Đô Thị Thiếu Soái

Chương 438: Hội Nghị Phân Chia (P2)




Khi phản ứng quá khích ở Sở Thiên trại, lại phát hiện bên cạnh Phật Di Lạc là Ám Hồng. Hắn đã biết rõ thân phận của Phật Di Lạc, người này chính là Nặc Đính,là thủ lĩnh tổ chức, ánh mắt dõi theo người phụ nữ che nửa mặt đứng phía sau của Nặc Đính, cảm giác rất quen thuộc nhưng lại không nhớ ra. Lòng Sở Thiên khẽ dao động, chẳng lẽ cô ta chính là Thiên Kiều?

Đi theo sau Nặc Đính còn có một người đàn ông, gã đội một cái mũ đồng, che hết cả đầu, chỉ để lộ ra mắt mũi và miệng. Giống như Thập bát đồng nhân trận, Sở Thiên chỉ lướt qua bước chân và cánh tay của gã thì đã biết người này luyện môn võ Kim Chung Tráo thuyết bố sam.

Đương nhiên với thân phận như Nặc Đính thì rất ít khi giao tiếp với bọn trùm buôn bán ma túy, trước kia việc đến Tam Giác Vàng giao dịch đều do bọn thuộc hạ làm,cho nên lúc ông ta bước vào, tất cả mọi người có chút sững sờ, thầm nghĩ hôm nay lại có nhiều gương mặt xa lạ như vậy? Ngay lập tức lại cảm nhận được khí thế trên người của bọn Nặc Đính, trong lòng nảy sinh sự thù địch,s ợ họ sẽ cướp đi phần của mình.

Ánh Hồng đương nhiên đã nhìn thấy Sở Thiên, vẻ mặt có chút ngơ ngác, sau đó quăng ánh mắt thù hận về phía Sở Thiên, mà người phụ nữ che nửa mặt bên cạnh thì nở nụ cười khó lường, ánh mắt của cô ta liếc qua Sở Thiên, cuối cùng nhằm vào Phi Dương và Khả Nhi, ánh mắt có chút dữ tợn và đắc ý.

Nhìn chằm chằm vào hình bóng của người phụ nữ huyền bí. Sở Thiên lại một lần nữa xác định mình đã từng gặp cô ta.

Ba giờ

Những người được mời đã đến đông đủ, Sa Khôn từ bên ngoài bước vào, theo sau là Sa Cẩm Tú và mấy tên lính. Các tên trùm ma túy ở xung quanh đứng lên chào hỏi ông, bọn họ đều là đại ca một phương ở trong khu vực. Nhưng khi ở trong Tam Giác Vàng họ không thể không cúi mình, đối với Sa Khôn lại càng khách sáo, dù sao tất cả nguồn hàng đều đến từ đây.

Sa Khôn phất phất tay, thái độ vui vẻ mời mọi người ngồi, thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, vì vậy hắn cườivà nói:

- Mọi người đều đã biết, năm nay thu hoạch của Tam Giác Vàng không tốt, tổng cộng triết xuất ra năm mươi tấn ma túy, tôi muốn để lại mười tấn để biếu tặng quan lớn của các nước Thái Lan, Lào, Myanma. Bốn mươi tấn còn lại đang để ở trước mặt các vị, các vị ở đây có hai mươi người,các vị cho rằng phải làm như thế nào đây?

Sở Thiên và anh Húc nhìn nhau cười, trong lòng thầm khen Sa Khôn quả là một lão cáo già, chỉ hai ba lời là có thể đem nguồn hàng không đủ giao cho những tên trùm ma túy đang khát hàng, tùy bọn họ thỏa thuận. Thậm trí tranh giành một sống hai chết, như vậy ông ta có thể tránh được sự oán hận do chia hàng không đều mà ra.

Tên trùm ma túy Đông Doanh đang hút điế xì gà là người đầu tiên phá tan sự im lặng, sau khi nhìn chung quanh mọi người gã ngạo nghễ nói:

- Sa tiên sinh, bất luận như thế nào thì tôi cũng phải được mười tấn, tổ Sơn Khẩu của chúng tôi có hơn mấy chục nghìn anh em nhiều miệng ăn, họ đều đang chờ hàng về để đổi lấy chén cơm.

- Đạo Xuyên, anh đừng lấy lấy cớ là tổ Sơn Khẩu của các anh nhiều người.

Một người đàn ông có vẻ mặt như diễn viên đang nới cà vạt quát:

- Không phải chỉmày mới có mấy anh em đang đợi mày về đưa cơm! Sao chẳng thấy người nào ở đây cả. Dạ dày của mày lớn thật, há miệng một cái mà muốn lấy hai phần trăm.Vậy chúng tao và những người khác đều phải ngáp gió à?

Người trong hắc đạo đều trọng sĩ diện, do đó Đạo Xuyên liền đập mạnh tay lên bàn lớn tiếng quát:

- Phác Bổng tử, tao vẫn chưa tìm mày tính sổ, lần trước ở Triều Tiên chúng tao bị mất hai rương hàng trị giá hơn một tỷ, còn chết bốn anh em, mày có dám nói đó không phải là do bang Hắc Phong của tụi mày đã cáo mật với cảnh sát không?

Phác Bổng tử nghe Đạo Xuyên nói mình đã cung cấp thông tin cho cảnh sát, điều này như đã đặt bọn chúng vào hố bom, nó không những gây tổn hại đến danh dự của bọn chúng mà còn khiến bọn chúng bị các hắc bang khác bài trừ, do đó hắn giận dữ đứng dậy, không nói một tiếng nào cầm miếng dưa vàng trên bàn định ném về phía Đạo Xuyên.

Sa Khôn nháy mắt với Sa Cẩm Tú, Sa Cẩm Tú nhanh chóng bước bước ra trong tay cầm khẩu súng lục, nói với giọng điệu lạnh như băng:

- Đạo Xuyên, Phác Ni Mã, đây là nơi hội nghị phân chia của Tam Giác Vàng, không phải là nơi giải quyết ân oán cá nhân, nếu xảy ra đánh nhau, thì đừng có trách viên đạn của tôi không biết nhận người.

Phác Ni Mã nhìn vào khẩu súng lục trên tay Sa Cầm Tú, biết rõ đây là địa bàn của Sa gia, không đến lượt mình ngang ngược, do vậy cố kiềm chế cơn tức giận, hậm hực cầm miếng dưa vàng đập xuống bên cạnh mình, nói:

- Tôi không tham lam, cho nên không cần nhiều, chỉ cần đưa năm tấn giống năm ngoái là được.

Một người trung niên mặc áo ca rô,mang giầy Việt Nam nhịn không được cười, từ tốn nói:

- Năm nay mất mùa, mà số lượng anh muốn lại không giảm, như vậy còn nói không tham lam?

Lập tức vang lên tiếng phản đối, mọi người đều nhốn nháo nói lên con số mà mình muốn, không ngưng tranh chấp.

Sa Khôn dường như đã lường trước được cục diện này, tựa vào ghế thong dong uống trà.

Sở Thiên dùng tay chặt trái dưa vàng ra,đưa cho anh Húc hơn một nửa, sau đó mới từ từ cắn một miếng, dù sao bản thân chỉ đang đợi cơ hội để thủ tiêu Nặc Đính, đối với việc chia chác này thì chẳng có gì hứng thú, thậm chí là bất cần.

Cần phải đem mười tấn của mình ra để chia cho mọi người, nhưng thấy anh Húc cũng bình tĩnh như vậy, không khỏi mở miệng hỏi:

- Anh Húc, trong lòng có dự tính gì hay là từ bỏ?

Anh Húc nhìn thấy miệng của Sở Thiên dính đầy nước dưa, cũng không biết trước mắt mình là chủ nào, lịch sự đưa khăn giấy qua, cười nói:

- Tranh đi,tranh đi,dù sao đến cuối cùng anh cũng lấy được nguồn hàng vừa ý, thật sự là có nhiều còn hơn là bị thiếu, anh sẽ thủ tiêu Hàn Quốc và người Đông Doanh, giành hàng của họ về tay mình.

Sở Thiên cảm nhận được khí phách của anh Húc liền cầm khăn giấy lau nước dư trên khóe miệng. Đưa ngón tay cái lên tỏ ý khen ngợi:

- Anh Húc, nếu anh thực sự làm như vây, nhất định nhớ thông báo cho em biết. Đến lúc đó bọn em sẽ giúp anh, em không cần hàng, chủ yếu là muốn tiêu diệt tổ Sơn Khẩu, bọn chúng với em có huyết hận thâm thù.

Anh Húc cười sảng khoái, chân thành đưa tay phải ra, Sở Thiên hiểu ý của hắn, bèn đưa tay ra, sức mạnh của hai bàn tay nắm chặt lại với nhau.

Những tên lão đại không ngừng lải nhải, Nặc Đính vẫn luôn im lặng mà nhìn lên đông hồ trên vách tường, trên mặt nở nụ cười, đứng dậy hô to:

- Mọi người im lặng!

Giọng của Nặc Đính rất lớn, át hết giọng của tất cả mọi người, không khí tranh cãi ầm ĩ bổng chốc trở nên im lặng.

Mọi người đều hướng về người đều hướng nhìn về phía người đàn ông hói đầu tuổi trung niên, ánh mắt tò mò, có ý căm thù. Đạo Xuyên vẫn hết mực ngạo mạn, lạnh lùng nói:

- Mày là ai? Mày muốn nói gì?

Cục thịt trên mặt của Nặc Đính có hơi hơi nhô ra , sau đó tự phụ mà nói:

- Tôi là Nặc Đính, người quản lýcủa tổ chức Đột Đột, vốn không giám cùng các vị đại ca nói chuyện, nhưng khi nghe thấy tất cả mọi tranh chấp mà vẫn không đưa ra được kết quả gì, cho nên cả gan đứng lên cho ý kiến.

Quản lý của tổ chức Đột Đột? Tất cả mọi người khi nghe Nạc Đính báo danh, vốn có thái độ kiêu căng lập tức tỏ ra cung kính, tuy rằng xã hội đen phát triển một cách nhanh chóng, nhưng so với các tổ chức khủng bố thì còn thua xa, trước là những kẻ kiếm miếng cơm, sau là những kẻ liều mạng.

Ngay cả giọng của Đạo Xuyên cũng trở nên nhẹ nhàng, nói:

- Anh Nặc Đính, nếu có chủ ý gì hay chi bằng nói ra đi.

Nặc Đính hơi cúi đầu xuống, vẫn nhìn mọi người cười nói:

- Mọi người đến đây là để cầu tài, không nhất thiết phải làm cho quan hệ của chúng ta trở nên xấu đi, huống hồ ở đây là Tam Giác Vàng, Sa tiên sinh mới thật sự là ông chủ và là người bán, chúng ta ở đây thỏa hiệp vớ vẩn thì có ý nghĩa gì chứ? Nếu chúng ta thỏa hiệp xong rồi, mà ông ấy không chịu, không phải chúng ta đang làm những việc dư thừa hay sao? Theo tôi thì cứ để Sa tiên sinh quyết định phân chia. Cứ để ông ấy tính, dù được ít hay nhiều, Nặc Đính cam đoan là không có lời oán trách.

Trong lòng sở thiên giao động, lời của Nặc Đính có vẻ như đang giúp Sa Khôn giải quyết mâu thuẫn, nhưng thật tế là đâm Sa Khôn một nhát. Bốn mươi tấn hàng chia như thế nào thì cũng khiến người mua không hài lòng. Tuy rằng Sa Khôn không sợ những tên lão đại này, nhưng khi không có thêm nhiều kẻ thù thì cũng không phải một việc tốt.

Chủ yếu là, Nặc Đính dám nói ra những lời này thì có thể chứng minh lão ta không sợ đụng chạm đến Sa Khôn, thậm chí đã sắp xếp xong mọi kế hoạch, Sở Thiên càng để ý nhiều hơn.

Đương nhiên Sa Khôn biết rõ dụng ý của Nặc Đính, do vậy sắc mặt không thay đổi nói:

- Tôi để mọi người tự thỏa hiệp là vì không muốn độc đoán, như vậy có thể khiến mọi người nghĩ rằng Sa Khôn tôi đây ngang ngược vô lý, nhưng vị Quản lý của tổ chức Đột Đột lại đề nghị do tôi quyết định, thôi được, hàng năm nay mọi người đều có phần, nhưng tuyệt đối sẽ không chia cho tổ chức Đột Đột, một khắc ma túy anh cũng không thể mang ra khỏi Tam Giác Vàng. Có ai còn muốn tôi quyết định nữa không?

Anh Húc hướng về phía Sở Thiên âm thầm giơ ngón tay cái lên, có ý nói Sa Khôn lợi hại thật.

Những lời nói của Sa Khôn đã khiến Nặc Đính thay đổi sắc mặt, nhưng không hề nóng giân nữa, mà ngược lại còn cười một cách sảng khoái, nói một cách có ý đồ:

- Sa tiên sinh, người xuất gia có nói, tôi không xuống địa ngục thì ai xuông địa ngục đây? Chỉ cần mọi người đều có phần, mà còn được chia vừa lòng, Nặc Đính có hay không cũng không sao.

Các lão đại đã bị Nặc Đính làm cho mê muội, một số người bắt đầu có thiện cảm đối với lão.

Ngoài cửa có tiếng bước chân, Sa Thành có thân hình vạm vỡ liền xuất, kèm theo tiếng nói lớn của mình:

- Đại ca bớt giận, Nặc Đính đã nói lời đụng chạm đến đại ca, là ông ta không đúng, nhưng ông ta cũng là khách quý của em, em cũng đã đồng ý năm nay cho ông ta hàng, chỉ mong đại ca bớt giận.

Các lão đại đã biết Sa Thành liền đứng dậy chào hỏi.

Sở Thiên thở dài, chỗ dựa vững chắc của Nặc Đính đã xuất hiện.

Sa Cầm Tú có vẻ lạnh lùng cao ngạo, chậm rãi nói:

- Chú, tổ chức Đột Đột năm ngoái dưới sự cam đoan của chú đã lấy đi hai phần hàng, nhưng tiền hàng bây giờ vẫn chưa trả hết. Vẫn còn thiếu chúng ta hai mươi triệu đô la mỹ, nghe nói bọn họ đã bị ngân hàng treo tài khoản, nghèo đến không có gì ăn rồi. Nếu như chúng ta vẫn cho bọn họ hàng, chẳng phải là tổn thất sao? Bọn họ cần có miếng ăn chẳng lẽ chúng ta không cần.

Sa Thành cứng họng không nói được gì, đang định nổi cáu, Nặc Đính cười lớn tiếng nói trước:

- Sa tiểu thư nói rất có lí, để biểu thị thành ý của tôi, bây giờ tôi sẽ đem hai mươi triệu đô và tiền lãi chuyển vào tài khoản của Sa gia, tổng cổng là hai trăm hai mươi triệu đô la mỹ, không biết Sa tiên sinh và Sa tiểu thư đã vừa lòng chưa?

Sa Cầm Tú khẽ hừ một tiếng:

- Có tiền thì chuyển ngay đi!< Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn/p>

Nặc Đính cười ha hả ngồi xuống, thao tác trên laptop một chút, một lát sau nhìn về phía Sa Cầm Tú nói:

- Sa tiểu thư có thể kiểm tra tài khoản rồi, ngân hàng Thủy sĩ lập tức đến báo sổ sách.

Sa Cầm Tú đưa tay lên laptop ở trên bài ấn vài cái, liền phát hiện trong tài khoản có 220 triệu đô la mỹ,thản nhiên nói:

- Được rồi, có hiểu quả, nhận được rồi.

Sa Thành bật cười, quay đầu nhìn Sa Khôn nói:

- Nặc Đính đúng là lời nói đáng giá nghìn vàng, nếu không em cũng không cho rằng ông ta là khách quý của em, cho nên mong các đại ca hãy nể mặt, năm nay hãy phân chia hàng cho tổ chức Đột Đột, thêm một người bạn tốt hơn thêm kẻ thù, không phải sao?

Sa Khôn không có cách nào nhìn qua Sa Thành, trong lòng cười miễn cưỡng, vốn dĩ muốn cho Nặc Đính biết chút uy quyền để duy trì quyền lực của mình. Nhưng bị em trai làm lung tung lên.

Nặc Đính thanh toán toàn bộ tiền và lão, mọi chuyện cũng có thể như vậy mà xóa bỏ, cho nên gật đầu nói:

- Nể mặt cậu, lần này chia cho ông ta đi.

Nặc Đính cười, liền đi vào trọng tâm câu chuyện:

- Nếu đã có phần của Nặc Đính, vậy xin Sa tiên sinh đề ra biện pháp thích đáng để tránh cãi vã. Nếu như Sa tiên sinh đã vì chúng tôi chia thỏa hiệp. Vậy sẽ lẫn lộn, dù sao thì ai cũng hận không thể mang cả bốn mươi tấn hàng đi.

Đây là được đằng chân lên đằng đầu, Sở Thiên đã biết rõ thủ đoạn của bọn họ, Nặc Đính muốn đả kích uy tín của Sa Khôn, bèn vội vàng câu kết với Sa Thành, phía sau còn có âm mưu gì nham hiểm hơn tạm thời còn không biết, nhưng bằng cách gây sức ép này thì sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra. Nghĩ đến đây không thể không thở dài, thực tế thì Sa Khôn đã già rồi, nếu bản than trực tiếp bắt lấy Sa Thành để quản thúc, đến lúc đó không sợ bọn họ có bất kì thủ đoạn nào.

Lúc này Sa Khôn lặng im suy nghĩ, trong một thời gian ngắn thật khó tìm ra một biện pháp phù hợp, nếu như ông trưởng tham mưu Trương Tiêu Tuyền ở đây thì tốt rồi, Sở Thiên dường như đã hiểu được hoàn cảnh khó khăn của ông ta, quyết định giúp một tay. Vì thế đứng dậy cười sang sảng vài tiếng, nhìn vào ánh mắt ngơ ngác không hiểu gì của mọi người, thản nhiên nói:

- Tôi có thể đưa ra một đáp án có thể khiến mọi người hài lòng.

Trên mặt Sa Khôn hiện lên ý cười, mọi người thì không cho là đúng nhìn Sở Thiên, không biết tên vô danh lạ mặt này muốn làm gì, nhiều người như vậy mà không thể đưa ra một phương án thích đáng nào, hắn có thể làm gì chứ? Vì vậy bọn họ thản nhiên ngồi tựa vào ghế mà chế giễu.

Nặc Đính biết hắn là Sở Thiên, nhưng vẫn không them để ý đến:

- Mày là cái thá gì?

Sở Thiên biết rõ Nặc Đính muốn làm khó mình, vì thế không hề khách sáo:

- Cái thứ gì là không thể đưa ra phương pháp gì rồi, nếu Nặc Đính cảm thấy bản thân có phương án nào tốt hơn có thể khiến mọi người vừa ý thì hãy đưa ra, nếu không thì xin hãy im cho. Đừng lãng phí thời gian của các vị lão đại đây.

Nặc Đính sắp sửa nổi giận thì nữ tử phía sau vỗ nhẹ vào vai ngăn lại, các lão đại bắt đầu có hứng thú với tên vô danh này, tất nhiên hắn cũng không nể mặt Nặc Đính, cũng không biết hắn thật sự không biết hay giả vờ không biết thật.

Sau khi Sở Thiên áp chế Nặc Đính, cười nhếch mép, thản nhiên nói:

- Bây giờ có bốn mươi tấn hàng, chúng ta có hai mươi người, vậy thì để Sa tiên sinh chia đều, mỗi người hai tấn hàng, sau đó chúng ta đem tiền của hai tấn hàng này trả cho Sa tiên sinh, như vậy sẽ giải quyết xong giao dịch của chúng ta với Sa tiên sinh.

Nặc Đính cười nhạt, không kìm nén được cười khinh bỉ:

- Đây mà coi là phương án thích đáng hả? Hai tấn đối với nhiều người mà nói thì chẳng đủ nhét kẽ răng làm sao khiến người khác vừa lòng đây?

Những tên lão đại khác cũng gật đầu tán thành, ánh mắt đầy vẻ thất vọng, thầm nghĩ có phải thằng này mới tốt nghiệp tiểu học chăng, chia đồ vật đông một chút là phân công chia đều ra.

Sở Thiên vung tay ngăn lại tiếng ồn của mọi người, bèn giải thích thêm:

- Dĩ nhiên là tôi biết hai tấn đối với mọi người là không đủ, cho nên chúng ta bắt đầu ở phương án giữa, đến lúc đó phải xem thực lực của mọi người như thế nào, tôi đề nghị, mỗi người ở đây vì lợi ích mà lấy hai tấn thuốc phiện, nếu ai thấy không đủ thì có thể quay sang phía kẻ khác mà khiêu chiến, người thắng sẽ được hàng.

Mỏi người tỏ ra sửng sốt, cảm thấy có lý.

Sở Thiên sờ sờ cái mũi, quay sang nhìn Nặc Đính:

- Đưa ra ví dụ, giống như tôi để ý hai tấn thuốc phiện của tổ chức Đột Đột, tôi sẽ khiêu chiến với Nặc Đính. Đối phương có thể đưa người ra ứng chiến. Nếu như đánh thắng đối phương, có thể lấy hàng của họ. còn nếu thua họ sẽ lấy hàng của mình.

Mọi người bắt đầu trở nên thích thú, cảm thấy đề nghị của Sở Thiên có thể làm khuấy động không khí, vì vậy mọi người bèn nói khẽ với nhau, chỉ có sắc mặt của Nặc Đsinh là âm trầm khó coi.

Sau một hồi suy nghĩ vạch ra khiếm khuyết:

- Cuối cùng người nhà với nhau đấu như vậy không phải là cách tốt nhất? Đợi đến mọi người kiệt sức,đến ngư ông cũng đắt lợi.

Sở Thiên nhẹ nhàng thơ dài, tha thiết trả lời:

- Nặc Đính, dẫu gì ông cũng là một Đại đương gia, chẳng lẻ không rõ lời tôi nói sao? Lấy hai tấn thuốc phiện để làm cơ sở, mọi người chỉ ra ai đó xuất binh đánh, mỗi bên thắng được thêm hai tấn, nếu ông muốn bốn mươi tấn, ông phải thắng hai mươi người ở đây, đương nhiên chúng tôi sẽ có cơ hội giành được nhiều sản phẩm hơn và kẻ thua trận sẽ không có cơ hội tái chiến.

Vừa dứt lời, anh Húc liền dập tắt khói thuốc, liên tục vỗ tay, liền trầm trồ khen ngợi Sở Thiên:

- Cách này thật là hay, tôi hoàn toàn tán thành. Muốn hàng nhiều thì cần phải xuất ra thực lực, những người ở đây ai có thể đánh bại tôi. Sẽ có được hai tấn hàng miễn phí của Hắc Dạ Xã, không một lời oán trách.

Sa Khôn gật đầu hài lòng, dùng giọng điệu tin tưởng nói:

- Quyết định vậy đi, nếu ai không muốn tham gia cũng được, nhưng hôm nay tôi sẽ chỉ cung cấp cho người đó một trăm kg hàng,dư nhiều hơn một chút sẽ để chia cho những người khác, sau đó tiếp tục mặc cả, ý của mọi người như thế nào?

Các lão đại sau khi suy nghĩ một hồi, cảm thấy đây là một sự mạo hiểm và cũng là cơ hội liền giữ lại phương án này. Hơn nữa còn tràn đầy tin tưởng vào thân tín bên cạnh. Vì vậy gật đầu tán thành. Sa Khôn ngẩng đầu nhìn Nặc Đính, cười:

- Nặc Đính, nếu cậu cảm thấy có cách nào hay hơn thì có thể nói ra.

Sắc mặt của Nặc Đính và Sa Thành rất khó coi, vốn định làm khó Sa Khôn không ngờ lại bị Sở Thiên giải quyết một cách dễ dàng. Lại nhìn thấy tất cả các lão đại đều tán thành, đương nhiên cũng không dám có ý kiến gì, do vậy Nặc Đính cũng gật đầu, dập tắt điếu xì gà, nói:

- Được, tôi chấp nhận!

Sa Cầm Tú tiến lên nửa bước, chậm rãi nói:

- Nếu như tất cả mọi người đều tán thành thì hãy chuyển khoản trước, mỗi người mười ba triệu đô la mỹ. Ngoài ra sẽ cho mọi người thời gian chuẩn bị, ba giờ chiều ngày mai ở sân huấn luyện của Sa gia sẽ sắp đặt võ đài đợi mọi người.

Các lão đại gật đầu, sau đó bắt đầu công việc quen thuộc là bật máy vi tính lên.

Mấy tỷ rất nhanh được chuyển đến tài khoảng của Sa gia, Sa Khôn yên tâm trở lại, bây giờ các lão đại có liều sống bán chết cũng chẳng sao cả, chuyện tranh chấp còn lại là việc của họ, nhiều lắm thì mình chỉ là người làm chứng.

Sa khôn nhận được tiền,trong lòng vui vẻ nói:

- Cũng để công bằng, võ đài thi đấu ngày mai tôi sẽ mời ngài Tư lệnh Long Thái và Tham mưu trưởng Tiêu Tuyền làm nhân chứng, tôi Sa Khôn tuy không phải người tốt gì, nhưng vẫn là người có uy tín, mong mọi người yên tâm.

Cuộc hội nghị phân chia cứ như vậy mà kết thúc, việc mở ra lôi đài không những không làm cho các tên lão đại bất an, ngược lại càng thêm hưng phấn thích thú, tuy rằng tiền đặt cược rất lớn, nhưng mọi người đều là những người lăn lộn trên gian hồ, theo đuổi kích thích và dục vọng kiếm tiền.

Các lão đại lần lượt đi về, Sa khôn và Nặc Đính nhìn Sở Thiên với nhiều thâm ý, cũng dẫn theo bọn thuộc hạ ra về, duy chỉ có người phụ nữ thần bí lúc biến mất ở cửa, hơi cười nhạt với Sở Thiên, sau đó bẻ tay.

Sở Thiên không thể hiểu được.

Sa Khôn khẽ vỗ vai Sở Thiên, không ngừng nói:

- Tốt,tốt,tốt.

Sở Thiên Và Sa Khôn lại hàn huyên vài câu, sau đó đứng dậy cáo từ, Sa Cầm Tú thấy mình không bận việc gì nên quyết định đích thân tiễn bọn họ về Trúc Lầu. Sa Khôn hiểu được tâm ý của con gái liền cười tùy cô ấy.

Xe Jeep chạy rất nhanh về Trúc Lầu. Trúc Lầu vẫn yên bình như xưa.

Sở Thiên bọn họ tới trước cửa Trúc Lầu, vẫn rất ngạc nhiên ưới đất la liệt bảy tám thi thể của binh lính.