Đô Thị Thiếu Soái

Chương 448: Thu Phục Huyết Thứ




Sự tán thưởng của Sa Khôn đối với thiếu niên này càng nhiều hơn. Vừa rồi khi Sở Thiên nói chuyện, ông đứng cạnh chăm chú quan sát. Ông phát giác người thiếu niên này nói chuyện chẳng những có kỹ xảo hơn so với người từng trải, hơn nữa còn có một sức hấp dẫn đặc biệt, có thể khiến bất kỳ ai lần đầu gặp hắn đều muốn tiếp cận. Và thứ thân mật này hoàn toàn không gây tổn hại tới uy phong của ông ta.
Vừa nói xong, các đội viên Huyết Thứ đều ào lên. Mặc dù vừa mới trải qua một cửa ải sinh tử, nhưng tác phong của các binh lính lão luyện vẫn không hề thay đổi. Mặc dù đối mặt với kẻ đã cứu mạng là Sở Thiên, họ cũng không quá kính cẩn. Trên miệng ngậm một điếu thuốc lá vừa mới châm, tùy tiện nói với Sở Thiên:
- Tiểu huynh đệ, cảm ơn cậu đã cứu mạng chúng tôi. Sau này có muốn thứ gì thì cứ lấy mà dùng.

Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền nhìn thấy các bộ hạ cũ này đều khẽ thở dài nhưng không lên tiếng.

Sở Thiên nhìn những binh lính cũ đã mất niềm tin này, ngoảnh đầu nói với Sa Khôn:
- Sa tiên sinh, cho cháu xin một chức vụ. Cháu muốn được gia nhập Huyết Thứ.

Sa Khôn chần chừ một lát, nhìn Huyết Thứ đã suy sút, đáp lại:
- Sở Thiên, binh lính Huyết Thứ do chính bọn họ sát hạch. Chú chưa từng xen vào chuyện này.

Đội viên Huyết Thứ nghe thấy Sở Thiên nói vậy, cười nói:
- Tiểu huynh đệ, nhờ ơn cứu mạng của cậu, chúng tôi chấp nhận miễn sát hạch nhận cậu vào Huyết Thứ. Sau này đi theo bọn tôi tung hoành, chẳng ai dám ức hiếp cậu nữa.
Nói xong những lời huyênh hoang phóng đại này, trong lòng bọn họ đều hơi thấy xấu hổ. Người ta đến cả đạn súng còn chém đôi được, làm sao có thể bị bắt nạt kia chứ.

Sở Thiên quyết định giúp Sa Cầm Tú mài dao thật sắc. Vì thế cũng bày ra một tư thế thoải mái, phóng khoáng không câu nệ, nhàn nhạt nói:
- Nghe nói Huyết Thứ từng có một lịch sử vẻ vang. Nghe nói các anh lựa chọn người rất nghiêm khắc. Ba năm mới nạp binh một lần. Giờ em muốn làm Đội trưởng của mọi người, không biết cần phải sát hạch như thế nào?

Đội viên Huyết Thứ đều biến sắc mặt. Mặc dù tên tiểu tử này vừa cứu mạng bọn họ. Nhưng giờ lại ngông cuồng tự đại muốn làm Đội trưởng của bọn họ. Cần phải biết rằng, trong trận phục kích nhiều năm trước làm chết hơn hai trăm huynh đệ, Đội trưởng của bọn họ đã ôm súng máy, liều chết xông lên mở đường máu cho anh em đằng sau. Nhờ có vậy, hai mươi người bọn họ mới sống sót được tới giờ. Tuy Đội trưởng của họ đã chết dưới sông, hài cốt cũng không còn. Nhưng từ đó trở đi, vị trí của Đội trưởng không ai được phép thay thế.
Thấy bọn họ không nói, Sở Thiên nở nụ cười bất cần đời, khẽ hừ nhẹ:
- Là vì các anh vô dụng hay là không dám? Lẽ nào sợ em làm Đội trưởng của các anh?

Một vị Đội viên Huyết Thứ lớn tuổi ném thuốc lá xuống đất, tức giận dí chân dập tắt, sau đó nhìn Sở Thiên chằm chằm.

- Tiểu tử, mặc dù cậu đã cứu bọn tôi, điều đó khiến chúng tôi vô cùng cảm kích. Nhưng cậu vọng tưởng muốn làm Đội trưởng của chúng tôi, đó là tự rước lấy sỉ nhục. Hôm nay, bọn tôi sẽ cho cậu tham gia sát hạch. Nếu cậu đạt, sau này Đội viên Huyết Thứ sẽ nghiêm túc chấp hành kỷ luật.

Sở Thiên chỉ cười cười, nhàn nhạt nói:
- Đừng đôi co nữa, nói đi, sát hạch thế nào?

- Đầu tiên là tài bắn súng, cậu xem!
Vị Đội viên Huyết Thứ lớn tuổi này tiện tay vớ lấy một khẩu súng, ngắm vào hai cái cây nhỏ cách đó khoảng hơn trăm mét, “Pằng, pằng” bắn hai phát. Sau khi tiếng súng vang lên, hai cái cây chỉ to bằng ngón tay cái đứt đôi. Hơn nữa khoảng cách đứt lìa vừa đúng giữa cây, khiến Cận Vệ quân không khỏi trầm trồ thán phục thực lực của Huyết Thứ.
Tài bắn súng này, Sở Thiên cũng không hề thua kém. Hắn cười cười, cầm hai khẩu súng từ tay Sa Cầm Tú. Mỗi tay cầm lấy một khẩu, cọ vào hai bên thắt lưng. Chỉ nghe “Cạch” một tiếng, đạn đã được lên nòng. Hắn quay lưng lại, hai tay giơ ngược ra phía sau. Chỉ nghe “Pằng, pằng” hai tiếng, hai cái cây to bằng ngón tay cái ở cách đó hơn trăm mét cũng đứt làm đôi y như vậy.

Cả Cận Vệ quân và Đội viên Huyết Thứ đều không khỏi reo hò cổ vũ.

Sa Khôn bình thản hỏi:
- A Trát Nhi, thế nào?

A Trát Nhi mặt không đổi sắc, không kinh hãi nói:
- Tài bắn súng của cậu ta hơn tôi thật đấy, nhưng không biết thân thủ thế nào? Muốn làm Đội trưởng thì không những tài bắn súng phải chuẩn, thân thủ còn phải hơn người. Vì thế, chỉ cần cậu ta tay không đánh thắng bọn tôi, Huyết Thứ chúng tôi từ nay sẽ cam tâm tình nguyện phục tùng cậu ấy.

Chúng tôi? Sở Thiên khẽ mỉm cười, nhàn nhạt nói:
- Mấy người?

A Trát Nhi bình tĩnh đáp:
- Bốn người.

- A Trát Nhĩ, đừng quá đáng thế!
Trương Tiêu Tuyền hét lớn:
- Bốn người lớn các anh bắt nạt một mình cậu ta. Như thế thì còn ra gì nữa!

Sở Thiên vẽ một vòng tròn trên đất, đứng vào trong, vừa cười vừa lắc đầu nói:
- Tham mưu trưởng, không sao đâu. Đã quyết định làm Đội trưởng của họ, cháu sẽ chấp nhận hết những thách thức của họ. Ngoài ra, cháu còn tăng thêm độ khó. Chỉ cần họ ép cháu ra khỏi vòng tròn này thì coi như cháu thua.

Sắc mặt A Trát Nhĩ bọn họ một lần nữa lại trở nên khó coi. Sau đó, cũng không nói nhiều nữa, bốn Đội viên Huyết Thứ tấn công Sở Thiên từ bốn phía.

Sở Thiên nhìn bước chân vững chãi của họ, trong lòng thầm nghĩ: Chiêu thứ nhất nhất định phải mãnh liệt, phải độc. Một chiêu đánh cho hai người bị thương thật nặng, khiến họ không thể đứng dậy nổi. Vì thế, hắn quyết định hành động trước để kiềm chế đối phương. Ngay khi A Trát Nhi bọn họ đang định tấn công Sở Thiên, Sở Thiên hét lớn một tiếng, nhắm thẳng vào Đội viên Huyết Thứ ph v sau bên trái. Đội viên Huyết Thứ bên trái thấy bị tấn công, sợ sự dũng mãnh của Sở Thiên, lập tức nhảy ra sau tránh.

Chẳng ngờ Sở Thiên tung mạnh người lên không trung, chân trái đá trúng bụng A Trát Nhi bên phải. A Trát Nhi hét thảm một tiếng, ngã ra đất. Cùng lúc đá ngã A Trát Nhi, chân trái của Sở Thiên vừa tiếp đất, chân phải đã lập tức đá thẳng tới Đội viên Huyết Thứ ở đối diện. Đội viên Huyết Thứ thấy nguy hiểm, vội nhảy lên cao theo thế cưỡi ngựa để tránh.
Đồng thời, anh ta xếp chéo tay phía trước, chuẩn bị đối phó với cú đá chân phải của Sở thiên. Nào ngờ, chân phải của Sở Thiên chỉ là một động tác giả. Anh ta còn chưa kịp chuẩn bị tịpthế thì Sở Thiên đã tung cú đá chân trái tạt ngang mang tai anh ta. Lực đánh cực mạnh và tốc độ nhanh khiến anh ta chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết, rồi ôm đầu ngã xuống.

Hai Đội viên Huyết Thứ khác tấn công Sở Thiên từ hai bên. Hai nắm đấm đấm thẳng vào Sở Thiên. Sở Thiên không tránh mà aánh trả bằng cách đấm thẳng vào nắm tay họ. “Bụp, bụp” hai tiếng, hai Đội viên Huyết Thứ lập tức bị đánh bay ra xa cách đó mấy mét, cánh tay trái đau nhức nhối, mềm nhũn buông xuôi bên cạnh thân.

Sở Thiên vẫn ở trong vòng tròn, nhìn bốn người trên đất, lại nhìn các Đội viên Huyết Thứ khác đang đứng xem cuộc chiến, ngoắc ngoắc ngón tay, nhàn nhạt nói:
- Các anh chẳng phải cùng tiến cùng lùi sao? Lên hết đây! Bốn người hay hai mươi người đối với tôi cũng thế cả thôi. Cho tôi được thấy sự tinh anh lợi hại trước đây của các anh nào.

Nói xong, Sở Thiên đưa tay ra hiệu với Phong Vô Tình:
- Bắt đầu tính giờ!

Các Đội viên Huyết Thứ còn lại đều thấy rất mất mặt, nhìn nhau vài cái, giận dữ hét lớn xông lên bao vây lấy Sở Thiên, chặn kín tất cả các đường lùi của hắn. Các chiêu bẻ tay, bẻ cổ không ngừng được tung ra, không hề sợ hãi đối mặt với quyền cước như ảnh của Sở Thiên. Họ ngã xuống rồi lại bò dậy, bị quật ngã lại đứng lên, cho tới khi không còn sức chiến đấu mới không cam lòng nhìn Sở Thiên.

Năng lực và khí thế mà họ phát ra đủ để cuốn tung tất cả mọi sự sống trên sân luyện tập. Cận Vệ quân đương nhiên đã biết sự bá đạo của đội viên Huyết Thứ, nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến giờ họ đã được thấy. Hai năm nay, Cận Vệ quân dần dần trở nên nghi ngờ, gần như không tin Huyết Thứ lập được nhiều chiến tích như vậy. Giờ thì họ cuối cùng đã tin, chỉ riêng ý chí chiến đấu mà Đội viên Huyết Thứ tạo ra cũng đủ khiến mọi người không tin nổi. Huống hồ họ đã suy sút nhiều năm nay.

Sở Thiên liếc mắt nhanh nhẹn, môi mím chặt tươi cười lại thân thiện, tư thế đứng rất kỳ lạ, toàn thân tràn trề kình lực. Những lúc hắn bước chân di động, tất cả mọi người như không thể chịu nổi khí thế và trọng lượng đang bức tới. Chỉ cần hắn đứng ở đó thì tuyệt nhiên không ai dám ra oai, cho dù đó có là các thành viên Huyết Thứ từng lập chiến công hiển hách khi xưa.
Khi Sở Thiên đá ngã lăn hai đội viên Huyết Thứ cuối cùng, Phong Vô Tình bấm dừng đồng hồ giây.
- Một trăm bảy chín giây!

Ba phút, tất cả Đội viên Huyết Thứ đều bị đánh gục. Thân thủ này lại một lần nữa gây sốc cho Cận Vệ quân và đội viên Huyết Thứ. Cảm giác tốt đẹp về bản thân khi xưa đã không còn sót lại chút nào. Sở Thiên đứng sừng sững, ngạo nghễ trong vòng tròn. Nhìn A Trát Nhi bọn họ nằm lăn trên đất không dậy được, nhàn nhạt nói:
- Các vị tinh anh, có thể đứng lên đánh tiếp được nữa không?

A Trát Nhi lắc lắc đầu:
- Chúng tôi phục. Chúng tôi phục rồi! Sau này cậu chính là Đội trưởng của chúng tôi.

Sở Thiên xoa xoa các khớp tay hơi tấy đỏ, chậm rãi nói:
- Các anh đã phục tôi thì sau này buộc phải phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện. Vinh dự không thể tồn tại vĩnh viễn nếu chỉ biết dựa vào quá khứ huy hoàng. Nếu các anh muốn xứng đáng với Huyết Thứ, phải tỉnh ngộ hăng hái trở lại, phải phát ra ánh sáng của chính mình. Vì Huyết Thứ, vì giang sơn bất bại của Sa gia, hiểu không?

Những đội viên Huyết Thứ đỡ nhau bò dậy, cùng đồng thanh hô:
- Hiểu!

Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền khóe miệng mỉm cười, Sa Cầm Tú cũng vui như mở cờ trong lòng.

Sở Thiên lập tức nhìn Nhiếp Vô Danh, chậm rãi nói:
- Vô Danh, huấn luyện bọn họ! Trong thời gian nửa ngày, khôi phục họ trở về quân dung quân mạo khi xưa, ai dám chống lệnh thì đuổi ra khỏi Huyết Thứ. Em muốn một Huyết Thứ như sắt thép chứ không phải là một Huyết Thứ lôi thôi lười nhác. Nếu chiến sự bùng nổ, em muốn họ sẽ là những người tiên phong đi đầu.

Nhiếp Vô Danh gật gật đầu, đáp:
- Thiếu soái yên tâm!

Mặt trời lên cao. Nắng chiếu chan hòa trên sân luyện tập, chiếu vào trong tim đội viên Huyết Thứ. Nhiều năm u ám suy sụp bị đánh tan trong nháy mắt. Mỗi người đều phát ra ánh sáng chói lọi. Người từng chết một lần không quan tâm sẽ sống thêm lần nữa. Thấy Sở Thiên kiên định, họ như lại nhìn thấy hy vọng, nước mặt giàn giụa.

Cùng lúc đó, một âm mưu ngấm ngầm đang được ấp ủ tại khách sạn Vượng Lai.

Nặc Đính nhìn đồng hồ, vỗ vỗ vai Thiên Kiều, nói:
- Thiên Kiều, mọi việc chuẩn bị thế nào?

Thiên Kiều cười cười, cung kính đáp:
- Đại ca yên tâm. Ba mươi tinh anh của Đột Đột đã tiến vào nơi phục kích.

Nặc Đính khen ngợi gật đầu, chậm rãi nói:
- Có chắc chắn không? Chủ yếu là không được để lại dấu vết.

Thiên Kiều rất tự tin trả lời:
- Tất cả các anh em đều mang theo hai trái lựu đạn, còn có hai ống phóng rốc-két, đủ để hoàn thành nhiệm vụ.

Nặc Đính tươi cười, cao hứng nói:
- Thiên hạ chẳng lâu nữa sẽ đại loạn!