Đi đến cửa trại, sự việc trung tâm vừa xem đã hiểu ngay, ở chỗ không xa đỗ hai chiếc xe Jeep, phía trước xe vài người trung niên vẻ mặt kiêu căng và một người phụ nữ áo hồng đang bị A Mộc Đồng bao vây, người nào cũng ngẩng cao đầu, rất có tư thế mặc kệ người kia là ai, trong tay bọn họ đều cầm súng lục.
Người phụ nữ áo hồng thoạt nhìn trẻ hơn tuổi thực một chút, tướng mạo xinh đẹp, lạnh lùng, cao ngạo. Bộ đồ màu hồng mặc lên dáng người cao một mét bảy mươi nhìn lên vô cùng chói mắt xinh đẹp. Lộ ra khí chất tươi đẹp mà hung hăng, cô còn mang theo một chiếc hòm màu đen, răn dạy A Mộc Đồng bằng cái giọng điệu lạnh như băng của mình:
- Mau kêu đại ca của chúng mày ra đây gặp tao!
- Muốn gặp đại ca của bọn tao cũng được, hãy đem sung và hòm giao ra trước, sau khi bọn tao kiểm tra sẽ xác định chúng mày không nguy hiểm.
A Mộc Đồng đối diện với họng súng, giọng điệu thản nhiên bao hàm cả sự khinh thường nói:
- Tự nhiên sẽ dẫn mày đi gặp đại ca của bọn tao, chỉ sợ chúng mày không đi!
Lời nói của A Mộc Đồng trực tiếp cho thấy trại Thiên Lang không phải là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Người phụ nữ áo hồng hừ mạnh một tiếng, khóe miệng nhếch lên, ngạo nghễ nói:
- Giao súng? Dựa vào chúng mày? Không xứng!
Mấy người Hoang Nguyên giận tím mặt, không đợi A Mộc Đồng chỉ bảo liền lao tới đánh người phụ nữ áo hồng, người phụ nữ áo hồng bước ra sau một người đàn ông béo lùn, cất súng lục vào bên eo, người đàn ông béo lùn ánh mắt lạnh lùng, nhanh chóng bắt lấy thân, chân phải kịch liệt đạp đất, cả người mạnh mẽ vặn về bên trái, đạp một cái vặn một cái, thân thể bộc phát ra khí lực lớn, liên tục tung ra mấy quyền đã khiến cho mấy người Hoang Nguyên kia ngã trên mặt đất.
Người phụ nữ áo hồng mang trên mặt vẻ tươi cười đắc ý, ngăn lại hắn lại ra tay, nói đầy thâm ý:
- Béo, được rồi, cũng không tệ lắm, dù sao cũng phải để cho người ta chút thể diện, nếu không sau này làm sao có thể lăn lộn trên Hoang Nguyên đây?
- ?Mẹ nó! Hôm nay mặc kệ chúng mày, còn tưởng trại Thiên Lang không còn người nào nữa!
A Mộc Đồng nắm chặt nắm tay mắng, lập tức giẫm lên vài bước, tay phải xông thẳng mặt người đàn ông béo lùn, tốc độ cực nhanh, người đàn ông béo lùn thân thể nhẹ nhàng ngửa ra đằng sau một chút, tay trái trực tiếp đấm vào khuỷu tay của A Mộc Đồng, A Mộc Đồng cười lạnh một tiếng, khuỷu tay trái hơi nâng, tay phải đấm móc thành đường cong nhằm vào người đàn ông béo lùn, thân thể to lớn khiến quyền cước của A Mộc Đồng dường như roi da vung da, vào đúng chính giữa mặt của người đàn ông béo lùn.
A Mộc Đồng là người thông minh, anh ta sẽ không giằng co cuống quýt mà đánh, ra tay cũng để lại cho tên kia mấy phần mặt mũi, cho nên một đánh đạt được mục đích liền lập tức lui về sau vài mét, nhìn thấy người đàn ông béo lùn đang ôm miệng, cười nói:
- Béo chết tiệt, mày cũng thường thôi!
Người phụ nữ áo hồng từ chối cho ý kiến cười cười, đối với lời nói của A Mộc Đồng rất không cho là đúng.
Người đàn ông béo lùn ánh mắt xẹt qua sát khí, gắt gao nhìn chằm chằm A Mộc Đồng, lửa giận ngùn ngụt mắng:
- Mày có biết chúng tao là ai không? Đến đại ca của chúng mày nhìn thấy bọn tao đều phải cung kính! Mày lại dám vô lễ như thế? Có phải muốn chết không?
Gã vừa tự có cảm giác tốt bụng, vừa giơ súng nhắm chuẩn hai phát lên cột cờ trại Thiên Lang, muốn thể hiện khả năng bắn súng tinh xảo của mình, ai biết gió to của thảo nguyên khiến cho viên đạn của gã lệch khỏi quỹ đạo trong tưởng tượng, đánh nhắm vào bãi cỏ chẳng có chút gì.
Mấy hung đồ Hoang Nguyên không ngăn được phát ra tiếng cười vang, vẻ mặt cực kì coi thường và miệt thị.
Người đàn ông béo lùn thẹn quá hóa giận, dời miệng súng nhắm thẳng vào đầu A Mộc Đồnng, gào quát:
- Tao giết mày! Giết mày!
Người ở Hoang Nguyên tôn trọng vũ khí lạnh hơn là súng lục, nếu một người trong tay cầm khảm đao giết mười mấy người, mọi người sẽ chẳng sợ có mối thâm thù đại hận với hắn, cũng sẽ tôn trọng hắn là một người đàn ông hung hãn. Nhưng nếu một người cầm súng lục diễu võ dương oai, mà kĩ thuật bắn súng lại không tinh chuẩn, sẽ bị mọi người khinh bỉ từ đáy lòng.
Người đàn ông béo lùn hiển nhiên là loại người sau, cho nên A Mộc Đồng ánh mắt chẳng có gì sợ hãi, còn châm chọc nói:
- Có bản lĩnh thì mày nổ súng xem!
Lúc này, người phụ nữ áo hồng hiển nhiên là người cầm đầu, bị A Mộc Đồng châm chọc cũng cảm thấy mất mặt, dùng thái độ cả giận từ trên cao nhìn xuống mà nói:
- Mày quá vô lễ rồi! Gọi đại ca của chúng mày mau ra đây hoặc là bọn tao đi gặp hắn, nếu không đừng trách bọn tao không khách khí.
Bốn người đàn ông phía sau cô ta, bao gồm cả người đàn ông béo lùn hiểu ý cầm khẩu súng cao mấy tấc, muốn dùng cái này uy hiếp A Mộc Đồng.
Rầm Rầm Rầm!
Bốn tiếng súng nổ vang lên, bốn người đàn ông trong nháy mắt cảm giác được cổ tay phải rung mạnh, truyền đến xung lượng cực lớn, nắm súng lục không tự chủ được bị bắn rơi trên mặt đất, cùng lúc đó còn cảm thấy hơi tê nơi miệng hùm, trong lòng không khỏi bị chấn động.
- Phải không? Sự vô lễ của anh ta đều do tôi truyền bệnh đấy!
Sở Thiên từ từ đi lên trước, sắc mặt lạnh lùng khắc nghiệt như đao:
- Bởi vì tôi càng vô lễ hơn so với bọn họ!
Khả Nhi đi theo sau, trong tay cô ta cũng cầm súng, hiển nhiên bốn phát súng vừa rồi là cô ấy phát ra, sắc mặt bốn người trung niên không khỏi chấn động, kĩ thuật bắn súng của cô gái này đã đến mức độ dày công tôi luyện, nếu vừa rồi súng này bắn trên đầu mình, chỉ sợ rằng đám người bên ta đã bị mất mạng rồi, thật không ngờ đến nơi hoang vu vắng vẻ chim không thải này còn có tay súng này, quả thực là nằm ngoài dự đoán.
Người phụ nữ áo hồng ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, sắc mặt hơi chút dịu đi, nói: - Anh là ai?
A Mộc Đồng cười lạnh mấy tiếng, tự hào mà nói:
- Anh ấy là đại ca của bọn tao!
Đại ca? Tiểu tử này không ngờ là đại ca, chưa đến hai mươi tuổi lại có thể trở thành đại ca của đám hung đồ Hoang Nguyên?
Người phụ nữ áo hồng lắc đầu, mang theo nghi vấn nhìn kĩ nói:
- Tôi nghe nói Thiên Lang quá ba mươi tuổi, sao có thể là anh?
Sở Thiên nhẹ hang cười, thản nhiên nói:
- Thiên Lang đã chết rồi! Hoang nguyên hiện nay là tôi quyết định, các cô có chuyện gì thì nói mau đi.
Mấy người trung niên trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, Thiên Lang đã chết rồi? Tuy họ chưa từng gặp Thiên Lang, nhưng cũng nghe nói sự hung hãn giảo hoạt của gã, sao có thể vô thanh vô thức mà chết rồi sao? Huống hồ bọn họ là đến để tìm Thiên Lang làm việc.
Người đàn ông béo lùn đằng sau không nhìn được thái độ của Sở Thiên, gào lên:
- Thằng nhãi, mày có biết bọn tao là ai không? Nói chuyện khách khí một chút!
Người phụ nữ áo hồng khôn khéo hơn người đàn ông béo lùn nhiều, cũng thông minh hơn, chỉ nhìn thấy trên người Sở Thiên toát ra khí thế bức người, liền dám đoán chắc hắn cho dù không phải chủ nhân thực sự của hoang nguyên, nhưng thân phận của hắn trong trại Thiên Lang cũng không hề thấp.
Vì thế, cô lại ngẩng đầu, vẫn dùng thói quen từ trên cao nhìn xuống mà hỏi lại:
- Thiên Lang thật sự đã chết rồi?
Sở Thiên cười mà không nói, chỉ nhìn người phụ nữ áo hồng, dường như không nghe thấy lời nói của cô.
Thấy hắn nhìn mình mà coi như không thấy, người phụ nữ áo hồng trên mặt hiện lên sắc mặt giận dữ, tay cầm chiếc hòm màu đen của cô ta thoáng run nhẹ.
Lửa giận trong lòng người đàn ông béo lùn lại đốt lên dồi dào, tăng vọt lên, bước lên vài bước đến gần trước Sở Thiên, giơ tay chỉ vào hắn.
Cái mũi rít gào nói:
- Thằng nhãi, đừng có con mẹ nó giả vờ như người trước mặt tao, tao nói cho ngươi biết, chọc giận đại ca của bọn tao, đại ca hôm nay sẽ lấy mạng của mày…
Gã còn chưa nói hết lời, nụ cười trên mặt Sở Thiên chưa giảm, đột nhiên nắm lấy cổ áo gã, thầm quát một tiếng, mạnh mẽ kéo xuống phía dưới.
Người đàn ông béo lùn không ngờ Sở Thiên ra tay nhanh như vậy, phản ứng không kịp liền bị đập trên mặt đất, chân phải của Sở Thiên đồng thời nhô lên, “vồ” một tiếng, mặt của người đàn ông béo lùn theo đập vào cửa cứng rắn, lập tức đầu chảy máu, phát ra một tiếng kêu thảm thiết theo bản năng.
Hắn đột ngột hạ thủ, đừng nói người phụ nữ áo hồng si ngốc một bên, mà ngay cả tâm hồn đám hung đồ Hoang Nguyên mấy lần chịu đựng Sở Thiên bị chấn động lần này cũng lại trợn tròn mắt, ai cũng không ngờ, Sở Thiên đang cười nói lại làm tên đàn ông béo lùn bị thương, phải biết rằng, người đàn ông béo lùn vừa rồi còn dễ dàng quật ngã mấy tên hung đồ hoang nguyên sao lại chẳng thấy năng lực trốn tránh trong tay Sở Thiên đâu.
Sở Thiên tiện nay quăng gã sang một bên, ném đến bên cạnh A Mộc Đồng, lạnh lùng nói:
- A Mộc Đồng, lôi thằng này đi ra cho ngũ mã phanh thây!
A Mộc Đồng hơi sửng sốt một chút, liền lập tức dẫn người lên. Người đàn ông béo lùn hiển nhiên không tin Sở Thiên sẽ đem mình ngũ mã phanh thây thật, giãy dụa vài cái rồi tùy ý để đám A Mộc Đồng giữ chặt, hung tợn mắng:
- Thằng nhãi không có hiểu biết, bố muốn giết mày!
Sở Thiên nhẹ nhàng phất tay, đám người A Mộc Đồng lập tức áp tên béo lùn ra ngoài cửa, đám người phụ nữ áo hồng không ngờ Sở Thiên bá đạo như vậy, thật không dám chơi đùa, vội tiến lên phía trước ra tay cứu đồng bọn, mấy người họ dám tới hoang nguyên tìm Thiên Lang, tự nhiên có chỗ có hơn người, trải qua trận vật lộn chuyên nghiệp liền nhanh chóng đánh lui đám người A Mộc Đồng, cướp lại người đàn ông béo lùn.
Người đàn ông béo lùn vuốt mồ hôi đổ trên trán, nhìn Sở Thiên bằng ánh mắt thù hận.
Sở Thiên giống như không có chuyện gì, trên mặt vẫn mỉm cười như cũ, vừa như tăng thêm một phần, lại vừa như chưa giảm phần nào.
A Mộc Đồng xoa xoa vết đau. Giận tím mặt, gào to một tiếng, nháy mắt vây quanh hơn trăm tên hung đồ Hoang Nguyên, Chiến Thiên Tường cũng mang theo người đến, trong nháy mắt, hơn trăm mét vuông đất trống đầy ắp người, khiến đám người phụ nữ á hồng dường như muối bỏ biển.
Người phụ nữ áo hồng cảm nhận được khí thế đến hít thở không thông, trên mặt rịn ra mồ hôi, lập tức cũng không quan tâm Sở Thiên có phải bá chủ của hoang nguyên hay không.
Rồi, cái đầu cao quý vội hạ thấp hét to lên:
- Không nên động tay, tôi đến đưa tiền!
Những lời này so với bất kì lời giải thích nào đều có tác dụng, tất cả mọi người trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Sở Thiên trong lòng khẽ động, nhìn cô ta đầy hứng thú, thản nhiên nói:
- Tiền gì? Bao nhiêu tiền?
- Năm triệu! Tiền qua đường!
Người phụ nữ áo hồng đến tận lúc này mới tin Sở Thiên là lão đại:
- Tôi là Ám Hồng, bọn tôi muốn mua con đường an toàn qua hoang nguyên, cho nên đặc biệt tới thăm bá chủ của hoang nguyên, không có ác ý nào.
Cô vừa nói vừa mở chiếc hòm màu đen ra, bên trong quả nhiên đựng đầy đầu ông lão đỏ rạng rỡ.
Không ngờ vừa làm bá chủ hoang nguyên đã có năm triệu tiền mua đường, số tiền này có được cũng dễ dàng quá, chả trách Thiên Lang còn vui sướng hơn ngôi vị hoàng đế.
Sở Thiên sờ sờ mũi, bình tĩnh nói:
- Được, bốn người vào trong rồi nói!
Bốn người? Ám Hồng hơi sửng sốt, quay đầu kiểm tra hai lần, bên ta có năm người cơ, tên tiểu tử này có đếm cũng đếm sai.
Không biết làm sao ngồi lên được chức vị đại ca, xem ra người của hoang nguyên cũng thật đúng là một đám những kẻ liều mạng hữu dũng vô mưu.