Đô Thị Thiếu Soái

Chương 461: Thoát Thân (III)




Giải quyết xong trạm kiểm soát cầu, bọn Sở Thiên dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà máy thuốc phiện, chỉ cần đến đó tiến vào nửa khu rừng, cơ hội chạy trốn sẽ rất lớn, ở nơi đó, tùy tiện quét vài chục viên thủy lôi cũng đủ gây sức ép với kẻ thù, càng quan trọng hơn chính là, dường như chỉ có từ chỗ đó lui đến bãi cát mới có cơ hội mượn máy bay trực thăng chạy trốn.

Nhưng tới nhà máy sản xuất thuốc phiện, còn có trạm kiểm soát cuối cùng, mọi người trong lòng đều rõ ràng, phải chiến đấu qua trạm kiểm soát này. Nơi này đầy rẫy nguy hiểm, hoàn toàn có thể tượng tượng ra quân địch đang bủa vây chờ đợi, Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, ngồi dậy, từ thùng đạn dược lấy ra vài quả lựu đạn treo lên người, sau đó lại cầm lấy súng tự động.

Chuẩn bị xong, Sở Thiên nhìn ra vẻ mệt mỏi của các đội viên, trịnh trọng nói :

- Tất cả mọi người phải đồng ý với tôi, cố gắng sống sót! Trở lại khu phòng thủ Sa Gia, tôi mời mọi người uống rượu!

Các đội viên Huyết Thứ gật gật đầu, đồng thanh nói:

- Đội trưởng, cậu càng phải giữ gìn sinh mạng!

Sở Thiên nở nụ cười tươi rói, lần này không biết sẽ đi đến đâu? Có thể cùng những người này kết giao, chính là một mối duyên trời định, hắn không khỏi tưởng tượng đến thời kỳ Huyết Thứ hưng thịnh, hàng trăm người đàn ông hăng hái chiến đấu trong rừng sâu. Oai phong một cõi, như có đao nhọn hạ gục kẻ thù, vì Sa gia đánh bại nửa giang sơn.

Xe tải và xe máy chạy nhanh về phía trước, cách đó không xa có hai chiếc xe Jeep chiếu đèn về phía bọn người Sở Thiên, không rõ trong xe có bao nhiêu người, nhưng có vẻ như là viện binh của trạm kiểm soát, trong lúc Sở Thiên còn chưa có phản ứng gì, bọn họ đã dừng xe lại và nhảy xuống, hoặc là dựa vào xe yểm hộ, hoặc là quỳ rạp trên đất.

Sở Thiên nhìn thấy bọn họ mặc một thân đen, hơi giật mình, không khỏi thốt lên:

- Đội Hắc Hổ?

Lời nói vừa dứt, trong xe Jeep truyền đến tiếng nói dữ tợn:

- Bọn ta là đội Hắc Hổ, nghi ngờ các ngươi là thành phần đối địch, mời các ngươi xuống xe kiểm tra, nếu không chúng ta không khách khí.

Sở Thiên còn chưa kịp nói gì, hai viên đạn đã phóng tới, chính xác đánh trúng hai lốp xe của xe tải phía trước, xe tải lập tức giống như khinh khí cầu bị đâm thủng. Sau đó, mọi người không khỏi thầm mắng đội Hắc Hổ vô sỉ đê tiện, nhưng từ đáy lòng lại tán thưởng tài bắn súng chuẩn xác. Vì thế, tất cả đều nhìn về phía Sở Thiên chờ hắn ra quyết định.

Sở Thiên đáp lại:

- Chúng tôi là Trú quân, chúng tôi chạy đến phía trước xin trợ giúp, bây giờ chúng tôi xuống xe, mọi người không được nổ súng.

Lập tức, trên mặt lộ ra nu cười xấu xa, hạ giọng nói với đội viên Huyết Thứ:

- Đêm nay cuối cùng cũng cần dùng đến bảy mươi ống phóng rocket, bây giờ chỉ cần bắn hai quả pháo, coi như là quà gặp mặt.

Hai ống phóng rocket này tổng cộng gồm bốn phát đạn, Sở Thiên nghĩ bất đắc dĩ mới phải sử dụng, như đối phương dùng xe tăng đè tới hoặc là gỡ mìn, nhưng hiện quân đuổi theo ở phía sau càng ngày càng gần, nếu bị đội Hắc Hổ giằng co hơn mười phút sau, có khi chạy đến trạm kiểm soát sẽ lâm vào cảnh đối đầu với hai bên, thậm chí sẽ không thể quay về được nữa.

Đội Hắc Hổ cũng không ngồi yên, hô lớn:

- Cho các ngươi ba mươi giây, nếu không xuống xe, bọn ta sẽ nổ súng, đội Hắc Hổ có quyền xử tử phần tử bị tình nghi.

Vài đội viên Huyết Thứ chuẩn bị xong đạn pháo, điều chỉnh góc độ rồi lặng lẽ nhắm ngay chiếc xe Jeep của đội Hắc Hổ, sau đó đợi Sở Thiên ra lệnh, Sở Thiên lập tức bảo Phong Vô Tình cùng mấy người nữa xuống xe để đội Hắc Hổ bớt cảnh giác, cũng nhân đó mà chỉ đạo pháo kích xông lên, hô to:

- Đội Hắc Hổ, đội Hắc Hổ!

Tên cầm đầu đội Hắc Hổ đáp lại:

- Chuyện gì?

Sở Thiên hơi cười khẽ, hô:

- Mẹ ngươi kêu ngươi về nhà ăn cơm!

Đội Hắc Hổ đều sửng sốt, trong chốc lát, ống phóng rocket đã phóng ra, hai quả đạn pháo gào thét bay lên hướng xe Jeep oang tạc, khi bọn chúng đều không có phòng bị gì, "Rầm rầm" hai tiếng, hai chiếc xe Jeep lăn trên mặt đất, bên cạnh là xác của vài tên Hắc Hổ, vài tên quỳ rạp trên mặt đất, chỉ bị mảnh vỡ đâm trúng lưng, chưa chết.

Ngay sau đó, một cái súng máy liền bắn về phía Sở Thiên, sớm có chuẩn bị, hai tay súng bắn tỉa bóp cò, "Sưu sưu", bắn trúng tên Hắc Hổ vừa nổ súng, tên xạ thủ mới được bổ sung lại bị bắn như nát như dưa hấu.

Dù cho mấy tên Hăc Hổ bị thương rất nặng, không thể chiến đấu được như bình thường, nhưng họ cũng là bộ đội đặc chủng, sau khi thoát khỏi hỏa lực công kích, rất nhanh liền quay lại đánh trả, hai bên nổ súng, phong tỏa cả đoạn đường, đạn bay tứ tung, xe tải bị bắn như tổ ong.

Sở Thiên khẽ nhíu mày, hạ lệnh:

- Dùng hỏa lực áp chế, Tay súng bắn tỉa xử lý bọn họ!

Hơn mười tay súng mãnh liệt phản khích, tiếng súng vang lên, bắn phá số đội viên Hắc Hổ còn lại, làm cho bọn họ không thể ngẩng đầu lên, cùng lúc đó, hai tay súng bắn tỉa lặng lẽ trèo lên bên trái sườn núi, trên cao nhìn xuống, đợi bọn họ nhìn lên mà Nhiếp Vô Danh cùng Phong Vô Tình bắn xuống.

Sở Thiên phất tay, tiếng súng dừng lại!

Hai gã Hắc Hổ sờ sờ trên mặt đât, khẽ ngẩng đầu, "Ba~" một tiếng, tiếng súng như ngưng đọng lại trong không khí, uy lực hùng mạnh, bắn trúng tên bên trái. Miệng trào ra một dòng máu, kẻ thù bị bắn trúng ngã ngửa về phía sau, nằm trên mặt đất.

Tên bên phải nhanh nhẹn lăn ra, thoát khỏi tay tên súng bắn tỉa, liền muốn nổ súng về phía một tên Huyết Thứ trên sườn núi. Nhiếp Vô Danh đã hung mãnh lao tới, dao găm theo đó mà lao ra, đâm trúng tay cầm súng củagã, súng trên tay tên gã tự động rơi xuống, anh ta lao tới trước mặt và đá thẳng vào thái dương.

Máu tươi trào ra, ngã xuống đất mất mạng!

Tuy rằng đã diệt sạch mấy tên Hắc Hổ nhưng xe tải cũng đã bị phá hỏng, Sở Thiên khẽ cười khổ, theo tình hình này không thể nào không bị đuổi kịp, vì thế cùng đội viên Huyết Thứđi tới, xem trên mặt đất là xác của bảy tám tên đội viên đội Hắc Hổ, đều bị pháo oanh tạc, hoàn toàn biến dạng, không khỏi giật mình đánh trống lảng:

- Lần này đội Hắc Hổ xui xẻo rồi!

Phong Vô Tình cũng biết khó khăn hiện thời, nhưng không ủ rũ, lúc này càng cần phải có dũng khí hơn nữa, mang theo vài đội viên Huyết Thứ đứng cách xa nhau chôn mìn trên mặt đất, sau đó cho xe tăng nổ sạch sẽ, còn đánh nổ hai lốp xe, mong rằng lúc truy binh đuổi đến, vì gặp phải cản trở này mà bên ta có thêm thời gian bỏ trốn.

Lúc này, Tư lệnh lâm thời Vạn Thọ Giang đã nhận được mệnh lệnh của Thống Suất Bộ, bất kể là tiền tuyến hay nơi không có chiến sự căng thẳng, đều phải phái người đến sân bay tập kích chặn lại, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Tuy rằng bọn người Sở Thiên làm nổ sân bay, tội đáng chết vạn lần, nhưng để kinh động tới Thống Suất Bộ như thế này mới chỉ là lần đầu, Vạn Thọ Giang trong lòng hồ nghi nhưng trước tiên vẫn nên chấp hành thực thi mệnh lệnh, phái ra đặc vụ truy kích.

Tại cầu trạm kiểm soát, một ít binh linh đứng xung quanh, thi thể nằm ở giữa, mọi người đang cẩn thận kiểm tra.

Phụ trách truy kích bọn họ là Đặc vụ trưởng Lý Đặc, còn có hơn mười người của đội Hắc Hổ hỗ trợ, người đuổi theo giết bọn Sở Thiên, người đi tìm về đồ vật này nọ, đi đến cầu, một vị sĩ quan phụ tá đang kiểm tra vội đi lên nói với Lý Đặc:

- Đại đội trưởng, chắc chắn kẻ tập kích ở đây là Cận Vệ quân của Sa Khôn.

Xe tải bị cho nổ đến tan tác, còn phả ra khói xanh, chỉ còn lại một đống phần phế thải, vài tên Hắc Hổ võ trang đầy đủ cũng kiểm tra tình trạng, chợt nghe sĩ quan phụ tá kiểm tra xong nói: Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Không, không không, tôi nghĩ kẻ tập kích không đơn giản như thế đâu! Đại đội trưởng Lý Đặc, mời ngài đi theo tôi.

Lý Đặc hồ nghi tiến lên vài bước.

Một tên Hắc Hổ đi đến phía có một thi thể bị đạn găm trúng phần eo, nói với Lý Đặc:

- Đại đội trưởng, ngài xem, trên thi thể này mặc dù có năm vết đạn, và hai nơi bị mảnh vỡ găm vào, thoạt nhìn tưởng là do người không qua huấn luyện chuyên nghiệp làm ra, nhưng đều là giả dối! Đó chỉ là do mảnh vỡ của lựu đạn găm vào và đạn bắn gây ra.

- Người này trước đó đã bị giết chết!

Nói xong, gã chỉ vào vết thương ở eo nạn nhân nói:

- Đây mới thực sự là nguyên nhân chính! Một dao kia đâm từ phía hông lên giữa xương sườn, đâm thủng lá phổi, khiến không thể mở miệng, lại một dao đâm xuyên tim, theo mạch máu tới khoang bụng đâm rách màng bụng.

Đại đội trưởng Lý Đặc có phần không hiểu, hỏi:

- Như vậy thì có gì bất thường?

- Phương pháp giết người này, vừa không phát ra âm thanh, cũng không để lại vết máu chảy ra, có thể thấy thủ đoạn cực kỳ cao siêu! Chúng ta đã từng giao đấu với Cận Vệ quân của Sa gia, bọn họ tuy rằng so với binh lính bình thường dũng mãnh hơn, nhưng sức chiến đấu lại không cao đến mức này, dựa theo năng lực và huấn luyện của bọn họ thì khó mà ra tay được như thế này.

Lý Đặc bừng tỉnh, vỗ đầu một cái, từ đáy lòng cảm thấy ngưỡng mộ, dù thi thể đã bị tan nát đến mức này nhưng cũng không thể qua nổi mắt bọn họ, xem ra đội Hắc Hổ đúng là danh bất hư truyền.

Đội viên Hắc Hổ lại dẫn Lý Đặc tới xem một thi thể khác, nói với gã:

- Đại đội trưởng Lý, ngài xem thi thể này, là bị đâm thủng cổ họng một phát chí tử, do dao găm ba cạnh đâm, phá hỏng khí quản, làm cho người trước khi chết cũng không thể phát ra âm thanh! Có thể sử dụng dao găm ba cạnh chuyên nghiệp và cách thức giết người như thế này, chỉ có trải qua huấn luyện chuyên nghiệp của bộ đội đặc chủng mới có thể làm ra! Mà trên thi thể vết thương do súng và do dao lẫn lộn, cũng là một cách để đánh lừa thị giác, bởi vậy khiến cho các ngài phán đoán sai lầm!

Lý Đặc gật gật đầu, thản nhiên nói:

- Như vậy, phán đoán của ngươi là?

Trong mắt đội viên Hắc Hổ hiện lên sát khí và cuồng nhiệt:

- Lính đánh thuê!

Lý Đặc hơi giật mình, lập tức khôi phục lại bình tĩnh:

- Được, tôi sẽ chịu trách nhiệm mai táng bọn họ!