Đô Thị Thiếu Soái

Chương 457: Đêm tập kích sân bay (III)




Phong Vô Tình và A Trát Nhi gật đầu, lập tức biến mất trong bóng đêm.

Bạch Vô Hạ thấy Sở Thiên không hề có ý trả lại dụng cụ quan sát ban đêm cho mình, không khỏi tức giận cái hành động như thổ phỉ của anh ta, nói:

- Đội trưởng Sở, có thể trả lại dụng cụ quan sát ban đêm cho tôi không? Chúng tôi cũng muốn điều tra tình hình để hoàn thành nhiệm vụ Tướng quân Trương giao phó, dựa theo bản đồ thấy rõ, nơi này cách sân bay nhiều nhất bốn mươi phút đi bộ.

Sở Thiên giả bộ như chợt hiểu ra, bảo Nhiếp Vô Danh đem dụng cụ quan sát ban đêm đang cầm trên tay trả lại cho Bạch Vô Hạ, sau đó mở miệng:

- Xem ra Trưởng phòng Bạch đã rất quen địa hình rồi, tiếp theo tự hành động nhé, sau hai giờ chúng ta sẽ gặp nhau ở đây, nếu cô còn sống, tôi liền đem cô quay về, nếu chết, liền an tang long trọng nhé.

Bạch Vô Hạ sắc mặt biến hóa, đúng lúc muốn nói gì đó, A Trát Nhi chạy về như một con thỏ, giọng điệu chậm chạp nói:

- Đội trưởng, chúng ta trúng lớn rồi, biết các phòng chung quanh làm gì không? Mùi thuốc phiện nấu chín vô cùng nồng nặc, chín mươi phần trăm là nhà máy gia công thuốc phiện, hiện tại vẫn có người đang bận rộn bên trong.

Sở Thiên trong lòng vui mừng, quay đầu nói với bọn Nhiếp Vô Danh:

- Các anh em, chúng ta nhân cơ hội đến bưng nhà mấy gia công thuốc phiện đi, khiến cho Quân đội phải đau lòng.

Bạch Vô Hạ vội vàng kéo Sở Thiên, vẻ mặt tức giận nói:

- Đội trưởng Sở, dựa theo kế hoạch, chúng ta nên lao thẳng đến trận địa pháo cao xạ, chứ không phải đi gây thêm rắc rối bưng cái nhà máy gia công thuốc phiện gì đó. Ngoài ra, tôi muốn tìm tình báo ở gần trận địa pháo cao xạ, các anh không tiêu diệt nó, tôi sao có thể hành động?

Sở Thiên nhìn kỹ Bạch Vô Hạ, thấy cô ta vì tức giận mà mặt nhăn nhó, cười nói:

- Trưởng phòng Bạch, chúng tôi dường như đã giao hẹn đưa cô đến khu vực phòng thủ của Trú quân, sau đó đem các cô an toàn trở về là được rồi. Còn nữa, tôi hình như chưa từng nói nhất định sẽ phá vỡ trận địa pháo cao xạ để các cô tìm tình báo, mặt khác người thực hiện chuyện làm nổ sân bay là Sa gia, sao là chuyện của chúng tôi được.

Sắc mặt Bạch Vô Hạ vì phẫn nộ mà đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Anh nhất thời thay đổi kế hoạch không báo trước cho tôi? Anh làm thế sẽ ảnh hưởng đến hành động của chúng tôi, tôi phải khiếu nại anh với Sa tiên sinh. Anh lật lọng, tổn hại đến tính mạng chúng tôi, có bản đồ sân bay rồi liền bỏ mặc chúng tôi, các anh thật sự quá vô liêm sỉ.

Sở Thiên im lặng đợi cô ta mắng xong, giọng điệu lạnh lùng nói:

- Hiện tại tôi là người chỉ huy hoạt động, nếu cô tuân theo chỉ thị của tôi, tôi đảm bảo các cô an toàn, nếu cô không tuân theo tôi, không sao cả, các cô thích đi thu thập tin tức ở đâu thì đi, nói thật cho cô biết, các cô chết rồi, Trương Lâm cũng không có cách nào bắt chúng tôi.

Bạch Vô Hạ không kềm chế được, giơ tay tới eo lưng định rút súng ra, đáng tiếc chưa kịp rút, con dao găm ba cạnh của Nhiếp Vô Danh đã đặt ở cổ họng cô ta, cảm giác lạnh buốt đến xương nháy mắt truyền đến toàn thân cô ta, hai gã vệ sĩ thấy vậy liến rút súng phản kích, A Trát Nhi và đội viên Huyết Thứ lấy sung tự động tiến lên trước đặt ở phần eo bọn họ khiến bọn họ không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

Vỗn dĩ hai bên hợp tác ban đầu đã xảy ra tranh chấp nội bộ.

Sở Thiên gạt súng của cô ta xuống, lạnh nhạt nói:

- Trưởng phòng Bạch, lần này là cảnh cáo, còn có lần thứ hai, muốn rút súng đối phó với tôi, tôi đảm bảo đầu cô rơi xuống đất. Hiện tại chúng tôi đi tấn công nhà máy gia công thuốc phiện, nếu các cô không đến thì tự mình hành động đi, nếu đến thì chứng tỏ chấp nhận sự chỉ huy của tôi, tất cả các cô đều phải tham gia chiến đấu, nếu không xử lý theo quân pháp.

Sau khi nói xong, cũng không thèm quan tâm thái độ Bạch Vô Hạ như nào, Sở Thiên dẫn bọn A Trát Nhi đến tấn công nhà máy gia công thuốc phiện, Phong Vô Tình đứng cách cửa chính hơn mười mét ẩn núp quan sát, nhìn thấy bọn Sở Thiên đã đến, bình tĩnh nói:

- Cửa lớn có ba tên bảo vệ, bên trong đoán chừng có gần năm mươi tên lính, còn có một số nhân viên làm việc.

Sở Thiên gật gật đầu, lấy làm tiếc nói:

- Tiếc là không mang máy ảnh đến, nếu không chụp được nhà máy gia công thuốc phiện này, đến lúc phát cho truyền thông và các tổ chức chống ma túy, Chính phủ Thái Lan sẽ phải chịu áp lực dư luận, cho dù không dám đảm bảo chấm dứt chiến tranh, nhưng họ sẽ vội vàng xóa đi, sự bố trí tinh vi tất nhiên giảm đi nhiều.

Nghe được lời Sở Thiên, A Trát Nhi lưỡng lự một lát, từ trong lòng lấy ra một một chiếc di động Nokia phong cách mới, ngại ngùng nói:

- Báo cáo đội trưởng, tôi đã vi phạm kỷ luật, chiếc di động này là người yêu ở quê nhà tặng tôi, cho nên bất kể đi đâu tôi đều mang theo, nhưng tôi không khởi động máy, sẽ không lộ mục tiêu, cậu có thể kiểm tra.

Sở Thiên nhìn chằm chằm A Trát Nhi, sau đó nhận chiếc di động của anh ta, mở miệng hỏi:

- Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì? Có chức năng camera không? Có thì ghi công, không có thì phê bình.

A Trát Nhi thấy Sở Thiên không trách mình, còn có thể lĩnh công, vội đáp lại:

- Có, có, nghìn vạn mega pixel đấy.

Sở Thiên trả lại cho A Trát Nhi, phân phó:

- A Trát Nhi, nhiệm vụ của anh chính là chụp ảnh, quay video, chụp hết bộ nhớ cho tôi, bọn tôi tấn công thì không cần chụp nữa.

A Trát Nhi vội vàng gật đầu.

Lúc này, một tên địch đang hút thuốc thong dong đi đến, lúc đến gần vị trí Nhiếp Vô Danh, vừa định kéo khóa quần ra, ghé vào gốc cây, Nhiếp Vô Danh ở trong phi người lên, một con dao găm đen bóng không chút lưu tình cắt qua khí quản và động mạch cổ của gã, gã nửa tiếng cũng không kịp kêu, máu tuôn ra như suối, nháy mắt liền ngã xuống đất chết, biến thành một cỗ thi thể đang co giật.

Sở Thiên quay đầu nhìn lại, không thấy bọn Bạch Vô Hạ đi theo, biết họ sợ bị mình làm liên lụy nên đã lựa chọn một mình hành động, như thế cũng tốt, đã giảm bớt đi bom hẹn giờ bên người, lập tức nhìn thời gian, gần mười giờ rồi, vì thế hạ lệnh cho bọn Phong Vô Tình:

- Tiến lên, ra tay!

Phong Vô Tình mang theo hai đội viên Huyết Thứ lặng lẽ tiến đến cửa chính, lúc gần đến nơi, Phong Vô Tình để cho hai gã ấy ẩn náu trong bóng tối, chính mình thì nghênh ngang đi đến chỗ bảo vệ, hai gã bảo vệ cảnh giác quát:

- Ai?

Phong Vô Tình quát:

- Cha mày!

Hai gã bảo vệ còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, đã bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ bịt miệng lại, sau đó liền bị một bóng người vặn gãy cổ giống như quay sợi đay, đội viên Huyết Thứ cởi quần áo của bọn họ ra mặc vào, sau đó Phong Vô Tình lắc lắc đèn pin về phía Sở Thiên, một lát sau, đám người Sở Thiên liền chạy tới.

Sau khi giải quyết xong trạm gác ngầm bên ngoài, Sở Thiên sắp xếp:

- Hai tay súng bắn tỉa tìm vị trí bắn tỉa từ chính diện phong tỏa cửa ra vào và cổng ra vào doanh trại của địch. Hai tay súng máy bao vây cửa động mà địch ra vào, một khi có kẻ thù ra vào, liền hình thành hỏa lực đan xen, những người khác trang bị nhẹ nhàng tiến vào ám sát.

Kẻ địch bên trong dĩ nhiên không ngờ có người mò đến căn cứ bí mật của mình, cũng không ngờ lính gác bên ngoài đều bị giải quyết lặng lẽ, cho nên không có chút phòng bị.

Mười mấy đội viên Huyết Thứ nhảy vào bên trong doanh trại quân đội, những tên địch đang ngủ say này lần lượt bị dao găm cắt đứt động mạch cổ lúc đang ngủ, tất cả đều gọn gàng nhanh chóng, không một tiếng động, chỉ trong chốc lát, họ đã lặng lẽ tiêu diệt ba mươi mấy tên địch, có kẻ bừng tỉnh lúc đang ngủ, chiếc dao găm trong tay Sở Thiên liền phi ra, đâm trúng cổ họng.

Phong Vô Tình cũng mang theo bảy đội viên Huyết Thứ tấn công bên trong nhà máy, ba người một tổ mang theo súng lục giảm thanh yểm trợ cho nhau bắn chết những nhân viên đang làm công việc khuấy thuốc phiện và tinh chế hê-rô-in, hai gã bảo vệ nghe thấy tiếng động liền chạy đến kiểm tra, Phong Vô Tình giơ súng lục giảm thanh lên, "Pằng pằng" hai phát liền giải quyết họ.

Còn có hai tên địch đang từ nhà vệ sinh đi ra, còn chưa kịp đối mặt với Sở Thiên, đã bị một phát súng quật ngã, chính giữa hai lông mày của tên địch phía trước có một lỗ máu lớn, viên đạn từ sau não xuyên ra, máu và óc bắn tung tóe lên mặt tên địch phía sau, đồng thời viên thứ hai bay trúng vào đầu gã, nháy mắt đã mất mạng.

Trước sau không đến năm phút đồng hồ, bọn Sở Thiên đã giải quyết xong những tên địch ở ba phòng, còn lại kho hàng âm u ở phía tây là chưa kiểm tra, mọi người đang thay nhau yểm trợ hướng kho hàng, bỗng nhiên, một thanh âm chói tai vang lên, còn chưa kịp phản ứng gì, một con quái vật to lớn từ trong kho hàng chạy nhanh ra, ống pháo lập tức hung hăng trấn áp bọn Sở Thiên.

Xe tăng Tô thức!

Da đầu run lên! Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Đúng lúc mọi người bó tay không biết làm gì, Nhiếp Vô Danh ló đầu ra, sung sướng cười nói:

- Có sợ không?

Bọn Phong Vô Tình ngoài mặt hô:

- Không sợ! Không sợ!

Kỳ thực trong lòng thầm mắng đồ chó hoang Nhiếp Vô Danh không ngờ lại đùa lớn như vậy.

Sở Thiên trong lòng mừng rỡ như điên, có xe tăng trong tay, sức mạnh tăng lên gấp trăm lần, vì thế tham lam hỏi:

- Vô Danh, bên trong còn xe tăng không?

Nhiếp Vô Danh lắc đầu, cười nhắc nhở:

- Bên trong còn có hai chiếc xe máy và xe tải, hẳn là còn có thể sử dụng, chẳng lẽ Thiếu soái muốn chúng ta dùng xe tăng trực tiếp đến sân bay? Tuy rằng coi như diễu võ dương oai, nhưng tính nguy hiểm lớn hơn, phỏng chừng đạn pháo vừa mới phóng ra đã bị lựu đạn chống xe tăng hoặc ống phóng rốc-két làm nổ nhão nhoẹt.

Sở Thiên có chút thất vọng, nhưng mấy chiếc xe có thể di chuyển kia cũng không tệ, ít nhất khi rút lui cũng có chút ưu thế, không phải dựa vào hai chân liều mạng với bánh xe người ta, bọn Bạch Vô Hạ nghĩ ra phương pháp thuần túy chạy loạn trong rừng thật sự quá điên rồ, tán loạn không phương hướng chẳng khác gì làm thỏ cho người ta bắt, cho nên trở về vẫn phải dựa vào đường cũ.

Nghĩ đến đây, Sở Thiên liền cho người lái xe máy và xe tải đi, cùng xe tăng hùng dũng tiến đến sân bay, có phương tiện vận tải tiêu chuẩn của Trú quân, lại mặc quần áo Trú quân, Sở Thiên bọn họ quang minh chính đại chạy nhanh trên quốc lộ, đối với gần mười tấn hê-rô-in của nhà máy thuốc phiện thì kéo vào trong rừng cây giấu đi, ngộ nhỡ bị lửa đạn truy kích có thể lấy ra bảo vệ mình.

Trú quân cũng không thể phá hủy tiền của mình đi?

Có ngụy trang rồi, còn thêm sơ suất mà kẻ thù cố tình tạo ra, Sở Thiên bọn họ đi qua mấy trạm kiểm soát đều không bị ngăn cản, thậm chí không ai tiến đến kiểm tra, cùng lắm có một tiếng la nào đó, Sở Thiên liền hắng giọng chỉ vào bộ quần áo liền thuận lợi đi qua, đám binh sĩ bố trí phòng vệ gần như đều nói chuyện phiếm, họ sớm đã nhận được lệnh: cấp trên tiến vào không được ngăn cản.

Về phần lí do bọn họ đều không rõ, nhưng tất cả bộ đội đều chỉnh trang chờ xuất phát.

Sở Thiên suy nghĩ, bảo A Trát Nhi ghi nhớ những binh lực và hỏa lực dọc đường, sân bay ở nơi sâu, khi trở về còn phải phá bỏ tầng tầng lớp lớp vòng vây, hiện tại đã hiểu rõ tình trạng tổng thể, ít nhất có thể giảm thương vong, trong lòng hắn thậm chí hi vọng không có bất cứ anh em nào phải chết, nếu có thì người đó chính là mình.

Sau ba mươi phút, sân bay và trận địa pháo cao xạ đều đã có thể thấy rõ, hai con đường không cùng phương hướng xuất hiện trước mặt Sở Thiên, Sở Thiên cười xấu xa, hạ lệnh cho người lái hướng cửa chính sân bay mà đi, hắn biết đêm nay mình đang đánh cuộc, đánh cuộc cùng Thiên Kiều, đánh cuộc cùng ông trời, với những người trước mặt là đánh cuộc về mưu trí, đánh cuộc sau cùng chính là vận mệnh.

Ánh đèn lớn tỏa ra hào quang lấp lánh bao trùm cửa chính sân bay.