Đô Thị Thiếu Soái

Chương 399: Người vu cáo hãm hại:11




Gió đêm xơ xác tiêu điều, thổi vi vu khắp nơi.

Ánh mắt của Sở Thiên lạnh xuống, hàn quang của hai cái phi tiêu trong tay lấp lánh.

Khả Nhi nhẹ nhàng nhích lại gần, dùng ngữ khí hưng phấn hỏi:
- Thiếu soái, có cần bắn tỉa không?

Năm người bốn khẩu súng, mỗi khẩu súng mười hai vòng đạn, sau khi qua một vòng đạn, chắc chắn bọn Báo ca sẽ không còn ai sống sót được.

Báo ca hiển nhiên đã nghe được lơi nói của Khả Nhi, trong lòng run nhè nhẹ, hối hận vì đã không mang theo súng của mình bên người. Nhưng chúng vẫn không tin là bọn Khả Nhi đều mang theo súng. Phải biết rằng, tuy Vân Nam là thành phố gần biên giới, ma túy hoành hành, nhưng súng ống lại bị kiểm soát rất chặt chẽ, nếu bị bắt thì hậu quả sẽ ngiêm trọng hơn cả buôn bán thuốc phiện.

Ngoài “Hoang Nguyên” là khu vực không ai quản lý ra, thì bất cứ thế lực xấu xa nào ở thành phố lớn này hầu như đều không có súng, quyết chiến với nhau cũng là dùng đao với côn sắt, nếu có người dám dùng súng, rất nhanh sẽ trở thành kẻ thù chung của cả hai giới hắc bạch. Đây không phải là quy định rõ ràng bằng văn bản gì cả, mà là quy tắc ngầm của xã hội đen.

 

Sở Thiên lắc đầu, hắn muốn lôi cổ kẻ gây tai họa này về, vì vậy cười nói:
- Không cần, đánh, nhưng đừng để cho bọn chúng chết!

Khả Nhi gật gật đầu, trong nháy mắt bàn tay trắng như ngọc xuất ra đao mỏng sáng loáng, thần sắc trên mặt trở nên ngưng trọng và lãnh khốc.

Nhìn thấy trên tay Khả Nhi không có súng, Báo ca dùng sức hô lớn:
- Giết!

Vì vậy, từ hai bên ngõ nhỏ hơn mười người liều chết xông lên, tay phải cầm cây đao sáng loáng.

Tay phải Sở Thiên khẽ động, hai cái phi tiêu lập tức bay vụt ra, chuẩn xác đâm trúng đầu gối của hai tên phía trước.

Hai tên to lớn đang điên cuồng chạy, bỗng cảm thấy đùi phải không còn sức, lập tức ngã nhào trên mặt đất đau đớn, cúi đầu xuống nhìn, trên đầu gối là phi tiêu thông thường, cả cái phi tiêu gần như đã cắm vào đến tận xương, mặt bọn chúng trở nên trắng bệch, vứt đao sang bên cạnh, hai tay ôm lấy đầu gối kêu lên đau đớn.

Máu tươi bắn tung tóe, ở dưới ánh đèn đường nhìn giống như một chuỗi mã ly trân châu, cũng đỏ tươi diễm lệ như vậy.

 

Trên mặt Dương Phi Dương và Khả Nhi treo lên nụ cười, đánh về phía hơn chục tên liều chết xông lên trước mặt mình, một sợi dây thép như ẩn như hiện, một cây đao mỏng sáng loáng, phối hợp hết sức ăn ý. Dương Phi Dương đánh những kẻ hung ác từ khoảng cách rất xa, Khả Nhi chém những tên ở cự ly gần hơn.

Một tên cao to thừa cơ có khoảng trống, cầm đao bổ thẳng tới chỗ Dương Phi Dương, cổ tay phải của Dương Phi Dương khẽ động, trong nháy mắt dây thép cuốn lấy cánh tay phải của tên đó, ném sang bên cạnh, Khả Nhi tranh thủ thời gian, lập tức chém thẳng hai đao vào tên này, hai cánh tay của tên cao to đó bị đánh trọng thương, đập vào tường rồi ngã xuống đất, không còn năng lực tiếp tục chiến đấu nữa.

Báo ca ở cách đó không xa nhìn thấy vậy cổ họng khẽ nhúc nhích, không thể tượng tượng được hai cô gái lại dũng mãnh như vậy.

Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh thì giữ vững vị trí ở phía sau ngõ nhỏ, chùy thủ màu đen cùng với dao găm quân đội giống như mãnh xà phun độc, tất cả người ngựa ở những nơi mà nó đi qua đều bị quét sạch, máu tươi bắn ra tứ tung. Nếu như không phải Sở Thiên bảo bọn họ không được giết người, thì giờ phút này trận đấu đã sớm kết thúc rồi!

Một lát sau, quân của Báo ca chỉ còn lại bảy, tám người. Đúng như lời Phong Vô Tình nói bọn chúng là những người xuất thân từ quân đội, bọn hung đồ té trên mặt đất còn khoa trương hơn gấp mấy lần. Mà nguyên nhân chủ yếu nhất mà Báo ca sợ hãi đó là chỗ đứng trên giang hồ sau này.

Sáu tên quân nhân giải ngũ đánh về phía Khả Nhi và Dương Phi Dương,

Rất tự nhiên chia thành hai đôi, bước chân mỗi người tuy ngạo mạn, nhưng lại gần như không phát ra tiếng động, hơi cúi người xuống giống như con báo lúc săn mồi, lao thẳng tới, vung cây đao lên, bao vây bọn Khả Nhi ở cả ba mặt, phối hợp chặt chẽ với nhau.

Bọn Khả Nhi tuy không sợ những tên quân nhân đó, nhưng muốn chỉ bằng mấy chiêu mà giết được bọn họ thì không phải dễ dàng.

Hai tên quân nhân nhân cơ hội từ giữa chen vào, tay cầm đao, chém thẳng tới chỗ Sở Thiên, khí thế cực kỳ hung mãnh ác liệt.

Sở Thiên cười khẽ, nghiêng người, dễ dàng né được hai thanh đao của hai tên đó đang chém tới phía mình, tay phải liên tục vung ra, xứng với biệt danh “tay năm tay mười”, dùng tay đánh cho hai tên đó đến nỗi cả người cả binh khí đều lăn trên mặt đất, sức lực mạnh đến nỗi làm cho bọn chúng lăn lộn trên mặt đất một lúc lâu sau cũng không đứng dậy được.

Hai tên quân nhân giãy dụa đứng lên, tức giận lao thẳng tới phía Sở Thiên, Sở Thiên mỉm cười ngăn cản mấy chiêu, lực đạo phát ra từ chiêu thức rất lớn quật ngã hai tên đó, vây chặt lấy bọn chúng làm cho chúng chẳng mấy chốc đã ngã xuống, thế công lập tức bị mất đi.

Đương nhiên Sở Thiên không để cho chúng có thời gian kịp phản ứng, thuận thế xoay người vọt tới sau lưng hai tên quân nhân, chém ra một đao với khí thế mạnh mẽ. Trực tiếp đánh bay lên tường, đồng thời tay phải bổ trúng phía bên phải tên quân nhân, đồng thời sử dụng sức lực mềm dẻo đánh bay gã.

 

Hai tên quân nhân ngã trên mặt đất, khí huyết quay cuồng, phun ra một ngụm máu tươi, hai người bọn họ đã không thể nào đứng dậy được, nhưng ánh mắt vẫn không thể tin, bàn tay Sở Thiên lại có thể dễ dàng đánh bay hai người bọn chúng có trọng lượng đến gần hai trăm cân. Phải biết rằng khi bọn chúng còn ở trong bộ đội cũng là mãnh nhân, một tay có thể đánh được mấy tên lính bình thường mà không hề tốn sức.

Gần như cũng tại thời điểm đó, bọn Khả Nhi cũng chém bay hai tên đối thủ của mình.

Toàn bộ ngõ nhỏ lập tức yên tĩnh trở lại, người còn đứng ngoài bọn Sở Thiên ra thì chỉ còn lại Báo ca.

Trên mặt đất tất cả đều là thủ hạ của Báo ca, hơn mười người đó tuy không đứng dậy được nhưng đều đang dùng hai chân hai tay bò về phía ngõ nhỏ, dùng hết sức tránh xa Sở Thiên.

Báo ca tuy đã được rèn luyện qua một thời gian dài, nếu không cũng không có thành tựu và địa vị như ngày hôm nay, nhưng đối mặt với bọn Sở Thiên, thì người ngu cũng biết bản thân mình hoàn toàn không đủ sức đấu lại, vì vậy trên mặt Báo ca mang theo nụ cười cứng ngắc, không ngăn được run rẩy nói:
- Người anh em, hiểu lầm, hiểu lầm!

Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh tiến lên phía trước vài bước, Báo ca bị khí thế của bọn họ áp chế, lùi lại phía sau mấy bước.

 

Sở Thiên lại lấy ra hai cái phi tiêu, vuốt nhẹ, nhàn nhạt nói:
- Vậy, Báo ca, mày qua đây!

Trên mặt Báo ca có chút kinh sợ, nghĩ muốn chạy trốn lại cảm thấy thế thật không đủ nghĩa khí, muốn nghe lời Sở Thiên đi qua đó, lại cảm thấy mất mặt.

Sở Thiên nắm hai cái phi tiêu, nói lại:
- Báo ca, đến đây!

Báo ca nhìn ánh mắt lạnh như băng của bọn Phong Vô Tình, rốt cục đã thỏa hiệp, cẩn thận từng tí một nhích lại gần chỗ bọn Sở Thiên đang đứng.

Bọn thủ hạ của Báo ca đã có khoảng thời gian ngắn để dưỡng sức, những tên bị thương nhẹ vịn vào vách tường đứng lên, nhưng không một ai dám xông lên liều chết một lần nữa, để tránh cho bọn Sở Thiên khỏi nghi ngờ, ngay cả đao ở trong tay cũng không nhặt lên.

Báo ca giống như là đã bị giày vò qua nửa thế kỷ, rốt cục mang theo vẻ hoảng sợ đứng trước mặt Sở Thiên, cười nói:
- Người anh em. Có gì sai bảo? Chỉ cần Báo ca này có thể làm được, nhất định bất chấp gian nguy, vạn chết không từ.

Sở Thiên gật đầu khen ngợi, tuy Báo ca này là loại người không có nghĩa khí gì, nhưng trong giang hồ lại có thể sống được lâu thêm một chút, bởi vì gã hiểu được câu “gió chiều nào xoay chiều đấy”, cũng hiểu được ở thời điểm trước mắt nên cúi đầu nhận thua.

Báo ca nhìn thấy nụ cười thân thiết của Sở Thiên, trong lòng trấn an thêm một chút, biết rõ Sở Thiên sẽ không hạ độc thủ với mình.

Sở Thiên nghiêng người dựa vào tường, đem một cây phi tiêu đâm vào vách tường cứng rắn, sau đó dùng tay chầm chậm ấn vào, phi tiêu theo lực trên tay Sở Thiên chậm rãi cắm sâu vào tường, tuy tiến vào vô cùng chậm nhưng lại làm cho Báo ca từ đáy lòng cảm thấy chấn động, ngay cả nụ cười cũng ngưng trọng trên môi.

Sở Thiên ấn phi tiêu vào vách tường, rồi nhìn chằm chằm vào Báo ca, chậm rãi mở miệng:
- Báo ca, mày có biết vì sao tao không giết chúng mày không?

Trong nội tâm của Báo ca khiếp sợ, suy nghĩ một lát, vội vàng lắc đầu!

Sở Thiên cười cười, ngữ khí bình tĩnh nói:
- Bởi vì cả mày và tao đều bị người khác đùa giỡn lợi dụng, giống như lời mày vừa mới nói: tất cả chỉ là hiểu lầm. Nói thật cho mày biết, bọn tao không có hàng gì cả, người mật báo cho mày nhất định là có thù oán với Báo ca rồi, muốn mượn tay bọn tao để giết chúng mày mà thôi!

 

Sở Thiên trong nháy mắt đã hoán đổi hai loại quan hệ cho nhau, đem người mật báo muốn hại mình đổi thành người có thù oán với Báo ca.

Báo ca nhìn Sở Thiên vẻ không tin, ngăn không được hỏi lại:
- Không thể nào? Cô ấy làm sao có thể lừa tao cơ chứ?

Sở Thiên vẫy tay với Nhiếp Vô Danh, bảo anh ta tới đây, sau đó hạ giọng nhàn nhạt nói với Báo ca:
- Báo ca, mày có biết bọn tao đang làm gì không? Bọn tao muốn cướp Kim Hành, hiện nay toàn bộ Vân Nam mỗi ngày đều tìm cách tiêu diệt người buôn bán ma túy, buôn bán thuốc phiện thì chẳng phải là tự tìm đường chết sao? Cho dù có hàng cũng không dám vận chuyển ra ngoài.

Nhiếp Vô Danh đã đi tới, Sở Thiên tiếp nhận ba lô trong tay anh ta, sau đó kéo ra một chút, để cho Báo ca nhìn kỹ.

Báo ca hiếu kỳ nhìn xuống, sắc mặt lập tức biến đổi lớn, trong ba lô tất cả đều là súng ống đạn dược, tản ra sát khí lạnh như băng.

Sở Thiên kéo khóa lên, lên tiếng đúng lúc:
- Hiện tại mày đã tin người mật báo là người có dã tâm độc ác chưa? Nếu như bọn tao muốn giết người thì vừa rồi có thể bắn chết tất cả các ngươi ngay, làm gì phải gây sức ép với nhau như vậy. Mọi người lăn lộn trên giang hồ, đều đã sớm không còn sợ cái chết nữa rồi, nhưng lại không thể để người khác lừa gạt thành kẻ chết thay được!

Sắc mặt Báo ca dần dần trở nên âm trầm, trong mắt có sự oán giận, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Kỹ nữ, con kỹ nữ kia!

Loại thần sắc này, loại ngữ khí này, hoàn toàn là sự phẫn nộ và oán giận từ nội tâm!

Trong lòng Sở Thiên cười nhạt, không để ý đến Báo ca, phất tay dẫn đầu bọn Phong Vô Tình rời đi.

Trong lòng hắn hiểu rất rõ, Báo ca chắc chắn sẽ thay mình giết chết người mật báo.

Đi ra khỏi ngõ nhỏ, rất nhanh đã đi đến cửa khách sạn Lệ Tinh, khách sạn Lệ Tinh trong đêm tối, lộng lẫy ánh vàng.

Khả Nhi quét mắt nhìn qua vài lần, ngẩng đầu hỏi Sở Thiên:
- Thiếu soái, đêm nay chúng ta vẫn ở lại khách sạn Lệ Tinh sao?

Dựa theo trí thông minh của bọn Khả Nhi, các nàng chắc chắn đã nghĩ đến việc Báo ca chặn đường, là vì có người vu cáo hãm hại nói rằng trên người bọn họ có hàng, mà người vu cáo đó rất có thể chính là người của khách sạn Lệ Tinh.

Sở Thiên ôm lấy eo thon của Khả Nhi, cười khẽ nói:
- Chúng ta hình như đã thanh toán tiền phòng, vậy thì không có lý do gì lại đi chỗ khác ở cả.

Sau khi nói xong, Sở Thiên liền ôm Khả Nhi bước vào khách sạn, nét mặt thản nhiên phóng khoáng, như là chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Lưu Na Na đang ngồi ở đại sảnh khách sạn tâm thần không yên, nhìn bộ dạng của cô ta hình như đã đợi cả buổi tối. Nhìn thấy bọn Sở Thiên trở về, trên mặt không ngăn được lộ ra vẻ kinh ngạc, nghẹn ngào hỏi:
- Tiểu huynh đệ, mọi người tại sao lại quay về vậy?

Sở Thiên liếc mắt nhìn Lưu Na Na, ý vị thâm trường trả lời:
- Quản lý Lưu hình như cảm thấy rất kỳ quái khi chúng tôi trở về? Chúng tôi vốn là ở khách sạn Lệ Tinh mà, chẳng lẽ cô đã cho người khác thuê gian phòng mà chúng tôi đã thuê? Hay là bây giờ muốn tăng tiền phòng?

Lưu Na Na cũng biết bản thân mình lỡ lời, vội vàng che dấu, nói:
- Tiểu huynh đệ đã suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi là vì nghĩ tiểu huynh đệ vừa mới đến Côn Minh, chắc chắn muốn đi tham quan xung quanh, thưởng thức các ca khúc dân tộc, thử xem phong tình của quán bar nơi biên giới, không ngờ lại về sớm như vậy!

Sở Thiên giả vờ như bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, cũng không để ý đến Lưu Na Na, quay ngươi đi về phòng, sau khi đi về phía trước vài mét, quay đầu lại nói với Lưu Na Na:
- Quản lý Lưu, hẳn là không có ai vào phòng chúng tôi chứ? Chúng tôi sợ kẻ trộm nào đó đi vào, nên đã đặt bình nước sôi ở trên cửa!

Sắc mặt Lưu Na Na trở nên âm trầm, thật vất vả nặn ra bộ dáng tươi cười, nói:
- Dì dọn vệ sinh vừa vào quét dọn, chỉ sợ đã làm đổ nước sôi, thật sự xin lỗi tiểu huynh đệ, để tôi bảo người lập tức đến đổi cho mọi người mấy bình nước!

Kỳ thật bọn Sở Thiên vừa ra khỏi khách sạn, Lưu Na Na đã phái người vào phòng Sở Thiên điều tra, ai biết được vừa mới đẩy cửa ra đã bị bình nước sôi trên cửa phòng đổ xuống, mấy người bị bỏng rú to như quỷ thét, trên mặt còn nổi lên không ít bọng nước, càng đáng giận hơn chính là, trong phòng không có cái gì, hơn nữa cũng không có cách nào làm khó Sở Thiên.

Nụ cười trên mặt Sở Thiên cực kỳ sáng lạn, nhẹ nhàng trả lời:
- Vậy phải cảm ơn quản lý Lưu rồi!

Bọn Sở Thiên vừa đi được vài bước, chợt nghe phía sau nhẹ vang lên một tiếng “Ba”, Lưu Na Na đã bẻ gãy cây bút trong tay!

Lưu Na Na sau khi đợi bọn Sở Thiên lên lầu, suy nghĩ một lát, dứt khoát lấy điện thoại di động ra, chạy ra chỗ vắng vẻ, liên tục chất vấn:
- Báo ca, anh làm ăn như thế nào vậy? Mấy tên tiểu tử tất cả đều bình yên vô sự quay về rồi, không phải là các anh ngay cả bọn hắn cũng không giải quyết được chứ?

Lúc này Báo ca đã về đến địa bàn của mình, nhìn thấy các anh em bị thương đang ỉu xìu, còn suýt chút nữa thì mất mạng, không ngăn được lửa giận bốc lên, nhưng sau khi suy nghĩ, vẫn là nhịn xuống, cười nói:
- Na Na à, bọn anh chặn lại mấy tên tiểu tử đó. Không ngờ bọn chúng đều rất kinh sợ, cây đao của bọn anh vừa mới giơ lên, bọn chúng đã giao hàng ra rồi, giá trị ít nhất cũng lên tới hơn một nghìn vạn đấy.