Đô Thị Thiếu Soái

Chương 389: Có Con Chồn Bước Lang Thang:11





Sơn trang Bạch Vân đã chìm trong ánh hoàng hôn. Tất cả các ngọn đèn đều tỏa sáng lấp lánh khoe vẻ phồn vinh của nó.

Đình hóng mát trên hồ có diện tích vào khoảng hai mươi mét vuông, cách hai bên bờ khoảng chừng năm mét, chỉ có con đường rộng vẻn vẹn hai mét dẫn thẳng vào đình.

Sở Thiên và Lý Thần Châu ngồi đối diện nhau, ẩn mình trong bóng mát của cây cột trụ.

Ánh sáng hắt ra từ đình khá mờ nhạt, trong khoảng cách ba bước chân cũng không nhìn rõ được mặt.

Gió lạnh thấu xương, nhưng dường như bọn họ không cảm nhận được chút lạnh nào. Khi phải chờ đợi một ai đó, người ta quả thật dễ dàng quên đi tất cả xung quanh.

Trên chiếc bàn đá có bếp than lửa, xung quanh đó bày biện rượu và đồ ăn!

Thức ăn, là thức ăn ngon nhất, rượu cũng là loại rượu tuyệt hảo!

Nhưng hai người gần như chẳng hề đụng đũa, thỉnh thoảng hơ hơ tay trên ngọn lửa, thỉnh thoảng cụm ly với nhau.

Tuy rằng gió trên núi lồng lộng nhưng chỗ nào cũng nghe thấy tiếng cười.

Đây chính là sức hấp dẫn của sơn trang Bạch Vân, có thể đẻ ra tiền từng phút từng giây!

Thời gian chờ đợi luôn rất lâu, thậm chí rất mệt mỏi!

Chừng mười phút sau, Lý Thần Châu dường như đã mất kiên nhẫn, cười khổ:
- Thiếu soái, hay là ta đã quá lo lắng. Với địa vị và thực lực của Thiếu soái hiện nay, ai dám động đến Thiếu soái chứ. Bọn phần tử Đột Đột tuy rằng không sợ chết, nhưng lúc này các quan ải đều hết sức nghiêm ngặt, Nặc Đính cũng không thể ngang nhiên gây án được.

Sở Thiên đổ rượu trong bầu ra, vẫn còn nóng hổi, hai tay cầm lấy ly rượu thử xem còn nóng không, đến khi cảm thấy đã uống được thì mới chậm rãi đưa lên miệng. Hương thơm của rượu lan tỏa trong người, hắn không khỏi khen:
- Rượu ngon!

Vừa mới nói dứt lời liền nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ trên bờ!

Sở Thiên và Lý Thần Châu đều ngẩng đầu hướng về phía có tiếng bước chân. Từ lúc nào, trên bờ đã có khoảng vài chục người. Trong ánh đèn tờ mờ, mặc dù không nhìn rõ được mặt, nhưng cũng biết là bọn chúng đông và khỏe, cảm nhận được sát khí đằng đằng của chúng.

Sở Thiên không nói gì, quay đầu lại uống liền ba ly rượu.

- Sống mơ mơ màng màng như người say rượu!
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
- Chẳng ngờ Thiếu soái cũng có lúc đắc ý.

Sở Thiên cười khẽ, ánh lửa hồng phản chiếu vẻ mặt kiên nghị, thản nhiên nói:
- Đường Sơn Phong, không ngờ lại là ngươi, càng không ngờ là ngươi có thể mai phục ở sơn trang Bạch Vân này. Quả thật là ta đã xem thường ngươi, cũng xem thường thế lực của Đường gia ở kinh thành rồi!

Người vừa tới chính là Đường Sơn Phong, bên cạnh ông ta là Dương Phi Dương đang đứng hiên ngang. Nhưng Sở Thiên và Lý Thần Châu đều hướng ánh mắt ra phía sau bọn họ, dừng lại trên người những kẻ đứng phía sau Đường Sơn Phong. Họ đều là những kẻ giang hồ dày dạn kinh nghiệm nên khắc biết phân biệt ai là cao thủ.

Đường Sơn Phong vẻ mặt vô cảm, lạnh lùng nói:
- Bởi vì ta biết kiểu gì nhà ngươi cũng có lúc đắc ý, đây chẳng phải thời cơ tốt nhất để hạ ngươi ư?

Sở Thiên không hề che giấu, gật đầu thừa nhận:
- Thật ra, nếu không phải là ta mà là người khác thì hôm nay đều sẽ không tránh khỏi đắc ý, tiêu diệt hội Hắc Long, làm nhục Đường Thiên Ngạo, tóm được "Rắn đuôi chuông", tiêu diệt Maria, việc nào cũng đáng ăn mừng, làm sao nghĩ được phía sau vẫn còn có kẻ muốn giết mình!

Đường Sơn Phong thở dài, bình tĩnh nói:
- Một người sau khi trải qua nhiều lần sinh tử rồi sẽ có lúc lơ là, vậy nên ta mới đến đây, lại phải chọn thời điểm bất ngờ và mang theo tất cả các cao thủ Đường gia ở kinh thành nữa.

Sở Thiên quét mắt nhìn đám người xung quanh Đường Sơn Phong, cười nói:
- Xem ra toàn là cao thủ. Tổng quản Đường quả đúng là người thông minh, biết rằng nếu đem vài chục cao thủ từ phương Nam đến ắt sẽ thu hút sự chú ý của Soái quân cho nên mới tập hợp các cao thủ tại kinh thành, chuẩn bị sẵn để giết ta tại sơn trang Bạch Vân này. Ta nói thế có đúng không hả ông chủ Hứa?

Sở Thiên hướng ánh mắt đến người đàn ông trung niên, dáng mập mạp. Y từng là ông chủ của nhà hàng Hữu Gian, cũng từng là phụ trách nhà ăn của Công ty Hồng Phát, cũng đã từng làm tình báo cho Sở Thiên, nói cho hắn biết hội Hắc Long muốn đốt kho hàng, chẳng thể ngờ y lại chính là người của Đường gia. Xem ra, thực lực của nhà họ Đường đúng là không thể xem thường!

Hứa Chí Vĩ cúi đầu, hơi xấu hổ, không dám nhìn về phía Sở Thiên.

Đường Sơn Phong cười sang sảng rồi chậm rãi nói:
- Thiếu soái quả nhiên thông minh, nhưng đáng tiếc là đã quá muộn. Vì hành động lần này tuyệt đối không được sai sót, ta phải mang theo đao thủ đứng đầu Đường gia, đêm nay có lẽ là lúc Thiếu soái nhìn lại thế gian trước khi ra đi rồi, sao không uống thêm vài chén rượu nhỉ?

Lý Thần Châu từ đầu đến cuối chẳng nói lời nào, chỉ ngồi uống rượu, chẳng ai biết anh ta nghĩ cái gì trong đầu!

Sở Thiên lại dừng mắt ở người thanh niên đứng bên cạnh Đường Sơn Phong, thản nhiên nói:
- Đường đao Liệt Dực? Có phải Liệt Dực mười lăm tuổi gia nhập xã hội đen, mười tám tuổi thành danh, mười chín tuổi lui về ở ẩn không? Chẳng lẽ chính là người bên cạnh Tổng quản Đường?

Trong lòng Đường Sơn Phong có chút e dè, không thể ngờ Sở Thiên có nhãn quan tốt như thế!

Sở Thiên vừa nói dứt lời, Đường đao Liệt Dực bước nhanh lên phía trước, quan sát kỹ Sở Thiên, thản nhiên nói:
- Ngươi đang bị thương?

Đường Sơn Phong nhìn Sở Thiên chằm chằm, ánh mắt Dương Phi Dương thì cực kỳ phức tạp!

Sở Thiên nhấc nửa ly rượu lên, dựa vào cây cột trụ, nói không chút che dấu:
- Liệt Dực, ngươi quả có nhãn lực tốt, cách xa năm mét mà ngươi vẫn có thể nhìn ra ta bị thương. Không sai! Ta đúng là đang bị thương. Vậy nên cơ hội cho ngươi lại tăng thêm ba phần rồi đấy.

Đường Sơn Phong nghe Sở Thiên thừa nhận đang bị thương thì trong lòng vui sướng thêm vài phần. Xem ra cả ông trời cũng muốn tiêu diệt Sở Thiên, chứ không làm sao mà Sở Thiên có thể rơi vào bẫy của y được chứ?

Hơn nữa, hắn lại còn bị thương, trận này xem ra chẳng có gì phải lo lắng rồi!

Liệt Dực lắc đầu nói:
- Ta mặc dù đã nhận lời Đường gia giết ngươi, nhưng không thể giết người đang bị thương được!

Đường Sơn Phong ngây người ra nhìn Liệt Dực, không đừng được hỏi:
- Liệt Dực, ngươi nói vậy có ý gì?

Liệt Dực không để ý đến ánh mắt trách cứ của Đường Sơn Phong, bình tĩnh nói:
- Hành động đêm nay ta không tham dự!
Sau đó, y quay đầu lại phía Sở Thiên, lạnh lùng nói:
- Sở Thiên, nếu đêm nay ngươi chưa chết, ta sẽ đợi ngươi dưỡng thương phục hồi. Ba tháng sau, ta sẽ tới giết ngươi!

Lý Thần Châu mặt vẫn rất bình tĩnh, quay lại rót rượu, như là muốn uống thật say để che dấu sự chờ đợi và hưng phấn trong lòng.

Sở Thiên thở một hơi dài rồi khẽ nói:
- Liệt Dực, ngay cả ta cũng muốn chửi ngươi ngu xuẩn. Nhưng ta không thể không công nhận ngươi là một anh hùng!

Đường Sơn Phong quả nhiên nổi giận lôi đình, lạnh lung nhìn Liệt Dực nói:
- Liệt Dực, ngươi đừng quên công ơn của Đường gia đối với ngươi!

Liệt Dực ánh mắt lạnh như băng, quay sang nhìn Đường Sơn Phong nói:
- Tổng quản Đường, đó là ân tình của Đường lão gia với ta. Nếu ngươi còn dám mở miệng vô lễ, ta sẽ cho cái mồm của ngươi thưởng thức Đường đao trước!
Nói xong liền lùi lại vài bước, tỏ ý đặt mình ra ngoài, không tham dự vào cuộc chém giết đêm nay.

Mặc dù Đường Sơn Phong chưa từng chứng kiến đao pháp của Liệt Dực, nhưng nghe danh đã lâu, trong lòng cũng có chút nể sợ, lập tức nín giận, đợi đến khi về phương Nam, ông ta sẽ báo cáo tội trạng này với chủ nhân. Lúc này đây, phải lấy việc giết chết Sở Thiên làm chính.

Đường Sơn Phong vừa nhìn đình hóng mát heo hút trơ trọi, lại nhìn Sở Thiên và Lý Thần Châu, trong lòng cũng đỡ bực vài phần. Dù cho Sở Thiên thân thủ có giỏi mấy đi chăng nữa cũng khó chống cự được mấy chục người tấn công cùng một lúc. Tuy rằng bọn họ so ra không thể bằng Liệt Dực, nhưng cũng đều là những cao thủ được lão gia lựa chọn kỹ lưỡng, thêm vào đó, Sở Thiên lại đang bị thương. Nguồn: http://truyenfull.vn

Nghĩ vậy nên sắc mặt Đường Sơn Phong liền trở nên bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói:
- Thiếu soái, cho dù thế nào đi nữa thì hôm nay cũng là thời khắc cuối của ngươi, còn lời gì thì nói nốt ra. Nếu như Đường Sơn Phong có thể làm được, có lẽ ta sẽ hết sức giúp cho ngươi!

Mèo thích vờn chuột, trước khi ăn thịt vẫn còn muốn đùa nghịch trước đã!

Sở Thiên cầm lấy bầu rượu, tự rót cho mình rồi uống liền hai ngụm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dương Phi Dương, nói:
- Nếu Quản gia Đường đã có lòng với Sở Thiên như vậy thì Sở Thiên ta cũng xin một yêu cầu nhỏ. Phi Dương tinh thông âm nhạc, nay ta muốn nghe cô ta hát một bài, coi như là tiễn đưa ta, vậy có được không?

Đường Sơn Phong lập tức mỉm cười, liền phất tay nói:
- Phi Dương, cô hãy hát cho Thiếu soái nghe một bài đi! Cũng coi như chấm dứt cái duyên của hai người.
Sau đó y lại nói nhỏ:
- Nếu có cơ hội thì giết hắn luôn tại trận!

Đường Sơn Phong thấy Sở Thiên trước đây ba bốn lần đều tha cho Dương Phi Dương nên cho rằng trong lòng Sở Thiên rất yêu thích người phụ nữ này, nghĩ vậy nên trong lòng cũng thấy đắc ý mấy phần! Bị người phụ nữ mình yêu giết thì sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ? Hy vọng trước khi chết Sở Thiên sẽ nói với y.

Dương Phi Dương khẽ gật đầu, ánh mắt đầy u ám tiến về phía Sở Thiên. Tận đáy lòng cô rất yêu người đàn ông này, nhưng hắn đừng nên động vào Đường Thiên Ngạo, xung đột với Đường gia, tự hại chính mình. Cứ nghĩ đến hình ảnh sau khi cuộc vui tàn, máu Sở Thiên nhuộm đỏ đình hóng mát là lòng cô lại vô cùng đau xót.

Dương Phi Dương nhẹ nhàng tiến đến, trên người thoang thoảng hương thơm. Dù rằng trong ngọn đèn mờ ảo không thể thấy rõ khuôn mặt cô nhưng dường như vẫn cảm thấy rõ được sự mềm mại quyến rũ của cô và cũng không che dấu nổi sự u sầu buồn bã trong từng bước đi.

Sở Thiên bưng chén rượu, lặng lẽ nhìn Dương Phi Dương nói:
- Hát đi!

Dương Phi Dương chắp tay tao nhã rồi cất lên giọng hát, trong đình hóng mát vang lên những âm thanh làm say đắm lòng người.

- Có con chồn bước lang thang,
Ở trên đập đá đắp ngang sông Kỳ.
Lòng em luống những sầu bi.
Nỗi chàng quần thiếu ai thì may cho?

Khi Dương Phi Dương cất lên âm thanh đầu tiên, ánh mắt của Sở Thiên trở nên tĩnh lặng. Toàn bộ không gian dường như chỉ còn tiếng hát và vũ điệu của Dương Phi Dương. Ngay cả Lý Thần Châu cũng bất động, dừng rót rượu, ánh mắt chỉ nhìn vào Dương Phi Dương!

Đường Sơn Phong cũng chẳng nói gì, nhìn Dương Phi Dương trầm tư, chẳng ngờ người hung hãn độc ác như Dương Phi Dương mà lúc bình tĩnh lại thì đặc biệt đến vậy. Thậm chí y đã nghĩ rằng đêm nay, sau khi giết chết Sở Thiên, có nên nói với chủ nhân thưởng Dương Phi Dương cho mình?

- Có con chồn bước lang thang,
Ở trên đập đá đắp ngang sông Kỳ.
Lòng em luống những sầu bi,
Nỗi chàng đai thiếu ai thì may cho?

Sở Thiên chậm rãi đưa chén rượu lên miệng, ánh mắt chứa đầy cảm xúc. Hắn hiểu được tâm sự của Dương Phi Dương.

Phía sau Đường Sơn Phong, Liệt Dực khẽ than: Đây là bài thơ "Có con chồn" trong "Kinh Thi Vệ Phong", ẩn ý sâu xa là người phụ nữ bày tỏ nhung nhớ và sầu lo với người mình yêu thương. Phi Dương đã yêu Sở Thiên rồi, lại còn là người phụ nữ si tình nữa. Thật đáng tiếc, bọn Đường Sơn Phong đều không biết gì.

- Có con chồn bước lang thang,
Ở trên đập đá đắp ngang bờ Kỳ.
Lòng em luống những sầu bi,
Nỗi chàng áo thiếu ai thì may cho?

Hết câu cuối cùng, Dương Phi Dương cũng cúi người xuống chào. Dưới ánh đèn, tà áo trắng của Dương Phi Dương nhẹ bay bay, váy áo lướt nhẹ theo gió, như có vẻ siêu phàm thoát tục, vẻ thướt tha nhẹ nhàng.

Sở Thiên đưa chén rượu lên miệng, nhẹ thở dài nói:
- Phi Dương, cảm ơn em!

Lần đầu tiên Dương Phi Dương nghe được lời cảm tạ từ đáy lòng của Sở Thiên, nước mắt bỗng trào ra. Người phụ nữ kiên cường cao ngạo đến mấy đi chăng nữa, khi nghe được những lời nói từ tận tâm can của người mình yêu cũng không ngăn được sầu não, nhẹ nhàng quay người lại, lao vào lòng của Sở Thiên!

Đường Sơn Phong tin rằng sợi dây thép của Dương phi Dương sẽ nhanh chóng đâm xuyên người Sở Thiên.

Sở Thiên lần này không hề đẩy ra, tay phải ôm lấy eo cô, thản nhiên nói:
- Về sau, đừng về Đường gia nữa.

Dương Phi Dương khẽ thở dài, ngước khuôn mặt làm say lòng người, nói:
- Thiếu soái, em thay anh chặn ở lối đi, anh đi đi!

Đường Sơn Phong không thấy sợi dây thép như độc xà của Dương Phi Dương, lại nghe thấy lời nói có ý phản bội của Dương Phi Dương liền trầm sắc mặt, quát lên:
- Giết!

Hơn mười vị cao thủ rút binh khí ra, coi cái chết như lông hồng mà hướng Sở Thiên bọn họ đánh tới. Con đường hai mét này và cái đình hóng mát chỉ hai mươi mấy mét vuông nên chỉ có thể chứa mười mấy người, nhiều hơn nữa thì khó tránh khỏi bị rơi xuống hồ.

Bỗng nhiên, trong nước vang lên một thanh âm chói tai, sắc bén.

Hơn mười vị cao thủ hơi hơi chững lại, mấy chục phát tên nỏ liền hướng bọn họ bắn tới. Bọn họ được Đường gia trọng dụng, tất nhiên phải có chỗ phi phàm, cho nên khả năng ứng biến rất nhanh, binh khí trong tay múa thành vòng tròn, nhanh chóng gạt tên ra.

Sau một lát, ngoại trừ mấy vị cao thủ bị thương ở cánh tay ra, những người khác đều không có trở ngại gì. Bọn họ khẽ thở phào, những tưởng đó là các bẫy đặt trong nước của Sở Thiên, chẳng có gì đặc biệt.

Đường Sơn Phong lộ vẻ khinh thường, lạnh lùng "Hừ" một tiếng:
- Chút tài mọn! Vậy mà cũng dám múa may trước mặt Đường gia.

Vào thời khắc này, từ trong nước lại vang lên tiếng động chói tai, âm thanh sắc nhọn. Hơn trăm cây nỏ bay chéo bắn tới mấy cao thủ đang đứng ở lối đi.

Vẻ mặt các cao thủ vừa mới thả lòng lập tức biến sắc, chẳng ngờ tên lại bắn tới dày đặc hơn. Vì vậy, họ đành phải dùng hết sức chống đỡ. May mà mũi tên được bắn từ trong nước ra, có lực cản của nước, cả tốc độ và độ chính xác đều không được như bắn trong không trung.

Đường Sơn Phong khẽ lắc đầu. Thế này mà cũng muốn xử cao thủ của Đường gia ư? Sở Thiên quá ngây thơ rồi!

Bỗng nhiên, từ trong nước nhảy lên mười mấy người đằng đằng sát khí, nhân lúc cao thủ Đường gia đang bận chắn đỡ tên, nhẹ nhàng xọc dao vào bụng họ, sau đó rạch một đường ngang. Mười mấy tiếng kêu thảm thiết đồng loạt phát ra.

Giết chóc là gì, chính là thế này đây!

Toàn bộ sơn trang Bạch Vân lập tức trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió không ngừng thổi qua mặt hồ.

Mười mấy vị cảm tử của Soái quân đã thay thế vị trí các cao thủ Đường gia, đằng đằng sát khí đứng chặn tại lối đi.

Bọn Đường Sơn Phong sửng sốt không tin nổi. Hơn mười vị cao thủ lại chết dễ dàng như vậy ư? Điều khiến bọn chúng càng sửng sốt là mười mấy vị cảm tử của Soái quân lại có thể ẩn dưới nước mà không có chút động tĩnh gì, rồi vẫn có thể tấn công vào đúng thời điểm cần thiết.

Đường Sơn Phong sởn da đầu. Y bỗng nhận ra sự ngu xuẩn của mình. Lúc ở khách sạn Thiên Nga Đen, y đã nên cảnh giác. Người như Sở Thiên không bao giờ tự đắc, nếu không hắn cũng chẳng có được địa vị hôm nay.

Y dùng suy nghĩ của người bình thường để suy bụng ta ra bụng người, đoán rằng sau đại hỉ đại nạn Sở Thiên sẽ thả lỏng một chút. Đó hoàn toàn chỉ là suy nghĩ của Y.

Mắt Dương Phi Dương sáng lên mừng rỡ, ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, nói:
- Anh đã biết từ trước?

Sở Thiên ngồi trên ghế, sau khi rót đầy rượu cho Lý Thần Châu mới mở miệng nói:
- Anh đã đoán có mai phục, nhưng lại không đoán được là Đường gia. Anh không ngờ thế lực của Đường gia lớn như vậy, tốc độ phản ứng lại nhanh như vậy, nhanh đến độ khiến anh giật mình. Về điểm này, không thể không khâm phục Tổng quản Đường. Đây đúng là thời cơ tốt nhất.

- Làm sao ngươi đoán được?
Đường Sơn Phong không ngăn được tính hiếu kỳ, hỏi:
- Ta đã bị lộ ở chỗ nào?

Sở Thiên sờ mũi, thản nhiên nói:
- Ngươi không nên phái kẻ thường xuyên cầm súng đi giả mạo cảnh sát giao thông.

Đường Sơn Phong tái mặt, khẽ phất tay, hai mươi mấy người còn lại liền rút súng lục ra. Họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào quân cảm tử của Soái quân. Đường Sơn Phong lạnh lùng nói:
- Dẫu ngươi có lợi hại hơn thế nữa, ta cũng không tin các ngươi có thể đỡ được cả trăm phát đạn.

Sở Thiên coi như không nhìn thấy gì, cũng dường như không nghe thấy gì, đôi mắt nhìn chăm chăm vào bầu trời đêm, như thể đang chờ đợi điều gì.