Đô Thị Thiếu Soái

Chương 435: Lần Đầu Phản Kích




Một lát sau, hai chiếc xe tải đã đỗ trước Trúc Lầu. Ngay sau khi xe phanh lại, mấy chục binh sĩSa gia được trang bị kín mít nhảy ào ào từ sau xe xuống, thành thục xếp thành hình dải quạt vây quanh Trúc Lầu, cây súng tiểu liên trong tay giương cao nhắm thẳng vào người bọn Sở Thiên.

Binh lính của Sa gia vừa đưa ra lời cảnh báo, một chiếc xe quân dụng Jeep chở tất cả năm người bao gồm cả lái xe đi tới, trên đó có hai tên mặc quân phục Sa gia, ba tên mặc thường phục màu xám. Viên sĩ quan ngồi trên ghế lái phụ khiến người ta đặc biệt khó quên. Mặt mày dữ tợn, ánh mắt mơ hồ, dáng người như cái thùng phi, bộ quân phục Sa gia rộng thùng thình cũng không đủ ôm cái bụng phệ của gã. Thịt trên bụng gã rung lên từng hồi mỗi khi xe Jeep xóc nảy lên.

Dưới sự chỉ huy của viên quan béo, chiếc xe Jeep lái vào Trúc Lầu, rồi đỗ chắn ngang lối đi lên cầu thang. Tên quan béo nhìn quanh vài lần rồi mới từ từ nhúc nhích cơ thể của gã, rút ra hai điếu xì gà, một điếu đưa cho tên áo xám trung niên ngồi phía sau, một điếu được gã ngậm vào mồm, bật lửa cái "Cạch" rồi châm thuốc hút.

Hộ vệ của Trúc Lầu đều là thân tín của Sa Cầm Tú, nên dù phải đối mặt với kẻ địch đông gấp mấy lần cũng không lùi bước. Họ bước ra từ các góc nhà. Tám vị hộ vệ chĩa súng thành các góc giao nhau, nhắm vào bọn binh lính vây quanh. Vì không có ai ra lệnh cho họ nên họ mới dễ dàng tha thứ cho chiếc xe Jeep đang chắn ngang tại cầu thang, nhưng đây cũng là giới hạn nhẫn nhịn cuối cùng của họ.

Nếu bọn người kia dám có hành động quá đáng hơn, họ sẽ nổ súng không do dự.

Sở Thiên đợi viên quan béo hút xong hai hơi thuốc, khóe miệng nhếch cười, bước lên trước vài bước, lớn tiếng hỏi:

- Sa Thành có đó không? Ra đây nói chuyện!

Tên quan béo và ba gã mặc áo xám hơi sững người, chẳng ngờ Sở Thiên dám hỏi một câu như thế. Nhưng bọn chúng cũng đều là những kẻ có kinh nghiệm, mắt đảo qua đảo lại vài cái, tên sĩ quan béo bèn quát lớn:

- Tiểu tử, mày có muốn chết không? Dám hô to gọi nhỏ tên của Tướng quân Sa như vậy!

Sở Thiên nghe lời gã nói thì biết Sa Thành không đích thân tới đây, trong lòng thêm vài phần lo lắng, hiểu rằng trong mắt Sa Thành chưa từng gặp mặt kia hắn chưa đủ nguy hiểm đến nỗi đích thân gã phải ra tay. Vì vậy, hắn chắp tay sau lưng, nhảy từ trên Trúc Lầu xuống, bình thản nói:

- Vậy ngươi là ai?

Tên quan béo vênh mặt kiêu ngạo, tiến lên trước nửa bước nói:

- Trung đội trưởng Đội cảnh vệ của Tướng quân Sa.

Sở Thiên thản nhiên truy hỏi:

- Ngươi tới đây làm gì?

Tên Trung đội trưởng béo bỗng nhận ra không phù hợp, nghĩ kỹ lại mới biết mình đã bị Sở Thiên dắt mũi, vì thế giận tím mặt, chống nạnh chửi:

- Mẹ kiếp! Chưa đến lượt mày hỏi tao. Lẽ ra phải là tao thẩm vấn mày mới đúng. Bọn Miến Cộng bọn mày, mau khai ra, đến Tam Giác Vàng để làm gì?

Sở Thiên trong lòng biết rõ, gã đang cố tình dồn hắn vào tội danh chính trị, bịa đặt tội danh để có chứng cớ giết hắn, bèn không thèm đôi co với gã, cười nói:

- Tao không muốn trả lời mày. Nếu mày muốn tìm hiểu thân phận của tao thì hãy đi tìm Sa Cầm Tú mà hỏi, cô ấy sẽ nói cho mày biết tất cả về tao.

Tên Trung đội trưởng béo biến sắc mặt. Sở Thiên dám phản bác gã ngay trước mặt bao nhiêu người, mặt mũi để đi đâu cho được. Vì thế, ánh mắt gã trở nên lạnh lùng, miệt thị nói:

- Tiểu tử, đừng chỉ biết lấy Sa tiểu thư ra làm lá chắn! Là đàn ông thì phải biết chủ động tìm hiểu tình hình, đừng có cái gì cũng đợi phụ nữ chùi mông cho!

Sở Thiên bước vài bước tới trước mặt trên Trung đội trưởng béo, nhìn cái bụng béo phệ của gã, cười ngạo nghễ, nhàn nhạt nói:

- Còn giảng giải thế nào là đàn ông với tao? Một kẻ bị rượu sắc đào làm trống rỗng như mày mà cũng dám giảng thế nào là đàn ông với tao? Có cần đơn đấu một trận xem ai là đàn ông không?

Thịt trên mặt Tên Trung đội trưởng béo giật giật. Đó là vì nghe lời nói khiêu khích của Sở Thiên mà thành. Bên cạnh gã còn rất nhiều người đang nhìn chằm chằm, dù thế nào cũng phải trút được nỗi tức giận này, vì thế gã quên mất mục đích đến đây, xắn ống tay áo, tức giận quát lên:

- Mẹ kiếp! Ai sợ ai chứ!

Mấy tên mặc thường phục nhìn nhau, chúng biết cứ giằng co thế này khó tránh khỏi đêm dài lắm mộng, vì thế tên trung niên hút xì gà bước ra, nhẹ nhàng đè nắm đấm của tên Trung đội trưởng béo xuống, khuyên nhủ:

- Trung đội trưởng, đừng kích động, đừng kích động! Anh là một chiến binh từng trải qua trăm trận chiến. Cả Tam Giác Vàng này ai không biết anh là người đàn ông đích thực! Cần gì phải chứng minh với tên tiểu tử ngu dốt này.

Những lời này không có một kẽ hở nào, không chỉ khiến tên Trung đội trưởng béo nguôi giận mà còn khiến Sở Thiên phải khen ngợi nhìn một cách thích thú. Tên trung niên này ăn nói khôn khéo như vậy, chắc phải là kẻ lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, cũng không biết lai lịch của người này ra sao?

Tên Trung đội trưởng béo một lần nữa nhìn Sở Thiên, cười đe dọa:

- Tiểu tử, tao cũng không đấu võ mồm với mày nữa, để Trưởng phòng Phan nói chuyện với mày. Hy vọng mày có thể giải thích rõ ràng, nếu không chẳng ai đỡ nổi cho chúng mày đâu, cả Sa tiểu thư cũng vậy!

Sở Thiên khẽ hừ, chậm rãi nói:

- Muốn nói chuyện với tao, trước tiên phải giải tán hết binh lính xung quanh. Đem theo người có vũ trang tới đây đòi tao giải thích? Thật là bất lịch sự! Tao không thèm trả lời bọn mày. Nếu bọn mày không phải binh lính của Sa gia, e rằng tao đã tiêu diệt bọn mày ngay rồi.

Thái độ nghêng ngang khiến tên Trung đội trưởng béo cười khỉnh. Vài người mà định giết mấy chục quân binh của Sa gia ư? Nói chuyện như đùa!

Người trung niên nhìn thẳng vào mắt Sở Thiên, ánh mắt ánh lên những tia ngạo mạn, lớn tiếng nói:

- Tiểu huynh đệ, nơi này là Tam Giác Vàng, là Miến Điện. Có chuyện gì thì tốt nhất nên chủ động phối hợp, đừng để cho mọi người mất hòa khí, cũng tổn hại mặt mũi của Sa tiểu thư. Bây giờ đã biết ta là ai chưa?

Sở Thiên khinh khỉnh trả lời:

- Không muốn biết!

Tay của gã trung niên nắm thành quả đấm. Đó là biểu hiện của sự nhẫn nhục chịu đựng. Sau đó, y mở miệng nói:

- Ta là Trưởng phòng Phan của Phòng tình báo Miến Điện. Chúng ta nhận được tin tức từ nguồn tin đáng tin cậy, có chứng cớ chứng tỏ các người tiếp xúc với phần tử Miến Cộng, vì vậy có lý do nghi ngờ các người được phần tử Miến Cộng phái tới.

Sở Thiên nắm đồng tiền xu trong lòng bàn tay, thản nhiên nói:

- Trưởng phòng Phan, ông còn có cả chứng cớ cho thấy chúng tôi là phần tử Miến Cộng ư? Tôi rất tò mò về chứng cớ đó, cho xem chút được không? Ngoài ra, chỉ vì sự nghi ngờ của các người thôi mà khua chiêng gióng trống, điều động binh lính tới bao vây chúng ta, có còn vương pháp nữa không!

Trưởng phòng Phan cười âm hiểm, chắp tay sau lưng nói:

- Cứ tới Phòng tình báo đi rồi tôi sẽ cho xem chứng cớ. Sáng nay, các người đã chứa chấp một thanh niên bị tình nghi. Tôi nói cho các người biết, cậu ta không phải là đặc công chống ma túy gì đâu mà là phần tử tích cực của Miến Cộng.

Sở Thiên biết gã đang nói đến Diêu Phong Tử, ánh mắt lạnh lùng và có phần châm biếm nói:

- Xem ra ở Tam Giác Vàng có nhiều phần tử Miến Cộng quá nhỉ! Chẳng trách Trưởng phòng Phan có thể làm Trưởng phòng tình báo, hình như cứ kéo lấy một tên giả mạo không căn cứ nào đó là được lĩnh thưởng. Tôi có thể nói cho các người biết, ở Trúc Lầu không có phần tử Miến Cộng nào hết!< Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL/p>

Trưởng phòng Phan mất hết kiên nhẫn tiến lên trước vài bước, cáu kỉnh nói:

- Nếu tiểu huynh đệ không muốn để xảy ra chuyện gì thì hãy nên ngoan ngoãn về Phòng tình báo một chuyến, đồng thời chúng ta sẽ lục soát Trúc Lầu. Nếu tất cả chỉ là hiểu lầm, chúng tôi sẽ xin lỗi các người và Sa tiểu thư.

Sở Thiên biết bọn người này định giở trò, phỏng chừng hắn mới đi đến nửa đường đã bị súng đạn ở đâu bắn chết. Đến lúc đó còn có thể bị chúng vu cho là có ý đồ chạy trốn. Nhưng hắn cũng chẳng buồn vạch trần bọn chúng, vặn eo bẻ cổ nói:

- Xin lỗi, tôi không có hứng thú. Chiều nay tôi còn phải tham gia hội nghị chia chác nữa kia. Mọi người về đi.

Bị Sở Thiên nói toạc ra như thế, Trưởng phòng Phan bị mất mặt, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, gằn từng tiếng nói:

- Tiểu huynh đệ, ta hy vọng ngươi hiểu rằng, đây không phải là chuyện ngươi thích hay không thích, mà là ngươi nhất định phải phối hợp. Đây là quyền của bọn ta. Nếu không thì đừng trách chúng ta cưỡng chế thi hành.

Sở Thiên phủi phủi quần áo, bình thản nói:

- Cút!

Trưởng phòng Phan biến sắc mặt, mặt lộ sát khí.

Tên Trung đội trưởng béo cũng vô cùng tức giận vì sự vô lễ của Sở Thiên, không khỏi lớn tiếng mắng chửi:

- Mẹ kiếp! Ở địa bàn Tam Giác Vàng mà dám lớn lối như vậy. Lão tử bắn chết mày.

Gã vừa nói vừa sờ súng bên hông. Thân tín của Sa Cầm Tú thấy thế, vội xoay họng súng nhằm vào tên Trung đội trưởng béo.

- Không được động đậy! Không được động đậy!

Binh lính của Sa Thành cũng rút súng ra. Mọi người đều trở nên căng thẳng. Mặc dù ai cũng là lính của Sa gia, ngày thường vẫn hay gặp mặt, nhưng mỗi người đều vì một chủ riêng, thời khắc quan trọng này họ phải nghiêng về phía kẻ cấp cơm nuôi mình chứ.

Hai tiếng khèn "Tu tu!" vang lên khiến ai nấy đều dừng tay.

Một chiếc xe Jeep đỗ lại trước Trúc Lầu, trên xe nhảy xuống ba người.

Người đầu tiên là Minh Nhi, phía sau là hai nữ binh. Minh Nhi lạnh lùng tiến đến trước mặt tên Trung đội trưởng béo và Trưởng phòng Phan, đầy thâm ý nói:

- Lão béo, sao lại thế này? Mang nhiều người như vậy đến vây bắt khách quý của tiểu thư?

Tên Trung đội trưởng béo tuy khinh thường các nữ binh bên cạnh Sa Cầm Tú, cho rằng các cô này chỉ là cái gối thêu hoa, giúp đàn ông ngủ một giấc thì còn được chứ chơi đao múa súng chỉ là học đòi văn vẻ,. Nhưng y cũng biết Minh Nhi là người được Sa Cầm Tú tin tưởng, không dám chậm trễ, trả lời:

- Vâng! Tướng quân Sa yêu cầu tôi hỗ trợ để Trưởng phòng Phan bắt nghi phạm Miến Cộng.

Minh Nhi thấy nói là mệnh lệnh của Sa Thành thì mất tự tin hẳn, nhưng vẫn mở miệng hỏi:

- Phần tử Miến Cộng nào kia? Bọn họ đều là bạn của Sa tiểu thư.

Trưởng phòng Phan là một kẻ lõi đời, thấy Minh Nhi định nhúng vào thì liền rút cái mũ tội danh ra chụp:

- Phòng tình báo của ta có chứng cớ chứng minh bọn chúng đến từ Địa khu Cộng Sản. Hơn nữa, sáng nay bọn chúng đã cứu một thanh niên bị nghi là đặc công. Tuy binh lính cho rằng cậu ta là đặc công của Ủy ban Phòng chống Ma Túy, nhưng theo chúng ta phân tích, khả năng cậu ta là đặc công của Miến Cộng rất cao.

Minh Nhi chần chừ một lát, quay đầu không thấy Diêu Phong Tử đâu. Tuy rằng cô hoàn toàn yên tâm về thân phận của bọn Sở Thiên, nhưng đối với Diêu Phong Tử thì vẫn còn một chút nghi ngờ. Chỉ riêng hai quả lựu đạn không rõ lai lịch của Đức cũng đủ đem cậu ta ra xử bắn, lại còn liên lụy tới cả bọn Sở Thiên.

Minh Nhi nhìn nhìn tên Trung đội trưởng béo, mở miệng nói:

- Ta hỏi qua tiểu thư trước đã.

Trưởng phòng Phan cười cười xảo trá, nói đầy ẩn ý:

- Cô cứ việc xin chỉ thị. Tôi tin tưởng Sa tiểu thư cũng sẽ không bao che cho phần tử Miến Cộng. Tuy rằng chính phủ Miến Điện và Sa tiên sinh trên một vài phương diện không có chung tiếng nói, nhưng có cùng ý kiến về việc bắt bọn Miến Cộng gây nguy hại cho sự an toàn của quốc gia.

Minh Nhi biết lão ta đang nhấn mạnh quan điểm, nhưng cũng không thể làm gì được, lấy điện thoại ra gọi cho Sa Cầm Tú:

-Tiểu thư, Trưởng phòng tình báo Phan và Trung đội trưởng Đội cảnh vệ của Tướng quân Sa đang bao vây Trúc Lầu. Bọn họ nghi ngờ nhóm Sở Thiên là phần tử Miến Cộng, muốn bắt Sở Thiên về Phòng tình báo để phối hợp điều tra.

Sa Cầm Tú là một người thông minh, trong lòng cô ta biết rõ đây là vở kịch được Sa Thành và Nặc Đính dàn dựng, quyết định rung cây dọa khỉ, vì thế thản nhiên nói:

- Nói với Sở Thiên, Trúc Lầu là địa bàn của anh ấy. Mọi việc đều nghe anh ấy chỉ huy. Hơn nữa, từ giờ trở đi, em cũng phải nghe theo lệnh của Sở Thiên.

Nói tới đây, Sa Cầm Tú hơi dừng lại, sau đó nói rành rọt hơn:

- Nói thêm với Sở Thiên, bây giờ là mười giờ bốn mươi phút. Mười một giờ chị nhất định sẽ có mặt.

Minh Nhi hơi thấy khó hiểu, sao Sa Cầm Tú lại muốn để Sở Thiên tự giải quyết?

Tuy có thắc mắc, nhưng cô ta vẫn cung kính trả lời:

- Vâng!

Đặt điện thoại xuống, Minh Nhi đi đến bên cạnh Sở Thiên, khẽ nói:

- Tiểu thư nói Trúc Lầu là địa bàn của anh, chúng tôi đều nghe theo lệnh của anh. Còn nữa, cô ấy sẽ có mặt đúng vào lúc mười một giờ.

Sở Thiên khẽ gật đầu, nhìn đồng hồ. Hắn hiểu rằng Sa Cầm Tú muốn mượn tay hắn để chọc Sa Thành một phen, hơn nữa còn muốn hắn hoàn thành việc này trong vòng hai mươi phút, sau đó cô ấy mới tiện xuất hiện để giải quyết các vấn đề khác, bao gồm đối chất với Sa Thành. Vì thế, hắn vỗ vỗ vai Minh Nhi, nói:

- Được, tôi hiểu rồi!

Sau khi nói xong, Sở Thiên lại đi xuống lầu. Phong Vô Tình cũng bước xuống theo, mỗi bước đi đều mang khí thế hừng hừng. Trưởng phòng Phan và tên Trung đội trưởng béo đều cảm nhận được sát khí đằng đằng phát ra, nhưng chẳng ai tin rằng Sở Thiên bọn họ có thể làm nên sóng gió gì.

Sở Thiên dừng lại khi cách bọn Trung đội trưởng béo khoảng hai mét, đi đi lại lại vài bước, ngẩng đầu nhìn Trưởng phòng Phan, thản nhiên nói:

- Trưởng phòng Phan, bất kể bọn tôi có phải là Miến Cộng hay không, xem ra các người cũng vẫn áp giải chúng tôi về phòng Tình báo để giám biệt và lục soát Trúc Lầu phải không?

- Đương nhiên, chúng ta không vu oan cho người tốt, cũng không buông tha một kẻ xấu.

Trưởng phòng Phan nhìn thấy Sở Thiên dường như có ý định thỏa hiệp, trên mặt nở nụ cười gian giảo, nói:

- Cậu là bạn của Sa tiểu thư, chúng tôi lại được sự cho phép của Sa Thành tiên sinh, không đến mức hại các cậu đâu.

Sở Thiên cười sang sảng vài tiếng:

- Chẳng lẽ bọn mày thật sự không muốn nửa đường giết tao?

Trưởng phòng Phan và tên Trung đội trưởng béo tối sầm mặt. Đây chính là mục đích của bọn chúng, giờ lại bị nói trắng ra thì hết sức khó chịu, nhưng những lời sau đó của Sở Thiên càng khiến chúng tức giận hơn:

- Tao đã nói rồi, đừng có nằm mơ mà vu cáo cho tao là Miến Cộng. Nếu bọn mày còn không rời khỏi Trúc Lầu, đừng trách tao vô tình.

Trưởng phòng Phan không nhịn nổi nữa rồi, quát:

- Mày muốn làm rõ hả? Ở đây là Miến Điện, là Tam Giác Vàng! Chỉ cần tao nghi ngờ bọn mày là đặc công, bọn mày nhất định phải tiếp nhận điều tra. Nếu bọn mày không chịu phối hợp, chúng tao sẽ làm theo pháp luật, đó là có thể bắn chết bọn mày, bất kể chúng mày là bạn của ai.

Trưởng phòng Phan sau khi nói xong, còn nháy mắt với hai tên mặc thường phục bên cạnh. Hai tên mặc thường phục của Cục tình báo xông về phía Sở Thiên. Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh lạnh lùng bước lên trước hai bước, nắm lấy cổ tay bọn chúng, sau đó bẻ quặt lại và xoay chúng ngã ra đất như chong chóng.

Tên Trung đội trưởng béo thấy bọn Sở Thiên dám đả thương người trước mặt gã, không khỏi phẫn nộ, rút súng ngắn ở hông ra nhắm vào Sở Thiên, quát lên:

- Chúng mày còn coi vương pháp ra gì không? Như thế này là chúng mày đang gây phiền phức cho Sa tiên sinh đấy! Tất cả đều đứng im, không thì tao bắn chết!

Miệng Sở Thiên vẫn nhếch cười, nhàn nhạt nói:

- Chốt an toàn còn chưa mở kìa!

Tên Trung đội trưởng béo cúi đầu nhìn xuống. Chỉ trong nháy mắt, Sở Thiên đã tới bên cạnh gã, áp sát vào ngực gã, tay trái nắm cổ tay trái, tay phải đè trên mu bàn tay phải, ngón tay đè trên ngón trỏ đang bóp vào cò súng của gã, rồi nhanh như cắt chỉ vào đầu hai tên mặc thường phục của phòng Tình báo vừa mới bò dậy từ trên đất.

"Pằng! Pằng!" hai tiếng, hai tên mặc thường phục của phòng Tình báo ngã lăn ra đất bất động, máu tươi chảy ra từ đầu chúng cho thấy chúng đã chết.

Mọi việc xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, hơn nữa không hề dấu hiệu báo trước nào.

Sở Thiên khống chế được thân hình của tên Trung đội trưởng béo, cầm súng lục quay lại hét lên với các binh lính của Sa Thành đang trợn mắt há mồm:

- Hai tên phần tử Miến Cộng này giả mạo nhân viên phòng Tình báo, có ý đồ giết chết khách quý của Sa gia. Nay đã bị Trung đội trưởng béo uy vũ sáng suốt giết chết.

Binh lính của Sa Thành lung túng, không rõ là ai đã nổ súng.

Minh Nhi hiển nhiên cũng có phần lúng túng không biết phải làm sao. Sở Thiên ra tay bắn chết hai tên nhân viên phòng Tình báo, đây là một chuyện đại trọng có khi phải mất đầu.

Tên Trung đội trưởng béo và Trưởng phòng Phan sực tỉnh, gào lên:

- Láo xược! Láo xược!

Mấy chục binh lính của Sa Thành xông tới. Tám thân tín của Sa Cầm Tú cũng xông lên. Nhiếp Vô Danh bước ra, hai trái lựu đạn Đức nắm trong tay, lập tức khiến bọn lính phải lùi sau vài bước không dám manh động. Chúng biết rằng hai quả lựu đạn Đức này đủ để nổ tan xác chúng.

Súng của Khả Nhi và Dương Phi Dương nhắm vào tên Trung đội trưởng béo và Trưởng phòng Phan, tình hình trở nên hết sức căng thẳng.

Sở Thiên buông tên Trung đội trưởng béo ra nhưng lấy súng lục của gã, chắp tay sau lưng, đi đến trước mặt Trưởng phòng Phan đang phẫn nộ, thản nhiên nói:

- Trưởng phòng Phan, nói thật ra đi, tại sao mày phải giả mạo nhân viên chính phủ để đến bắn chết tao? Mày là cán bộ cao cấp của Miến Cộng à? Chức vụ là gì? Ai là nội ứng?

Trưởng phòng Phan tuy phẫn nộ, nhưng không đánh mất lý trí, nghe những lời vu cáo ngược lại của Sở Thiên, quát lên tức giận:

- Mày nói láo! Mày vu khống người, Tao là Trưởng phòng Tình báo số tám, sao có thể là phần tử Miến Cộng được? Mày giết hai trợ thủ của tao, mày sẽ phải trả giá, sẽ phải trả giá!

Sở Thiên hừ một tiếng:

- Mày nói mày là Trưởng phòng Tình báo, có gì để chứng minh không?

Trưởng phòng Phan chỉ vào tên Trung đội trưởng béo nói:

- Gã đó có thể chứng minh. Gã được Sa Thành tiên sinh phái đến hỗ trợ tao, chẳng lẽ Sa Thành tiên sinh lại cấu kết với phần tử Miến Cộng?

Sở Thiên nhìn Trưởng phòng Phan chằm chằm, cười lạnh lùng, nói:

- Mày chỉ biết chụp mũ cho người khác, chẳng lẽ Sa tiểu thư cũng cấu kết phần tử Miến Cộng sao? Còn chưa nói đến chuyện lỡ Tướng quân Sa bị mày lừa bịp thì sao?

Sau đó lại quay đầu nhìn tên Trung đội trưởng béo:

- Mày có thể chứng minh gã này là trưởng phòng Tình báo không?

Tên Trung đội trưởng béo tuy phẫn nộ, nhưng sợ thủ đoạn của Sở Thiên và trái lựu đạn trên tay Nhiếp Vô Danh, huống chi họng súng của Khả Nhi và Dương Phi Dương đang nhắm vào đầu gã, nên vẫn không dám đối kháng, miễn cưỡng mở miệng nói:

- Tao có thể chứng minh gã đó là trưởng phòng Tình báo.

Sở Thiên dường như biết hắn sẽ trả lời như vậy, tiếp tục truy vấn:

- Mày chứng minh như thế nào? Có văn kiện gì không? Có giấy tờ gì không? Mày đã kiểm tra chưa? Trung đội trưởng béo, tao cảnh cáo mày, nếu dám làm chứng lung tung, lát nữa không thể chứng minh gã là Trưởng phòng Tình báo thì đừng trách tao ác.

Tên Trung đội trưởng béo hơi sững lại, đúng là gã chưa kiểm tra giấy tờ của Trưởng phòng Phan thật. Mặc dù biết người được Tướng quân Sa chỉ định yêu cầu hỗ trợ sẽ không có chuyện giả mạo, nhưng nếu chẳng may Trưởng phòng Phan lúc này không thể chứng minh được điều đó thì sao? Vì thế đành nói lấp lửng:

- Tướng quân Sa phái tao hỗ trợ điều tra. Tao chưa kiểm tra giấy tờ.

Sở Thiên mỉm cười, gật gật đầu, quay sang nói với Trưởng phòng Phan:

- Trưởng phòng Phan, giờ thì mày gặp phiền phức rồi đấy. Nếu mày không thể chứng minh mình là Trưởng phòng Tình báo, vậy thì tao sẽ bắn mày vì tội lừa bịp Tướng quân Sa, ý đồ bất chính, nghi phạm Miến Cộng.

Lúc này, Trưởng phòng Phan vô cùng uất ức trong lòng, nhưng lại không thể làm gì được. Gã tin rằng Sở Thiên dám bắn lắm, vội sờ soạng trên người, phát hiện đã lâu không còn thói quen mang giấy tờ tùy thân nữa. Hết sức lo lắng, gã chỉ hai tên đồng bọn trên mặt đất nói:

- Tao không có giấy tờ, nhưng trên người họ chắc chắn có.

Sở Thiên chẳng nói gì, tay phải cầm súng lục từ từ giơ lên, nhàn nhạt nói:

- Bọn chúng là phần tử Miến Cộng đã bị bắn chết, giấy tờ đương nhiên là giả mạo. Lại nói, cho dù chứng từ của chúng có là thật đi chăng nữa thì cũng chỉ đủ chứng minh cho bọn chúng chứ không thế chứng minh cho mày được.

Trưởng phòng Phan giận dữ quát lên:

- Mày vu cáo hãm hại người, ngang ngược vô lý.

Mặt Sở Thiên đanh lại, lạnh lùng nói:

- Vậy thì mày cũng không cách nào chứng minh được mày là ai rồi, cũng chính như những lời mày đã nói ấy, chỉ cần bị hoài nghi là phần tử Miến Cộng thì buộc phải chủ động phối hợp điều tra, nếu không phối hợp thì sẽ bị bắn chết theo luật định.

Báng súng chính là chính quyền, cũng chính là quyền ngôn luận.

Trưởng phòng Phan bắt đầu trở nên hoảng loạn, rồi chợt nhớ ra điều gì:

- Mày không thuộc cơ quan chấp pháp, không có quyền chấp pháp.

Sở Thiên cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, súng lục vẫn giơ cao, bình thản nói:

- Trúc Lầu là địa bàn Sa tiểu thư thưởng cho tao, đương nhiên là tao có quyền chấp pháp.

Trưởng phòng Phan nhìn họng súng đang dần dần giơ lên, mồ hôi lạnh toát ra, ngoảnh đầu nhìn tên Trung đội trưởng béo:

- Trung đội trưởng, anh hãy nói cho tôi đi! Đây là địa bàn của anh mà.

Tên Trung đội trưởng béo ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, giọng điệu cảnh cáo:

- Trưởng phòng Phan là khách của Tướng quân Sa. Nếu mày giết ông ta, Tướng quân Sa sẽ rất tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng...

Pằng!

Không đợi tên Trung đội trưởng béo nói xong, cây súng trong tay Sở Thiên đã lại bóp cò. Viên đạn cắm thẳng vào mặt Trưởng phòng Phan, sau đó xuyên ra phía sau ót, Cơ thể Trưởng phòng Phan bị lực đẩy đẩy ra sau vài bước, rồi ngã bịch xuống đất, chết không nhắm mắt. Gã thật sự khó có thể tin là mình lại bị giết.

Sở Thiên khẽ thở dài:

- Phần tử Miến Cộng đúng là có mặt khắp mọi nơi, hôm nay lại càng nhiều.

Giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng khiến tên Trung đội trưởng béo sởn cả tóc gáy. Chúng bỗng nhiên có cảm giác như gặp phải ma quỷ. Minh Nhi tuy rằng cũng đã trải qua không ít chiến trận, nhưng kiểu vừa nói vừa cười vừa giết người như của Sở Thiên thì mới được thấy lần đầu, trong lòng nhớ mãi.

Tên Trung đội trưởng béo đã hết phẫn nộ, nhìn ba cỗ thi thể trên mặt đất, quyết định không nên dại dột gì mà phải chịu cái thiệt trước mắt, quyết định quay về thêm mắm thêm muối báo cáo sự việc xảy ra tại Trúc Lầu cho Sa Thành. Với tính cách của Sa Thành, chắc chắn sẽ đích thân lấy đầu Sở Thiên. Gã tin rằng đến lúc đó toàn bộ Tam Giác Vàng không ai có thể cứu được Sở Thiên.

Nghĩ đến đây, tên Trung đội trưởng béo nhìn ra phía binh lính của Sa gia phất phất tay, thở dài một tiếng:

- Chúng ta đi!

Sau đó xoay người, dẫn theo bọn người kia ra chiếc xe tải đang đỗ cách đó mười mấy mét. Chiếc xe Jeep đỗ chắn ngang trước mặt Trúc Lầu lại không dám xê dịch, sợ chọc giận Sở Thiên mà gặp chuyện bất trắc.

Sở Thiên nhìn mấy chục tên lính bước trên xe tải, tài xế chậm rãi khởi động xe, bèn nở nụ cười khiến người ta khiếp hãi, quay đầu nhìn Nhiếp Vô Danh:

- Nổ!

Không do dự, Nhiếp Vô Danh rút ngòi nổ, ném lựu đạn về phía hai chiếc xe tải chở binh lính.

Cùng lúc đó, Sở Thiên kéo Minh Nhi đang đứng ngẩn ra nằm sấp xuống đất, hô:

- Nằm xuống!

Bọn Phong Vô Tình vội ôm đầu nằm rạp xuống đất. Liền đó, hai tiếng nổ rầm rầm vang lên, từng cơn sóng nhiệt từ xa truyền đến. Một lát sau, Sở Thiên ngẩng đầu nhìn chiếc xe tải đang bốc cháy, quay đầu nói với bọn Phong Vô Tình:

- Đi lên xem xem! Giết hết những tên còn sống, tốc độ phải nhanh!

Phong Vô Tình gật gật đầu, liền rút súng lục ra xông tới. Quả nhiên vẫn còn bảy tám tên lính bị trọng thương đang kêu la thảm thiết bèn bắn liên tiếp nhiều phát súng khiến chúng ngã lăn ra trong vũng máu. Tên Trung đội trưởng béo cũng chết chẳng toàn thây, không chỉ nửa người dưới bị nổ tan, trên cổ còn bị miếng thủy tinh đâm vào.

Minh Nhi cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại, nhìn cảnh tượng trước mắt, truy vấn Sở Thiên:

- Anh giết bọn Trưởng phòng Phan em còn có thể hiểu được, nhưng sao lại giết cả bọn Trung đội trưởng béo? Bọn họ đều là binh lính của Sa gia mà. Anh làm như vậy sẽ bị Tướng quân Sa bắn chết đấy. Như vậy chẳng phải sẽ khiến tiểu thư khó xử sao?

Sở Thiên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô gái, thản nhiên nói:

- Ân oán giữa Sa Cầm Tú và Sa Thành rất sâu sắc, sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra một trận đại chiến thôi. Tôi nhân cơ hội này giúp Sa Cầm Tú tiêu hao một phần lực lượng của Sa Thành, chỉ có lợi mà không hề có hại. Chẳng lẽ cô thật sự không hiểu ý Sa Cầm Tú khi bảo cô nghe theo lệnh của tôi sao?

Minh Nhi đầu tiên hơi kinh ngạc, không hiểu sao Sở Thiên lại biết rõ mâu thuẫn giữa tiểu thư và Tướng quân Sa như vậy, liền nhớ lại nội dung nói trong điện thoại với Sa Cầm Tú, dường như đã hiểu ra, nhưng nhìn thi thể khắp nơi trên đất, đành cười buồn:

- Anh sẽ giải thích với Tướng quân Sa như thế nào? Với tính cách của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ cho anh một phát súng.

Sở Thiên đứng lên, rất tự tin nói:

- Đơn giản lắm! Tình huống như sau: Tên Trung đội trưởng béo hỗ trợ Trưởng phòng Phan đến xác định xem Sở Thiên có phải là phần tử Miến Cộng hay không. Trong lúc quan trọng nhất thì phát hiện ra Trưởng phòng Phan giả mạo nhân viên phòng Tình báo. Thân phận thực sự của gã là cán bộ Miến Cộng, định dùng chúng ta để chia rẽ mối quan hệ giữa Sa Cầm Tú và Tướng quân Sa. Vì thế, tên Trung đội trưởng béo đứng ra, chỉ huy binh lính chiến đấu kịch liệt với Trưởng phòng Phan, cuối cùng hai bên đều chết.

Minh Nhi nghe xong ngẩn cả người, sau đó cười nói:

- Thế cũng được sao? Tướng quân Sa có tin không?

Sở Thiên sờ sờ mũi, cười nói:

- Mọi người cứ nhớ kỹ như vậy là được. Tuyệt đối không được hở miệng ra. Tôi chưa từng nghĩ lão ta sẽ tin. Cái tôi muốn chỉ là một lời giải thích hợp lý. Tự cổ chí kim, tất cả mọi sự thật đều do kẻ chiến thắng thêu dệt nên, lão ta không tin thì đã sao nào.

Minh Nhi động lòng. "Tự cổ chí kim, tất cả mọi sự thật đều do kẻ chiến thắng thêu dệt nên", phải có bá khí như thế nào mới có thể nói ra câu này!

Hai tiếng nổ mạnh hiển nhiên đã thu hút sự chú ý từ khắp nơi. Một lát sau đã thấy mười mấy chiếc xe chở đầy binh lính vù vù đi tới. Sở Thiên thậm chí còn nhìn thấy hai chiếc xe thiết giáp đi theo, thầm nghĩ Tam Giác Vàng thật đúng là binh hùng tướng mạnh, đơn cử năng lực phản ứng và máy móc xe cộ cũng đã vượt xa năng lực của xã hội đen.

Minh Nhi khẽ nhíu mày:

- Làm sao bây giờ?

Sở Thiên quay trở lại phòng khách pha trà:

- Những việc còn lại giao cho Cầm Tú giải quyết. Cô ấy sắp đến rồi!

Vừa mới nói xong, Minh Nhi liền trông thấy Sa Cầm Tú trên chiếc xe Jeep ngay sau xe thiết giáp, không khỏi giơ tay nhìn đồng hồ. Vừa vặn mười một giờ đúng.

Tại phòng khách của Sa gia, tình hình rất căng thẳng.

Một tấm bàn họp bằng đá cẩm thạch rộng đủ cho mấy chục người, nhưng lúc này đang chỉ có vài người lẻ tẻ ngồi đó.

Bên trái là Sở Thiên và Sa Cầm Tú. Bên phải là một người trung niên bộ dạng lưng hùm vai gấu, tướng mạo đường đường. Một đôi mắt giận dữ sắc lạnh, đôi lông mi cong dày đen như chải sơn, ngực nở nang, có uy phong lẫm liệt đến ngàn người cũng không địch nổi. Bàn tay to dày thiếu một đốt ngón út khoe kinh nghiệm đối phó với nguy hiểm gian nan dày dạn của người đó.

Người đó là Sa Thành, nhân vật số hai của Sa gia.

Đằng sau họ có gần mười người, báng súng lấp ló bên hông.

Sở Thiên đang dùng dao gọt hoa quả gọt táo, sắc mặt bình thản tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Sa Thành lạnh lùng theo dõi hắn, bắp thịt trên mặt hơi co rút, tiếng nhai cau phát ra bóp bép trong miệng. Vẻ mặt Sa Cầm Tú trang nghiêm, nhưng khóe miệng lại như không dấu nổi nụ cười.

Tất cả mọi người đang đợi chờ đợi Sa Khôn, bá chủ của Tam Giác Vàng tới phân định đúng sai.

Bỗng nhiên, Sa Thành nhổ cau trong miệng về phía Sở Thiên, định dùng cử chỉ đó để phủ đầu Sở Thiên. Sở Thiên ha ha cười, con dao gọt hoa quả sáng lên, nháy mắt bèn xuyên ngang qua hai trái cau rồi đâm sâu xuống mặt bàn đá cẩm thạch. Đá cẩm thạch cứng như vậy mà dưới lưỡi dao của hắn chỉ như một miếng đậu phụ mềm.

Từng tấc từng tấc, xuyên qua đá cẩm thạch mà cứ như là xuyên qua tim Sa Thành

- Tiểu tử, công lực không tồi đâu! Chỉ có điều hơi nóng nảy.

Một giọng nói hiền từ vang lên từ cửa.