Đô Thị Thiếu Soái

Chương 441: Võ Đài Đối Chiến (I)




Phong Vô Tình chần chờ một lát, cuối cùng mở miệng nói:

- Vết thương của cậu chưa hồi phục hoàn toàn. Hôm qua thể lực đã dùng cạn. Hay là để tôi lên võ đài thi đấu?

Sở Thiên phất tay, hắn không thể để bộ hạ mạo hiểm thêm nữa. Vì thế kiên quyết nói:

- Không! Để em. Chiều nay, Phi Dương và Khả Nhi đi với em ra sân huấn luyện là được. Vô Tình và Vô Danh, các anh cứ theo kế hoạch hôm qua mà làm. Tối nay em còn muốn ngồi chung bàn ăn với bọn Nặc Đính nữa.

Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh gật gật đầu. Phản kích bắt đầu rồi.

Ba giờ chiều, tại sân đấu.

Bên trong, mấy trăm ghế đã chật kín người. Các vị lão đại được phân ngồi ở ba hàng ghế trước, tùy theo quan hệ thân thiết mà tự chọn chỗ. Ở phía trước có đặt vài chiếc sofa rộng rãi, thoải mái. Giữa các sofa có một cái bàn to. Trên bàn bày đầy hoa quả, nước khoáng và rượu mạnh.

Sở Thiên ngồi xuống cạnh anh Húc. Anh Húc đưa cho hắn nửa quả dưa vàng, cười nói:

- Trái dưa vàng này ngọt quá! Ăn vài miếng đã thấy nghiện rồi. Thiếu Soái, hôm nay phái ai ra sân vậy? Anh không được bình tĩnh như em. Để không bị thua và cũng là để lấy thêm được vài tấn hàng, anh chuẩn bị đích thân liều mạng.

Sở Thiên khẽ cười khổ, đón lấy dưa vàng đưa lên miệng cắn, nói:

- Anh Húc, không cần phải lo lắng. Chỉ cần thắng trước thua sau thì ít nhất sẽ không bị lỗ. Thắng một trận rồi thua một trận, hai tấn hàng của anh sẽ được đảm bảo. Nếu anh thắng hai trận thua một trận, như vậy thì đã lời được hai tấn hàng rồi. Nhưng điều kiện tiên quyết là trận đầu nhất định phải thắng. Nếu không sẽ không còn cơ hội và hàng thì cũng mất.

Anh Húc nhẩm tính trong lòng, khen ngợi gật đầu. Vốn định trận đầu giữ chút thể lực, giờ anh ta quyết định dốc toàn lực ứng phó. Quyết định như vậy xong, anh ta ngoái nhìn xung quanh, hỏi nhỏ:

- Hai vị bộ hạ của em đâu? Lẽ nào em định phái hai người đẹp bên cạnh ra sân thi đấu? Có phải là hơi mạo hiểm một chút không?

Sở Thiên khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:< Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL/p>

- Em sẽ đích thân ra sân, tuy nhiên là để trả thù. Em muốn xử bọn tổ chức Đột Đột.

Anh Húc hơi ngạc nhiên vì Sở Thiên thù hận Nặc Đính như vậy, nhưng vẫn vỗ vỗ vai hắn nói:

- Yên tâm, chúng ta còn trẻ, chắc chắn có thể giết chết những lão già này.

Sở Thiên mỉm cười thản nhiên, dũng cảm nhìn thẳng vào bọn Nặc Đính cũng đang nhìn hắn. Ám Hồng được Nặc Đính ra hiệu, tươi cười bước tới chỗ Sở Thiên, dừng lại khi còn cách Sở Thiên nửa mét, cười nói:

- Sở Thiên, có phải là trong lòng có oán hận không? Cho ngươi cơ hội nhé!

Sở Thiên chỉ cười cười, vứt vỏ dưa vàng lên mặt bàn, bình tĩnh nói:

- Ta không cần bất cứ kẻ nào cho cơ hội. Đừng tưởng rằng chuyện ngày hôm qua có thể làm cho ta không gượng dậy nổi mà để tùy ý các người thích làm gì thì làm. Phong thủy luân chuyển, tốt hơn hết là các người nên suy nghĩ xem phải làm cách nào để sống mà ra khỏi Tam Giác Vàng.

Ám Hồng cảm thấy rét trong lòng, nhưng vẫn khinh miệt nói:

- Bọn ta biết ngươi sẽ đích thân lên võ đài đối phó với Đồng Sáo. Để ngươi trút tức giận được sảng khoái hơn, đại ca có một đề nghị. Chúng ta chơi trò đấu đôi nam nữ. Nếu ngươi có bản lĩnh thì hãy đánh ngã hai người bọn ta, thậm chí có thể giết chết.

Sở Thiên nhìn chằm chằm vào gương mặt méo mó vì gượng cười của Ám Hồng, tuy không biết ả ta có ý đồ gì, nhưng có thể khẳng định rõ ràng đó là một âm mưu quỷ kế, vì thế cười nói:

- Sao phải phiền toái như vậy? Ta sớm muộn gì cũng sẽ giết sạch các người. Các người nóng lòng xin được chết, ta lại không thích vội vàng lúc này.

Ám Hồng dường như đoán trước Sở Thiên sẽ nói như vậy, khóe miệng nhếch lên khẽ cười, tiến lên trước nửa bước, hạ giọng nói:

- Chẳng lẽ các người không muốn đấu với Thiên Kiều sao? Cô ta muốn lên võ đài lĩnh giáo thân thủ của các người. Nếu ngươi thấy không cần thiết thì ta đành về báo lại với đại ca vậy.

Sở Thiên nghe nhắc tới hai chữ "Thiên Kiều" thì bất giác phẫn nộ, không kìm được nói lớn:

- Đợi một chút! Về nói với Nặc Đính, ta chấp nhận đề nghị của các ngươi.

Ám Hồng gật gật đầu, mặt lộ vẻ vui mừng, quay trở về vị trí.

Trong lúc đang nói chuyện, ngoài cửa có vài người bước vào. Ở giữa là Sa Khôn lương thiện và Sa Thành. Bên trái là một cụ già gày gò đã trên năm mươi tuổi. Hai đôi lông mày xếch ngược tới tận tóc mai như hai lưỡi kiếm, mũi như lá mật treo, mắt như sao băng. Đôi mắt luôn lấp lánh ánh tinh anh mưu trí, khiến người ta không dám sinh ý lừa gạt.

Bên phải là một người trung niên. Thân cao một thước. Cân nặng chắc chắn trên hai tram năm mươi cân (2kg của TQ là 1kg của mình, thế nên người này cỡ tầm 125kg, mình sẽ giữ đúng nguyên tác của tác giả). Bắp tay rất to, gần to bằng đùi Sở Thiên. Cánh tay lớn lại đang ôm một cô bé nhỏ nhắn. Cô gái này rất xinh đẹp nhưng còn rất trẻ con, hiển nhiên vẫn chưa đầy mười tám tuổi.

Bọn họ đi theo Sa Cầm Tú tới ghế sofa. Sa Khôn vẫy vẫy tay khiến mọi người yên lặng, dùng giọng nói nhẹ nhàng giới thiệu những người bên cạnh. Ông chỉ vào người đàn ông trung niên to béo nói:

- Vị này chính là Tư lệnh Long Thái lừng danh, là trụ cột của quốc gia, ứng cử viên Tổng thống tương lai.

Người trung niên béo gật đầu thể hiện thiện ý, đáp lời:

- Sa tiên sinh quá khen! Sau này còn phải trông chờ các vị lão đại nể mặt, đề bạt kẻ không ra hồn Long Thái này nhiều hơn.

Long Thái mặc dù nói rất khách sáo, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kiêu căng, cũng không thèm coi các vị lão đại ra gì, gây cho người ta cảm giác tự cao tự đại.

Sa Khôn quay sang, đang định giới thiệu ông cụ gầy guộc thì ông đã chủ động tiến lên trước nửa bước, khẽ cúi đầu chào các khán giả đang ngồi, hòa nhã và khiêm tốn nói:

- Tại hạ Trương Tiêu Tuyền. Hôm nay được Sa tiên sinh và các vị lão đại coi trọng, chọn làm công chứng viên. Đây thực sự là niềm vinh hạnh của Trương mỗ tôi.

Sở Thiên và anh Húc nhìn nhau gật đầu. Ông cụ này không giống người bình thường.

Sau khi hàn huyên xã giao, Sa Cầm Tú đứng trên võ đài, tuyên bố quy tắc cho mọi người:

- Mỗi nhà chỉ có thể chọn ra một người thi đấu. Tiền cược cho mỗi trận đấu tay đôi là hai tấn hàng. Không được phép sử dụng bất kỳ một thứ vũ khí nào. Kẻ nào vi phạm sẽ lập tức bị hủy bỏ tư cách thi đấu, còn phải đền toàn bộ hàng cho bên kia.

Các vị lão đại gật gật đầu. Sa Cầm Tú thấy mọi người đều hưởng ứng nên nhấc ống trúc trên đất lên. Trong ống có để không ít cây thăm, hô lớn:

- Để cho công bằng, ở đây có hai mươi cây thăm bằng trúc đã được đánh số. Mọi người thách đấu dựa trên thứ tự thăm rút được. Nếu đến lượt một ai đó thách đấu, nhưng người này đã bị thua trước đó thì sẽ bỏ qua và chuyển cho người tiếp theo. Mọi người đã rõ chưa?

Mọi người đều là những người thông minh, đáp:

- Rõ rồi! Đừng nhiều lời nữa, khẩn trương rút thăm đi!

Thăm trúc lập tức được rút ra. Sở Thiên cầm qua nhìn. Ở giữa là một số bảy. Anh Húc cũng vui vẻ khua khua thăm. Anh ta là số ba. Ai cũng biết càng xếp ở trước thì càng có lợi, có thể căn cứ thực lực của bản thân để chọn đối thủ yếu hơn mà thắng chứ không bị người khác lựa chọn.

Sa Cầm Tú đợi mọi người lấy hết thăm rồi nhìn chung quanh vài lần, phất tay để ngừng cuộc thảo luận sôi nổi của mọi người lại, sau đó nhìn sang Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền bọn họ, cung kính nói:

- Thưa các vị công chứng viên, nếu không có điều gì dị nghị, tôi xin mời người lấy được cây thăm số một lên võ đài.

Sa Khôn khẽ phất tay, ra hiệu bắt đầu.

Họ đã bỏ ra một số tiền lớn để mời một trọng tài. Ông này cầm còi đi lên võ đài.

Người bắt được cây thăm số một là một người Cao Ly có tên Pak Ni Ma. Bản thân anh ta cũng là một đả tướng, vì vậy đích thân thi đấu. Anh ta cười lạnh vài tiếng, định thách đấu với người Đông Doanh thì phát hiện ra bên cạnh Inagawa đều là những vệ sĩ lực lưỡng, đành vội vàng liếc mắt sang chỗ khác. Cuối cùng nhìn sang chỗ người Việt Nam:

- Người Việt Nam!

Bang phái Việt Nam cử ra một người thanh niên gầy gò. Thân hình thiếu dinh dưỡng càng khiến cho anh ta có vẻ yếu đuối. Khi anh ta bò lên võ đài, vẻ mặt Pak Ni Ma rất khó coi. Dù biết thắng sẽ được hai tấn hàng, nhưng trong lòng gã vẫn không vui, cảm giác như bị bang phái Việt Nam sỉ nhục, cử một kẻ vô danh tiểu tốt ra chiến đấu.

Anh Húc nhìn kỹ người Việt Nam kia vài lần, hơi biến sắc mặt, thì thầm với Sở Thiên:

- Lần này tên Pak gặp nạn rồi. Anh đã gặp người Việt Nam kia trong một quán bar mang phong cách Việt Nam tại thành phố Hồ Chí Minh. Người này tay không đánh cho vài tên FBI uống rượu say gây rối phải tìm răng khắp đất.

Sở Thiên gật gật đầu, đáp lại:

- Xem ra đây là một nhân vật đặc biệt.

Sa Cầm Tú thấy các nhân vật chính đã lên võ đài bèn xoay người nhảy xuống. Động tác gọn gàng và linh hoạt, cô đi tới bên cạnh Sa Khôn. Cái miệng dày đầy thịt của Long Thái nuốt nước miếng, mắt nheo híp lại, nói:

- Không ngờ Cầm Tú càng lớn càng xinh đẹp. Hôm nào chú sẽ tìm cho một nhà chồng nhé!

Sa Cầm Tú thấy vẻ mặt dê già của Long Thái, cảm giác da gà nổi khắp người, nhưng vẫn đáp:

- Cảm ơn Tư lệnh Long Thái, Cầm Tú tạm thời chưa muốn lấy chồng. Nói xong, cô nhìn võ đài đăm đăm, không thèm nhìn tên Long Thái béo đầy mỡ nữa, trong lòng thầm than thay cho cô bé bên cạnh ông ta.

Trận chiến trên võ đài đang đến hồi gay cấn.

Pak Ni Ma quả cũng có chút tài cán. Nhiều năm tửu sắc vẫn chưa hoàn toàn ăn rỗng sức khỏe gã. Chỉ một lát, gã đã đấm ra mười mấy cú đấm. Cú nào cũng rất nặng tay, cho thấy thân thủ tinh xảo của gã. Còn người Việt Nam thì có vẻ trầm lặng, chỉ bảo vệ điểm yếu hại và tránh né chứ không ra đòn. Giống như một con rùa đang bảo vệ bản thân vậy.

Mấy cú đấm của Pak Ni Ma trúng vào lưng người Việt Nam. Nhưng người này vẫn tránh né như chẳng có chuyện gì xảy ra. Pak Ni Ma thấy người này da dày thịt cứng, trúng mấy chục quyền mà vẫn như không, không khỏi lớn tiếng chửi:

- Mẹ cái thằng Việt Nam này, chỉ biết trốn trốn tránh tránh. Về nhà chui vào đũng quần mẹ mày mà trốn cho xong.

Đúng lúc gã vừa chửi xong, đang định hít một hơi, thế tấn công cũng hơi chậm lại. Chỉ trong giây lát đó, người Việt Nam xông lên như đạn pháo. Một cú đấm móc hàm trúng ngay vào cằm Pak Ni Ma. Sau đó, người Việt Nam co chân trái kẹp vào chân gã, đẩy mạnh một cái, Pak Ni Ma trọng tâm không vững, xoay một vòng rồi ngã xuống.

Không đợi Pak Ni Ma phản ứng, người Việt Nam tung mấy cú đá mạnh vào eo của gã, khiến gã không còn sức phản kháng. Máu của Pak Ni Ma sôi lên, vừa chống tay định ngồi dậy nghỉ, cả thân hình người Việt Nam rơi từ trên cao xuống, khuỷu tay thúc vào người gã. Lần này, Pak Ni Ma phun ra một ngụm máu tươi thật, quằn quại kêu gào trên đất. (Anh ấy thật mạnh mẽ, nếu quả thật có người như này ta nguyện chờ cả đời T_T)

Người Việt Nam ra tay giữ phân lượng, cũng không muốn gây thù chuốc oán quá sâu nên không thừa thắng xông lên. Anh ta chỉ nhảy nhảy ở bên cạnh, giống như một con khỉ ăn nhiều đường trắng mà chạy nhảy tán loạn. Trọng tài lớn tuổi chạy tới bên cạnh Pak Ni Ma, đập mạnh tay xuống tấm thảm trên đất, đồng thời hô đếm ngược rất chuyên nghiệp.