho Thiên Dưỡng Sinh xong thì biến mất như chưa từng thấy.

Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, tâm trạng không thoải mái nói:
- Vậy quả tàng nhung?

Phương Tình có ý khác nên không trả lời, mười ngón nắm chặt tay Sở Thiên kéo hắn ra ngoài phơi nắng, một lúc sau mới nói:
- Em đã tìm hiểu kỹ càng rồi, tám ngày sau ở khách sạn Shangri-La, Hongkong tiến hành bán đấu giá. Giá khởi điểm là hai triệu đô la Hongkong. Có ba, bốn đại gia nhắm đến nó, trong đó có Đường gia!


Sở Thiên nhăn mày lại, Đường gia muốn quả tàng nhung làm gì?

Phương Tình thấy được nghi hoặc của Sở Thiên, không che giấu êm tai nói:
- Hai mươi tám ngày sau là đại thọ bảy mươi lão gia của Đường gia. Con gái thứ hai gả vào nhà họ Hoắc quyền quý muốn lấy lòng ông ta, biết quả tàng nhung có hiệu quả hơn nhân sâm ngàn năm, cho nên tuyên bố muốn mua được quả tàng nhung làm quà cho cha cô.


Sở Thiên chầm chậm gật đầu. Lão gia của Đường gia cả đời vinh hoa phú quý, ngay cả đại thọ bảy mươi cũng phải ăn quả tàng nhung để vui vẻ. Thật sự là tiền cháy hỏng đầu óc. Tuy nhiên ở cuộc đấu giá chỉ có vẻn vẹn một quả tàng nhung. Xem ra lần đấu giá này lại phải mưa gió máu tanh rồi. Cho dù như thế nào, vì Dương Phi Dương phải có được nó.

- Đúng rồi, em đã giao mật mã và chìa khóa cho Tân Nhu rồi!
Phương Tình giống như nhớ ra cái gì, vui vẻ nói:
- Tân Nhu và chú ba vừa vặn ở Thụy Sĩ tĩnh dưỡng, vì vậy em đã bảo họ chuyển tiền của tổ chức Đột Đột đến danh mục của Soái quân. Em vừa điều gia, tám trăm triệu đô la mỹ toàn bộ đã ghi vào sổ sách!


Nếu là ngày xưa, Sở Thiên nhất định sẽ mừng như điên, nhưng bây giờ đô la giống như tư liệu, khái niệm về tiền cũng đã vượt qua, chỉ hơi hơi mỉm cười cho qua, dặn dò Phương Tình:
- Chuyển tới là tốt rồi. Vì sự an toàn của Tân Nhu và chú ba, em bảo họ đến quốc gia khác đi, đồng thời phái thành viên tổ Tinh Nguyệt đi bảo vệ!


Phương Tình cười khẽ, dịu dàng đáp:
- Yên tâm, đã sắp xếp xong hết rồi!
Sau đó có chút chần chừ, nhưng vẫn mở miệng nói:
- Còn nữa, cái chết của Diêu Phong Tử, chuẩn bị làm sao để nói với Tân Nhu đây. Em cảm thấy cứ gạt mãi cũng không phải là cách, cô ấy sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ biết thôi!


Nghe ba chữ “Diêu Phong Tử”, trong lòng Sở Thiên lại đau đớn, phải nói như thế nào với Tân Nhu đây? Nói cho cô biết chính mình một phát súng bắn chết em trai cô sao? Sau đó cô đồng ý tha thứ cho mình thì nỗi đau của mình cũng sâu sắc hơn nữa, vì thế lắc đầu nói:
- Có thể giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu đi. Anh đã tìm người phỏng theo nét chữ Diêu Phong Tử, từ Tam Giác Vàng gửi thư cho Tân Nhu rồi, để cô ấy thêm nhiều ngày vui vẻ đi!


Phương Tình nắm chặt tay Sở Thiên, cô có thể cảm nhận được đau đớn tận đáy lòng hắn.

Lúc này, anh Thành và Phàm Gian đang ngồi trên xe, im lặng nhìn trận chiến kịch liệt trước mắt. Vì không ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của sơn trang Bạch Vân, trước tiên phải dùng kế “Đả thảo kinh xà” buộc chúng rời khỏi sơn trang, sau đó lại dùng “Tam diện vây hợp” đưa chúng chạy đến nhà xưởng vứt bỏ đã có mai phục, dùng tên nỏ bắn chết khoảng hai mươi người.

Phàm Gian nhìn kẻ thù còn lại không nhiều, bảo anh em Soái quân giảm tốc độ tấn công lại, để kẻ thù có cơ hội tìm trợ giúp đến. Trên đường dẫn đến nhà xưởng vứt bỏ đã mai phục hơn năm trăm anh em quân tinh nhuệ của Soái, tay nỏ phía trước, người dùng dao phía sau, biến hơn mười mét đường kia thành một mảnh đất chết chóc.

Đúng như dự đoán của Phàm Gian, ba mươi phút sau, hơn trăm người của Triều Dương đường mang theo súng ống chia thành mười chiếc xe tải chen chúc chạy đến. Mới tiến vào vòng mai phục thì hai chiếc xe container màu đen xuất hiện, trước sau dồn ép mười chiếc xe vào vùng đất chết chóc. Phàm Gian phất tay lên, thuốc nổ chôn trong đất nổ tung.

Theo tiếng nổ mạnh, hơn mười chiếc xe bị hất lên trời, không phải bị nổ thành mảnh nhỏ thì cũng là cháy đen, hơn trăm người của Triều Dương đường gào khóc thảm thiết. Nhưng chuyện khủng khiếp vẫn còn tiếp diễn, hơn ngàn mũi tên từ cách đây mười mét bắn đến, rất nhiều người còn chưa kịp rút súng thì đã đi gặp diêm vương rồi.

Cuối cùng là đánh giáp lá cà. Anh em Soái quân tiến lên, chia làm hai nhớm thay phiên nhau chém giết. Dao ra dao vào là phải thấy máu tươi. Không biết bao lâu trôi qua, trận chém giết này cũng đã đến hồi kết, hơn trăm tinh nhuệ Triều Dương đường kêu thảm ngã xuống, toàn bộ không còn sống, ai ai cũng bị chém đến máu thịt lẫn lộn nhau.

Phàm Gian thu được tin đã giải quyết trợ giúp của kẻ thù, cười nói với anh Thành:
- Bảo các anh em đều làm bộ như thu được tập kích lùi lại. Những kẻ đó đều là kẻ liều mạng, bức bách nóng nảy khó tránh khỏi chúng sẽ cắn thuốc độc tự sát. Như vậy sẽ không hoàn thành mục đích người còn sống của Thiếu soái. Em đã sắp xếp kết cục tốt cho chúng rồi!


Anh Thành gật gật đầu quay cửa kính xe xuống, đưa đầu ra phân phó anh em Soái quân đang đợi lệnh.

Anh em Soái quân vây công nhà xưởng vứt bỏ dựa theo kế hoạch lùi lại, làm bộ như hết sức hỗn loạn, vẫn không quên kêu lên vài câu:
- Mau, mau chạy đi, viện binh của kẻ địch từ phía sau đến đông lắm rồi!


Kẻ thù trong nhà máy nghe vậy mừng rỡ, đến bước đường cùng họ nghĩ phải cắn răng tự sát, ai ngờ bây giờ lại có hy vọng. Sắp xếp lại đội ngũ chạy ra theo hướng đồng lõa trợ giúp đến. Chạy được hơn trăm mét thì thấy ven đường có một chiếc xe tải bỏ đó, không người lái. Xem ra là tài xế nghe được tiếng súng đã bỏ của chạy lấy người rồi. Lập tức không suy nghĩ nhiều vội vàng lên xe.

Vừa mới bắt đầu khởi động động cơ thì cả nguyên chiếc xe bỗng nhiên bị bảo phủ bởi khói đặc. Không chỉ khiến bọn họ ho khan chả nước mắt, còn khiến họ đầu váng mắt hoa, trong chốc lát bùm bùm ngã xuống không động đậy nữa.

Mấy chục anh em Soái quân từ hai bên xông ra, nhìn nhau cười khen:
- Không ngờ kế sách của Quân sư rất hữu hiệu. Kẻ thù quả nhiên đều chạy lên xe tải, chỉ cần một bao thuốc mê là đủ hạ gục bọn chúng rồi. Tiết kiệm thời gian chém giết cho chúng ta, quan trọng hơn chính là tất cả đều còn sống!


Anh Thành trong xe ôm vai Phàm Gian, dựng thẳng ngón tay cái khen:
- Hồ ly quả nhiên luôn giảo hoạt! Lão Thành tôi quả thật phục cậu rồi, tối nay mời cậu đi uống rượu.


Phàm Gian nhìn tay anh Thành, nổi hết cả da gà. Đây là hai đôi tay khổ hình, sờ lên người cảm giác như có điềm xấu. Vì thế cậu ta lấy điện thoại ra đồng thời đẩy tay anh ra, cười nói sang chuyện khác:
- Công lao đều là của anh Thành cả. Bây giờ em sẽ kêu các đại ca xã hội đen khác tấn công Triều Dương đường!


Anh Thành thu tay lại, không hiểu hỏi:
- Vì sao không phải chúng ta ra tay chứ?


Phàm Gian đầy thâm ý nói:
- Làm cho bọn họ trung thành với Thiếu soái!


Năm phút sau, người phụ trách của Triều Dương đường thu được tin toàn quân bị diệt, trong lòng vô cùng lo lắng, lại có hai thân tín hổn hển chạy vào báo cáo:
- Lão đại, không xong rồi, hơn mười đại ca hắc bang tự mình dẫn người đến chém giết. Không có nguyên nhân, không nói một câu, gặp người liền chém!


Trang Bằng nhanh chóng như kiến bò trong chảo nóng, đi qua đi lại hoảng loạn. Mình đã nói với kẻ cầm đầu Đông Hưng hội, Soái quân làm việc độc ác độc đáo, phái người trợ giúp vài cán bộ cao cấp của Đông Hưng hội. Tất cả tâm huyết nói không tốt đều như muối đổ biển thôi, nhưng lại không được tiếp thụ, yêu cầu phái hết tinh nhuệ cứu người, vì ở trong có một đầu mục vô cùng quan trọng.

Mẹ nó! Sớm biết đã không nhận tiền của chúng rồi! Trang Bằng hối hận ham lợi nhỏ, nhận tiền của Đông Hưng hội lại đem họa ngập đầu đến cho mình.

- Đi, chúng ta đi!
Trang Bằng rống lên:
- Chúng ta đi về phía nam, đi đến Hongkong thôi!


Lời vừa mới chấm dứt thì hơn trăm người hắc bang tiến vào, hơn mười đại ca xách dao tự mình đến trước mặt Trang Bằng, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn, thêm vài phần vui sướng khó che giấu. Thiếu soái đã đồng ý với bọn họ, cho phép bọn họ tiêu diệt Triều Dương đường, địa bàn chia đều.