Đô Thị Thiếu Soái

Chương 444: Khách Sạn Vượng Lai (I)




Phương Như Như đã được khách sạn đào tạo rất bài bản. Mới nhìn thấy xe Jeep ngoài cửa, mặc dù đoán biết bọn Sở Thiên đến không thiện chí, nhưng trước khi xảy ra chuyện thì bọn họ vẫn là khách. Vì vậy, cơ thể tỏa hương thơm phức của cô ta tiếp cận Sở Thiên, trên mặt là nụ cười lịch sự.
- Xin hỏi các vị có mấy người?

Hôm nay, Sở Thiên tới đây để quấy rối, vì thế hắn dùng ánh mắt càn rỡ nhìn Phương Như Như. Cô ta cao khoảng một mét bảy, mặc một bộ váy mùa đông màu phấn hồng, rất tôn màu da trắng như tuyết, trông thật nóng bỏng gợi cảm. Dáng người mềm mại uyển chuyển như một chút thanh nhã dịu dàng ẩn chứa trong ngọn lửa rừng rực, khiến người ta nhìn qua một lần đã không khỏi rung động trước vẻ đẹp thoát trần, yểu điệu mà không phóng đãng đó, đến nỗi không thể rời mắt ra.
Phương Như Như dường như đã quen với những ánh mắt đàn ông nhìn mình, lặp lại:
- Xin hỏi các vị có mấy người?

Sở Thiên nở nụ cười chiêu bài, trỏ tay vào hắn và bọn Phong Vô Tình, nói:
- Ba người!

Phương Như Như gật gật đầu, khẽ đưa tay mời:
- Mời đi bên này!

Cô ta định dẫn bọn Sở Thiên tới một chỗ ngồi gần cửa sổ. Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, các tay súng bắn tỉa sẽ tiện tấn công từ bên ngoài. Sở Thiên đương nhiên biết rõ điều này, cho nên hoàn toàn không theo sự chỉ dẫn của Phương Như Như mà trực tiếp dẫn bọn Phong Vô Tình tới chiếc bàn lớn dành cho mười người bày ở giữa và ngồi xuống.

Phương Như Như biến sắc, vội khuyên can nói:
- Tiên sinh, đây là bàn cho mười người!

Sở Thiên lấy ra hai mươi ngàn Bạt Thái ném tới, thản nhiên nói:
- Tôi trả tiền cho mười người.

Phương Như Như bất đắc dĩ gật đầu, càng tin rằng bọn Sở Thiên tới đây để quấy rối, nhưng vẫn lễ phép hỏi:
- Các vị muốn dùng gì? Khách sạn có bào ngư Đông Hải, tay gấu Bắc Cực, chuột sa mạc Nam Phi, thịt bò bít tết Hoàng sa, không biết có thứ nào hợp khẩu vị các anh không?

Phương Như Như toàn đưa ra các món ăn đắt tiền của khách sạn là muốn đả kích khí thế của bọn Sở Thiên. Khách sạn Vượng Lai được Sa Thành bảo vệ như con ruột, Phương Như Như cũng biết rõ cô ta phải làm gì mới vừa ý chủ của cô ta, đồng thời bảo vệ lợi ích lớn nhất cho Sa Thành. Nhận bổng lộc thì phải trung thành.

Sở Thiên coi như không nghe thấy cô ta nói gì, lười biếng tựa lưng vào ghế, dùng giọng điệu bình dị gần gũi đáp lại:
- Người đẹp, có hai việc tôi muốn cô nằm lòng. Thứ nhất, bảo Sa Thành tới gặp tôi. Thứ hai, vẫn là bảo Sa Thành tới gặp tôi, thời gian trong vòng 30 phút.

Nếu như nói sự bá đạo của Sở Thiên khiến Phương Như Như sửng sốt thì chuyện gọi Sa Thành tới được xem là ngông cuồng, khiến cô ta cảm thấy phẫn nộ, là sự phẫn nộ của nô tài muốn gánh vác đỡ lo âu cho chủ. Giọng cô ta lập tức trở nên lạnh lùng:
- Tiên sinh, xem ra các anh tới đây để gây rối chứ không phải để ăn cơm. Giờ tôi mời các anh đi ra, nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách khí.

Phương Như Như vừa nói vừa ấn bộ đàm, thì thầm vài câu, lập tức có vài thanh niên lực lưỡng xuất hiện, thắt lưng dày cộp nhét đầy súng, hung thần ác sát vây quanh Sở Thiên. Nếu bọn hắn còn nói điều gì ngông cuồng nữa, lập tức sẽ bị bọn này đuổi ra ngoài, thậm chí bắn chết. Ở chỗ này, giết người và giết con gà không khác nhau là bao.

Sở Thiên bưng cốc nước chanh trên bàn, khẽ lắc nhẹ, vẻ mặt bình tĩnh đáp lại:
- Nếu chúng tôi không đi thì sao?

Phương Như Như là kẻ đầu tiên rút từ hông ra một khẩu súng lục khá đẹp, tự tin nói với Sở Thiên:
- Vậy thì rất xin lỗi, bọn tôi cũng vừa vặn nhận ra chiếc xe Jeep trước cửa là của Sa tiểu thư. Giờ bọn tôi nghi ngờ các anh trộm xe của cô ấy. Tôi sẽ giết các anh để lập công với tiểu thư.

Sở Thiên đứng lên, sang sảng cười to. Nước mát trong cốc nhanh chóng bắn lên, hắt về phía mắt Phương Như Như. Cô ta hơi nghiêng đầu né tránh theo phản xạ. Chỉ trong nháy mắt, Sở Thiên đã giơ tay trái ra cướp lấy súng của cô ta. Tay phải cũng đưa tới ôm lấy chiếc eo thon của cô ta. Tốc độ của Sở Thiên nhanh đến nỗi cô ta không kịp tránh né, bị Sở Thiên ôm chặt lấy.

Còn chưa kịp phẫn nộ, Sở Thiên đã kéo cô ta vào lòng, đưa cô ta ra chắn ở trước ngực, tươi cười chân thành nói:
- Giám đốc xinh đẹp, cô xinh thế này, sao tâm địa lại độc ác thế? Tùy tiện vu cáo hãm hại bọn tôi hử? Xem ra cô với Sa Thành cũng cùng một ruộc.

Nếu nói ở một nơi như Khách sạn Vượng Lai tại Tam Giác Vàng này, Phương Như Như vẫn còn giữ được thân thể nguyên vẹn, chỉ sợ không ai tin. Nhưng cô ta quả thực là như vậy. Bởi vì Sa Thành là một người tài có vẻ ngoài đần độn, biết thả một con cá mà vĩnh viễn chẳng ai được ăn ở khách sạn thì khách sẽ càng vung tiền như rác.

Cho nên cô ta bị Sở Thiên ôm vào lòng, cảm thấy ngượng ngùng hơn cả khi phải ứng phó với những gã giá áo túi cơm vô tích sự thường ngày. Cô ta giãy dụa kịch liệt hòng thoát thân. Nào ngờ lại bị Sở Thiên ôm càng chặt hơn. Có cô ta trong tay, ít nhất không cần lo lắng những tên Đại Hán này bắn lén.

Mấy vị Đại Hán nhìn thấy Phương Như Như bị khống chế, mặt lộ vẻ phẫn nộ, đều hướng Sở Thiên đánh tới. Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh tiến lên trước hai bước, đá bay bọn chúng không thương tiếc, đồng thời tiện thể rút súng bên hông ra chĩa vào bọn chúng. Sự dũng mãnh và tốc độ rút súng khiến bọn chúng không còn dám khinh cử vọng động.
Phương Như Như thấy bảo vệ bị chế phục trong nháy mắt, vừa sợ vừa giận, giãy dụa nói:
- Ngươi là ai? Ngươi đến đây rốt cục muốn làm gì?

Sở Thiên khẽ mỉm cười, hơi tò mò về phản ứng quá khích của cô ta. Vì thế, đặt tay lên bắp đùi bên phải của cô ta xoa xoa, cố tình chọc ghẹo nói:
- Cô bảo tôi nên làm gì đây? Cô xinh đẹp như vậy. Tôi thì còn trẻ như vậy, rất dễ dàng xảy ra phát sinh một chuyện gì đó. Không phải vậy sao?

Phương Như Như sống chết giãy dụa. Bị hắn chọc ghẹo trước mặt mọi người như vậy, còn ra thể thống gì nữa? Huống chi, sự cọ sát của Sở Thiên khiến cô ta bắt đầu cảm thấy tê dại.

Trong lúc hỗn loạn, một nhân viên khách sạn vừa đi báo cáo với Sa Thành, vừa chạy đi gọi các binh sĩ tuần tra quanh đó. Vài phút sau, bên ngoài xuất hiện mười mấy tên lính vũ trang kín mít, nhao nhao chĩa súng vào Sở Thiên. Tên sĩ quan cầm đầu hô to:
- Buông cô ấy ra! Nếu không tao sẽ giết không tha.

Tên sĩ quan cầm đầu vừa hô vừa vọt tới, thân hình nhanh nhẹn tựa như một mũi tên bắn tới. Phong Vô Tình thấy thế bước lên trước vài bước, tung liền ba phát đá liên hoàn cước rất lợi hại. Chẳng ngờ tên sĩ quan này cũng có chút tài ba, không chỉ né được đòn tấn công sắc bén mà còn cúi người về phía Phong Vô Tình, tung nắm đấm thẳng tắp mạnh mẽ.

“Đốp” một tiếng. Quyền trái của Phong Vô Tình đập vào quyền phải của viên sĩ quan, phát ra một tiếng kêu rất lớn. Những người xung quanh giờ mới biết hai nắm đấm đập vào nhau lại có thể phát ra âm thanh lớn như vậy.

Thật sự là trước giờ chưa từng nghe thấy, chưa từng được nhìn thấy. Gương mặt mũm mĩm của viên sĩ quan trước giờ vẫn luôn mỉm cười. Sau khi so quyền, bộ mặt đó lặp tức thay đổi. Bởi vì gã cảm thấy bàn tay đang đau nhức nhối. Cơ thể to lớn chẳng ngờ cũng bị giật lùi lại vài tấc.

Tấn công không thành thì tự nhiên sẽ trở thành giằng co.

Bất cứ kẻ nào chỉ cần để lại ấn tượng trong đầu Sở Thiên thì suốt kiếp này sẽ vĩnh viễn không phai nhạt. Nghe giọng nói vừa quen vừa lạ của viên sĩ quan cầm đầu, Sở Thiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn gã chăm chú, nhanh trong lục tìm trong trí nhớ. Một lát sau, khẽ thốt ra ba chữ:
- Đồ Long Hổ?

Nghe thấy cái tên đó, sức chú ý của tên sĩ quan cầm đầu lập tức chuyển tới mặt Sở Thiên. Thớ thịt nơi khóe miệng gã không ngừng giật giật. Nhìn nụ cười chiêu bài của Sở Thiên, gã nhớ tới tên tiểu tử cả đời này không thể quên - Cái tên đã đánh bại gã và Cô Kiếm tại nhà hàng Thủy Tạ Hoa Đô. Vì vậy gã hỏi lại:
- Sở Thiên?

Thế giới này nhỏ thật! Sở Thiên khẽ thở dài. Không thể ngờ được, ở nơi đất khách quê người này còn có thể gặp lại nhiều người cũ như vậy. Tên Đồ Long Hổ này chính là cao thủ được mời về khi Diệp Tam Tiếu vây đánh Thủy Tạ Hoa Đô. Sau khi bị gã đánh bại mới dẫn Cô Kiếm tới đối chiến. Chẳng ngờ gã lại chạy tới Tam Giác Vàng này.
Sở Thiên gật gật đầu.

Sau đó nói với Đồ Long Hổ:
- Chẳng ngờ là chỗ quen biết cũ. Tôi cũng không làm khó anh. Anh đi đi!

Đồ Long Hổ không bước đi, ngược lại rút súng chĩa vào Sở Thiên:
- Sở Thiên, tuy rằng thân thủ của anh hơn tôi, nhưng thị trấn này là do tôi phụ trách trấn thủ. Hơn nữa, tôi còn có mười mấy khẩu súng trong tay. Cho nên anh nhất định phải thả Giám đốc Phương ra, nhất định phải cùng tôi đi gặp Tướng quân Sa.

- Tôi buộc phải chịu trách nhiệm về sự tôn nghiêm và lợi ích của Sa quân. Là chỗ quen biết cũ, tôi sẽ nói đỡ cho anh trước mặt Tướng quân Sa.
Sở Thiên nhìn họng súng đen ngòm, bình chân như vại nói:
- Đồ Long Hổ, đừng tưởng rằng có mười mấy khẩu súng kia là có thể diễu võ dương oai. Trong mắt tôi, vũ khí nóng chỉ dành cho hạng thấp hèn sử dụng mà thôi. Vũ khí lạnh mới được kẻ cai trị ưa dùng. Nói thật, trận chiến tại Thủy Tạ Hoa Đô, tuy anh bị thua, nhưng trong tim tôi vẫn kính trọng anh và Cô Kiếm.
- Nhưng hôm nay anh cầm súng chĩa vào đầu tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy khinh bỉ anh rồi.

- Cô kiếm?
Hai chữ này lập tức khiến Đồ Long Hổ đau nhói. Cơ thể gã run lên, gã lo lắng hỏi:
- Cô Kiếm còn sống?
Vừa dứt lời, gã lập tức nhận ra đã nhỡ miệng, vội đưa tay lên bịt miệng.

Sở Thiên là người thông minh. Hắn nhớ tới lúc đích thân cứu Cô Kiếm trước kia. Trên mình anh ta đầy vết thương, gần như đã bên bờ vực cái chết, khiến hắn phải tốn không ít công lực mới cứu được. Lúc ấy, hắn đã băn khoăn, với thân thủ của Cô Kiếm, sao có thể lâm vào cảnh bi đát này. Chỉ có điều Cô Kiếm không mở miệng nói cho hắn biết, hắn cũng đành không hỏi. Nhưng câu hỏi đó vẫn mãi giữ trong lòng Sở Thiên.

Bây giờ nghe Đồ Long Hổ nói lỡ miệng, trực giác mách bảo Sở Thiên, việc Cô Kiếm bị trọng thương lúc trước có liên quan tới Đồ Long Hổ, thậm chí có liên quan tới việc Đồ Long Hổ chạy đến Tam Giác Vàng. Vì thế, hắn cười đầy thâm ý nói:
- Anh ta đương nhiên đã không chết. Anh ấy nói có kẻ nợ máu còn chưa trả.